Pokemon Dị Điểm

Chương 347: Chương 347: Ông ngoại




Sau khi nói chuyện với professor Oak xong thì ông ấy nói rằng ông ấy sẽ lo về chuyện chuẩn bị tang lễ cũng như gửi thiệp mời nên mọi người không cần phải quá lo lắng về vấn đề này, dù sao thì phần xác của Blaine vẫn có thể tiếp tục ở lại thêm 1 ngày nữa trước khi thực sự chết dần theo quan niệm của giáo hội của Giratina.

Nói cho dễ hiểu thì Giratina sẽ cho phần xác thực sự chết 1 ngày sau đó để người thân kẻ xấu số có thể tranh thủ thời gian để làm lễ tiễn đưa cho kẻ đã chết, chính vì thế nên professor Oak mới nói là bọn họ vẫn còn 1 ngày nữa trước khi Blaine thực sự chết theo đúng nghĩa tức cả xác và hồn đều chết.

Cũng có nghĩa là tầm 10 giờ đêm mai thì tất cả sẽ bắt đầu chuyển cái xác của Blaine ra pokemon tower để chôn cất vẹn toàn, nhưng đó là chuyện của ngày mai, hiện tại cũng đã đêm muộn rồi nên Ash và Riley cũng nên trở về nhà của Delia để đi ngủ, còn professor Oak thì đương nhiên phải bận rộn để xoay sở cho đám tang của bạn mình, nếu được thì sáng mai cậu sẽ qua giúp gì đó.

Còn về lẵng hoa thì Riley cũng đã thông báo cho gia tộc rồi, cậu sẽ có 1 cái riêng đại diện cho toàn gia tộc còn 10 gia chủ còn lại cũng sẽ đi 1 lẵng nhỏ hơn, thương hội Liu cũng sẽ đi 1 lẵng vì Blaine cũng đã giúp đỡ ít nhiều bắt cách ép đám người của liên minh xuống khi bọn họ mới lên đảo để tiếp ứng cho đội đang ở phía quần đảo Orange kia toàn mạng trở về.

Nói chung là sự chuẩn bị của bên phía gia tộc cũng đã đầy đủ rồi, mà không biết cả 13 vị năm xưa kia có tập trung về hết không nữa, nếu thế thì tin tức này sẽ sớm lan rộng ra toàn thể thế giới thôi, dù sao trừ Blaine ra thì những người khác vẫn nắm trong tay 1 số quyền lợi chính trị nhất định có thể lật cả 1 thành phố trọng điểm, thậm chí đặc khu.

Mà đó là chuyện của ngày mai, ngày hôm nay thì tốt nhất là Riley nên về nhà của Ash để nghỉ lại cái đã, dù sao giờ cũng đêm muộn rồi, còn Volcarona thì cậu đương nhiên vẫn để nó lại bên cạnh Blaine cho tới khi hạ thổ, có thể nói đây là khoảng thời gian cuối cùng cả 2 có thể ở bên nhau rồi.

Sau khi Ash cùng Riley trở về tới nơi thì Delia cũng đã đợi cả 2 được 1 lúc rồi, trên khuôn mặt của cô ấy vẫn là nụ cười như vậy, vẫn là lời chào hỏi đó và cũng vẫn là câu nói hỏi đứa con bé bỏng của mình sau mỗi lần trở về nhà, đây chính là thứ mà cậu ấy vẫn luôn chờ mong khi trở về tới Pallet town thân yêu này.

Ash hy vọng vào 1 nơi, 1 mái nhà mà cậu ấy có thể trở về sau mỗi chuyến phiêu lưu, sau mỗi câu chuyện đã trải và Delia chính là người, là thứ khiến cho nơi này thực sự là nhà trong mắt của cậu ấy, nơi mà cậu ấy vẫn luôn biết rằng mình có thể trở về cũng như đạt được sự chấp nhận, vui mừng từ trong đó dù đã phải trải qua bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất đi chăng nữa.

Delia chính là gia đình của Ash và cả Serena nữa, cô ấy đang cầm khay bánh nướng chạy ra với nụ cười rồi từ từ đút cho cậu ấy ăn bởi vì bản thân cô ấy cũng đã trải qua nên cũng hiểu được rằng cậu ấy cần cái gì vào lúc này, đây chính là gia đình, thứ mà mỗi người chúng ta nên chân trọng trước khi nó vụt mất.

Delia là 1 bà mẹ đơn thân, Dust đã bỏ đi sau khi Ash lên 1 tuổi nhưng cô ấy chưa bao giờ hận ông ta cả vì cô ấy biết ông ta đang phải gánh vác cái gì, bước đi này của ông ta là để trải đường cho đứa con của cả 2 vì ông ta biết nếu mình không làm thì đứa con bé bỏng của bọn họ sẽ phải chịu chung số phận với vị Riley kia.

Gia tộc Aaron đã mục nát và trên đà đổi phe, bản thân Dust phải chuẩn bị thật kỹ trước khi thời khắc đó tới, Ash chắc chắn phải sống bằng mọi giá, sự kiện đó cũng đang dần tới gần rồi, nguồn Aura trong cây sinh mệnh đã sắp cạn kiệt do các di chứng năm xưa, sẽ phải có 1 Aura Guardians mới đứng lên giúp nó duy trì sinh mạng.

Lúc này thì Avalon cũng ngại ngùng theo sau Serena đi ra với 1 khay bánh tương đối cháy, nhìn cảnh tượng cô ấy không dám nhìn thẳng mặt Riley mà cứ chằm chằm nhìn vào khay bánh thực sự khiến cậu muốn cười phá lên nhưng dù sao hiện tại đêm cũng khuya rồi nên cậu cũng tự ý thức được.

Có điều nhìn hành động lúc này của Avalon khiến Riley thực sự muốn trêu chọc cô ấy nên cậu đã lại gần rồi cầm 1 miếng bánh lên đưa về phía miệng của cô ấy, việc này khiến vẻ mặt của cô ấy tệ đi trông thấy, dù bản thân đã sớm biết rằng là nó rất tệ nhưng hành động của cậu như là đang nói cô ấy nên nếm thử trước nên hiện tại cô ấy vừa cảm thấy xấu hổ mà vừa cảm thấy mình vô dụng.

Nhưng ngay sau đó thì Riley nhanh chóng vơ vét hết toàn bộ và trực tiếp bỏ hết vào miệng xong tranh thủ xoa đầu Avalon 1 cái rồi chạy thẳng vào phía trong nhà khiến cô ấy hoàn toàn không phản ứng lại được nhưng ngay sau đó cũng vừa rượt theo cậu vừa cười.

1 lúc sau thì Avalon đã đè Riley xuống dưới đất rồi bắt đầu cắn tay của cậu, thực sự thì cô ấy quá khỏe để cậu có thể làm gì nên căn bản dãy dụa chỉ làm cậu thêm tốn sức mà thôi, nhưng thực ra thì cô ấy cũng không cắn đau cho lắm nên nếu được thì cậu muốn ôm cô ấy vào lòng hơn, tiếc là cả 2 tay đều bị cô ấy khóa cứng lại rồi.

Delia thấy hành động của Avalon thì cũng che miệng cười, thực sự thì Serena rất giống cô ấy, cả 2 có thiên hướng dịu dàng và nội trợ, nữ công gia chánh hơn là yêu nhau lắm cắn nhau đau như thế này, có điều với 1 tên nhãi quậy phá như Riley thì tính cách này thực sự hợp cạ với cậu hơn là cái của bọn họ, còn ngu ngơ như Ash thì cô ấy nghĩ việc cưới được Serean đã là phúc 8 đời rồi.

Lúc này thì Brock và Misty mới đi ra với mấy khay bánh mới, nói chung là vừa ăn khuya vừa bàn về 1 số chuyện của Blaine luôn, theo lời kể của Delia thì ông ấy rất ít khi trở về Pallet town này, cha mẹ của ông ấy cũng chỉ có mình ông ấy mà thôi nên thực sự thì ông ấy đã không còn bất cứ thân nhân nào ở Pallet town nữa.

Có điều hồi còn nhỏ Delia vẫn thấy qua Blaine vài lần, theo cô ấy nhớ thì vào lúc đó giới cao tầng của Kanto xảy ra 1 chút vụ việc nên những người như professor Oak, Blaine hay thậm chí là Giovanni cũng hay phải quy tụ lại để họp bàn 1 số chuyện với nhau.

Theo Riley đoán thì chắc Giovanni đã đề nghị việc tái cơ cấu liên minh bằng cách để cho các gia tộc chó săn của ông ta chủ động đá ông ta cùng Samuel ra khỏi vòng chơi, đương nhiên chủ đề này không được sự đồng ý của kha khá người trong vòng vì ai cũng hiểu rằng nếu mất đi 2 trụ cột này thì chắc chắn thời đại này cũng sẽ chẳng khác gì cái trước là bao, nhưng đến cuối cùng thì mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng như kế hoạch ban đầu.

Professor Oak và Giovanni cũng lên lui lại, dù sao bản thân Giovanni cũng đã tạo ra 1 dàn khung đủ khỏe, đủ chắc chắn để ép đám kia phải vâng lời theo nó nên nếu chúng có bóc lột nhân dân thì cũng phải theo phương thức nhẹ nhàng hơn chứ không phải là sử dụng bạo lực tuyệt đối để ra tay trấn áp tất cả để đoạt lấy thứ mà mình muốn.

Kết quả thì đúng là vậy thật, tất cả các thế lực trục lợi sau này phải vâng lời theo dàn khung của liên minh, thứ mà Giovanni đã tạo dựng lên để thu được thứ mà chúng hằng mong muốn, cũng chính vì lý do này nên quá trình sẽ tốn nhiều thời gian hơn và bên trong nhân dân cũng có tiếng nói hơn bao giờ hết.

Còn về chuyện lui lại của professor Oak và Giovanni là điều không thể nào tránh khỏi rồi, dù sao thứ cả 2 theo đuổi cũng quá sức tốn thời gian và công sức, bọn họ chỉ có thể chọn 1 trong 2, để rồi tới cuối cùng đương nhiên là bọn họ đã chọn cách đặt niềm tin vào giới trẻ với hy vọng rằng chúng có thể nối gót họ xây dựng ra 1 thời đại lý tưởng dành cho tất cả mọi người bên trong nó.

Đáng tiếc là mọi chuyện đã bất thành nên kết cục là đi tới nước như thế này đây, bọn họ cũng chẳng thể trách được ai ngoài chính mình vì bọn họ đều hiểu rằng tất cả là do chính bản thân đã tin tưởng nhầm người và giao phó cho chúng khi liên minh vẫn chưa đạt tới độ chín, khi mà có những lứa trẻ như họ xuất hiện.

Sau khi ăn khuya xong thì mọi người được sắp xếp phòng để ngủ, vì Ash là giường đôi nên đương nhiên là cậu ấy sẽ nằm tầng trên còn Brock nằm tầng dưới, Riley thì trải chiếu ra đất nằm thôi, còn bên dưới thì Delia cũng đã có sự sắp xếp riêng cho đám con gái.

Chủ yếu bây giờ cũng đã đêm muộn rồi nên mọi người cũng lên giường là ngủ thẳng cẳng tới sáng luôn chứ không kịp buôn dưa leo bán dưa chuột gì cả nên Riley cũng dần dần chìm sâu vào giấc ngủ sau 1 ngày quá sức mệt mỏi tại đảo Cinnabar.

Sáng hôm sau thì Riley lại cứ tỉnh dậy như bình thường và bắt đầu quá trình luyện tập mỗi buổi sáng thôi, nói chung là hiện tại mọi người vẫn đang ngủ trừ Avalon ra nên cậu cũng tranh thủ đi đây đi đó, dù sao cũng đã khá lâu rồi cậu mới trở về lại Pallet town.

Vừa chạy bộ thì Riley vừa ngắm nhìn, hòa mình vào cảnh tượng xung quanh, mặc kệ chuyện ở ngoài kia có xấu đến mức độ nào đi nữa thì ở đây vẫn là nơi đại diện cho 1 môi trường lý tưởng, là nơi mà con người và pokemon thực sự có thể chung sống với nhau rồi hòa nhập lại trở thành 1 cộng đồng duy nhất.

Thực sự ở ngoài kia quá lâu đã khiến Riley đôi khi trở về lại những nơi yên bình như Pallet town thì cậu không thể nào phản ứng kịp được, cậu cứ như thể là thứ lạc loài, bị cách biệt với cái xã hội hoàn hảo thu nhỏ tại đây vậy, đôi khi nó cũng dẫn cậu tới rất nhiều suy nghĩ khác nhau.

Như là tổ tiên năm xưa của Riley, các Aura Guardians đã cân bằng được các chủng tộc tồn tại ngay trong chính cây sinh mệnh và tạo ra 1 xã hội của chung dành cho tất cả y hệt như Pallet town nhưng đó là sự cố gắng của không biết bao nhiêu thế hệ mà thành.

Giờ Riley lại 1 lần nữa trồng lại cây sinh mệnh, mở ra nơi đó thì câu hỏi được đặt ra ở đây là cậu có thực sự đủ khả năng để đảm đương lấy tất cả hay không? Đây là thứ tới tận bây giờ cậu mới nhận ra được, nhưng thời gian đã gần lắm rồi, đáng lý cậu nên nghĩ tới chủ đề này trước kia rồi mới phải.

Vừa chạy bộ thì Riley vừa suy nghĩ về chủ đề này, cậu tập trung đến mức Aura cũng bắt đầu thu liễm lại để tụ tập năng lượng giúp cậu có nghĩ suy nghĩ chính xác cũng như đưa ra nhiều trường hợp hơn và kết quả là cậu đã chảy thẳng vào 1 cái hàng rào ngay trước mặt rồi bị lộn đầu xuống.

Ngay lúc Riley đang định dùng Aura để bảo vệ cơ thể thì có 1 cánh tay vươn ra, xách lấy cổ áo của cậu rồi đặt cậu xuống đất, có vẻ như việc quá tập trung đã khiến cậu không thể nào cảm nhận được khí của những người xung quanh đây và cuối cùng đã được người này vô tình cứu lấy.

“Không sao chứ cậu bé, giờ này vẫn còn quá sớm với 1 đứa bé như cháu, luyện tập thì cũng nên có chừng mực thôi, mà ở lứa tuổi này thì cháu nên ngủ nhiều hơn, việc này sẽ giúp phát triển cơ thể và quan trọng nhất là chiều cao đấy, bản thân ta chính là ví dụ căn bản nhất nếu như cháu đi theo con đường này quá sớm.”

Ngay lúc này thì Riley mới bắt đầu để ý tới người đàn ông trước mặt, ông ta có vẻ ngoài căn bản là quá xộc xệch, lôi thôi, tóc tai cũng như ổ quạ, nhất là chiều cao, ông ấy cao chỉ tầm 1m5 mà thôi, đúng là quá lùn so với những người trưởng thành mà cậu đã từng thấy qua.

Có điều được cái là ánh mắt của ông ta rất có sinh khí, nó phản ánh nên nổi khao khát khám phá, phiêu lưu, sự tự do với thế giới rộng lớn ngoài kia, chưa kể đến chuyện ông ta còn sở hữu 1 lượng khí khổng lồ nữa, thật đáng kinh ngạc, tuy yếu hơn Aruran cực nhiều nhưng cũng ở tầm cận champion thiếu 1 bước nữa như Jenazad rồi.

“Ta chưa từng gặp nhóc trước đây đấy, có vẻ như cũng là do ta đã rời đi nơi này quá lâu rồi, nhưng nhóc quả đúng là 1 tài năng hiếm có đấy, nếu cố gắng thì chắc sẽ bắt kịp được đám Ngô thị kia ở 80% thoát vỏ trước 30 tuổi, nói chung là 1 tài năng rất hiếm gặp rồi.

Theo ta nhớ thì Pallet town hoàn toàn không có con nhà nòi nào ở lại cả, hoặc là gia đình nhóc mới tới định cư khoảng 15 năm gần đây hoặc là nhóc từ bên ngoài tới, nhưng thật sự thì có thể đi đi lại lại ở đây vào tầm giờ này mà không bị chuông báo động cảnh báo thì chắc là nhóc ở trường hợp đầu tiên rồi, hahaha, mà ta cũng nên rời đi rồi, hẹn gặp lại nhóc.”

Nói rồi ông ta bỏ đi về hướng ngược lại so với hướng chạy của Riley, đây quả đúng là 1 người đàn ông bí ẩn, cậu không hề có bất cứ thông tin gì về ông ta cả, kể cả dù đã tra trong ký ức của người đàn ông kia, nhưng không hiểu tại sao cậu lại cảm nhận được đôi nét quen thuộc từ ông ta mặc dù cả 2 mới gặp lần đầu.

Mà hiện tại cũng đã gần 6 giờ rồi nên Riley cũng tranh thủ chạy về nhà của Ash để tắm 1 cái rồi ăn sáng, sau đó mới qua nhà của professor Oak nhằm giúp ông ta chuẩn bị cho tang lễ của Blaine, không thể cứ mang 1 cái cơ thể mồ hôi nhể nhại như thế này tới đó được.

Nhưng vừa đi về ngang tới đoạn đầu đường thì Riley lại cảm nhận được khí của người đàn ông lúc nãy ở bên trong nhà của Ash, khách sao? Vào giờ này ư? Lạ thật đấy hay là người quen của professor Oak và Blaine có mối quan hệ thân thiết với gia đình của cậu ấy nên tranh thủ tới dự đám tang rồi tiện thể ghé qua nhà của cậu ấy luôn nhỉ?

Có điều sau khi vào nhà thì Riley mới biết tại sao người đàn ông này lại cho cậu cảm giác quen quen, cha của Delia, Justin, 1 trong 14 người có thành tích cao nhất của kỳ league đầu tiên với thành tích sau cùng là 1 trong tứ đại thiên vương, nhìn khung ảnh treo trong bàn thờ làm cậu cứ nghĩ là từ đó đến giờ ông ta ngủm củ tỏi rồi chứ?

Delia nghe thấy Riley nói vậy thì cũng ngại ngùng thổ lộ rằng kể từ lúc cô ấy dẫn Dust hay cha của Ash về nhà thì Justin đã phản đối kịch liệt rồi nên khi cả 2 gạo cũng đã thành cơm thì ông ấy tự mình treo ảnh lên bàn thờ với vợ mình rồi bỏ nhà ra đi với ngoan thoại rằng hãy coi như ông ta đã chết vào cách đây 15 năm trước.

Chính câu chuyện này quá xấu hổ nên Delia cũng chưa hề kể cho ai bao giờ, hơn cả là chỉ có những người thuộc thế hệ trước cùng với Justin như Samuel•Oak mới hiểu nội tình của mọi chuyện nên đại đa số mọi người đều đồn đại rằng ông ta đã ngỏm củ tỏi vào 15 năm trước, dù sao chức ghế tứ đại thiên vương của ông ta cũng bắt đầu được để trống từ lúc đó.

Giờ Justin trở lại đương nhiên là vì đám tang của Blaine, tiện thể ghé thăm con gái rượu của mình là Delia luôn, chủ yếu là do ông ta tới tận bây giờ mới biết được chuyện Dust đã bỏ đi vào 9 năm trước nên tới an ủi con gái của mình cũng như chửi tên đó cho đỡ tức.

Thật ra chủ yếu cũng là vì ngày xưa Justin đánh thua Dust nên mới phải tính tới chuyện bỏ nhà ra đi để can ngăn Delia lại, ai ngờ đứa con gái mà ông ta nuôi nấng suốt mười mấy năm qua lại dại trai thái quá nên kết cục là mọi chuyện thành ra như thế này đây.

Nhưng mặc kệ mọi lời khuyên, tiếng nói của Justin thì tới hiện tại Delia vẫn quyết định chọn Dust dùng người chồng “bội bạc” đó đã đi hơn 9 năm nay và để cô ấy ở nhà 1 mình nuôi Ash rồi, việc này khiến 1 người bố như ông ta rất phẫn nộ nhưng cũng chẳng thể nào làm gì được cả.

Thấy vậy thì Justin cũng chỉ biết thở dài, dù sao Delia bé nhỏ ngày xưa của ông ta giờ đây cũng đã khôn lớn rồi, 9 năm tự mình nuôi nấng Ash đã cho cô ấy trải qua rất nhiều khung bậc cảm xúc, đứa con gái năm xưa kia giờ cũng đã trở thành 1 người mẹ.

Nhưng Justin cũng cảm thấy sự hối hận trong quyết định quá bồng bột vào năm xưa, vì nó mà ông ta đã lỡ mất cơ hội dẫn con gái mình bước vào lễ đường, vì nó mà ông ta không thể nào có mặt, thậm chí hay biết về chuyện con gái mình đã mang thai đứa cháu của mình.

Vì nó mà Justin đã không thể ở bên cạnh Delia trong cái thời khắc mà cô ấy cần đến ông ta nhất, ông ta thực sự không xứng đáng làm cha và cũng đã thất hứa mất lời hứa năm xưa kia với vợ mình rằng phải trông chừng đứa con của 2 người tới khi nó đủ lông đủ cánh để tự do bay lượn trên bầu trời này.

Hiện tại tất cả còn đọng lại trong Justin chỉ còn là sự hối tiếc về những tháng ngày xưa, việc này đã khiến không khí của cả căn nhà trầm hơn bao giờ hết, nhưng nó cũng biến mất ngay lập tức khi Ash bắt đầu chạy xuống nhà để chuẩn bị cho 1 ngày mới trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.