Lục Thần Hòa vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm. Di động trên chiếc tủ
đầu giường đang không ngừng rung lên. Anh không cần phải nhìn dãy số
đang gọi đến cũng biết cuộc gọi réo rắt kia đến từ ai.
Anh coi như không có chuyện gì, bình thản nằm xuống giường lật giở quyển tạp chí Địa lý.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, một giọng nói trong trẻo sắc bén quen
thuộc từ dưới nhà vang lên: “Lục Thần Hòa, em ra đây cho chị!”
Lục Thần Hòa đang chìm vào mộng đẹp thì bị giọng nói lanh lảnh kia đánh
thức. Anh nhíu mày, bỏ quyển tạp chí trên mặt xuống, uể oải bước xuống
cầu thang.
Ở ngay cửa ra vào, một người phụ nữ xinh đẹp, ăn vận thời thượng, trang điểm tinh tế đang đứng đó.
“Lục Thần Hòa, rốt cuộc em đang làm cái quái gì thế hả? Elaina vừa từ Mỹ trở về, cái gì cũng không thông thuộc, thế mà em lại vứt cô ấy một mình ở
bãi đỗ xe, bỏ đi cùng cô gái khác một cách vô duyên vô cớ?” Người phụ nữ xinh đẹp đó mặc dù trên mặt đang hầm hầm nộ khí nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng chút nào đến thần thái tao nhã của chị ấy.
Lục Thần Hòa nhìn Lục Giai Ngưng – chị gái của mình, tỏ vẻ kinh ngạc không thôi, giống như trời sắp sập đến nơi vậy.
Lục Thần Hòa tiện thể ngồi luôn xuống sô pha, nhặt mấy tờ giấy rơi vãi dưới đất lên, trên giấy là bản vẽ phác thảo phong cảnh và mấy mẫu váy cưới.
Thị Y Thần ngã gục trên ghế, ngủ say như chết từ lúc nào. Trên bàn, nền
nhà, sô pha, chỗ nào cũng vương vãi mấy bản vẽ của cô. Ánh mắt Lục Thần
Hòa di chuyển từ người cô sang chiếc bàn, một chai rượu sơn tra đầy ắp
giờ không còn giọt nào.
Lúc trước anh có nói, rượu sơn tra dù có
uống nhiều cũng không say, nhưng nếu uống hết cả chai to như vậy thì anh không dám chắc.
Ánh mắt Lục Thần Hòa nhìn trở lại đám bản vẽ lần nữa, khóe môi khẽ cong lên. Nếu xét từ góc độ cuồng nhiệt với công
việc, thì cô nàng này quả thực rất giống anh.
Lục Giai Ngưng nhận ra nét khác thường của em trai. Chị ấy bước vào phòng khách, lúc này
mới phát hiện trên ghế có một cô gái lạ mặt. Chị ấy nhíu mày, có vẻ như
không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, hét lớn với Lục Thần Hòa: “Em thực sự
chạm đến ranh giới rồi đó. Trước đây em có ăn chơi trụy lạc đến mức nào
chị cũng không quản. Ngay cả việc Đường Di hủy bỏ hôn ước với em, chị
cũng nói đỡ cho em trước mặt bố. Những việc làm vô bổ không đâu của em,
cả nhà đành chịu. Nhưng bây giờ em đưa phụ nữ bên ngoài về đây, rốt cuộc là như thế nào? Còn vì người phụ nữ này mà bỏ Elaina ở lại bãi đỗ xe?
Lục Thần Hòa, cuối cùng em muốn gì? Em nói cho chị biết đi”.
Lục Giai Ngưng đang cố nén lửa giận trong lòng để không cho nó bùng cháy.
“Cô ấy không phải là người phụ nữ em chơi bời bên ngoài”, Lục Thần Hòa có
gì nói nấy, nhưng Lục Giai Ngưng lại hiểu theo nghĩa khác.
“Không phải là người phụ nữ em chơi bời bên ngoài? Vậy thì là gì? Em đừng có
nói với chị, Đường Di hủy hôn với em là vì cô ta đấy?” Lục Giai Ngưng
day day huyệt thái dương đau nhức, sắp không chịu nổi nữa.
Trong
đầu Lục Thần Hòa vô thức hiện ra cảnh tượng khi Đường Di và Lâm Uẩn
Trạch phát hiện ra đôi giày cao gót của Thị Y Thần tại khách sạn hôm đó. Cũng chính từ ngày ấy, Đường Di đột ngột đưa ra đề nghị hủy hôn. Đương
nhiên Đường Di làm vậy là bởi có nguyên nhân khác, chứ không phải do
phát hiện ra đôi giày của Thị Y Thần. Nhưng nói theo một cách nào đó,
việc Đường Di nghĩ thông suốt một số chuyện để dẫn đến quyết định hủy
hôn cũng phải cảm ơn đôi giày của Thị Y Thần. Nếu không nhớ cuộc cãi vã
đó khiến Lâm Uẩn Trạch tức giận bỏ đi, thì Đường Di cũng sẽ không tỉnh
ngộ nhận ra tình cảm thực sự của mình. Vì thế Lục Thần Hòa khẽ gật đầu,
không chút phủ nhận mà “ừm” một tiếng.
Lớp trang điểm trên mặt
Lục Giai Ngưng trong phút chốc trở nên vô cùng khó coi, chị ấy nhất thời không thể nào tiếp nhận nổi cú đả kích này.
Lục Thần Hòa quả
thực có số đào hoa, phụ nữ xung quanh anh nhiều không đếm xuể. Nhưng từ
sau khi Lục Thần Hòa xác nhận mối quan hệ với Đường Di, mặc dù phụ nữ
bên cạnh thay hết người này đến người khác, nhưng ít nhất anh cũng không vì bất kì người nào mà hủy hôn. Cô gái đang say ngất ngưởng trên sô pha trước mặt kia thật không có gì nổi bật, so với một Đường Di thanh thoát tao nhã thì đúng là khác biệt một trời một vực. Lục Giai Ngưng thậm chí còn có chút hoài nghi, đứa em trai này của mình có phải không có mắt
nhìn, lại vì một người phụ nữ tùy tiện thế này mà bỏ lỡ Đường Di?
“Em đưa cô ta về nhà là muốn nói cho chị biết, cô ta hiện đang là ‘bạn gái’ em ư?” Lục Giai Ngưng thực sự không muốn nói hai chữ “bạn gái” này một
chút nào.
Tâm tư Lục Thần Hòa thoáng khựng lại, sững sờ nhìn Thị Y Thần đang say sưa ngủ, anh không hề trả lời ngay câu hỏi của Lục Giai
Ngưng.
Lục Giai Ngưng đang định lên tiếng chất vấn tiếp, anh liền ngước mắt lên, hỏi vặn lại: “Chị nghĩ em sẽ đưa một người phụ nữ không
chút quen biết về đây sao?” Anh không trả lời trực tiếp vào câu hỏi,
nhưng cũng coi như đã thừa nhận.
Lục Giai Ngưng đang mong chờ em
trai mình sẽ phủ nhận, nhưng thật không ngờ nó lại thực sự thừa nhận cô
gái say rượu kia chính là bạn gái mới của nó. Không chỉ có vậy, nó có
thể đưa một người phụ nữ về đây, thì chứng tỏ là nó thật lòng. Lục Giai
Ngưng khó tin nhìn em mình. Đứa em trai này luôn luôn làm mấy việc kì lạ khác người. Lúc nó du học từ Mỹ trở về, vốn hi vọng nó sẽ kế thừa sự
nghiệp, cùng chị ấy chia sẻ trọng trách đối với gia đình. Nhưng thật
không ngờ nó mải chơi mà quên mất chí lớn, suốt ngày ở cùng với đám nông dân, nghiên cứu sự sinh trưởng của cỏ cây, hoa lá, đất đai. Nhưng mà
kiểu người gia đình có sự nghiệp lớn mạnh vững vàng thì không kế thừa,
lại đi làm cái công việc trồng cây chăm hoa không có tiền đồ như nó, đối với gia đình này mà nói thì đúng là chơi bời lêu lổng. Nếu như bất kì
ai trong nhà dám khinh thường những việc nó đang làm, trước tiên nó sẽ
nở một nụ cười, sau đó bồi thêm mấy câu nguyền rủa độc ác: “Tôi thay đám rau cỏ khinh bỉ mấy người, có giỏi thì đừng có ăn, cho táo bón đến
chết”. Cả nhà không ai có thể hiểu nổi tính cách một mình một kiểu khiến người khác phải tức đến hộc máu của Lục Thần Hòa. Ở nhà họ Lục, Lục
Giai Ngưng cho rằng mình là người duy nhất có thể hiểu được nó, nhưng
bây giờ thì chị ấy cũng không dám chắc chắn như vậy nữa.
Lục Giai Ngưng hít sâu một hơi, chỉ sợ không cẩn thận tức giận mà ảnh hưởng đến tim, ngã xuống ngất xỉu.
Chị ấy xua tay, chịu thua: “Chuyện Đường Di hủy hôn với em, chị chưa từng
hỏi em xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì. Nhưng bố đã bị em chọc tức đến
mức suýt chút nữa phải nằm viện, nếu em còn nể tình cả nhà chúng ta, thì mau đưa cô ta ra khỏi đây đi”.
“Đưa đi đâu bây giờ? Muộn thế này rồi, chị bảo em đưa cô ấy đi đâu?” Lục Thần Hòa nhíu mày nhìn chị gái.
“Em muốn bức chị tức chết có phải không? Em muốn đưa đi đâu thì đưa, chỉ cần không xuất hiện trước mắt chị là được.”
Lục Thần Hòa trưng ra dáng vẻ không bận tâm, nhún vai rồi nhặt mấy bản vẽ
đang vương vãi nhét vào túi xách của Thị Y Thần sau đó bế bổng cô lên,
đi thẳng về phía cầu thang, đi được mấy bước còn quay đầu lại nói với
Lục Giai Ngưng: “Trên bàn có rượu em mới cất, nếu không muốn đêm nay tức quá mất ngủ thì chị cứ làm giống như cô ấy, chọn lấy một chai. Ngủ
ngon, chúc chị có giấc mơ đẹp”.
Lục Giai Ngưng trừng mắt, gần như sắp nổi cơn tam bành tới nơi.
Lục Thần Hòa bế Thị Y Thần vào phòng ngủ của mình, đặt cô lên giường rồi đi đến trước cửa sổ châm một điếu thuốc.
Người khác luôn luôn hỏi anh: Từ sáng đến tối rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Anh
thực sự rất khó trả lời, bởi vì ngay bản thân anh cũng không hiểu rốt
cuộc mình đang nghĩ gì. Chính vì vậy, anh mới không biết tại sao mình
lại đưa Thị Y Thần về đây, một nơi mà ngay cả Đường Di cũng chưa từng
được đặt chân vào, nơi chỉ thuộc về người mẹ quá cố của anh. Anh cùng
với bố và chị gái mình đã từng có những tháng ngày sống vui vẻ tại đây,
thế mà giờ chỉ còn mình anh cô độc.
Thực ra, anh hoàn toàn có thể đem cô ném vào phòng ngủ dành cho khách, nhưng vào lúc chị gái chất vấn xem cô có phải là bạn gái mới của anh hay không, anh lại tuyệt nhiên
không hề phủ nhận.
Lục Thần Hòa mở ngăn kéo ra, đôi giày nữ màu
sữa đang lẳng lặng nằm trong đó, một chiếc đã bị gãy gót. Anh nhìn đi
nhìn lại nó rất nhiều lần, chỉ là một đôi giày với kiểu dáng hết sức
bình thường, không thể nhận ra nó là sản phẩm thủ công của nghệ nhân nổi tiếng Italy gì đó. Không biết tại sao cô lại để tâm nó đến vậy.
Lục Thần Hòa dập tắt điếu thuốc, đi đến bên giường, yên lặng ngắm nhìn Thị Y Thần đang ngôn giấc một lúc lâu, nhẹ nhàng đưa tay gạt bỏ mấy sợi tóc
xõa xuống mặt cô. Một Y Thần tĩnh lặng chìm sâu trong giấc ngủ mà vẫn
nhíu chặt mày, dường như trong lòng cô đang trải qua sự giằng co, đau
đớn tận tâm can.
Ngón tay thanh mảnh lướt qua gò má mềm mịn của
cô, rồi phủ lên trán cô, động tác vô cùng dịu dàng, dường như muốn xua
tan mọi khổ đau trong lòng cô.
Tựa như sự vuốt ve của anh đã có tác dụng, đôi mày Y Thần từ từ dãn ra, hô hấp cũng nhịp nhàng hơn nhiều.
Chậm rãi thu tay về, Lục Thần Hòa lại yên lặng chăm chú ngắm nhìn dung nhan
của cô một lúc mới đưa tay tắt đèn. Trong bóng đêm, anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, ý tưởng này cũng khá hay.