“ Lại là phân thân. Mấy tên nhóc này thật là. Không muốn đi học thì xin sớm tốt nghiệp là được, vậy mà cho phân thân đi học thay. Hơn nữa làm đều thuần thục như vậy.”
“ Nếu không có cuộc này ẩu đả, không biết phải chậm trễ bao nhiêu thời gian phát triển.”
Phát hiện hai đại thiên tài một lúc khiến đệ tam Hokage suy nghĩ cũng có chút lộn xộn, tâm tình của hắn chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “tạp vị”, không biết là lên trách bọn hắn hay là khen bọn hắn.
Đặc biệt là Lâm Phàm lý giải về phân thân thuật thậm chí còn cao hơn Itachi một bậc. Bởi phân thân do hắn tạo ra bền bỉ và vững chắc hơn Itachi nhiều, thậm chí là còn có thể chiến đấu.
Điều đó khiến cho đệ tam càng nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa. Lâm Phàm cho đệ tam cảm giác càng nhìn càng không thấu. Nhưng đồng thời càng nhìn càng kinh hỷ.
Bởi tương lai của làng cần nhiều người như Lâm Phàm dạng này.
Nhưng trong sự kinh hỷ đó còn đi kèm với sự lo lắng.
“ Xem ra ta phải tìm cơ hội đơn độc nói chuyện với tên nhóc này mới được. Biết được đối phương ý tưởng thì sự tình về sau mới dễ giải quyết và định đoạt.”
.....
Đi ra từ phòng làm việc của đệ tam, Itachi vẫn luôn trong trạng thái suy nghĩ về những gì diễn ra trong phòng khi đó.
“ Đoạn thời gian này không chỉ có ta mạnh lên, mà cả Lâm Phàm xem ra cũng tiến bộ rất lớn. Hóa ra hắn cũng dùng phân thân đến đi học, như vậy bản thế phía bên kia là như nào tập luyện và đã trưởng thành đến tình trạng nào đâu!”
Đột nhiên trong tâm trí phẳng lặng của Itachi sinh ra một chút gì đó, một cảm xúc muốn ganh đua.
Trở về nhà, Itachi vừa đùa Sasuke, vừa thông báo cho Fugaku và Mikoto về việc được tốt nghiệp sớm.
Cả hai vui vẻ chúc mừng Itachi nhưng không ai bất ngờ, bởi cả hai đã quá rõ ràng Itachi thực lực.
Nếu muốn Itachi còn không cần phải đến trường. Lấy gia tộc Uchiha tài lực và nội tình hoàn toàn có thể bồi dưỡng được Itachi thành tài mà không cần đến một tí trợ giúp từ làng.
Cho Itachi đi qua chỉ là để biểu thị sự hiệu trung như bao người mà thôi!
Itachi đương nhiên sẽ không hài lòng với những thứ đơn giản được dạy ở trường học. Đặc biệt là sau khi nhận được kích thích từ Lâm Phàm.
Thế là Itachi bắt đầu hướng Fugaku đưa ra yêu cầu muốn học tập cao cấp hơn nhẫn thuật.
Fugaku đương nhiên là vui lòng chỉ dạy con trai mình, không tiếc, không dấu bất kỳ điều gì.
“ Hỏa độn: Hào hỏa cầu!”
Một loạt động tác kết ấn rất nhanh, Fugaku làm xong, sau đó há mồm phun ra một đoàn hỏa diễm. Hỏa diễm ngưng tụ ở trước, hình thành một quả cầu lửa to lớn.
Fugaku ngắt thuật, thu hồi hỏa diễm, sau đó nhìn Itachi.
Itachi hiểu ý cha mình, mặt không hề cảm xúc, lấy tốc độ nhanh không kém Fugaku bắt đầu kết ấn, sau đó hít sâu rồi phun ra hỏa diễm.
thành công thi triển.
Kích cỡ của quả cầu lửa không hề thua kém Fugaku. Dù cho Fugaku không dùng ra toàn lực, nhưng cũng đã đủ thấy sự kinh khủng của Itachi, bởi đây mới là lần đầu hắn thuli triển nhẫn thuật này.
Sau đó rất nhiều nhẫn thuật xuất hiện tình cảnh tương tự, khi Fugaku dạy và Itachi lập tức học được...
Bên này Itachi đang luyện tập cao cấp nhẫn thuật, bên kia Lâm Phàm cũng đang luyện tập lại những gì hắn đã luyện tập vô số lần trước kia.
Đó là dựa vào sức mạnh của huấn luyện gia và sức mạnh thân thể như một con pokemon của mình, ôn luyện lại những chiêu thức của pokemon.
Thế mà thật thành công!
Oành... Oành... Oành...
Một gốc cây lớn bị đá đổ, trên chân Lâm Phàm bạch quang dần dần tán đi. Theo sau là liên tục những thân cây lớn ngã xuống khi bị Lâm Phàm đem ra thử chiêu.
Low kick; Jump kick; Rolling kick; Hammer arm; Karate chop...
Chủ yếu là những đòn đấm, đá, chặt thông thường, nhưng sức mạnh, uy lực và sức công phá đều được nhân lên gấp nhiều lần.
Có điều hơi phiền phức là sử dụng sức mạnh này, khi ra đòn, bộ vị được tập trung sức mạnh thường bị bao phủ bởi bạch quang.
Điều này rất dễ gây ra hiểu nhầm thành huyết kế giới hạn hay một dị loại. Lúc đó hắn lại được người “bế” đi làm chuột thí nghiệm để nghiên cứu thì toi.
Một không thực lực, hai không chỗ dựa, cho nên có thể điệu thấp liền tận lực điệu thấp chính là phương pháp sinh tồn của Lâm Phàm lúc này.
“ Ừm! Sao phân thân bên kia lại hoàn toàn mất đi liên hệ đâu?... không tốt, phân thân bị diệt!”
Quá đầu nhập tập luyện đến lúc này Lâm Phàm mới chú ý tới phân thân của mình. Lần cuối hắn nhớ liên hệ với phân thân liền là khi hắn được mang đến phòng làm việc của Hokage đệ tam và nghe đệ tam dài dòng nói gì đó.
Đây cũng là nhất tâm nhị dụng chỗ tốt, ở nơi này, thông qua phân thân hắn vẫn biết được tình hình cụ thể ở bên kia.
“ Chắc chắn đã bị phát hiện!”
“ Ài! Vốn ta còn muốn điệu thấp đâu, nhưng xem ra không làm được thiên tài nhưng trong mắt người khác ta vẫn bị coi là nhân tài rồi.”
Nhìn sắc trời đã dần tối, Lâm Phàm cấp tốc rời đi nơi này và trở về làng, biết đâu còn có người đang đi tìm chính mình đây.
Đi trong làng, không có cảnh một vài tên ninja đột nhiên xuất hiện thông báo đệ tam muốn gặp mặt, Lâm Phàn thầm thở phào. Xem ra đệ tam quyết định xử trí hắn như Itachi cho nên hẳn là không tiếp tục tìm hắn.
Đúng lúc này Lâm Phàm thấy Itachi đang ngẩn ngơ từ hướng ngược lại đi tới, hắn lập tức lao đến, chụp đối phương bả vai, đem Itachi kéo đến quán mì quen thuộc.
Đại thiếu gia dòng tộc Uchiha dù sao cũng không thiếu tiền, cho nên Lâm Phàm đối với hắn là không hề khách khí. Có cơ hội hắn không ngại chủ chì đối phương đi ăn mì.
Bị người đụng tỉnh, Itachi cũng không bất ngờ, bởi cũng chỉ có Lâm Phàm mới dám chụp bả vai đem hắn kéo đi như vậy. Itachi đã sớm quen thuộc.
Hơn nữa hôm nay Lâm Phàm cũng không cần đẩy, bởi Itachi cũng đang có nhiều điều muốn hỏi Lâm Phàm...
“ Sụt... sụt... thì ra là được sớm tốt nghiệp sao... sụt... hơn nữa còn sẽ sớm được sắp xếp vào tổ ba người...sụt... để đi làm nhiệm vụ sao?”
Một bên hút mì, một bên Lâm Phàm hỏi Itachi về sự tình mà đệ tam thông báo. Itachi không động đũa mấy, thay vào đó là ngồi giải đáp vấn đề của Lâm Phàm là chính.
Đợi Lâm Phàm ăn xong, Itachi mới nói ra thắc mắc của bản thân từ chiều đến giờ.
“ Lâm Phàm, cậu hiện tại mạnh đến mức độ nào?”
Ăn no, thoải mái duỗi người, Lâm Phàm thoải mái trả lời Itachi.
“ Cũng không biết, dù sao từ sau khi tham gia chiến trường trở về cũng không cùng người tỉ thí qua. Làm sao muốn hay không chúng ta đến đấu một trận?”
“ Được, tớ chính là đang có ý đó!”
“ Vậy hiện tại liền đi nhà ta sân nhỏ đi!”
Nhìn Itachi nóng lòng muốn thử bộ dạng, Lâm Phàm biết sự tình không làm ngay, Itachi đêm nay là khó ngủ.
Hơn nữa chính hắn cũng muốn đấu với tiên tiểu thiên tài này, đồng thời cũng muốn kiểm tra một chút thực lực của bản thân ở hiện tại cho nên liền ưng thuận.
“ Lần trước chiến đấu quả thật là chưa đã... Cũng không biết tên này đã mở mắt hay chưa?”
Căn tiểu viện chỉ có một mình Lâm Phàm ở, chưa được ai bật điện, cho nên nó bị bóng đen bao phủ và lộ ra có chút âm u.
Nhưng Lâm Phàm đã sớm quen thuộc với dạng này hoàn cảnh. Để Itachi đứng trong sân chờ, hắn đi vào nhà để bật điện bên ngoài sân phục vụ cho trận tỉ thí.
Dù sao Itachi hiện tại cũng không thể chiến đấu trong bóng tối đen kịt như hắn.
Vừa mở cửa bước vào căn phòng đen kịt Lâm Phàm thân thể đột nhiên căng cứng, các bắp thịt siết chặt, vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Bởi bước vào phòng một khắc đó, Lâm Phàm nhạy bén cảm nhận được một luồng sát khí quét qua thân thể mình.
Không thể nhầm được, là sát khí. Thứ mà hắn đã gặp qua vô số lần.
Đồng thời trong lúc đó, một luồng suy nghĩ khác trong đầu Lâm Phàm không ngừng suy diễn rất nhanh xem là ai muốn giết mình.
“ Không lẽ là đệ tam Hokage! Cũng có khả năng, bởi như vậy sẽ giải thích được cho việc tại sao đệ tam không hề tìm hắn chiều nay. Bởi đối phương không cần cùng người chết nói bất cứ điều gì.”
“ Cũng có thể là Danzo tên đại ác nhân này, có thể là hắn muốn kéo ta vào root, nhưng bị đệ tam phản đối, nên không ăn được liền đạp đổ.”
“ Hoặc là Orochimaru! Khả năng này không quá cao, bởi tên này hẳn là quan tâm Itachi hơn mới đúng và ta cũng không hề có giá trị nghiên cứu.”
Ai đều có khả năng, nhưng Lâm Phàm trong khoảng thời gian ngắn không xác định được muốn giết mình là người nào.
Không nghĩ ra hắn cũng liền không nghĩ nữa, dù sao ai muốn mình chết trong số đó thì cũng phải qua được cửa ải hiện tại thì mới có cơ hội tìm được đáp án.
Hơn nữa ngay lúc này, đối phương đã động, hắn cũng không còn thời gian để suy nghĩ.
Đối phương phóng về phía mình, trong đầu Lâm Phàm chỉ hiện lên được hai chữ
“THẬT NHANH!!!!!”