Một thân ảnh nhỏ bé khoác trên người bộ quần áo hết sức bình thường được cấp phát cho xen lẫn trong đám người.
Một đôi chân nhỏ dạo quanh khắp ngôi làng, một đôi mắt long lanh mang theo vẻ ngây thơ đang không ngừng đánh giá khắp nơi, một khuôn mặt non nớt mang theo vẻ ngây ngô đập tan mọi nghi ngờ.
Sự xuất hiện của một tên nhóc lạ mặt trong ngôi làng này chỉ đem lại một vài đôi mắt tò mò đánh giá lướt qua rồi thôi.
Rời bệnh viện, Lâm Phàm bước những bước đầu tiên, bắt đầu tiến hành xâm nhập và tìm hiểu sâu hơn về thế giới này.
Trên đường, xuất hiện chủ yếu là dân chúng tầng lớp.
Thi thoảng hắn mới gặp được những người trong trang phục ninja làng lá.
Phần lớn đều là những gương mặt lạ lẫm vì dù sao thời điểm hiện tại không được đề cập đến quá nhiều trong nguyên tác.
Mà xuất hiện trong nguyên tác ở thời điểm này khiến hắn nhận biết, đều là những người có liên quan trực tiếp đến nhân vật chính ở trong nguyên tác.
Tiêu biểu như một tên nam tử với vóc dáng to cao, mái tóc bạc đặc trưng, đang kiệu trên cổ một tên nhóc, bộ dạng không lớn hơn hắn là bao, tầm bốn năm tuổi khoảng chừng, cũng có mái tóc màu bạc đặc trưng, vui vẻ bước đi trên đường.
“ Nanh bạc: Hatake Sakumo, ninja sao chép: Hatake Kakashi! Sakumo còn chưa chết, quả nhiên đại chiến ninja lần thứ hai còn chưa có diễn ra. Chỉ là không biết tới khi trận đại chiến này diễn ra còn được mấy năm...”
Nhìn Hatake Kakashi vẫn còn ngây thơ bộ dạng, so với một Kakashi tầm tám chín tuổi, thành thục sau trận đại chiến ninja lần thứ hai.
Biết được điểm này, Lâm Phàm triệt để yên tâm phần nào.
Hiểu rõ phần nào về hoàn cảnh hiện tại, hắn liền chuyển rời sự chú ý qua vấn đề tiếp theo.
Đó là làm thế nào để trở nên mạnh mẽ.
Đúng lúc này, bụng hắn đột nhiên ục ục kêu vang kháng nghị.
Đi dạo khắp ngôi làng cả một buổi chiều, không đói bụng mới là lạ. Hơn nữa với thân thể nhỏ yếu hiện tại, cảm giác đói khiến Lâm Phàm thật sự khó nhịn.
Đã thật lâu hắn chưa trải qua lại cảm giác này. Điều này khiến cho hắn khuôn mặt nhỏ bé của hắn nhăn lại, cười khổ.
“ Xem ra việc trước tiên cần làm không phải là làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn, mà là suy nghĩ làm thế nào để trở nên lo bụng rồi.”
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hướng mắt về phía khu rừng nhỏ ở phía sau ngôi làng kia.
Sinh tồn trong rừng, hắn rất quen thuộc!
Rừng là thiên đường của hắn, chỉ có nơi đó là nơi nuôi sống hắn miễn phí trong thời điểm như hiện tại.
Chỉ là thân thể hiện tại thật sự có chút phế, tự bản thân biết rõ, Lâm Phàm lập tức mau chóng quay người phóng thẳng vào rừng. Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, hắn cần làm một số tiểu động tác để tìm kiếm thức ăn và chỗ trú ẩn cho tối nay...
Lâm Phàm rời đi nhưng không biết rằng, ở hắn quay người bỏ chạy một khắc này có hai đôi mắt, một to một nhỏ lập tức nhìn về phía hắn.
“ Cha, ta cảm thấy thằng bé đó vừa rồi quan sát chúng ta một lúc lâu.” Kakashi nhìn theo Lâm Phàm bóng lưng và nói với giọng điệu đề phòng.
Trên khuôn mặt tuy vẫn còn trẻ con, nhưng lúc này lại xen lẫn sự già dặn và ánh mắt nghiêm túc đang đánh giá Lâm Phàm.
Thấy vậy Hatake Sakumo cười lớn, cười thật sự vui vẻ, bởi hắn thấy được ở con trai mình thiên phú của một vị ninja xuất sắc. “ Không hổ là thiên tài, không hổ là con trai của Sakumo ta.”
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi nhìn theo Lâm Phàm bóng lưng, Sakumo liền thu hồi nụ cười mà nói với Kakashi.
“ Được rồi, xác thực là đứa nhỏ đó nhìn chúng ta, nhưng biểu tình của nó hiện lên một chút hồi ức, theo sau là đôi chút thống khổ. Hiển nhiên thằng bé đang tưởng nhớ đến những gì mà nó đã từng có được.”
“ Ta biết được một chút về hoàn cảnh không mấy tốt đẹp của thằng bé đó và cũng chính ta đã đem nó về làng. Cho nên con không cần đề phòng quá như vậy. Lưu ý một chút ít trong lòng vậy thôi liền tốt rồi. Không cần đem nó biểu hiện ra ngoài.”
Kakashi chăm chú lắng nghe, đồng thời ngẫm nghĩ về những lời này của phụ thân, rút ra kinh nghiệm từ trong đó cho bản thân mình.
Trong đó có kỹ năng quan sát cực kỳ cần thiết của một ninja, có kỹ năng phán đoán và hơn hết là có kỹ năng nhìn người...
Thấy biểu lộ của Kakashi như vậy, Hatake Sakumo lại lập tức trở nên vui vẻ mà xoa đầu đứa con trai độc nhất của mình.
Lâm Phàm cũng đã khuất bóng, Hatake Sakumo cũng không có quá nhiều dõi theo, hắn vui vẻ cùng đứa con trai trở về nhà chuẩn bị cho bữa cơm tối đoàn viên hiếm có.
Có quá nhiều thứ cần Hatake Sakumo phải quan tâm, có quá nhiều việc hắn phải làm. Đồng thời hắn đã gặp quá nhiều trường hợp như Lâm Phàm hiện tại. Cho nên hắn cũng không có quá nhiều quan tâm đến một tên nhóc như Lâm Phàm.
........
Vào rừng!
Những kỹ năng sinh tồn trong rừng một lần nữa xuất hiện trong đầu Lâm Phàm.
Thứ đầu tiên hắn tìm kiếm không phải là thức ăn mà là nước uống, hay chính xác là nguồn nước. Trước tiên phải giải quyết vấn đề khát, tránh cho thân thể mất nước dẫn đến đã mệt mỏi lại còn mệt mỏi hơn và rất dễ dẫn đến tình trạng ngất.
Không khó để hắn tìm được nguồn nước, bởi nằm cách ngôi làng không xa vốn dĩ có một con suối chảy từ trong rừng ra.
Không chỉ giải quyết vấn đề nước uống, ở đây Lâm Phàm còn giải quyết được vấn đề thức ăn lót dạ.
Khi trong dòng suối nhỏ trong veo thấy được cả đáy nước kia, hắn thấy được những con cá béo mập đang lù đù bơi trong đó.
“ Bộ dạng ngu ngốc thiếu cảnh giác với con người này, hẳn là không bị dân làng săn bắt quá nhiều.”
Cũng đúng thôi, dù sao nơi đây vốn dĩ cũng là một ngôi làng cổ của người Nhật Bản, mà người Nhật thì vốn dĩ nổi tiếng với lối sống thân thiện với môi trường xung quanh. Đặc biệt là với cá koi, hay có tên gọi khác là cá chép.
Cho nên thật không khó hiểu khi ở dòng suối này lại sinh sống nhiều cá chép đến vậy, con nào con nấy tuy không phải to lớn như cá chép vua Magikarp như vậy, nhưng ít nhất đều phải nặng khoảng một đến hai cân.
Với thân thể nhỏ bé này, chỉ cần một trong số chúng thôi cũng đủ để Lâm Phàm giải quyết bữa tối cho riêng mình rồi.
Liếm liếm mép, Lâm Phàm lập tức thoát ý, sau đó nhẹ nhàng xuống suối, hòa mình vào dòng nước và bơi cùng đám cá kia.
Xoành xoạch... oành oạch...
Chẳng mấy chốc, tiếng quẫy đuôi đập nước liên hồi phát ra bên bờ con suối nhỏ. Một con cá chép ngây thơ bị Lâm Phàm dùng đôi tay nhỏ bé như lưỡi câu móc thẳng vào miệng, xuyên qua mang, lôi lên bờ.
Mặc vào quần áo, để con cá ở một nơi an toàn, hắn bắt đầu chạy xung quanh bờ suối để kiếm củi.
Chẳng mấy chốc, một đống lửa nhỏ bên bờ suối đã được nhen nhóm. Khi trời dần dần chuyển đen thì cũng là lúc bên đống lửa đỏ, một con cá đã chuyển đổi từ trạng thái sống thành chín.
Từng lớp da vàng giòn trên thân cá bị bóp ra và chui gọn vào chiếc miệng nhỏ bé đã sớm đói đến khó nhịn. Từng miếng thịt cá nướng trắng bóc ẩn bên trong cũng rất nhanh theo sau đám da cá chui vào chiếc dạ dày nhỏ.
Để rồi khi con cá chép béo ngậy chỉ còn lại bộ xương bên đống than hồng, thì cũng là lúc chiếc bụng nhỏ được lấp đầy.
Thỏa mãn vì đã no nê, Lâm Phàm lập tức thu dọn và rời đi bờ suối, ôm theo một đống củi nhỏ và một cây gỗ bé còn dính điểm than hồng, hắn tiến vào trong rừng, tìm chỗ ngủ lại và nhóm lửa ở kế bên để đuổi muỗi.
Dù biết gần ngôi làng ninja này rất an toàn, khi gần như là không có thú dữ dám tiếp cận và thường xuyên có người đi tuần, nhưng Lâm Phàm vẫn cẩn thận rời xa nơi bờ suối và chọn một địa điểm có nhiều tiếng côn trùng nhỏ như dế kêu gọi để ngủ lại.
Bởi thứ nhất ban đêm bờ suối rất dễ xuất hiện những con thú ăn đêm ra uống nước. Thứ hai là có đám côn trùng nhỏ kề bên, khi có sự xuất hiện bất thường khác của những con thú lớn, bọn chúng sẽ ngừng kêu.
Tuy không dám chắc sự báo hiệu này của bọn chúng có thể giúp cho mình thoát khỏi nguy hiểm khi gặp phải trường hợp đó, nhưng ít nhất điều này khiến Lâm Phàm yên tâm hơn.
Màn đêm ngày càng đen, Lâm Phàm cũng dần chìm vào giấc ngủ, một đêm vô sự cũng theo đó mà qua đi.
Đêm đầu tiên bình yên ở một thế giới mới!