Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 557: Chương 557: Hokage: Uchiha Gia Tộc! Diệt!




“ Tổ chức đã nhúng tay vào và thật không may cho chúng ta, là không có cách nào có thể ngăn được cuộc đảo chính diễn ra.”

“ Nếu nội bộ lục đục thì các làng khác sẽ xâm nhập và chiến tranh lại tái diễn.”

“ Tớ đã có kế hoạch Kotoamatsukami để dừng cuộc đảo chính. Nhưng Danzo đã cướp mất mắt phải của tớ... Danzo không tin vào những gì tớ làm, hắn sẽ làm bất kỳ điều gì để bảo vệ làng và chắc chắn sẽ đến lấy nốt mắt trái của tớ!”

Nói xong, khi Itachi còn chưa kịp định thần và tiêu thụ những gì Shisui nói, thì Shisui đã đem con mắt còn lại của mình móc ra.

“ Trước khi chúng đến, tớ muốn cậu giữ nó...”

“ Shisui...!”

“ Cậu là người bạn duy nhất tớ có thể tin tưởng được, hãy giữ lấy nó và bảo vệ làng... Bảo vệ cho cả danh dự của gia tộc Uchiha...”

“ Nhưng tớ...”

“ Yên tâm, đó không phải thứ duy nhất tớ muốn cho cậu. Tớ sẽ giúp cậu có được một thứ sức mạnh mới... Đó là Mangekyou sharingan!”

“ A... Shisui... Cậu...!”

“ Tớ biết cậu đang lo lắng và dù trong tình trạng này tớ vẫn có thể tưởng tượng được rõ ràng khuôn mặt lo lắng của cậu... Nhưng đừng lo lắng gì cả... Bạn của tớ...”

“ Tớ cũng xin lỗi vì không thể tiếp tục cùng cậu đi trên con đường dài tối tăm phía trước... Nhưng tớ tin tưởng cậu sẽ làm được, với Mangekyou sharingan! ( Và với sự trợ giúp của một người bạn khác của cậu.)”

“ Đến lúc rồi... Itachi hãy làm điều đó với cánh tay của cậu... Đón nhận món quà cuối cùng này của tớ, cũng như giải thoát cho tớ khỏi “bóng tối” đáng sợ này...”

Xoẹt

Bên tai Shisui chỉ còn nghe thấy tiếng gió vù vù, bởi thân thể của cậu đang rơi tự do xuống vực sâu.

Trong tiếng gió đó còn xen kẽ tiếng lòng của Itachi “ Tớ.. thật sự.. xin lỗi.. Shisui...”

Một đôi mắt đỏ ngầu, với một thanh phi tiêu ba cánh màu đen đính lên, sáng rực trong đêm tối!

“ Yên nghỉ nhé...Shisui!!!”

...

Bụp bụp bụp

“ Dòng tộc! Dòng tộc! Các ngươi quá đề cao khả năng của chính mình, ngạo mạn là thứ đã làm mờ đi đôi mắt của các ngươi...”

“ Dừng lại đi Itachi!” Chứng kiến con trai đem ba tên đồng tộc dễ dàng đánh gục, Fugaku quát to ngăn cản.

Thấy bộ dạng này của cha mình, Itachi thì thầm “ Không còn hy vọng gì cho dòng tộc đáng thương này nữa rồi!”

“ Anh hai...!”

...

“ Này! Có một chuyện tôi muốn ông giúp tôi một tay!”

Làm ra quyết định cuối cùng, vì bảo vệ làng, vì bảo vệ danh dự của tộc Uchiha, vì bảo vệ người em mà mình yêu quý nhất, cũng như thực hiện di nguyện của Shisui.

Itachi tìm đến người lúc bấy giờ được cho là Uchiha Madara, nhờ sự giúp đỡ của kẻ nguy hiểm này, diệt đi gia tộc của chính cả hai người.

Một đêm này trăng tròn như vẽ, tỏa ra ánh sáng trắng đầy nhu hòa. Nhưng trong mắt Uchiha tộc nhân, mặt trăng đêm nay đều có màu máu tươi.

“ Đứa em trai ngu ngốc... Mangekyou sharingan!”

“ AAAA...anh hai! Anh cho em thấy những gì vậy...Dừng lại đi... Dừng lại đi ANH HAI!!!”

...

“ Thế là xong!”

“ Ông là ai?”

“ Cậu không cần biết, chỉ cần rời đi nơi đây, gia nhập tổ chức cậu sẽ biết...~ kamui ~ “

...

“ Trước tiên ta phải cảm ơn cậu, nhờ cậu mà nội chiến đã được ngăn chặn. Chúng ta phải giữ gìn hòa bình.”

“ Vâng!”

“ Nhưng ta cũng rất tiếc vì không còn cách nào khác để thực hiện được điều đó! Giờ cậu đã là một ninja bị truy nã, với tội danh tàn sát cả gia tộc của mình... Kể từ giờ cậu sẽ làm gì?”

“ Tôi sẽ gia nhập một tổ chức có tên “Akatsuki“. Tôi định thâm nhập và tìm hiểu về bọn họ nhiều hơn, để chắc chắn rằng lời hứa không bị phá hủy.”

...

Cổng làng vị trí, chỉ cần bước ra khỏi cổng làng Itachi sẽ trở thành một tên phản nhẫn, lấy thực lực của Itachi và những gì đã làm, hắn sẽ lập tức trở thành một tên cấp S phản nhẫn, bị người người đuổi giết.

“ Các cậu muốn gì?”

“ Đội trưởng! Chúng tôi nhận lệnh phải giả vờ đuổi giết cậu. Xin hãy nương tay với chúng tôi.”

Keng keng.. keng.. sụt sụt!

Kiếm đâm vào thịt thanh âm vang lên trong khu rừng già yên tĩnh, hai kẻ được Danzo phái ra giết Itachi bị hắn dùng ảo thuật phản sát.

Không! Là bọn họ tự giết lẫn nhau, Itachi làm chỉ là sử dụng một chiêu genjutsu mà thôi!

Xử lý xong tất cả phiền toái, Itachi quay người rời đi.

“ Đám chuột nhắt đều đã chết hết, ngươi cứ như vậy vội vã rời đi sao, Itachi!”

Thanh âm đột ngột vang lên khiến bước chân của Itachi dừng lại. Còn Lâm Phàm thì đi ra từ chỗ tối, đứng chắn trước mặt Itachi.

“ Cậu đến là để ngăn cản mình, bắt mình trở về sao? Lâm Phàm!”

“ Không không không! Ngươi đừng đánh đồng ta với đám người kia, ta xuất hiện ở nơi này đơn giản là để đấu với ngươi một trận đấu thực sự mà thôi. Một trận sinh tử chiến!”

Choeng...!

Kiếm ra khỏi vỏ thanh âm, Lâm Phàm lập tức lao về phía Itachi.

Itachi cũng không chậm, bởi đây chính là điều hắn muốn. Nhưng đơn giản chỉ là muốn một trận chiến mà hắn đã ao ước bấy lâu, mà không phải là sinh tử chiến.

Keng...keng... keng...

“ Thật nhanh kiếm thuật! Sharingan ~ vẫn là quá nhanh...”

“ Xem ra dù là bạn bè nhưng còn quá nhiều điều tớ chưa biết về cậu, kiếm thuật như vậy đã đủ để cậu tung hoành thượng nhẫn khó có đối thủ rồi.”

Đơn giản so chiêu, trên quần áo của Itachi đã nhiều ra vài đạo vết rách, trên tấm áo giáp hắn đang mặc cũng bị chém ra vài đạo vết kiếm thật sâu.

Nhắc đến kiếm thuật, đã thật lâu Lâm Phàm không có sử dụng lại nó.

Nhớ ở pokemon thế giới, để tự vệ hắn đã đem kiếm thuật tu luyện đến nhanh, nhanh cực hạn của nhân thể khi đó. Đồng thời cũng được xem là kiếm đạo đại sư, với một thanh mộc kiếm đều có thể đánh bại một đám pokemon.

Hiện tại Itachi là người đầu tiên được thể nghiệm kiếm thuật của hắn ở thế giới Ninja này...

Nói tốt sinh tử chiến, tại sao còn dạng này nương tay đâu? “ Chẳng lẽ Lâm Phàm cũng chỉ muốn mình xuất toàn lực một trận chiến... Yên tâm đi! Cơ hội khó được này không biết bao giờ mới có được lại. Với tư cách một người bạn, tớ sẽ xuất ra toàn bộ thủ đoạn để đánh với cậu!”

Nếu là trước đó Itachi hoàn toàn tự tin đánh bại Lâm Phàm, nhưng vừa rồi giao thủ khiến Itachi chỉ đơn giản là muốn toàn lực ứng phó, còn thắng thua chính hắn cũng không dám nói trước.

Kiếm thuật - Thể thuật - Shuriken - Nhẫn thuật

Bốn phương diện giao chiến, Lâm Phàm thắng hai loại, là kiếm thuật và thể thuật. Còn Itachi nhỉnh hơn Lâm Phàm về khả năng phóng phi tiêu và thắng hắn về nhẫn thuật.

Đến lúc này, Itachi đã thở hồng hộc, còn Lâm Phàm vẫn như thường đứng đó.

Dù sao thể lực của Lâm Phàm là quái thai và đã được chứng minh. Còn Itachi thể lực mặc dù tốt, nhưng dù sao một ngày này phải chiến đấu quá nhiều, cho nên sớm mệt mỏi.

“ Lâm Phàm! Cậu thật sự rất mạnh! Nhưng có lẽ chúng ta chiến đấu sẽ dừng ở đây, bởi tớ sẽ đối với cậu thi triển chiêu thức mạnh nhất của tớ lúc này. Nó cũng là thứ tớ mạnh nhất: Ảo thuật (Genjutsu).”

Vừa nói, sharingan của Itachi lập tức chuyển đổi, biến thành Mangekyou sharingan hình thái.

“ Nhưng trước đó tớ muốn nhờ cậu một việc... Hãy giúp tớ bảo vệ cho Sasuke an toàn, tớ vẫn không quá an tâm và cậu là người duy nhất tớ có thể tin tưởng lúc này! Xin lỗi vì đã đối với cậu thi triển loại này nhẫn thuật...”

“ TSUKUYOMI - Nguyệt Độc!”

Một trong những ảo thuật mạnh nhất được thi triển bởi những người có Mangekyou sharingan, làm người trúng chiêu bị đưa vào một thế giới mà người dùng tưởng tượng ra, làm họ thay đổi nhận thức về thời gian, vài ngày trôi qua với họ nhưng thực chất chỉ là vài phút ở bên ngoài.

Đây là chiêu Itachi đã dùng để dễ dàng hạ gục Kakashi của vài năm sau.

Lần này người đầu tiên thể nghiệm là Lâm Phàm!

Hắn bị Itachi đưa vào một thế giới chỉ có hai màu sắc đỏ và đen. Đỏ là bầu trời, đen là mặt đất, đây dường như cũng là thế giới chân diện mục trong mắt Itachi.

Thân thể của Lâm Phàm lúc này bị đính trên một cây cột gỗ như chúa Jesus bị đính trên cây thánh giá vậy.

Xung quanh hắn đứng vô số “Itachi” cầm trong tay những thanh kiếm nhật sắc lẹm.

Lâm Phàm bình tĩnh đánh giá về thế giới này, đồng thời bình tĩnh đánh giá về Itachi. Còn Itachi lại không bình tĩnh, bởi Lâm Phàm ánh mắt quá bình tĩnh khi đối mặt với những thứ này.

Ánh mắt của Lâm Phàm như đã sớm biết tất cả về những gì đang xảy ra vậy.

Đồng thời trong mắt Lâm Phàm, Itachi thấy được ý cười đang hiển hiện.

Phải! Không nhầm! Đó là ý cười biểu thị cho sự vui vẻ, bởi dạng này tình cảnh chính là những gì Lâm Phàm mong muốn mình trải qua một lần.

“ Ra tay đi Itachi, hãy để ta thể nghiệm toàn bộ uy lực của chiêu thức này đi! Mau, dùng thanh kiếm trong tay ngươi đâm ta à!”

“ Thật xin lỗi...!”

AAAAA

Một kiếm đâm tới, Lâm Phàm cảm thấy như tận sâu trong linh hồn bị đâm trúng vậy. Cảm giác đau đớn kia trùng kích vào đại não, thấm sâu vào linh hồn, không cho phép hắn nín nhịn đau đớn, cũng không thể nín nhịn.

Dù tinh thần lực không phải dạng vừa, nhưng hắn vẫn phải gào thét ra tiếng để giảm tải đau đớn.

Kiếm thứ hai, kiếm thứ ba...sau đó là vô số “Itachi” đồng thời xuất kiếm đâm về phía Lâm Phàm.

Đau đớn từng giây từng phút tăng lên, nó trùng kích đại não và kích thích năng lượng tinh thần trong thức hải của Lâm Phàm sôi trào lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.