Pokemon Kaitou Izumi

Chương 196: Chương 196: Chuyện dưới lòng đất (2)




“Lucario, dùng Aura Sphere!”

“Glaceon, dùng Ice Beam!”

“Lous, Shadow Ball hỗ trợ mọi người”

Kaitou liên tục kêu ra ba cái mệnh lệnh, cổ họng cậu có hơi đau đau, giọng nói cũng hơi khàn khàn, bản thân thật sự có mệt mỏi đến vậy sao?

Những nhánh thực vật liên tục đâm về phía trước, bọn nó không có thị giác, không có rõ ràng xúc giác, dù cho đối phương có là quái vật ăn tạp, vẫn không thể phủ nhận rằng đối phương là cái thực vật đơn thuần.

Mà làm thực vật, thứ có ảnh hưởng tới nó chính là nhiệt độ, không khí, ánh sáng, cái thực vật này rõ ràng là lợi dụng nhiệt độ bất thường mà đánh giá bọn cậu.

Nếu không còn cách một đoạn khá xa lúc trước, làm sao mà chúng có thể chính xác mà đánh tới chỗ của Kaitou được.

Sau khi xác định mọi thứ xong, Kaitou lập tức cầm ra hai cái pokeball còn lại vứt ra bên ngoài dưới ánh mắt nghi ngờ của ba cái đồng bạn của mình.

Chùm sáng băng giá đóng băng một bộ phận thực vật bên dưới lòng đất, bất quá nó cũng không ngăn chặn được bao lâu mà lập tức bị vùng ra đánh tới.

“Chết tiệt…” Glaceon dùng xong Ice Beam lập tức bật thoắt người né ra, lúc này Shadow Ball của Lous kịp thời tới hỗ trợ, nếu không thì Glaceon đã gặp nguy hiểm.

Bên phía Lucario cũng không khá khẩm hơn, nó dùng Aura Sphere thành công khiến một phần thực vật bị chặt bỏ, nhưng chỉ thoáng chốc sau đống thực vật này lại tái tạo một cách cấp tốc.

Nếu không phải vì sự tái sinh điên cuồng và vô hạn này, còn cần phải đến phiên Kaitou và các pokemon của cậu cố gắng sao?

Ít nhất thì Lucario có rất nhiều kinh nghiệm cận chiến nên không bị đống thực vật đâm trúng, lộn người một vòng đáp lên phía thân nhánh thực vật mà bật chạy né đi nguy hiểm.

“Kaitou, đây là..?” Lous nghi hoặc nhìn vừa mới xuất hiện bên dưới lòng đất, Talonflame và Shelgon phối hợp với nhau xuất hiện.

Nó sợ hãi rằng Talonflame và Shelgon sẽ lập tức bị đâm chết, có điều không hiểu sao đám thực vật kia lại không nhắm tới bọn chúng.

Dùng tới Psychic chặn lại một vài phần nhánh cây đâm về phía bản thân mình, Lous kéo Kaitou rời khỏi chỗ đang đứng mà né ra một bên.

Kaitou ôm ngực thở dốc một hồi, sau đấy mới trả lời

“Ta đã dặn dò bọn nó, chỉ cần đem nhiệt độ bản thân định tại nhiệt độ trung bình nơi đây, những nhánh cây thực vật sẽ không công kích Shelgon và Talonflame”

Nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thấy Glaceon và Lucario chật vật dẫn bớt đi một phần sự chú ý cho Talonflame, bọn nó đều đã gần tới giới hạn của mình rồi.

Dù rằng Kaitou tin chắc rằng phán đoán của mình là đúng, nhưng nếu không có mục tiêu quấy rối thì vẫn chưa thể đảm bảo được điều gì sẽ diễn ra.

Kaitou không dám đánh liều sinh mệnh các pokemon của bản thân, cậu đưa một cánh tay ra phối hợp với Lous chặn lại nguy hiểm.

Thấy vậy Lous cũng không nói gì, đúng thế, cả hai người bọn họ chính là đang chiến đấu kề vai sát cánh bên nhau.

“Vậy ý ngươi là… điểm mấu chốt để phá vỡ tình thế này là bọn nhỏ đó” Lous bắn tới một cái Shadow Ball rồi nói.

“Chính xác, thực vật sẽ chủ yếu dựa vào hai yếu tố chính là nhiệt độ và ánh sáng để bám tới nơi có nhiều chất dinh dưỡng mà hấp thu, một số loại thực vật khác còn sẽ dựa vào yếu tố hướng động mà di chuyển cùng định vị thức ăn, đặc biệt là thực vật ăn thịt!” Kaitou gật đầu giải thích.

“Ta cũng không dám chắc chắn về bản chất của cái thực vật này, bởi vì nó không có ý thức rõ ràng, nó chỉ hoạt động theo bản năng nhu cầu sinh tồn, vậy nên chúng ta cũng sẽ dùng nguyên tắc cơ bản đối phó nó!” Đối với Lous cười nói rõ chiến thuật lúc này.

Kaitou không phải là cái anh hùng, nếu có thể cậu cũng sẽ bỏ của chạy lấy người, không có cậu cũng sẽ có người khác cứu lấy Kalos mà.

Giống như anh chàng mà Kaitou từng nhìn thấy ở tương lai, dù không có xác định, nhưng Kaitou tin chắc đấy là Ash!

Tuy nhiên… nơi này là vùng đất mà cậu sinh ra, là nơi có ba mẹ và Kei, có Drasna bà nội, có thật nhiều bạn bè và những sinh mệnh vô tội.

Ngay khi bản thân có cơ hội để cứu lấy tất cả mà cậu lại bỏ chạy, dù bây giờ Kaitou không cảm thấy gì, có thể mười năm sau, hai mươi năm sau cậu sẽ tự khinh bỏ bản thân mình.

Đã sống lại một lần nữa, lần này cậu sẽ sống sao cho xứng đáng với cơ hội lần này!

“Giúp ta chứ?” Kaitou mỉm cười hỏi.

“Vô nghĩa” Lous khinh thường lườm Kaitou một cái, nếu không giúp cậu thì nó ở đây để làm cái gì.

Sau đấy cả hai lập tức vươn hai tay ra, thật dồi dào siêu năng lực đang tràn ngập không gian xung quanh, tháo gỡ một ít nguy hiểm cho Glaceon cùng Lucario.

Talonflame và Shelgon lập tức lợi dụng thời cơ thầm lặng đâm về phía trước, không có quá nhiều để ý dành cho bọn nó, cả hai có thể làm được việc này.

Glaceon nhắm mắt lại, nó bắt đầu nhảy múa, không khí nhất thời giảm thấp xuống, sự nhạy cảm về nhiệt độ của thực vật dần mơ hồ, đây là đại chiêu Blizzard? Đối phương đây là không muốn sống nữa?

Lucario nhìn về phía Glaceon, nhìn thấy khuôn măt kiên cường của đối phương, nó cũng làm liều một phen, sử dụng Bone Rush phối hợp Close Combat liên tục chặn đứng mọi thứ tới gần.

Sau đấy Lucario đuổi tới bên cạnh Glaceon, đem đằng sau người bảo hộ thật chặt, không để ai làm quấy rối Blizzard đang được thi triển.

Nhiệt độ hạ thấp xuống gần âm độ, cơ thể của Kaitou bắt đầu lạnh cứng, phía trên cao Talonflame lập tức đuối tới thật gần.

Ngay lúc này đây một cái nhánh thực vật đột ngột xông ra, Kaitou tính gào lên cẩn thận liền nhìn thấy máu tươi văng lên.

Talonflame kêu lên một tiếng thảm thiết, một bên cánh của nó bị đâm thủng, nhưng dù vậy, trước khi rơi xuống, Talonflame vẫn đẩy người để phía trên Shelgon có cơ hội nhảy tới.

Sau đấy con chim lửa chưa ra sân được bao lâu liền đau đớn rơi xuống, Kaitou và Lous vội đỡ lấy Talonflame mặc cho nguy hiểm.

“Cơ hội duy nhất…” Shelgon không thể ra sân chiến đấu với đẳng cấp nhỏ yếu của mình, nó căm hận bản thân vô dụng.

Đồng thời nó biết đây là cơ hội mà cả nhóm mặc cho đe dọa mạng sống vẫn điên cuồng đâm đầu vào mà tạo ra, chỉ có lần này thôi, nó sẽ không thất bại.

Há miệng thật to, sử dụng Flamethrower sẽ dẫn đến thật nhiều chú ý, ngạnh kháng bằng cơ thể cứng rắn khi chưa tiến hóa của mình, Shelgon sử dụng Crunch cạp vào bên trong.

Cắn đứt những phần thực vật bao phủ bên ngoài, hàm răng sắc bén ngoặm nát hạch tâm của mối nguy hiểm ngọn nguồn, đồng thời cơ thể Shelgon cũng in hằn những vết thương nặng nề.

Dù cho cơ thể sắt thép của Shelgon cũng không thể bù đắp việc nó vẫn là đẳng cấp thấp pokemon, những cái thực vật lập tức mất đi sự sống, nơi này cũng dần không có thứ gì chống đỡ, không gian đang sụp đổ.

Toàn bộ các thành viên pokemon của Kaitou đều kiệt sức, kể cả cậu cũng mất đi sự tỉnh táo, mọi người nhất thời ngất đi.

Sau đấy mặt đất đá đè nặng toàn bộ tất cả mọi thứ, liệu rằng sinh mệnh của cậu đã cứu được mọi người sao?

Kaitou cũng không biết nữa, bởi vì đối mặt với cậu là một khoảng đen vô tận, không thể tự mình tìm thấy lối thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.