Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 522: Chương 522: Khởi đầu mới




“Kiểm tra hoàn tất, cho ra kết quả kiểm tra!!!”

Thanh âm bất ngờ vang lên bên tai Lâm Phàm, như đã nói, một thanh âm tuy lạ mà quen, âm thanh như người máy phát ra, thứ âm thanh gợi cho hắn nhớ ngay đến: “Hệ Thống!”

Với thính lực cực nhạy, Lâm Phàm lập tức phát hiện nơi thanh âm phát ra. Đó là từ chiếc ba lô đã đồng hành cùng hắn trong suốt những năm tháng phiêu bạt trong thế giới Pokemon.

Phản ứng cực nhanh, Lâm Phàm lập tức xuất hiện bên chiếc ba lô, đem nó mở tung, tinh thần lực của hắn quét qua, dò xét tất cả vật dụng chứa bên trong.

Ở đây hắn thấy được một vật đã xuất hiện từ rất lâu trước kia, ẩn sâu trong trí nhớ của hắn.

Thứ mà trước kia hắn đã từng gặp lại, nhưng do thời gian quá lâu, hắn đã quên đi nó chính thức là thứ gì, để giờ đây, khi nó một lần nữa thức tỉnh, hắn mới nhận ra được.

Đó là một viên đá, một viên đá không mấy đặc biệt. Nhưng chính nhờ nó, hay chính xác là thứ sức mạnh thần bí ẩn dấu trong đó mà hắn có thể thoát li địa cầu và đến được với thế giới Pokemon này.

Hòn đá mà hắn vô tình đạt được khi xâm nhập tổ của đàn Durant khổng lồ ở Unova!!!

Giờ đây!

Một lần nữa, nó lại xuất hiện trước mặt hắn.

Một lần nữa, bằng một cách nào đó, nó lại được nạp đầy năng lượng.

Một lần nữa, nó lại đang dò xét, đo lường thân thể của hắn.

Và rất có thể, sẽ lại là một lần nữa, nó đem cho hắn cơ hội xuyên không đến một thế giới khác mà hắn mong muốn...

“ Kí chủ: Lâm Phàm... Tuổi thực 22. Nghề nghiệp: Huấn luyện gia Pokemon... Ước muốn gạt bỏ sự nhàm chán hiện tại...”

“ Xét thấy ký chủ đã không còn lưu luyến gì ở thế giới hiện tại, hệ thống tự động kích hoạt chức năng “Xuyên Qua”. Thời gian truyền tống bắt đầu đếm ngược trong 12 giờ đồng hồ, mong kí chủ chuẩn bị tâm lí để xuyên không.”

Tất cả đều thật sự quá quen thuộc. Bởi vì nó đã từng diễn ra một lần với hắn và hiện tại mọi thứ đều diễn ra y hệt như vậy.

Vẫn không nhìn hắn có muốn hay không, hệ thống tự động kích hoạt chế độ xuyên không, đâu cần biết hắn còn quá nhiều thứ lưu luyến ở thế giới này.

Tuy không còn có thân nhân như ở địa cầu, nhưng ở đây hắn lại có một đám như hoa như ngọc nữ nhân, hắn còn có một đám Pokemon đồng sinh cộng tử suốt bao nhiêu năm tháng. Còn một tiểu thế giới của riêng mình đang ngày càng tươi đẹp...

Còn nhiều, thật sự còn rất nhiều thứ...

Quan trọng nhất là, dù đã chăm chỉ cày cấy bấy lâu nay, nhưng hắn còn chưa có ai để nối dõi tông đường.

Nhỡ đâu...

Dù đã trải qua chuyện này một lần, nhưng lần này hắn tâm lí còn loạn hơn lần trước, bởi ở nơi đây còn có quá nhiều thứ khiến hắn lo lắng và không nỡ bỏ.

Nhưng với một hệ thống không nói nhân tính, không cùng người câu thông mà hắn gặp được, thì Lâm Phàm chỉ biết thở dài mà thốt lên hai chữ “ Số phận!”

“ Ít nhất còn 12 tiếng thời gian, ta còn đủ thời gian để an bài một số thứ và an ủi đám nữ, để khi ta rời đi, ít nhất các nàng sẽ không hoang mang.”

Nói liền làm, Lâm Phàm lập tức đem chúng nữ và cả đám Pokemon gọi lại đây, tụ tập chung về hòn đảo của riêng hắn. Tất cả chỉ còn thiếu Jessie, khi cô nàng còn đang ở alolan xa xôi. Nhưng như vậy cũng đủ rồi, tin tưởng chúng nữ sẽ tìm cách thông tri cho Jessie sau.

Sau đó hắn cùng chúng nữ và đám Pokemon tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn, trước khi nói với chúng nữ là hắn sẽ phải đi xa một đoạn thời gian.

Mới chỉ như vậy thôi hắn đã thấy trên mặt và trong mắt các nàng hiện rõ vẻ không bỏ cùng không muốn. Nhưng hắn vẫn phải nói, thậm chí còn phải nói một sự thật có chút tàn khốc, bởi vì hắn cũng hết cách rồi.

“ Lần này đi xa, ta cũng không biết chắc chắn mình sẽ đi bao lâu, khi nào trở về ta cũng không dám chắc. Có thể là một năm, năm năm, mười năm... thậm chí là không... Ài... nói tóm lại ta hy vọng các nàng có thể chờ ta trở về...”

Chỉ vậy thôi, không hứa hẹn, không ép buộc. Có chỉ là hy vọng...

Chưa cần Lâm Phàm nói xong, mắt của chúng nữ ai nấy đều đã rưng rưng nhìn hắn. Valerei, Daisy, Linne,... rồi kéo theo là tất cả, chúng nữ đều òa khóc chạy đến bên, bao quanh, ôm lấy hắn.

Lần này không ai trong các nàng khuyên Lâm Phàm đừng đi, bởi các nàng đều là những nữ nhân thông minh, tuy không biết lí do, nhưng các nàng đều thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn.

Từ đó các nàng biết, hắn là không đi không được.

Nghe hắn ý tứ, các nàng còn biết, hắn còn có thể sẽ không cách nào trở về bên các nàng.

Dần dần bắt đầu xuất hiện những tiếng thút thít. Sau đó có ai đó nói trong tiếng khóc bằng giọng nghẹn ngào, muốn đi cùng hắn. Dù nguy hiểm hay phải bỏ mạng nàng cũng muốn được cùng hắn cộng sinh cộng tử.

Một người nói ra nỗi lòng của cả đám, chúng nữ nhao nhao tỏ rõ ý định muốn theo hắn cùng đi.

Thậm chí nhìn ở trong mắt các nàng, Lâm Phàm thấy được, nếu như lần này là một lần ra ngoài để đương đầu với nguy hiểm thông thường, thì các nàng sẽ không ngại mà làm trái lời hắn, chỉ để được đi theo hắn, cùng nhau đối mặt với sinh tử.

Chỉ là sự tình không có đơn giản như vậy! Hắn đi lần này, các nàng không theo được, thậm chí hắn còn không quyết định được việc đi hay ở.

Nhưng ít nhất, dù buồn nhưng hắn cũng cảm thấy có chút vui vẻ, khi ít nhất qua đó hắn biết rằng, chúng nữ chắc chắn sẽ chờ hắn trở về. Không cần biết thời gian là bao lâu.

Cuối cùng, không còn cách nào dỗ dành được các nàng khi gợi ra cho các nàng cảm giác bất an, hắn không thể không đổi giọng mà an ủi các nàng.

“ Được rồi, được rồi! Đều đừng khóc, ta chỉ nói giỡn mà thôi... Tuy ra thật phải ra ngoài một đoạn thời gian, đi đến một nơi xa thật xa mà các ngươi không tìm được ta và ta cũng không tìm được các ngươi. Nhưng ta hứa chỉ một năm mà thôi, ta sẽ... trở lại.”

Nói thì nói vậy nhưng Lâm Phàm lại thầm nhủ “ Ta sẽ tìm cách trở lại!!”

Dù lời nói có chút lừa dối các nàng, nhưng Lâm Phàm nói ra những lời này ít nhất không phải hoàn toàn đều là giả.

Bởi từ khi hệ thống thông báo hắn phải xuyên qua đến giờ, Lâm Phàm vẫn đang lưu ý và tính toán một điểm. Đó chính là việc hệ thống thông báo tuổi thực của hắn chỉ có 22 tuổi.

Như vậy tính ra, sau bao nhiêu năm qua đi trên thế giới này, thì hắn mới chỉ già đi một tuổi.

Điều đó có nghĩa là, dòng chảy thời gian ở thế giới này nhanh hơn rất nhiều so với thời gian ở địa cầu. Rất nhiều năm ở nơi đây mới bằng một năm ở địa cầu.

Nếu như đây là quy luật dòng chảy thời gian của việc xuyên không, thì rất có thể thế giới tiếp theo hắn đến, thời gian sẽ trôi nhanh hơn rất nhiều so với thời gian thực ở thế giới Pokemon này.

Khi đó, ở nơi đó hắn có thể trôi qua nhiều năm, đạt đến đỉnh phong sức mạnh, tìm được đường trở về, thì ở nơi đây mới chỉ trôi qua một năm mà thôi.

Nghĩ kỹ một điểm này, Lâm Phàm cũng tự được an ủi một phần nào đó. Đồng thời hắn cũng có nhiều thêm một phần hy vọng.

“ Hy vọng về một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ra!!”

Sau khi an ủi và lấy ra thêm một đống lí do tốt đẹp khác, Lâm Phàm cuối cùng cũng đem đám nữ dỗ dành đến yên tâm trở lại.

Tuy các nàng còn không mấy yên tâm về việc hắn sẽ ra đi mà không biết tăm tích trong vòng hứa hẹn là “một năm” thời gian. Nhưng các nàng yên tâm về việc hắn hứa sẽ không vứt bỏ các nàng và sẽ trở lại bên các nàng sau “ít nhất” là một năm thời gian.

Vuốt mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn thiên không, trời cũng đã tối từ bao giờ, Lâm Phàm bị các nàng chủ động kéo đi nghỉ ngơi.

Đối với các nàng, chỉ có đem hắn “nhốt” tại trên giường thì hắn mới sẽ không bỏ các nàng mà đi.

Lần này, đám nữ không cần ai nhường ai, thay vào đó, các nàng chủ động giường lớn cùng ngủ, đồng thời cùng nhau “chia sẻ” hắn.

Thế là Lâm Phàm bị một đoàn hồ điệp vây quanh. Biết thời gian gấp gáp, Lâm Phàm cũng dùng toàn lực để vờn nhau với bầy hồ điệp. Gần mười hai tiếng đồng hồ cũng theo đó trôi qua thật nhanh...

Khi mọi động tĩnh đã ngừng lại, tất cả đã chìm vào giấc ngủ, thì một thân ảnh đột nhiên biến mất không một dấu vết.

Lần này hắn ra đi thật bình yên!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.