“ Chỗ tốt đầu tiên như đá nói, vấn đề an toàn của ngươi là không cần quá lo lắng. Ít nhất ở trong phạm vi làng Lá là như vậy. Ta sẽ đối với làng tuyên bố ngươi là đệ tử của ta, hơn nữa còn là quan môn đệ tử.“.
“ Có điều ta không cho phép ngươi dùng thân phận đi lấn người, đi bắt nạt kẻ yếu...”
Đối với vấn đề này, Lâm Phàm khịt mũi coi thường, nghe thấy cũng coi như không nghe. Bởi hắn vốn không phải là loại người này.
“ Xì... làm như không cho ta bắt nạt kẻ yếu, liền cho ta đi bắt nạt kẻ mạnh vậy. Kẻ mạnh hơn ta ta mới lười đi bắt nạt đâu…”
“ Chỗ tốt tiếp theo ta sẽ là người hướng dẫn, chỉ đường, hỗ trợ và giúp ngươi tập luyện, cũng như giải đáp những thắc mắc mà ngươi gặp phải trong quá trình này.”
Lần này Lâm Phàm cũng không coi thường nhưng cũng không quá coi trọng. Dạng như có miễn phí nhân công hắn sẵn sàng sử dụng, nhưng không có hắn thì tự mình làm cũng được vậy!
Thấy đệ tam còn định giông dài mà không chịu nói thứ hắn muốn nghe, Lâm Phàm lập tức không kiên nhẫn ngắt lời.
“ Đừng nói những thứ này không tác dụng vấn đề, bởi nếu ngươi không nói ra chỗ đặc thù của ta, cũng không đem thân phận phiền phức này công bố, thì cuộc sống của ta vẫn an toàn như thường đó lão đầu.”
Đệ tam nghẹn lời khi Lâm Phàm không dễ lừa và nhìn thấu vấn đề, cuối cùng đành phải gật đầu biểu thị tán thành bởi chính hắn cũng định làm như Lâm Phàm nói.
“ Hay là nói một chút đồ vật có thể giúp ta lập tức tăng lên thực lực đi, tỷ như nhẫn thuật, thể thuật, ảo thuật, nhẫn cụ, thậm chí là cấm thuật... những loại này! Lão đầu ngươi có thể cho ta thứ gì liền nói thẳng, không thể cho liền đừng nói.”
Câu này của Lâm Phàm lập tức đem đệ tam làm khó. Đã vậy Lâm Phàm còn bồi thêm.
“ Nhẫn thuật cấp thấp ta là chướng mắt, nhẫn cụ nếu không có kiếm loại hình, vậy thì coi như thôi.”
Cấm thuật chắc chắn là không thể cho Lâm Phàm.
Thể thuật thì có, nhưng đều là độc môn thể thuật. Tỷ như ~nhu quyền ~ của tộc Hyuga, ~ bội hóa thuật ~ của tộc Akimichi... còn lại là ~bát môn độn giáp ~ môn thể thuật nhưng cũng là cấm thuật. Tất cả đều không thể cho được.
Nhẫn cụ kho cũng không có vũ khí phù hợp yêu cầu của Lâm Phàm. Có thì là có một thanh kiếm loại vũ khí, đó là thanh - Lôi thần kiếm - mà đệ nhị Hokage: Tobirama đã từng sử dụng.
Tuy là một thanh kiếm mạnh nhưng chỉ có đệ nhị sử dụng được nó, bởi thanh kiếm này có thể gây chết người bằng khả năng phóng điện của nó. Và loại này vũ khí không chỉ có chủ nhân chọn nó mà nó cũng đang chọn chủ nhân.
Đệ tam không biết Lâm Phàm có phù hợp với thanh kiếm này hay không, nhưng ít nhất đến khi hắn cảm thấy thực lực của Lâm Phàm đủ mạnh thì hắn mới đem Lâm Phàm đi tiếp xúc dạng này vũ khí!
Ảo thuật, đệ tam không thấy Lâm Phàm có mặt này thiên phú cho nên hắn không hề nghĩ đến việc cho Lâm Phàm tiếp xúc.
Chung quy lại cũng chỉ còn nhẫn thuật!
Mộc độn! Mộc loại nhẫn thuật! Quá dễ bị phát hiện, khi Lâm Phàm chưa có đủ trưởng thành và sức tự vệ trước đó vẫn là không nên cho hắn tu luyện tốt!.
Kim độn và kim hệ nhẫn thuật, làng Lá là không có, gặp đều là lần đầu gặp được thì lấy gì cho.
Đệ tam chỉ biết Lâm Phàm có hai loại chakra như vậy cho nên trong thời gian ngắn hắn cũng không nghĩ được sẽ cho Lâm Phàm thứ gì.
Cuối cùng nghĩ không ra, đệ tam liền trực tiếp hỏi Lâm Phàm để xem hắn muốn gì. Nếu hợp lý thì cho, không hợp lý thì lựa lời khuyên nhủ để thằng nhóc từ bỏ ý đồ là được.
“ Tiểu tử, ngươi nói xem thứ mình muốn là gì, nếu thấy hợp lý ta sẽ đáp ứng cho ngươi xem như quà nhập môn đi.”
“ ~Phi lôi thần thuật ~ là một nhẫn thuật không tệ...”
“ Không được! Đó cũng coi như là một cấm thuật!”
“ ~Bát môn độn giáp ~... ~ Đa trọng ảnh phân thân chi thuật ~... ~ Ra…~”
“ Khoan đã! Tại sao ngươi biết những cấm thuật trong phong ấn chi thư?”
Đang định nói tiếp, Lâm Phàm lập tức nghệt ra và ngừng lại. Đúng, hắn làm sao biết những nhẫn thuật này đâu! Hắn hẳn là “không nên” biết mới đúng.
Mắt lớn chừng mắt nhỏ, đệ tam trong mắt độ nghi hoặc càng ngày càng đậm, Lâm Phàm liền càng xoắn xít, bởi hắn không biết giải thích vấn đề này như thế nào cho đệ tam tin.
Vốn sự thật đã là khó tin, giải thích để đệ tam chịu tin càng khó hơn, cho lên Lâm Phàm phất phất tay, hắn liền không giải thích.
“ Đừng hỏi, hỏi ra thì đây sẽ là một chương rất dài... Nếu không chúng ta trở về chính sự đi. Nhẫn thuật này không được, nhẫn thuật kia cũng không, như vậy chỉ cần dạy cho ta ~ Thuật triệu hồi ~ là được rồi!”
Dù không biết sao Lâm Phàm biết được những thứ này, nhưng thấy hắn không muốn nói, đệ tam liền cũng không ép hỏi. Theo đệ tam dù sao còn nhiều thời gian và cơ hội để hiểu thêm về Lâm Phàm, đến lúc đó đối phương muốn nói sẽ tự nói.
Còn nếu Lâm Phàm không nói, vậy thì phải xem hắn biểu hiện sau này để quyết định có nên ép hỏi cho rõ ràng vấn đề này hay không.
“ Ngươi xác định lựa chọn ~Triệu hồi chi thuật ~, ngươi có thông linh thú rồi sao?”
“ Không có!”
“ Vậy ngươi chọn thông linh thuật làm gì?”
“ Cái này không được cái kia cũng không xong, rốt cuộc lão đầu ngươi cho hay là không cho?”
“ Cho thì đương nhiên sẽ cho ngươi. Dù sao thông linh thuật cũng không hề quý đến cấm thuật trình độ.”
“ Có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, thuật này quý không phải ở bản thân nhẫn thuật, quý là ở thông linh thú. Nếu thông linh thú thực lực mạnh mẽ, thuật này có thể so sánh với cấp S nhẫn thuật. Nếu thông linh thú vô dụng vậy thì nhẫn thuật này cũng liền vô dụng trong chiến đấu.”
“ Hơn nữa thuật này đối với lượng chakra yêu cầu cũng là cực cao. Bởi thông linh thú càng mạnh và có hình thể càng to lớn thì cần lượng chakra lại càng nhiều.”
“ Do đó trước khi tìm được thông linh thú thích hợp, ngươi nên chú tâm đi tu luyện các mặt khác thì hơn.”
Thấy đệ tam lại hóa thân vào lão sư thân phận dạy bảo bản thân, Lâm Phàm cảm nhận được ở trong đó là sự quan tâm. Dù mục đích là vì làng hay vì gì thì cũng là thật sự quan tâm chính mình.
Do đó người thầy này hắn tạm thời nhận!
“ Được rồi sensei, mấy thứ này ta đều hiểu, cho nên ngươi vẫn là mau mau đem ~ Thông linh chi thuật ~ truyền thụ cho ta đi.”
Một tiếng sensei lập tức làm cho đệ tam dừng lại. Sau đó hắn vui mừng cười ha hả và bắt đầu dẫn Lâm Phàm đi lấy thuật này để học tập.
Nhưng Lâm Phàm đương nhiên là không ra, bởi lần này hắn đã nhớ mình vẫn là đầu heo bộ dạng.
Đệ tam thấy vậy cũng không hề để ý, hắn hào sảng đi lấy ~ triệu hồi chi thuật ~ đem đến cho Lâm Phàm nghiên cứu.
Không có gì làm, Lâm Phàm cũng hoàn toàn đầu nhập tập trung đi nghiên cứu ~Triệu hồi chi thuật ~! Bởi đây chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa từ ước mơ đến hiện thực của hắn.
Ước mơ có thể gặp lại những con Pokemon của mình ở chính trong thế giới này, dưới dạng thông linh thú.
Nhưng để sử dụng thông linh thuật trước tiên cần dùng máu đi ký kết khế ước với thông linh thú, sau đó mỗi lần triệu hồi cần hoàn thành chính xác thủ ấn, rồi dùng máu tươi bôi lên làm dẫn mới có thể triệu hồi ra thông linh thú.
Ký kết khế ước ở đây cũng không phải như người với người gặp mặt rồi ký kết.
Mà đơn giản là dùng máu tươi của bản thân viết tên và điểm chỉ lên thông linh quyển trục mà thôi.
Ở trên thông linh quyển trục có ghi một số loại thông thường thông linh thú như chó, khỉ, cóc, chim... muốn triệu hồi dạng nào thông linh thú liền viết vào cột của loại hình thông linh thú đó.
Nhưng Lâm Phàm đương nhiên là không muốn những thứ này cấp thấp thông linh thú, hắn chỉ đọc qua để biết nguyên lý của ~ thuật triệu hồi ~ mà thôi. Từ đó hắn sẽ dựa vào bản thân đem nó cải tiến để hoàn thành được ước muốn của bản thân.
“ Xem ra đường phải đi còn rất dài, nhưng cũng rất thú vị...”
.....
Quả nhiên như sở liệu, thu học trò nghi thức là không hề long trọng, chẳng bằng nói là không có cho xong.
Bởi phần nhiều là Lâm Phàm và đệ tam tự mình hiểu ngầm, đệ tam chỉ đem chuyện này nói cho một số người đặc biệt đáng tin. Còn Lâm Phàm thì tuyệt nhiên không đem chuyện này nói cho bất kỳ ai.
Nói ra lợi ích thì chưa thấy được cụ thể nhưng hắn đã thấy rất nhiều phiền toái, hơn nữa thứ hắn cần nhất đều đã được đến, thân phận này với hắn hiện tại có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Ba ngày sau, thương thế khỏi hẳn, Lâm Phàm liền rời khỏi bệnh viện.
Trở lại sau hắn lập tức được học viện triệu tập, bởi vì đã được xét tốt nghiệp, cho nên hắn cần phải ghép đội với các học viên vừa tốt nghiệp khác để đi hoàn thành các nhiệm vụ được giao ở trong làng.
Phát băng đeo trán có biểu tượng của làng Lá, ~phân thân thuật ~liền không cần kiểm tra, Lâm Phàm lập tức được thông qua và công nhận là một tên ninja hạ đẳng (genin).
Sau đó hắn được dẫn đi gặp đồng đội của mình, hai tên đực rựa, không có tiểu mỹ nữ, hơn nữa còn là phổ thông diễn viên quần chúng mặt, Lâm Phàm cũng không quá nhiều giao lưu, tên giới thiệu xong hắn liền quên.
Những ngày sau là những ngày tháng thực sự vô vị. Bởi trải qua giai đoạn này ai cũng sẽ biết, nhiệm vụ được giao cho dạng này vừa mới tốt nghiệp học viện ninja, đều là lông hành vỏ tỏi nhiệm vụ.
Tìm chó mèo đi lạc, đánh đuổi heo gấu vào làng phá hoại mùa màng,... lấy Lâm Phàm tâm trí và thực lực đương nhiên là không nhấc lên nổi một chút hứng thú.
Thậm chí sau cùng hắn liền chơi xấu, tìm đến đệ tam, tự xem danh sách và tuyển nhiệm vụ. Nhưng cũng không khá hơn là bao, bởi danh sách cấp E nhiệm vụ quả thật quá nát.
Do không tìm được nhiệm vụ ưng ý, hắn bản thể liền bỏ việc không làm. Điều ra một phân thân đi theo sau hai tên kia sau, Lâm Phàm liền tiếp tục đầu nhập vào tập luyện.
Nhưng lần này là dồn mình vào chỗ chết tập luyện hình thức. Bởi hắn không chỉ muốn rèn luyện thể thuật, hắn còn muốn kích thích trí não để mở ra “phong ấn” của hệ thống, thu được niệm lực, từ đó “thu về” siêu năng lực thực lực.
Gieo mình xuống vách núi, tự thiết lập bẫy rập hoặc nhờ đệ tam thiết lập rồi tự mình đi thể nghiệm...
Itachi cũng là điên cuồng tập luyện...
Thời gian bận rộn cứ thế trôi qua thật nhanh!