Nửa người trên được cuốn băng gạc, đặc biệt là vết thương ở gần vai trái, Lâm Phàm ngồi trên giường, hồi tưởng lại tình cảnh khi đó.
“ Tên đó hẳn là không muốn giết ta, như vậy mục đích của hắn là gì?... Hay là hắn nhận ra Itachi thân phận, cho nên hắn lựa chọn dừng tay!”
“ Cũng không đúng, bởi khi Itachi chạy đến, ta rõ ràng đã hô to tên của Itachi, cho nên đối phương không thể không biết thân phận của Itachi. Nhưng hắn vẫn quyết định ra tay...”
“ Như vậy chỉ có một khả năng cao nhất, là mục đích của đối phương đã đạt thành cho nên lựa chọn rời đi...”
Nhớ lại cảm giác bất lực khi đứng bên bờ vực sinh tử, Lâm Phàm vô thức siết chặt nắm đấm. Không có sức tự về cảm giác khiến hắn thật khó chịu.
Nắm đấm siết chặt dần buông ra, Lâm Phàm thở ra một hơi để bình phục tâm tình. Bởi hắn biết thực lực là từ từ luyện ra, dục tốc là bất đạt.
Hơn nữa bồi hồi bên bờ vực sinh tử cũng không phải là uổng công vô ích. Ít nhất trong đầu hắn lại được giải khai một lớp “phong ấn” và nhiều thêm một phần niệm lực sức mạnh.
“ Xem ra ta là phải tìm đường sống trong chỗ chết, đem trí não kích thích đến cực hạn, mới có hy vọng sớm phá vỡ tầng tầng phong ấn do hệ thống tạo ra này sao?... Đã thế thì liền làm như vậy đi!”
Lâm Phàm bắt đầu hoài niệm sức mạnh của siêu năng lực giả trước kia.Nếu có nó hắn có thể yên tâm hơn nhiều hơn nữa.
Chưa nói đến các kỹ năng siêu năng lực, chỉ cần sở hữu tinh thần lực dò xét dạng này kỹ năng cơ bản, thì hôm qua hắn đã không phải chật vật như vậy.
“ Cho nên trước tiên phải tìm cách phá bỏ thêm phong ấn, ít nhất phải đến khi có thể dùng tinh thần lực do xét trong phạm vi nhất định mới được.”
Có thể nội thị, tức là đã có thể thông qua niệm lực nhiều lên sử dụng tinh thần lực dò xét.
Điều này chẳng khác gì tình huống của hắn trước kia khi mới phát hiện niệm lực hạt giống và bước những bước đầu tiên vào con đường siêu năng lực.
Cắt đứt mạch suy nghĩ.
Nhìn tình huống quanh phòng, Lâm Phàm cảm thấy vô vị. Hoạt động một chút cánh tay, vết thương chỉ còn có chút đau, do đó hắn lập tức xuống giường và quyết định rời.
Chân Lâm Phàm vừa chạm đất thì cửa phòng bị người mở ra.
“ Thương thế còn chưa lành, không định nghỉ ngơi thêm một thời gian sao?”
“ Đệ tam... đại nhân!”
Lâm Phàm có đôi chút ngoài ý muốn khi đệ tam đến đây.
Không biết là đến để hỏi tội, hay là đến để hỏi thăm đây!
Nhưng khi thấy Itachi từ phía sau lưng đệ tam đi tới, Lâm Phàm biết đối phương hẳn là đến để hỏi thăm chính mình.
“ Yo! Ngươi cũng đến thăm ta hả, tiền thăm bệnh đâu? Đừng nói là đi đến tay không đó! Ta thế nhưng là giúp ngươi cản một kiếm nha.”
Động tác này một phần là Lâm Phàm làm ra cho đệ tam nhìn, để cho đối phương thấy tâm chí của một đứa trẻ khi thấy bạn, phù hợp với lứa tuổi của mình, che dấu đi sự thành thục trong ánh mắt khi chạm mặt đệ tam.
Một phần là vì hắn thật thích Itachi.
Nhưng không phải là gay loại này tình cảm, mà đơn giản là thích tính cách của đối phương: cool ngầu; thích thực lực của đối phương. Trong đó còn có một yếu tố là hắn từng hâm mộ Itachi từ khi xem anime ở địa cầu.
Thích là thích nhưng hắn sẽ không đi phá hư, thay đổi hay cải biến Itachi vận mệnh, bởi như vậy Itachi đã không còn là Itachi mà hắn thích!
Hơn nữa cả hai cũng chưa thân đến mức như vậy, hắn đã là người trưởng thành, không bị những cái thuộc về tuổi thơ chi phối.
Quan trọng là nói thì đối phương không tin, thực lực thì không có đủ để giải quyết hết thảy, dạng này tốt nhất là đừng giúp, đỡ loạn.
Itachi rõ ràng là bị bất ngờ trước hành động này của Lâm Phàm, có điều nghĩ đến những gì hắn nói và những gì đã làm hôm qua, Itachi cảm thấy có chút không tiện khi đi tay không như này.
Dù sao đối phương cũng đã cứu mình một mạng, hơn nữa còn gián tiếp giúp mình mở mắt, thu được Sharingan song câu ngọc.
“ Lần này tớ quên mang quà... nhưng yên tâm, lần sau tớ mời cậu ăn mì... Chưa đủ?”
Thấy Lâm Phàm hiện lên khinh bỉ vẻ mặt nhìn mình, Itachi liền hiểu. Nghĩ lại cũng đúng, một bát mì đổi một mạng, ai mà thèm.
“ Như vậy... như vậy liền thêm một bộ ~ hỏa độn: hào hỏa cầu ~,như vậy đã được chưa?”
Trong mắt Lâm Phàm rõ ràng đã hiện lên vẻ hài lòng, nhưng vẻ mặt vẫn là đắn đo suy nghĩ thậm chí không hài lòng.
Bắt được một điểm này, đệ tam lập tức đánh gãy đang định mở mồm Itachi.
“ Được rồi! Hào hỏa cầu là nhẫn thuật của gia tộc Uchiha, cũng không phải là có thể loạn truyền lung tung. Itachi muốn đem thuật này tặng người còn phải xin phép thật kỹ đấy.”
Bản ý là nói cho Lâm Phàm hiểu thứ này đã đủ giá trị, đừng quá tham lam.
“ Hơn nữa không phải ai cũng phù hợp với hỏa hệ nhẫn thuật. Nếu trong người không có hỏa thuộc tính chakra thì thi triển hỏa độn độ khó khăn cao hơn không nói, tiêu tốn chakra cũng là nhiều hơn và uy lực cũng là yếu hơn rất nhiều so với người nắm giữ chakra thuộc tính hỏa.”
Thấy Lâm Phàm chăm chú lắng nghe, đồng thời còn như có điều suy nghĩ, đệ tam nói tiếp.
“ Cho nên trước khi biết chakra của mình có mang thuộc tính hay không, nếu có vậy đó là thuộc tính gì, thì không nên loạn đi tu luyện hệ thuộc tính nhẫn thuật, bởi tính trợ giúp thì không quá lớn mà lại quá tốn thời gian.”
“ Hơn nữa có người dù là người mang nhiều loại thuộc tính chakra, nhưng lại chỉ chọn chủ tu luyện một loại thuộc tính nhẫn thuật phù hợp nhất với bản thân. Còn các loại khác chỉ là phụ trợ cho thuộc tính đó.”
“ Bởi nhẫn thuật chỉ cần tinh không cần đa. Tinh thông một loại nhẫn thuật đến cực hạn thường có chiến lực mạnh hơn nhiều so với kiểu đa mà không tinh kia.”
Itachi nghe đến đây, thấy Lâm Phàm còn đang suy nghĩ bộ dạng, Itachi tưởng Lâm Phàm còn chưa hiểu rõ vấn đề, cho nên hắn liền cùng đệ tam “tận tình” khuyên bảo Lâm Phàm.
Dù sao ai chả có giấc mộng sở hữu nhiều loại nhẫn thuật, đến lúc lên chiến trường, các loại màu sắc và thuộc tính nhẫn thuật phun ra, oai phong lẫm lẫm.
Nhưng vang danh nhẫn giới, hầu như toàn bộ đều là dựa vào một hai loại nhẫn thuật được tu luyện đến cực hạn.
Cũng có một ngoại lệ, đó chính là đệ tam!
Đệ tam chính là ví dụ điển hình cho thiên tài về nhẫn thuật, khi ông nắm giữ kho kiến thức khổng lồ về bộ mông này và được phong hàm giáo sư.
Tất cả nhẫn thuật của làng Lá đệ tam đều hiểu rõ chúng vag thi triển được gần như là toàn bộ.
Khi mà so với chuyên tu một loại thuộc tính nhẫn thuật, hay chủ tu một loại nhẫn thuật mà thành danh như đệ nhất- đệ nhị - đệ tứ, thì khả năng ứng biến cho mọi tình huống của đệ tam là mạnh hơn một chút.
Bởi với việc sở hữu nhiều loại nhẫn thuật và đều thi triển được chúng với uy lực cực cao, thì đệ tam không bị thuộc tính khắc chế tình cảnh và ứng đối được với nhiều hoàn cảnh chiến đấu, tạo lợi thế cho mình!!!
“ Như gia tộc Uchiha chúng tớ, tộc nhân đều có được hỏa thuộc tính chakra, cho nên gia tộc chủ yếu tu luyện cũng là hỏa thuộc tính nhẫn thuật.”
“ Nếu không cậu trước tiên hãy thử xem chakra là loại nào thuộc tính rồi mới làm ra lựa chọn.”
Nghe được câu này từ miệng Itachi phun ra, Lâm Phàm không những rất không vui mà còn bực tức và thầm mắng Itachi là “heo đồng đội!”
Bởi vì lúc này hắn sợ nhất chính là loại này kiểm tra chakra, khi mà chính hắn cũng không biết nguồn năng lượng của đám thần thú đã hòa vào nguồn chakra của hắn kia, có hay không bị phát hiện.
Sẽ chẳng có gì nếu là những loại thuộc tính thông thường. Có điều sẽ rất không bình thường khi trong đó có cả hệ mộc thuộc tính chakra.
Dù trong lòng đang nhấc lên ngập trời sóng lớn sau câu nói của Itachi, nhưng Lâm Phàm vẫn làm bộ hào hứng đáp lại để giống với “bình thường“.
“ Đúng vậy! Ta cũng thật muốn biết mình là loại nào thuộc tính chakra đây! Nhưng làm sao để kiểm tra được?”
“ Liền dùng giấy thử kiểm tra là được. Loại giấy này rất nhạy bén với thuộc tính của chakra. Chakra hệ thủy sẽ ướt- hệ lôi sẽ nhăn- hệ phong sẽ rách- hệ hỏa sẽ cháy...”
Nghe Itachi nói, Lâm Phàm biểu hiện ra khi thì “trầm trồ”, khi thì “kinh ngạc” biểu lộ. Sau cũng là dần dần “tiu nghỉu” rồi cụ mặt xuống.
“ Thần kỳ như vậy! Loại giấy thần kỳ này hẳn là rất đắt đi. Ta thấy thứ này hẳn là rất đắt đi, cho nên không cần vì ta mà đem nó lãng phí, liền để cho...”
Còn chưa nói hết câu, một bàn tay đã cầm theo một mảnh giấy chìa ra trước mặt hắn.
Ngước đầu lên nhìn, là đệ tam. Hắn làm sao quên ở đây còn có một tên siêu cấp thổ hào, có thể quyết định mọi tài nguyên của làng đâu.
Trước mặt đối phương bàn về tiền tài quả thật là dư thừa.
Hết đất diễn, Lâm Phàm đành thành thật, bày ra một bộ mặt đau đớn, ngước nhìn đệ tam và hỏi.
“ Đệ tam...đại nhân, không cần kiểm tra nữa có được hay không vậy? Au... tự nhiên vết thương đau quá...” nói, Lâm Phàm ôm ngực, đổ xuống giường, nghẹo đầu, lưỡi vắt qua một bên, “ngất” đi.
Hắn thế mà lựa chọn dạng này hèn hạ giả chết thủ đoạn.
Nhìn dở tệ diễn kỹ, mí mắt của đệ tam có có chút giật giật.
Theo suy nghĩ của hắn, từng nhờ diễn kỹ “lừa” được qua một con thần thú cấp bậc Zapdos (chương 137- 138), thì không khó để hắn lừa được đệ tam và quá quan.
Chỉ cần qua được lần này, lần sau gặp mặt chưa chắc đối phương đã nhớ về chuyện kiểm tra chakra thuộc tính.
Còn đệ tam lúc này giống như Zapdos lúc đó có tâm tình, khi nhìn Lâm Phàm là thật ngứa mắt, bộ dạng của hắn quá cần ăn đòn.
“ Coi ta là kẻ ngu sao?”