“ Chúng ta nên đi đâu? Nên làm gì tiếp theo?”
“ Đột nhiên ta cảm thấy chúng ta dường như không còn nơi nào thú vị có thể đi.”
“ Nếu không liền trở về xem làng một chuyến đi.”
Tính toán, hắn đều đã mười sáu tuổi, ra ngoài du ngoạn đã gần ba năm.
Itachi mười bảy tuổi sẽ lấy thân phận là thành viên Akatsuki tổ chức, cùng Kisame trở lại làng.
Mốc thời gian này gắn liền với một sự kiện quan trọng, đó là Orochimaru tấn công làng và đệ tam lão đầu chết đi trong kỳ thi Chuunin tổ chức tại làng Lá.
Chỉ là cũng không biết chính xác thời điểm xảy ra.
“ Trở về hỏi một chút thời điểm kỳ thi Chuunin diễn ra không phải là biết rồi...”
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Lâm Phàm vẫn có chút không cam lòng.
Bởi nam nhân mà, hắn vẫn tương đối muốn có được một thanh kiếm thuận tay để đeo bên người, mang ra ngoài trang bức.
Nửa muốn quay đầu lại đi đoạt thanh Kusanagi của Orochimaru, nửa muốn về để thăm đệ tam lão đầu trước khi hắn về nơi an nghỉ cuối cùng.
Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng Lâm Phàm đem quyền quyết định chuyện này vứt cho Uchiha Shisui để đối phương lựa chọn.
“ Shisui ta nhớ được Danzo vẫn còn giữ một con mắt của ngươi. Muốn hay không chúng ta trở về đem nó đòi lại?”
Sống trong thế giới không ánh sáng một thời gian, dù đã quen thuộc, nhưng khi nghe lời này của Lâm Phàm, Shisui thân thể rõ ràng phát run nhè nhẹ, bước chân cũng dừng một nhịp.
Qua một hồi suy nghĩ Shisui mới mở miệng hồi đáp Lâm Phàm.
“ Ta phải cầm về thứ thuộc về mình!”
“ Được! Đi thôi... ta đã biết tiếp theo chúng ta sẽ làm gì rồi.”
...
“ Dừng lại mau! Naruto...”
“ Hê hê hê... các người làm sao có thể bắt được ta. Sexy no Jutsu! Biến hình... moaz a... mau đến bắt em nè các anh...”
Phụt. Phụt “ Á hự!”
Thấy đám người đuổi mình máu mũi phun trào, đồng loạt bật ngửa ra sau, Naruto biến thân trở lại, ta chỉ bọn họ cười lớn.
“ Há há há... đã biết sự lợi hại của nhẫn thuật mà ta sáng tạo ra hay chưa?”
“ Naruto, thầy đã nói bao nhiêu lần là em không được sử dụng thứ nhẫn thuật vô nghĩa đó.”
“ Hừ còn lâu... blè.” Làm mặt quỷ, Naruto lần nữa chạy đi. Theo sau là một đám nhân viên của trường học.
Làng Lá cũng vì bọn họ mà bị náo loạn đến chó gà không yên.
Trên vách núi cao, một thân ảnh kiều tiểu đang đứng ngắm nhìn về phía cổng làng, mang theo hy vọng một bóng hình quen thuộc sẽ xuất hiện ở nơi đó.
Nhưng đã bao nhiêu lần hoàng hôn buông xuống, bóng hình kia vẫn chưa một lần xuất hiện, kể từ cái đêm hắn rời đi cách đây hơn hai năm rưỡi.
Trong một căn cứ bí mật của thành viên ANBU, một người cũng đang ngây ngốc nhìn căn phòng mà hắn đã từng tập luyện.
Ở đây hắn đã từng dùng thực lực một người, đem tất cả thành viên ANBU đánh gục, đồng thời đánh phục bọn họ.
Thậm chí đối với một số người còn nhiều hơn thế nữa...
Đêm tối phủ xuống làng Lá!
Trong bóng đêm thân ảnh mà mọi người mong ngóng kia đã trở về làng Lá, chỉ là không hề kinh động một ai và không có một ai hay biết.
Tinh thần lực mở ra, Lâm Phàm bắt đầu lang thang dò xét để truy tìm Danzo hang ổ của Danzo.
Một đêm, hai đêm... Đến đêm thứ ba thì hắn biết được nơi Danzo thường ẩn nấp, nhờ theo dõi đám thuộc hạ của hắn.
Kỳ thật cũng không khó để tìm được Danzo, bởi trong làng hành tung của hắn cũng không quá ẩn nấp, hơn nữa sự tình ẩn giấu cần làm đều đã được làm xong, trong thời bình như hiện tại, độ cảnh giác của mọi người là đại giảm.
Lợi dụng những yếu tố này, Lâm Phàm dễ dàng dẫn nhóm mình chui được vào hang ổ của Danzo.
Hắn sở hữu bá đạo tinh thần lực và đối phương cảnh vệ thành viên có chút thưa thớt, điểm này còn không làm được thì đã không phải là Lâm Phàm.
Dù đã là nửa đêm nhưng Danzo vẫn còn chưa ngủ, hắn đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, trầm ngâm suy nghĩ về điều gì đó.
Đúng lúc này có bốn bóng người từ trong bóng tối nhảy ra, đứng trước mặt hắn
Áo choàng đen phủ kín thân thể, mặt nạ che kín dung mạo, hai tên cao, hai tên thấp hơn một chút.
Trong thoáng chốc, Danzo không biết kẻ đến là ai. Nhưng kẻ đến xác định được hắn sau, không nói hai lời liền xuất thủ.
Tên đứng ở trung tâm, hồng quang sáng rực nơi hốc mắt, Danzo kinh ngạc phát hiện thân thể mình không thể động.
Hơn nữa băng vải cuốn trên đầu hắn trong lúc này không có người tháo đã tự động tróc bong ra.
Để lộ ra bên trong là một con mắt Sharingan, với màu đỏ tươi và tam câu ngọc.
Danzo còn chưa kịp định hình chuyển gì xảy ra, đột nhiên đầu truyền đến vô hạn đau nhói như bị người đâm một kiếm vậy. Điều này khiến hắn trong thoáng chốc không thể nghĩ ngợi được gì.
Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay đã đem con mắt sharingan kia móc xuống.
Vừa mới xuất hiện ở mười mét bên ngoài bốn thân ảnh, đã thiếu một tên.
Sau đó còn chưa kịp chớp mắt, thân ảnh kia đã trở lại nguyên bản vị trí, từ từ mở ra một ống dung dịch bảo quản, đem con mắt kia thả vào bên trong.
Đến lúc này, Danzo mới được khôi phục hành động và ôm mắt phải rú thảm một hồi, rồi đứng đó thở dốc.
“ Hộc... hộc... các ngươi là ai? Tại sao lại cướp đi mắt phải của ta?”
Danzo là vô cùng biệt khuất, có một đống lớn thuộc hạ ở ngoài canh gác, lại để đối phương không một chút động tĩnh xâm nhập.
Một đống lớn cơ quan cùng bẫy rập đều không hoạt động.
Vô số thủ đoạn còn không có dùng ra. Một trong số đó còn chưa dùng ra, là Izanagi, một loại nhẫn thuật cần hy sinh một viên sharingan đến thi triển.
Có thể nghịch chuyển thương thế, thậm chí biến người chết sống lại, gần giống như đảo ngược thời gian.
Nhưng chỉ giới hạn trong khoảnh khắc ngắn ngủi bị thương hoặc đứng trước bờ vực sinh tử đó mới có thể kích hoạt mà thôi!
Hiện giờ số sharingan ở trên cánh tay còn chưa mở ra phong ấn, có một viên sharingan quan trọng nhất của Shisui để hở thì đã bị đối phương cướp mất.
Hơn nữa đều đã qua một đoạn thời gian, thuật này đã không thể thi triển.
Nói chung là hiện tại nói gì cũng đã muộn.
Danzo hy vọng chỉ là có thể câu một chút thời gian, để tiếng rú thảm của hắn hấp dẫn người đến, khi đó dựa vào đánh bại đối phương, đem mắt cướp trở về.
Thậm chí đến giờ phút này hắn vẫn không dám lộ ra cánh tay quỷ dị của mình, vì sợ chút nữa xảy ra chiến đấu, động tĩnh lớn sẽ hấp dẫn đến đệ tam lão nhân và những người khác.
Đệ tam hiện giờ vẫn đang là người nắm quyền chính của làng, ý kiến của đệ tam vẫn ảnh hưởng cực lớn đến việc ai sẽ ngồi vào vị trí Hokage, còn Danzo thì vẫn chưa hết hy vọng với chức vị này.
Thấy Danzo dù đau đớn nhưng vẫn đang suy tính ám chiêu, hơn nữa trong mắt không che dấu được sợ hãi, Lâm Phàm nói với hắn bằng giọng trầm.
“ Yên tâm ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ là đến để lấy đi thứ không thuộc về ngươi mà thôi... nhưng hình như trên người ngươi thứ không thuộc về ngươi còn nhiều lắm... Muốn hay không muốn toàn bộ lấy đi đây!!!”
Lâm Phàm buông lời trêu chọc một chút lão già này để trả thù việc đối phương dám nhắm vào hắn khi xưa.
Nhưng Danzo lại tưởng thật, khiến hắn vô ý thức nắm lên cánh tay phải của mình, ý định giải khai phong ấn, để bảo toàn mạng sống.
Bởi đối phương thủ đoạn và thực lực biểu hiện ra, thật sự mạnh đến khiến hắn phải sợ hãi tình trạng.
Không để ý đến Danzo biểu hiện! Lâm Phàm đem mắt phải của Shisui giao cho đối phương cất vào phong ấn quyển trục và miệng thì lẩm bẩm một câu mà Danzo không thể nghe được.
“ Đến đây rồi cũng nên kiểm tra một chút làng Lá chỉnh thể thực lực, như vậy chuyến này trở về mới thú vị mà!”
Lâm Phàm dẫn đầu rời đi nơi này, ba người còn lại lập tức theo sau.
Lần này hắn không hề ẩn dấu hành tung. Nghênh ngang dẫn người chạy chậm rời đi.
Hắn vừa đi phía sau Danzo lập tức “phối hợp” hắn kế hoạch, hô to có thích khách để báo động cho bọn thuộc hạ.
Kỳ thật không cần hắn hô to, thuộc hạ của hắn đã nhận thấy sự bất thường và chạy lại đây. Đồng thời thành công gặp được Lâm Phàm nhóm người lạ mặt này.
Không nói hai lời, kẻ xâm nhập bắt lại rồi tính.
Thấy đối phương tấn công, vẫn là Kimimaro đầu tiên lao ra.
“ Đừng hạ tử thủ!” Lâm Phàm nhắc nhở Kimimaro.
Bởi dù sao nói đúng ra cũng đều là người mình mà.
Keng keng keng... bụp..bụp... hự...hự...
Hỗn chiến thanh âm vang vọng trong đêm.
Cảnh vệ tiểu độ thứ nhất thực lực cũng là chẳng ra sao, chỉ qua vài ba hiệp, mỗi người đã ăn một xương của Kimimaro vào gáy và vinh quang ngất đi.
Giả bộ chạy chậm rời khỏi làng, lấy Kimimaro làm chủ công, giải quyết đám này không đáng chú ý tiểu tốt.
Cuối cùng chạy được một hồi, rốt cuộc hấp dẫn được đến hai tên đáng chú ý một chút.
Đó là hai tên cận vệ của Danzo, một tên là người của tộc Aburame, nổi tiếng với việc nuôi côn trùng trong cơ thể và sử dụng côn trùng để chiến đấu.
Tên còn lại thuộc dòng tộc Yamanaka, nổi tiếng với ~ thuật chuyển tâm ~, chiếm đoạt thân xác của kẻ địch tạm thời.
Gặp phải dạng này địch nhân, Kimimaro ứng phó liền khó khăn.
Bỏ qua thực lực vấn đề không nói, chỉ xét về việc Kimimaro là cận chiến hình, hơn nữa không thiên về phòng thủ và phải đối đầu với hai kẻ sở hữu thứ nhẫn thuật khó chơi của hai gia tộc lớn này, khiến chiến đấu khó lòng sớm kết thúc như trước.
Một kẻ cởi bỏ trang bị, lộ ra da thịt màu tím ngắt, biến thành toàn thân đều là độc trạng thái.
Kỳ thật thì đây không phải là độc, với tinh thần lực, Lâm Phàm nhìn ra đó là những con bọ mang kịch độc và nhỏ li ti, mắt thường khó lòng nhìn ra được, bám vào thân thể đối phương mà thôi.
Số lượng của nó nhiều khiến người nhìn rõ đều rùng mình.
Mổ kẻ thì linh mẫn dị thường, khó lòng bị đánh trúng.
Hơn nữa còn tùy thời đều muốn thi triển ~ thuật chuyển tâm ~, ý đồ chiếm đoạt quyền điều khiển thân thể của Kimimaro.
Có điều dù vậy Lâm Phàm cũng không có ý định hỗ trợ, để sớm kết thúc chiến đấu ý tứ, mà đứng đó xem cuộc vui. Hắn muốn rèn luyện Kimimaro và để cho Kimimaro tự tìm cách giải quyết chiến đấu.
Trong thời gian này lại đến vài đám người, nhưng đều bị Hotaru và Shisui thuận lợi giải quyết.
Cuối cùng động tĩnh nơi đây cũng kinh động đến thành viên trong làng chạy đến xem xét.