Trên đường vội vã đến sân bay thì lại bị tắc đường, Thị Y Thần không ngừng đưa tay nhìn đồng
hồ chỉ hận một nỗi không thể mọc thêm đôi cánh mà bay thẳng đến sân bay.
Lục Thần Hòa ngồi bên cạnh tay trái nắm lấy vô lăng, tay phải vỗ vỗ vào mu
bàn tay cô khẽ an ủi: “Yên tâm đến kịp, máy bay hai tiếng nữa mới cất
cánh mà”.
“Em chỉ sợ tắc đường mất hơn một tiếng nữa thì gay go
rồi”, vốn dĩ thời gian còn thoải mái, nhưng đúng vào lúc chuẩn bị đi thì lại gặp phải một vị khách khó tính, vật vã mất một lúc lâu mới không dễ dàng gì rời được cửa tiệm mà chạy đến sân bay, nào ngờ giữa đường còn
bị kẹt xe.
Càng nóng lòng thì ông trời lại cứ như thể đang trêu ngươi vậy.
Nếu không kịp tới sân bay để tiễn Y Vân, thì không biết đến lúc nào mới có
thể gặp lại con bé. Kể từ sau khi hai chị em họ hóa giải mâu thuẫn, cảm
giác như được quay trở lại thời thơ ấu vậy, tình cảm chị em mất đi khó
khăn lắm mới hàn gắn lại được cớ sao lại không trân trọng. Y Thần còn vỗ ngực bảo đảm với Y Vân, nhất định sẽ đến sân bay.
Lục Thần Hòa đột nhiên nhếch miệng cười, “Anh có ý này”.
Y Thần quay đầu sang ngây ngô nhìn anh nói, “Anh có ý gì hay ho vậy?” Lẽ nào xe của anh thực sự có thể bay?
“Nếu như không may không kịp đến sân bay tiễn, em có thể mua vé một chuyến khác mà đuổi theo, đến tận nơi tạm biệt.”
Y Thần nghiến răng, thật sự muốn giơ nắm đấm lên mà đánh cho anh một
trận, “Tắc đường đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua được, anh còn ở đó mà đùa sao? Thật đáng ghét”.
“Anh đây là đang nghĩ giúp em
hóa giải chứng bệnh đầu óc thất thường mà”, vừa nghĩ đến vẻ mặt vừa đần
thối vừa ngây ngốc của cô lúc nãy, anh lại kìm không được mà bật cười
vui vẻ.
Y Thần trừng mắt lườm anh, cô giận dỗi không buồn đếm xỉa đến anh nữa, hạ cửa kính xuống xoay đầu nhìn sang đường cao tốc. Đột
nhiên, một bóng dáng đàn ông cao gầy trên đường cao tốc đập thẳng vào
mắt cô. Người đó mặc chiếc áo gió dáng dài, tay còn kéo vali, hai hàng
lông mày nhíu chặt lại, mắt nhìn chằm chằm vào di động, vẻ mặt căng
thẳng ngó nghiêng về phía trước.
Là Cao Minh Dương.
Cùng lúc đó, Cao Minh Dương cũng nhìn thấy cô, anh ta thoáng khựng lại.
Y Thần thò đầu ra, nhìn vali hành lí bên cạnh anh ta hỏi, “Sao anh lại ở đây? Anh đang định đi đâu?”.
“Sân bay, Taxi bỏ bom rồi”, khuôn mặt thanh khiết anh tuấn của Cao Minh Dương để lộ nụ cười nhàn nhạt.
Thuận theo ánh nhìn của anh ta, ở phía trước cách đó không xa, một chiếc taxi đang dừng lại ở làn đường dừng khẩn cấp, đèn vàng đuôi xe liên tục nhấp nháy, một người đàn ông dáng dấp như tài xế taxi đang gọi điện thoại,
vẻ mặt vô cùng lo lắng. Phía trước xe taxi một đoạn không xa, lại có ba
chiếc đang nối đuôi nhau, chẳng trách mà đường cao tốc dẫn đến sân bay
lại tắc đến mức này.
Lục Thần Hòa nói, “Chúng tôi vừa hay cũng đang đến sân bay, lên xe đi”.
Cao Minh Dương có chút chần chừ, không lập tức lên xe mà đưa mắt nhìn sang Thị Y Thần.
Thị Y Thần nhìn ra vẻ do dự của anh ta, nói: “Lẽ nào anh định đứng ở đường
cao tốc này mà đợi chiếc taxi tiếp theo? Đến lúc đó chỉ e máy bay đã cất cánh rồi”.
Cao Minh Dương hơi nhếch môi, gật đầu rồi đem hành lí nhét vào cốp sau, sau đó lên xe.
“Anh muốn đi đâu?” Thị Y Thần hỏi.
“Dubai.”
“Đúng là một nơi xa hoa giàu có”, đó là nơi mà cô vẫn luôn muốn đến.
Cao Minh Dương hỏi, “Hai người ra sân bay tiễn ai?”.
Y Thần đáp, “Ừm, đi tiễn Y Vân”.
“Ồ…” Cao Minh Dương khẽ đáp lại một tiếng, âm cuối cùng kéo thật dài nhưng không thấy nói thêm gì nữa.
Chiếc xe nhích từng chút từng chút một về phía trước, khó khăn lắm mới đi qua địa điểm xảy ra sự cố gây tắc đường, con đường trước mắt nhanh chóng
được lưu thông cho nên chỉ một lúc sau bọn họ đã đến sân bay.
Vào sảnh lớn sân bay, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh, Cao Minh Dương đột nhiên dừng bước, vẻ mặt do dự nói với Thị Y Thần, “Y Y, anh có thể ôm
em một cái không?”.
Thị Y Thần vừa liên lạc được với Thị Y Vân, nghe thấy anh ta nói vậy thì thoáng sững sờ.
Lục Thần Hòa nắm chặt tay cô, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt không vui liếc nhìn Cao Minh Dương. Cái tên này đã sắp ra nước ngoài rồi sao
còn không chịu từ bỏ? Ôm một cái cũng không được!
Cao Minh Dương
thấy vậy nói: “Anh không có ý gì khác, chỉ là trước lúc tạm biệt muốn ôm em một cái. Lần này anh ra nước ngoài không biết đến khi nào mới trở
lại, có lẽ sau này cũng chưa chắc đã có cơ hội gặp mặt”.
Thị Y Thần âm thầm dùng sức, khó khăn lắm mới gỡ được tay Lục Thần Hòa ra, cô trừng mắt lườm anh, đúng là đồ nhỏ mọn!
Y Thần rộng lượng dang rộng hai tay, mỉm cười nhìn Cao Minh Dương nói, “Chúc anh thượng lộ bình an”.
Không làm nổi người yêu, thì vẫn có thể làm bạn bè.
Cao Minh Dương ôm chặt lấy cô, sau đó khẽ thì thầm vào tai cô, “Y Y, em nhất định phải hạnh phúc đấy”.
“Ừm, anh cũng vậy.”
“Tạm biệt.”
Nhìn bóng dáng cô độc của Cao Minh Dương lúc ra đi, đáy lòng cô không kìm
được mà trào dâng lên cảm giác chua xót, dòng nước mắt nóng hổi dâng
trào lên tận khóe mi nhưng vẫn ương bướng không chịu tuôn rơi.
Hồi ức hệt như cơn lũ được tích lũy bấy lâu nay, đột nhiên ập đến, phút
chốc nhấn chìm tất cả. Tình cảm ngây thơ trong sáng thời cấp ba, hoàn
toàn không hề tồn tại chút ấn tượng nào, tình cảm bạn bè xưa cũ, từng
chút từng chút một được nhắc đến trong lần họp lớp đó. Niềm vui, niềm
bất ngờ, nỗi lòng tri kỉ khiến hai người gắn bó thành một đôi. Quãng
thời gian vui vẻ suốt hai năm, mỗi một chuyện dù nhỏ nhặt nhất cũng để
lại dấu ấn như thể dùng dao khắc lên thân cây vậy. Cho dù thời gian có
dần trôi qua, dấu ấn cũng dần mờ phai, thì vẫn có thể nhận ra khoảnh
khắc của thuở ban đó sâu đậm đến nhường nào.
“Anh có thể thường
xuyên đến Dubai thật khiến người ta ngưỡng mộ, em mong ngóng đi một lần
còn không được. Em phải tự cho mình nghỉ phép mới được, em phải đến
Trung Đông để xem các vũ nữ biểu diễn múa bụng, em sẽ nhét tiền vào Bra
của bọn họ.”
“Đàn bà phụ nữ bọn em sao còn háo sắc hơn cả đàn ông vậy?”
“Ai nói vậy? Vẫn còn tốt hơn chán so với đám đàn ông các anh, cứ một mực đòi đi Thái Lan rồi sờ eo sờ ngực người ta.”
“Anh đâu có.”
“Lừa đảo.”
“…”
“Em muốn đi sa mạc để tìm kiếm anh chàng đẹp trai với đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao giống như trong truyền thuyết.”
“…”
Những lời đã từng nói, những chuyện đã từng xảy ra, đều tái hiện lại rõ ràng
trước mắt, cuối cùng chỉ để lại hai từ bình thản nhất rồi ra đi: Tạm
biệt.
Đột nhiên, cô bị kéo một cách đầy bá đạo vào vòm ngực vững
chãi ấm áp, giọng nói nồng nặc mùi dấm chua vang lên bên tai Y Thần,
“Không đi gấp tiễn em gái sao?”.
“Anh ăn dấm chua rồi sao?” Y Thần khịt khịt mũi, liếc mắt lườm Lục Thần Hòa.
“Sai, là ăn xì dầu. Xem xem, mặt mũi đen thui rồi.”
“Phụt…”, Y Thần kìm không được bật cười thất thanh, “Chào tạm biệt lần cuối với bạn trai cũ cũng không được sao?”.
“Hồi ức tựa như dòng nước chảy qua, dưới sự chiếu rọi của tia nắng mặt trời
rất nhanh thôi sẽ tan biến, nhưng cũng giống như giọt nước rơi vào lòng
bàn tay, có nắm bắt như thế nào cũng không giữ nổi. Cho nên, cái gì mà
tình yêu với người cũ, là thứ không đáng tin nhất. Có điều anh phê chuẩn cho em, mang ra hong nắng một chút, để nó nhanh nhanh tan biến.”
“Người cũ của anh thật là đáng thương.”
“Anh không có người cũ, bởi vì chưa từng yêu.”
“Anh lừa ai chứ?” Cô vừa định phát biểu cảm tưởng một chút, Lục Thần Hòa đã
lại bá đạo in lên đôi môi căng mọng đáng yêu của cô một nụ hôn.
Nụ hôn đó vừa định triền miên hơn, thì đột nhiên phía sau không thức thời
vang lên giọng nói lanh lảnh quen thuộc phá đám, “Này này này, hai người làm ơn đừng có mà lộ liễu như vậy trước đám đông chứ? Đến sân bay tiễn
em mà còn thân mật thế này, gây thù chuốc oán cũng không sợ bị đánh
sao”.
Thị Y Vân và người nhà chậm rãi bước tới.
Hôm nay
Thị Y Vân không trang điểm tinh tế và đậm như ngày thường, chỉ đánh đơn
giản một phút rồi tô chút son, trông hệt như một cô gái thanh tân ngây
thơ trong sáng.
Thị Y Thần xấu hổ đỏ mặt quay đi, kích động nhào vào lòng Thị Y Vân.
Thị Y Vân dang rộng cánh tay ôm lấy cô, hai người trông chẳng khác nào hai
đứa trẻ đang ôm tạm biệt nhau, quyến luyến không nỡ rời xa.
“Biết em tốt với chị thế nào chưa? Nếu không có đứa em gái ác quỷ là em đây,
thì sao chị có thể gặp được một người đàn ông cực phẩm thế này chứ?”
“Da mặt em cũng dày thật đấy, rõ ràng là đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa, mà vẫn còn nhẹ bẫng như kiểu mình là người vĩ đại? Khi nào thì về?” Y
Vân lúc này ấy bạn trai của cô có lẽ là vì báo thù, nhưng sau này cũng
có một chút nguyên nhân chính là vì hai người đàn ông mà cô đã từng hẹn
hò đều là những kẻ cặn bã, cho dù có tranh cãi gay gắt đến mức nào, thì
trong tiềm thức Y Vân vẫn không hi vọng cô sẽ bị đàn ông lừa gạt.
“Em đây vẫn chưa đi mà. Nếu chị thực sự lưu luyến vậy, thì có thể suy nghĩ
đến việc rời bỏ người đàn ông tâm địa đen tối miệng lưỡi cay độc hệt như ma quỷ bên cạnh kia, vậy thì em sẽ không đi nữa.”
“Em không chia tơ rẽ nguyệt thì không sống được sao?” Lục Thần Hòa kéo Thị Y Thần ra
sau lưng mình, rồi đứng chặn trước mặt Thị Y Vân, giọng điệu sắc bén
nói, “Mau mau vào cửa kiểm tra an ninh đi, cái người vừa đi lúc này còn
không chướng mắt bằng em đâu”.
Thị Y Vân nhíu mày, “Vừa đi?”.
Thị Y Thần nói, “Cao Minh Dương. Anh ta lại được công ty cử đi Dubai rồi. À đúng rồi, em nói là đi ra nước ngoài cư trú một thời gian, rốt cuộc là
em muốn đi đâu chứ?”.
Lần này Thị Y Vân quyết định ra nước ngoài
cư trú, nhưng cứ làm ra vẻ thần thần bí bí, Y Thần có hỏi mấy lần, nhưng vẫn kiên quyết giữ kín miệng không nói. Vào lúc này, vào cùng một đường đi, con bé này không phải là cũng định bay sang Dubai chứ…
“Không phải là em…” Nếu như vừa rồi không vô tình gặp Cao Minh Dương thì Y
Thần hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này. Lẽ nào nó thực sự thích Cao
Minh Dương?
Thị Y Vân chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, chỉ cười mà không đáp lại. Thị Y Vân đột nhiên nhìn sang Lục Thần Hòa rồi làm ra vẻ nghiêm túc nói, “Đừng có mà bắt nạt Y Y nhà em, nếu để em biết được
anh để chị ấy phải chịu uất ức gì, em nhất định sẽ bay về lấy cát lấp
chết anh đấy”.
Lục Thần Hòa khinh bỉ khoát tay nói, “Em sẽ không
có cơ hội để làm việc đó đâu. Y Y không cần em phải bận tâm, tâm tư của
em nên đặt vào chỗ khác đi, nghĩ kĩ xem lát nữa lên máy bay sẽ vờ làm ra vẻ vô tình gặp gỡ như thế nào”.
Thị Y Vân nghẹn họng trừng mắt
lườm anh, rồi nhìn Thị Y Thần nói, “Chị có thể nhìn lọt mắt một tên đàn
ông như thế này, em thực sự bái phục chị đấy”.
Thị Y Thần nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô rõ ràng là bị ép buộc mà…
Thị Y Vân lần lượt chào tạm biệt người nhà, dưới ánh mắt lưu luyến của mọi người lặng lẽ bước vào cửa an ninh.
Trên đường trở về, Thị Y Thần kìm không được nói với Lục Thần Hòa, “Nhiều
khi anh nói chuyện, thật khiến người khác kích động đến mức muốn đâm đầu mà chết, thực sự là khiến người khác đau lòng mà. Thực ra, anh rõ ràng
có thể nói chuyện tử tế với nó”.
Lục Thần Hòa nhếch mày nói, “Lẽ nào em thích cái cách anh thưởng thức bộ ngực của cô ấy sao?”.
“Em đi…”
“Anh thích thưởng thức em hơn”, ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại trên bộ ngực tròn đầy cao ngất của cô.
“Anh đi chết đi!”
“Này, cô gái, em như thế này là đang mưu sát chồng mình đấy.”
“Hừ, đúng là mặt dày. Ai là vợ anh chứ?”
“Con trai anh nói.”
“Anh đi chết đi, hạ lưu.”
Cao Minh Dương ngồi ở chỗ mình rồi khép chặt mắt, hành trình bay gần mười
tiếng khiến anh có thói quen sau khi lên máy bay thường nhắm mắt dưỡng
thần. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu lạch cạch một hồi lâu, hình như người ngồi ghế bên cạnh anh gặp khó khăn trong việc nhét hành lí lên
cốp. Anh mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, liền
có chút kinh ngạc.
Anh gội vàng đứng dậy, đón lấy hành lí xách tay từ tay Thị Y Vân rồi nhét lên khoang để đồ.
“Cảm ơn anh”, Thị Y Vân phủi phủi tay, rồi chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh anh, “Còn phải phiền anh nhường đường một chút”.
Cao Minh Dương tránh sang một bên, để cô tao nhã ngồi xuống.
Cao Minh Dương không kiềm được nói, “Thật trùng hợp, không ngờ em cũng đi
chuyến bay này, lại còn ngồi ngay ghế bên cạnh… đi du lịch sao?”.
“Ừm, trước đây lúc còn làm tiếp viên hàng không thường xuyên bay qua Dubai,
nhưng lần nào cũng vậy ngoài việc điên cuồng đi dạo phố mua sắm, thì
chưa đi chơi được đến đâu. Lần này muốn đi để thư giãn một chút, tiện
thể đi một vòng các nước khu vực Trung Đông, cảm nhận một chút những
phong cảnh danh lam hữu tình ở đó.”
“Nghe ra có vẻ không tồi nhỉ.”
“Anh thì sao? Vẫn giống như lúc trước, đi công tác?”
“Ừm, có điều lần này chắc sẽ đi lâu một chút, trong vòng vài năm chưa chắc đã về nước.”
“Ừm…”, cô khẽ đáp lại một tiếng.
Tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, hai người rơi vào trầm mặc, không ai lên tiếng nói gì nữa.
Rất nhanh sau đó máy bay liền cất cánh lao vút vào bầu trời, tầng mây dày
dưới sự chiếu rọi của tia nắng mặt trời, giống như được mạ lên một lớp
ánh kim lấp lánh.
Thị Y Vân thu tầm nhìn lại, quay sang nhìn Cao
Minh Dương đang ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại toát lên vẻ phiền muộn khiến cô kìm không được mà muốn đưa tay ra vuốt cho anh. E rằng cả đời này có dùng cách gì cũng không thể nào
bù đắp lại được, điều duy nhất cô có thể làm, là hằng ngày cầu mong sự
bình an cho anh. Mà thứ cô nợ Cao Minh Dương là một người bạn gái, một
người vợ. Nếu như có thể bù đắp, thì cô thực sự hi vọng có được cơ hội
đó. Cơ hội là do con người tạo ra, mà thứ cô sở trường nhất chính là tự
tạo cơ hội cho bản thân mình.
Y Vân nhắm mắt lại, nục cười nhẹ nhàng dần lan đến tận khóe môi.
Duabi, vùng đất xa hoa sang trọng, muốn gì có nấy.
Cho nên, cô đến rồi đây.