Pokemon Dị Điểm

Chương 360: Chương 360: Giấc mộng tỷ năm




Tại nơi nào đó của Unova region, đoàn thám hiểm của Tom The Crusader, 1 trong những nhà thám hiểm vĩ đại nhất thế giới vừa tạc qua đây vì bọn họ nghe được truyền ngôn rằng nơi này đã từng là 1 chiến trường giữa khủng long, chủng tộc hoạt động dưới trướng cận thần hùng mạnh Tyrant và 1 kẻ duy nhất.

Tom không biết câu chuyện này được bắt nguồn từ đâu và có mấy phần là thật nhưng máu thám hiểm của anh ta đã sôi sùng sục khi nghe lão già bợm rượu kia kể về câu chuyện này, anh ta tin rằng nó là thật, là 1 câu chuyện hoàn toàn có thật 100% vì bản năng chưa bao giờ lừa dối anh ta cả.

Chính vì thế nên Tom đã cùng đội của mình hướng tới nơi được cho đã từng là chiến trường kinh khủng năm xưa kia, đồng đội của anh ta cũng không khuyên ngăn gì mà chỉ đi theo anh ta, dù sao bọn họ cũng quá hiểu con người của người đàn ông trước mặt này rồi.

Tom nếu đã muốn thì không 1 ai có thể ngăn cản anh ta được, hơn cả anh ta còn có đủ tố chất của 1 nhà thám hiểm hàng đầu, thứ đã trợ giúp cho anh ta cùng đội của mình sống sót qua không biết bao nhiêu các di tích cổ xưa cỡ lớn, nơi chứa các bí mật về những thời đại trước.

Nhưng còn về câu chuyện kia thì bọn họ đương nhiên là không tin rồi, dù sao Tom lúc đó cũng vừa mới đi uống về rồi tự dưng gọi điện bảo cả đội sáng mai tới nhà anh ta để bàn chuyện cho chuyến hành trình kế tiếp, đúng hơn thì bọn họ không biết được liệu đây là 1 câu chuyện do Tom tượng tưởng ra hay là thật sự được nghe từ đâu đó.

Chưa kể nó cũng chẳng có độ chính xác quá cao khi mà Tom nghe được từ miệng của 1 lão già bợm rượu, căn bản độ ảo của vụ việc lần này là cực kỳ cao, nhưng biết làm sao được bây giờ? Anh ta đã muốn thì sẽ đi và chắc chắn là sẽ tìm cho tới khi nhìn thấu được sự thật sau cùng.

Đây chính là Tom The Crusader, kẻ được mệnh danh là nhà thám hiểm vĩ đại nhất, kẻ đã tìm ra những bí mật được chôn dấu sau lớp cát trong hàng triệu, chục triệu năm, kẻ đã đánh thức những nền văn minh cổ đại chưa từng được ghi chép lại trong lịch sử.

Ngay lúc này cả đội đã lạc vào 1 cái hang động cực lạnh, lạnh đến đáng sợ, cứ thể như là bọn họ đang đi lạc vào lĩnh vực của 1 pokemon hệ băng cực kỳ hùng mạnh nào đó vậy, mà có thể đó cũng là thật, ai mà biết được dưới cái hang động kỳ quái này có cái gì cơ chứ?

Dù sao cái hang động này cũng là ngẫu nhiên tìm được, sơ đồ địa chất mà bọn họ mất 1 tuần để chuẩn bị hoàn toàn không có cái hang này, thậm chí các rada, những pokemon mà họ mang theo với mục đích dò đường cũng hoàn toàn không phát hiện ra nơi đây.

Cái hang động này như thể đang tự mình tàng hình đi vậy, bọn họ căn bản là không hiểu được nguyên lý hoạt động cũng như không dám hiểu về nó, bọn họ cảm nhạn được mùi nguy hiểm ở cuối cái hang động này, thứ mà trước đây bọn họ đã từng cảm nhận được thông qua các chuyến thám hiểm quy mô cỡ lớn của Tom.

Nhưng ở mức độ đó thì dù có huy động cả 1 đội gồm 10000 người cũng chưa chắc là toàn mạng trở ra được, bọn họ không ngờ được rằng lại gặp được uy áp như thế này ở đây, ban đầu bọn họ vẫn cứ tưởng đây chỉ là 1 chuyến đi nghỉ mát nhằm hạ nhiệt cho Tom nhưng hiện tại tất cả đều đang tăng độ cảnh giác lên tối cao.

Tự dưng Tom cảm nhận được thứ gì đó rồi chạy lại lấy xẻng ra đào ra được 1 khúc xương, sau 1 hồi cảm biến thì bọn họ xác định đây là 1 mảnh xương khủng long, việc này khiến bọn họ lạnh cả sống lưng, vì trong lúc đó thì đội trưởng của họ đã tìm ra được hàng trăm mảnh xương tại gần đây tức ngay dưới đây là mồ chôn của hàng trăm, hàng ngàn con khủng long.

Thậm chí là có thể hơn vì Tom cảm nhận được ngay dưới chân của anh ta là cả 1 cái nghĩa địa khổng lồ, đây chính là cái chiến trường năm xưa kia, lời kể của lão già bợm rượu kia là thật, càng nghĩ thì máu của anh ta càng sôi, anh ta như được dẫn dắt bắt đầu chạy về phía trước.

Nhưng người còn lại cũng nhanh chân dọn dẹp và đuổi theo Tom để rồi ở cuối đường hầm này, bọn họ thấy được 1 cảnh tượng hùng vĩ, đội trưởng của họ đang đối mặt với 1 tảng băng khổng lồ, bên trong đó là khung cảnh cực kỳ kinh dị, có thể nói là kinh khủng nhất bọn họ từng thấy.

1 con người đang tung nắm đấm của mình về phía 1 con khủng long bạo chúa, không thể nào, con người phải cả trăm triệu năm sau mới xuất hiện, không 1 chủng tộc hình người nào xuất hiện qua trước đó cả, đây căn bản là 1 bí mật khổng lồ được cất giấu từ hàng tỷ năm trước.

Chủng tộc khủng long đã sớm tuyệt chủng từ rất lâu, thậm chí khi các thượng nhân năm xưa xuất hiện thì bọn chúng cũng đã sớm thành các hóa thạch với niên đại lên tới hàng tỷ năm, thứ trước mặt họ là 1 con T-Rex tỷ lệ 1:1 bằng xương bằng thịt chứ không phải là mô phỏng dưới sự tưởng tượng của các nhà khảo cổ.

Và quan trọng hơn là người đàn ông trần như nhộng kia, anh ta cao phải hơn 8 feet tức tầm 2m5, cơ thể đồ sộ gồm các múi cơ đáng kinh ngạc, răng nanh hàm cực kỳ dữ tợm, móng tay móng chân cũng cực kỳ sắc bén, hơn cả là thế đứng kỳ quái của anh ta.

Đối với việc trở thành đội viên của Tom The Crusader, nhà thám hiểm vĩ đại nhất thế giới thì đương nhiên bọn họ phải chuyên về 1 mảng nào đó phù hợp cho việc thám hiểm nhưng trong đó có 1 điều khoản được chính Tom thêm vào bắt buộc nhằm chắc chắn đội viên trong tương lai của mình có đủ sức tự vệ.

Đó chính là trình độ võ thuật trung cấp trở lên, căn bản bọn họ đều là những nhà võ thuật gia cả, thậm chí đối với những người được Tom gọi cho vụ lần này thì bọn họ đều thuộc dạng chạm tới cấp đại sư hết rồi, bọn họ đã tới được độ cao nhất định trong con đường võ thuật.

Cũng chính vì điều này nên bọn họ có thể cảm nhận được thế võ trong động tác, tư thế chiến đấu, tung nắm đấm của mình về phía con T-Rex đồ sộ đang há mồm về phía của mình kia, chỉ riêng 1 tư thế thôi cũng cho bọn họ cảm tưởng về cả 1 quyển sách võ thuật rồi.

Việc này khiến bọn họ còn sợ hãi hơn vì bọn họ không biết phải đạt tới trình độ bao nhiêu mới có thể biểu hiện được võ trong từng động tác như thế này, lỡ như câu chuyện mà Tom nghe được là thật thì bọn họ trừ khai quật lên được 1 sự thật ngủ say từ hàng tỷ năm trước ra thì còn tìm được 1 trong những cá thể hình người mạnh nhất lịch sử.

Trong khi đội viên của mình vẫn đang cố gắng trấn định lại nhất có thể thì Tom đang suy ngẫm về 1 thứ gì đó khác, người đàn ông này đang gọi anh ta nhưng anh ta không biết ông ta mong muốn thứ gì, thậm chí anh ta còn không biết ông ta có còn sống hay không?

Dù gần đây trên thế giới có 1 vài thí nghiệm liên quan đến việc con người rơi vào trạng thái ngủ đông trong băng thì có thể bảo trì được sự sống đến khi băng tan nhưng thực sự thì liệu 1 cá thể đã ngủ trong hàng tỷ năm như thế này có thể sống sót hay không?

“Có hay không thì không phải cứ làm là sẽ biết hay sao, nhà thám hiểm vĩ đại? Dù sao kẻ đang ngủ say trong lớp băng hàng tỷ năm tuổi này cũng là tổ tiên của ngài, nếu cứu được ông ta ra ngoài thì có khi ngài có cơ hội tìm ra được người em gái bị thất lạc của mình cũng nên.”

Việc tự dưng có 1 giọng nói xuất hiện ở đây căn bản khiến mọi người giật mình và nhanh chóng quay lại thủ thế phòng bị, dù sao hang động này cũng hoàn toàn tàng hình dưới mọi loại dò xét, nếu không có Tom tự dưng nhảy xuống cái hồ đó và tìm ra 1 đầu đường nước ngầm thì bọn họ cũng chẳng thể nào tới được đây đâu.

Tom cũng nhanh chóng chạy tới che chắn cho những đội viên của mình, dù sao anh ta cũng là thiên vương hàng thật giá thật, nếu gặp nguy hiểm gì thì ít ra còn chạy được chứ những người đồng đội này mà không cẩn thận thì khả năng cao sẽ chết thật chứ chẳng đùa.

Dù Tom đã thấy qua rất nhiều đồng đội chết trong quá khứ nhưng căn bản thì anh ta cực kỳ dị ứng với những tình thế như thế này, nhất là khi anh ta còn là người gọi họ đến nữa, nếu họ chết mất thì mặc cảm tội lỗi có khi sẽ đánh gục anh ta trong chặng đường sắp tới mất.

Ngay sau đó thì Tom bắt đầu chú tâm đến kẻ vừa xuất hiện vừa nãy và anh ta cũng nhanh chóng nhận ra rằng đó chính là ông lão bợm rượu vào cái đêm đó, nhưng điều này không làm anh ta mất cảnh giác mà ngược lại, anh ta càng dè chừng hơn trước lão già trông rất bẩn thỉu này.

Dù sao cái danh nhà thám hiểm vĩ đại nhất của Tom cũng đã kéo đến rất nhiều phiền phức cho anh ta, có rất nhiều kẻ đã lợi dụng anh ta và đội của mình để đi tới sự thật sau cùng, thứ mà chúng không thể làm gì được để rồi phút cuối mới xuất hiện nhằm lộn cái bàn cướp đi món bảo vật, công sức mà cả đội đã bỏ ra trong cả cuộc hành trình.

Mấy tình huống máu chó như vậy Tom đã trải qua quá nhiều kể từ khi mới bắt đầu cái nghiệp nhà thám hiểm từ lúc mới lên 15 rồi nên anh ta đương nhiên cũng cảnh giác cực kỳ cao độ trước những kẻ vừa chỉ dẫn anh ta đến 1 nơi nào đó vừa xuất hiện ở phút cuối khi sự thật đã được lộ ra ngoài ánh sáng như thế này đây.

Ông lão bợm rượu nhìn thấy Tom cảnh giác cao độ với bản thân như vậy thì cũng chỉ cười rồi nốc 1 ngụm Vodka, tửu lượng của ông ta quá kinh khủng, uống rượu nồng độ cao mà cứ như uống nước lọc vậy, hơn cả là ông ta hoàn toàn không coi đối thủ trước mặt mình ra gì cả.

Đây chính là sự tự tin, đối với Tom thì kẻ đủ tự tin đến mức chỉ tới 1 mình và làm trò hề trước mặt đối thủ là biểu hiện của sự tự tin thuần túy, tuy có nhiều lúc anh ta có thể thông qua đó để lật cái bàn nhưng đôi khi gặp phải kẻ quá chênh lệch thì chỉ có thể phụ thuộc vào yếu tố may mắn là phần nhiều.

Sau khi tu xong cả bình Vodka thì ông ta nấc lên 1 cái, mùi rượu bắt đầu tràn ra khiến mọi người cay cả mắt và bị động nháy mắt 1 cái, tuy cái nháy mắt chỉ chưa tới vài phần giây nhưng họ cũng đồng thời phát hiện ra ông ta đã hoàn toàn biến mất khỏi vị trí lúc nãy.

Đừng nói đến những người khác, đến Tom cũng thấy lạnh cả sống lưng, đây không phải là tốc độ của người thường có thể đạt tới thông qua võ nữa rồi, thứ mà anh ta phải đối mặt là 1 cái gì đó hoàn toàn khác, 1 con quái vật hoàn toàn vượt trội so với tầm tưởng tượng của anh ta.

“Đừng quá lo lắng, kiểu gì thằng nhóc như ngươi cũng tới được độ cao của ta thôi, đương nhiên là trong tình huống ngươi chịu về đảm nhận chức vị hiện tại của ta, dù sao gia tộc chúng ta cũng chuyên về võ, tư chất ngươi cũng thuộc dạng hàng cực nổi bật nên mới không cần cái gì vẫn lăn lộn tới tận thiên vương.

Nếu ngươi có thầy giỏi, đủ tài nguyên cùng 1 con đường đủ tốt thì chắc giờ cũng đã sớm cận bậc thầy rồi, mà dù sao ngươi vẫn còn trẻ nên ít ra vẫn còn chưa muộn, đáng tiếc là ngươi sẽ phải đợi hơi lâu tới khi cây sinh mệnh của chúng ta được trồng xuống đấy.

Đây coi tạm coi như là món quà đầu tiên của ta dành cho kẻ lưu lạc ở bên ngoài như ngươi đi, tới thời khắc đó tới thì chức vị tộc trưởng sẽ về tay ai còn phải xem xem liệu các ngươi có thể đạt tới trình độ nào nữa, còn về tổ tiên của chúng ta thì đành phải nhờ ngươi trông cậy 1 khoảng thời gian.

Sớm thôi, bên phía Indigo sẽ qua đây, tộc trưởng bên kia sẽ biết về vụ này cũng như giúp đỡ chúng ta 1 tay, ta hy vọng rằng ngươi có thể biểu hiện được ít nhiều trong cuộc tuyển chọn sắp tới, những ứng cử viên khác không phải thuộc hàng bình thường đâu, có kẻ còn nổi bật hơn cả ngươi.”

Nói rồi ông ta cũng biến mất để lại cho Tom rất nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng quan trọng nhất vẫn là cái túi tự dưng xuất hiện trong tay anh ta, đây chính là thứ quan trọng nhất, ngoài ra còn rất nhiều chuyện nữa nên anh ta đã quyết định từ bỏ nghiệp thám hiểm của mình cũng như công khai cuộc thám hiểm cuối cùng, thứ chấm dứt sự nghiệp hơn 18 năm của anh ta trên phương diện là 1 nhà thám hiểm hàng đầu.

Còn về tảng băng khổng lồ kia thì cũng đã sớm bị nơi thế lực nào đó thâu tóm mất, bọn chúng đã cứu được người đàn ông kia ra, quan trọng hơn là ông ta vẫn còn sóng não sau hàng tỷ năm bị chôn vùi trong lớp băng dày đó, đây là 1 điều không thể nào tưởng tượng được.

Ngay cả con T-Rex kia cũng đã sớm chết nhưng người đàn ông này lại vẫn tiếp tục sống sót sau chừng đó thời gian, ông ta căn bản là 1 bảo tàng sống, 1 nhân chứng cho lịch sử hùng vĩ của hàng tỷ năm về trước và quan trọng nhất đó chính là anh ta có thể là manh mối dẫn dắt mọi người chứng kiến được lịch sử hào hùng kia.

Nhưng tiếc rằng việc ngủ đông quá lâu khiến cho người đàn ông đó tạm thời vẫn chưa tỉnh lại được, thậm chí có tỉnh lại thì vẫn sẽ mất 1 khoảng thời gian để bắt đầu thích nghi cũng như nhớ lại những chuyện trước đó, những chuyện đã xảy ra quá lâu về trước.

“Thật không ngờ hắn ta vẫn còn sống đấy, trận đại chiến năm xưa ta là kẻ chạy trốn, là kẻ đã bỏ mặc những đứa con của mình ở lại để ngăn cản hắn ta, nỗi ô nhục này vẫn luôn đeo bám ta trong hàng tỷ năm qua, giờ chúng ta cuối cùng cũng có 1 trận tái đấu hoành tráng.

Hãy nhanh chóng thức tỉnh đi đối thủ của ta, ta tin rằng lớp băng kia chẳng thể nào ngăn cản được ngươi, ta tin rằng thế giới này sẽ 1 lần nữa được chiêm ngưỡng thứ sức mạnh vô lý của ngươi, ta tin rằng ngươi vẫn sẽ là kẻ đó, cá thể Aura Guardians của Unova region.”

Tại 1 thị trấn nào đó, nhà của ông trùm Hanayama, lãnh đạo của băng đảng Yakuza khét tiếng nhất Unova region, lúc này ông trùm Kaoru•Hanayama hiếm thấy có 1 bữa ăn ở nhà, tất cả là vì hôm nay là ngày sinh nhật của cậu ta nên đương nhiên phải ở nhà để hội tụ với mẹ của mình.

Kaoru sở hữu 1 thân hình đồ sộ cao lên tới 1m91, chưa kể khắp cơ thể còn chằng chịt những vết thương do chém và đạn tạo thành, nhưng phong thái của cậu ta lại ngược lại với hình tượng dữ tợn đó khi khoác lên mình 1 bộ vest trắng đi kèm với đó là mắt kính cùng 1 đôi giày da.

1 quý ông với thân phận là 1 Yakuza huyền thoại khi chiến công là không thể nào đếm xuể, căn bản là 1 mình gồng gánh vinh quang cho cả gia đình của mình, hơn cả là Kaoru vào lúc này cũng chỉ mới có 19 tuổi mà thôi, 1 huyền thoại sống thực sự.

Ngay lúc này khi mẹ của Kaoru đang nở 1 nụ cười hiền từ đơm cơm cho cậu ta và cậu ta cũng giang tay ra đón lấy thì tự dưng có cái gì đó khiến cậu ta lỡ 1 nhịp rồi để chén cơm rơi xuống bàn hủy đi công sức cả buổi chiều mà người mẹ đang mắc bệnh nan y của cậu ta đã bỏ ra.

Những thân cận đang đứng trong phòng cũng nhanh chóng kêu người ở bên ngoài vào dọn dẹp và hỏi han ân cần Kaoru rằng cậu ta có cảm thấy có gì đó không khỏe không? Dù sao trong trí nhớ của họ thì cậu ta chưa bao giờ như thế này cả, nhất là khi ở bên cạnh người mẹ của mình.

Nhưng lúc này thứ mà Kaoru cảm nhận được chỉ là hình săm người đàn ông mạnh mẽ đằng sau lưng của cậu ta đang rực cháy, có cái gì đó đang thức tỉnh, cậu ta hay là cái gì đó sâu xa hơn? Huyết mạch ư? Giống với nhà Hanma kia sao hay là gì đó tương tự?

Có điều Kaoru cũng nhanh chóng gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu và thành tâm xin lỗi mẹ mình rồi tiếp tục ăn trên chính cái mâm cơm mà mẹ mình đã bỏ không biết bao nhiêu công sức để có thể chuẩn bị cho cậu ta kia, vì cậu ta biết rằng thời gian của bà ấy là không còn nhiều nữa.

Ở đầu bên kia, với phản ứng của Kaoru thì người đàn ông kia cũng tự dưng nở 1 nụ cười lộ ra hàm răng đầy nanh nuốt của mình, hàm răng biểu hiện rõ ràng ông ta là 1 kẻ săn mồi thú vật, các số liệu trong máy móc cũng nhanh chóng vượt ngưỡng bình thường nhằm báo hiệu rằng ông ta đã tỉnh lại.

Nhưng ngay sau đó thì các nhà khoa học cũng như bác sĩ hàng đầu của tổ chức kia cũng không hiểu vì sao mà số liệu lại nhanh chóng trở về lại bình thường, có điều bọn họ cũng có thể hiểu được rằng hiện tại vẫn chưa phải là lúc mà người đàn ông sinh sống từ hàng tỷ năm trước này tỉnh giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.