Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Seviper sau khi tiêu diệt được đám này Raticate, Lâm Phàm không khỏi nhắc nhở nó một hai!
“ Đừng vội thỏa mãn bản thân mình như vậy đây mới chỉ là bắt đầu, sau này ngươi còn phải chiến đấu gian khổ hơn nhiều hơn nữa để cường đại hơn, hôm nay mới chỉ là món khai vị.
Nếu không có một ý chí kiên cường ta không chắc ngươi thật có thể cùng ta đi đến cuối cùng của đích đến mà ta mong muốn...”
Nghe được lời của Lâm Phàm, Seviper lập tức sắc mặt nghiêm túc, sau đó nó phát ra thanh âm “khè.. khè... ” đáp lại Lâm Phàm.
Có lẽ bởi vì thường xuyên chịu đói khổ, nó bỗng nhiên được ăn no vậy sau, sẽ xuất hiện cảm giác này cũng như trẻ con lâu ngày được cho một cái kẹo. Tuy không quá nhiều đường nhưng lại cảm thấy ngọt ngào vô tận, mỹ mãn vô cùng!
Nhưng nếu ngày nào cũng cho kẹo như vậy, thì cũng là viên kẹo đó, nhưng nó sẽ trở nên bình thường, không có gì đặc biệt! Ở đây Seviper cũng là như vậy.
Lâm Phàm cũng hiểu được điều này, cho nên hắn sẽ không để tình trạng đó diễn ra, vì để tốt cho Seviper, đồng thời cũng là tốt cho hắn. Lâm Phàm phải giúp Seviper bỏ đi tính cách này, để nó có thể đi cùng hắn đi đến “Nhân Sinh Đỉnh Phong”.
Đồng thời lúc này hắn cũng đang nghĩ chế độ tập luyện hợp lí cho Seviper!
Đầu tiên hắn cần giúp Seviper cải thiện là vấn đề thể lực của nó! Vì thường xuyên thiếu thức ăn và không hoạt động nhiều nên Seviper hơi yếu về khoản thể lực.
Trong những trận đấu kéo dài, thể lực là vấn đề khá quan trọng, đó sẽ là yếu tố quyết định thắng thua của các Pokemon! Quan trọng hơn là Seviper cần thể lực để có thể chịu được quá trình luyện tập, chuẩn bị cho tiến hóa trong tương lai...
Để giải quyết vấn đề này, Lâm Phàm sẽ dành thời gian là hai giờ đồng hồ vào buổi sáng, để cùng luyện tập thể lực cùng Seviper. Đó là hắn sẽ để nó cùng mình chạy bộ đường dài trong rừng!
Vấn đề thứ hai là chiêu thức và kỹ năng!
Chỉ sở hữu những chiêu thức cơ bản như “ Bite, Tighten, Pierce, Gore ” thì Seviper rất khó có thể sinh tồn được.
Đặc biệt phương thức chiến đấu của nó cũng sẽ bị hạn chế vô cùng và không hề linh hoạt. Bởi những chiêu nó sở hữu hoàn toàn là chiêu thức cận chiến.
Hơn nữa lực công kích của chúng đều không mạnh, chủ yếu đều là hệ Normal chiêu thức, mà lại còn là bình thường nhất nhóm kỹ năng này. Dạng này rất khó để nó có thể kết liễu được con mồi bằng bộ chiêu thức này.
Cho nên để giải quyết vấn đề này, tuy đơn giản mà lại phức tạp, đó là cần rèn luyện cho Seviper học được những chiêu thức mới!
“ Seviper là loài rắn, có cặp răng nanh cực khỏe và cái đuôi có chóp lưỡi dao sắc bén! Sức mạnh của cái đuôi siêu cường và thân thể rất linh hoạt của nó!”
Lâm Phàm nghĩ đến mấy ưu điểm này của Seviper sau, trong đầu hắn lập tức hiện lên Iron Tail cùng Iron Fang, hai chiêu thức rất phù hợp cho Seviper lúc này.
Có điều Iron Tail còn dễ nói, khi mà Lâm Phàm đã nhìn qua Satoshi chỉ dạy cho Pikachu từng bước một để học được một chiêu này.
Nhưng còn Iron Fang, Lâm Phàm cũng không biết làm sao để chỉ dạy cho Seviper luyện tập như nào? Không lẽ cứ để cho nó dùng răng nanh đi gặm đá, như cái cách dùng đuôi đập đá để luyện tập Iron Tail chiêu thức như vậy?
Nghĩ đến đây Lâm Phàm tự cảm thấy không khả thi, bởi răng cứng hơn đá còn dễ nói, nhỡ đâu đá cứng hơn răng, Seviper đi gặm đá, gặm đến sún răng, vậy thì làm sao bây giờ? Hắn chẳng lẽ cứ như vậy nuôi tiếp một con rắn sứt?
“ Không được! Có lẽ trước tiên cứ để cho Seviper học trước Iron Tail cái đã! Còn chiêu Iron Fang, chỉ có thể tự Seviper lĩnh ngộ qua chiến đấu, hoặc thực lực của nó sau này có chỗ tăng lên lại tính đi...”
Vấn đề thứ ba là con Seviper này sau khi nếm ngon ngọt từ mật ong, sáng nay nó lại đòi hỏi Lâm Phàm cho nó mật ong. Tổ ong chỉ có bốn lỗ, một ngày tối đã cũng chỉ cho ra tám ống mật, chia cho đám Pokemon và hắn.
L m Phàm là tự ý thức được “cung đã không đủ cầu”!
Khi mà mỗi ngày trước kia Lâm Phàm và Larvitar chia nhau mỗi người hai ống mật một lần.
Nhưng bây giờ có thêm Seviper, Lâm Phàm không thể thiên vị mình mà không cho nó mật ông. Mà hắn cũng không thể cắt bớt lượng mật cung cấp cho Larvitar, vì nó đang trong giai đoạn sơ sinh, cần nguồn dinh dưỡng rất lớn để phát triển...
Thành ra bây giờ lượng mật phải phân phối lại mỗi lần “ Larvitar đặc cách mỗi lần hai ống mật, Ta và Seviper phần còn lại mỗi lần, một người một Pokemon mỗi bên một ống.”
Nghĩ đến lượng dinh dưỡng của bản thân vốn đã thiếu thốn, hiện nay còn phải chịu hy sinh mà cắt giảm để chia cho Pokemon của mình, Lâm Phàm không khỏi thở dài:
“ Haizzz, xem ra hôm nào lại phải quay lại tổ Beedrill một chuyến, để xem nó đã tạo ra tổ ong mới chưa! Vì cuộc sống đầy đủ sau này, ta là không thể không làm tặc một lần nữa.”
Nghĩ đến làm tặc, Lâm Phàm không khỏi hưng phấn như đây là nghề nghiệp sinh ra để dành cho hắn vậy. Vì làm tặc luôn đem lại cho hắn những niềm vui bất ngờ...
Màn đêm một lần nữa buông xuống khu rừng!
Lâm Phàm ôm Larvitar, cùng với Spinarak và Seviper trở về hang động sau một ngày luyện tập.
Khi trở về hang động, giải quyết nhanh gọn đơn sơ bữa tối và thưởng thêm cho bản thân một ống mật ong, Lâm Phàm đưa cho Larvitar hai ống, còn một ống mật cuối cùng, hắn đưa cho Seviper trước ánh mắt mong ngóng của nó.
Con Seviper này dù đã ăn năm con Raticate hồi chiều rồi, còn chưa có tiêu hóa hết, nhưng vẫn đánh mật ong của hắn chủ ý và khi thấy Lâm Phàm đưa cho nó mật ong, Seviper không chút khách khí mà đem toàn bộ nuốt xuống.
Vì nó biết thứ này rất tốt cho nó, bởi thứ mật ong này có thể giúp thân thể nó cường tráng, dẻo dai và phát triển tốt hơn. Hơn nữa đối phương còn rất thơm ngon đâu!
Nhìn thấy bộ dạng của Seviper, Lâm Phàm càng thêm kiên định ý nghĩ trộm tổ ong của Beedrill một lần nữa. Bởi hắn cũng thật cần và thật thích thứ mật ong này đâu, cho nên càng nhiều là càng ít...