Dịch: mafia777
***
“Ở nơi này là được sao?”
Dẫn đường cho Phương Duyên là một Hộ Lâm Viên tuổi chừng 30, có cái mũi rất lớn, nói chuyện có khẩu âm khan khác, hẳn không phải là người địa phương.
“Đúng vậy, ngươi đi vào từ chỗ này đi.” Đối mặt câu hỏi của Phương Duyên, vị Hộ Lâm Viên này trả lời.
“Vâng, cám ơn.”
Phương Duyên đáp một câu, cũng không có hỏi đối phương có đi theo mình tiếp không, mà là trước tiên thả Eevee từ trong PokéBall ra.
Con bé này hẳn là đã nhịn gần chết rồi.
PokéBall mà Phương Duyên cầm trong tay lập tức xuất hiện ánh sáng trắng, rồi Eevee xuất hiện trên mặt đất, cũng bắt đầu tò mò đánh giá xung quanh.
Nó nhìn cây rừng rậm rạp cao lớn trên núi tỏa bóng râm mát, rồi lại nhìn cỏ mọc lít nha lít nhít trên mặt đất...
“I vý...”
Eevee khẽ giật mình, cảnh sắc này lạ quá nha.
Cảnh sắc thiên nhiên bên ngoài, làm Eevee nhớ lại lúc nó và Phương Duyên không cẩn thận ngộ nhập bí cảnh.
Đó là một đoạn kinh lịch không dễ chịu chút nào. Chẳng qua Eevee cũng không vì vậy mà đánh mất lòng tin, ngược lại thuận theo cánh tay Phương Duyên duỗi ra để leo lên bả vai hắn, đấu chí tràn đầy kêu lên một tiếng.
Khi đó nó không thể bảo vệ tốt Phương Duyên, nhưng lần này, tiểu Eevee đã có lòng tin hơn nhiều, chính nó cũng nhận ra biến hóa trên người mình.
So với hơn một tháng trước, thực lực của nó đã tiến bộ hơn rất nhiều.
“Rất có tinh thần nha...”
Nhìn thấy Phương Duyên và Eevee nói cười với nhau, vị Hộ Lâm Viên đi theo sau Phương Duyên cảm khái một tiếng, thật đúng là đáng yêu.
“Được rồi, mau đi vào thôi, chúc các ngươi may mắn.” Hộ Lâm Viên thúc giục một tiếng, Phương Duyên nghe vậy lập tức bước vào, bắt đầu hành trình hướng về đỉnh núi.
...
Lấy thể lực của Phương Duyên, theo lý thuyết là có thể di chuyển khá lâu mà không mệt mỏi, thế nhưng hắn đã xem thường sự khó chịu mà hoàn cảnh nơi đây mang tới.
Đầu tiên là địa hình, nơi này có rất ít đường đi bằng phẳng, phần lớn lộ trình nhất định phải lội qua đám cỏ dại mọc gai đầy người mới có thể tiếp tục tới đích. Kế đó là các loại côn trùng nhỏ, cũng không phải là Caterpie, Weedle gì, chỉ là những côn trùng nhỏ rất phổ thông, nhảy tới nhảy lui trong bụi cỏ, có khi bám lên khuôn mặt anh tuấn của Phương Duyên, làm hắn cực kỳ khó chịu.
Sau đó lại tới thời tiết, vài ngày trước nhiệt độ vừa hạ xuống một tí, giờ lại lên cao không ít, thế nên nơi này khiến cho người ta có cảm giác rất bức bối, rất khó thở.
Ực ực ực...
Phương Duyên uống một ngụm nước suối, cũng cho Eevee uống một ngụm.
“Đáng tiếc Đá Băng (Icy Rock) chúng ta tiếp xúc không tới, nếu không để em tiến hóa thành Glaceon cũng rất tốt rồi, ít nhất ở những lúc thế này... Sẽ rất mát mẻ, rất dễ chịu nha.” Phương Duyên nói.
“I vỳ...”
Eevee cũng rất đồng cảm.
...
Sa ~ Sa ~ Sa ~~
Sa ~ Sa ~ Sa ~~
Phương Duyên và Eevee lại đi thêm một đoạn, thì nghe một tiếng động lạ truyền đến, Eevee trực tiếp nhảy xuống từ bả vai Phương Duyên, ngăn cản trước mặt Phương Duyên. Chỉ qua một lát, Phương Duyên đã nhìn thấy một sinh vật màu tím đang lạnh lùng nhịn bọn họ.
Rắn!
Là một trong những động vật Phương Duyên sợ nhất khi còn bé. Chẳng qua bây giờ lại lấy hình thái Pokémon để xuất hiện, thành ra Phương Duyên ngược lại cũng không còn sợ như trước.
“Ekans à.”
“Eevee, chúng ta trước tiên lui về sau, nếu như nó không có ý định công kích, thì chúng ta cứ tận lực giữ thể lực trước khi tới đỉnh núi đi.” Phương Duyên nói.
Đáng tiếc, hắn vừa dứt lời, Ekans liền lao đến.
Rất rõ ràng, con Ekans là muốn tiếp cận Eevee rồi sử dụng chiêu thức 'Quấn chặt' (Wrap). Đây cũng là bọn chúng săn bắt một vài Pokémon cỡ nhỏ, tỉ như Rattata chẳng hạn.
Trước tiên quấn chặt con mồi, sau đó lại cắn chết đối phương.
Thế nhưng so với phương pháp săn mồi này, Ekans kỳ thật lại thích đi ăn vụng trứng của Pidgey hay Spearow hơn.
Không cần tới mệnh lệnh của Phương Duyên, Eevee đã nhẹ nhõm tránh thoát đòn công kích này.
Ngay sau đó, nó quyết đoán dùng 'Chớp nhoáng' đụng bay Ekans, để Ekans hiểu ra thực lực của hai bên chênh lệch thế nào.
Lần này, Ekans không có dám tiến công tiếp.
“Ta nhớ là... Đặc tính của Ekans hình như đã bị phát hiện hết, không có giá trị nghiên cứu gì.”
Nhìn bóng lưng Ekans chạy trốn, một đống thông tin hiện lên trong đầu Phương Duyên. Đụng phải Pokémon hoang dại ở nơi này có tác dụng khá lớn đối với Phương Duyên, có thể nói đó đều là đối tượng hắn nghiên cứu. Nếu có thể phát hiện điểm đáng nghiên cứu ở trên con Pokémon nào đó, vậy thì Phương Duyên sẽ có tài liệu để viết luận văn tiếp theo rồi.
“Í vy!”
Cùng lúc đó, Eevee nhàm chán xoay đầu lại, Ekans bỏ trốn làm nó cảm thấy rất chán.
Phương Duyên tỏ vẻ cũng rất vô tội và bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, Eevee này, đằng sau có người theo chúng ta đấy, em có cảm giác thấy không?”
Phương Duyên bỗng nhiên nhỏ giọng, thân thể tiến về phía trước, nhưng ngón tay cái lại chỉ về phía sau nói.
Cái vị Hộ Lâm Viên dẫn bọn họ tới đây hẳn là vẫn luôn theo sau bọn hắn, đại khái là cách chỗ này một đoạn.
Mặc dù nhìn không thấy đối phương, nhưng Phương Duyên luôn có một loại cảm giác bị giám thị.
“Ì vý?”
Eevee lách ra bụi cỏ, nhìn về phía ngón cái Phương Duyên chỉ.
Nó rơi vào trầm mặc...
Sau đó lắc đầu, rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu một cái.
Phương Duyên cũng không biết nó rốt cuộc là phát hiện hay là không phát hiện, làm sao nhìn loạn xà ngầu như vậy, thế là dứt khoát không hỏi.
“Được rồi, cứ tiếp tục đi tới đi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ta cảm thấy trước khi trời tối chúng ta sẽ có thể đi đến đỉnh núi rồi.”
Phương Duyên vừa quan sát vừa nói, nơi này cách đỉnh núi cũng không phải quá xa nha!
“I vy!”
Phương Duyên vừa mới nói xong, thì thấy Eevee đụng vào đầu gối mình.
Chỉ là dùng thân thể va chạm nhẹ, không dùng chiêu thức, nếu không Phương Duyên có thể sẽ phải quỳ ở chỗ này.
“Hửm?”
Nhìn Eevee như đang quở mình, Phương Duyên liền hiểu ra.
Hắn vừa rồi hình như lại nói bậy rồi!
Eevee phát giác Phương Duyên nói bậy, cho nên mới lập tức nhắc nhở Phương Duyên bớt nói đi một chút.
Lần trước lúc trong bí cảnh, nó bị cái miệng quạ đen của Phương Duyên hại thảm, nên đã có sự sợ hãi sâu sắc.
“Ha... Ha...”
Phương Duyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Eevee nghiêm túc như thế, thế là lúng túng gãi đầu một cái, sau đó nói: “Được rồi, không nói thì không nói.”
Nghe vậy, Eevee nhẹ thở phào.
Bọn họ xem như đạt thành thỏa thuận.
Thế nhưng không biết có phải là do một câu thuận miệng Phương Duyên vừa nói không, mà kế tiếp bọn họ liên tục gặp phải không ít Pokémon quỷ dị, hơn nữa tính công kích đều không thấp, mỗi một lần đều xuất hiện Pokémon mới, là lại tiêu hao một đoạn thời gian của bọn họ.
Điều này làm Phương Duyên có cảm giác bị oan uổng.
“Xem ra quy định trước hoàng hôn ngày mai tới đỉnh núi là hợp lý...” Phương Duyên ngượng ngùng nói.
Đáng nhắc tới là trong đoạn thời gian này, dười sự quan sát của Phương Duyên, bọn họ cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Phương Duyên phát hiện một đám Ledyba, sau khi nhìn thấy loại Pokémon này, hắn nhớ lại một cái đặc tính.
Đặc tính ẩn của Ledyba, 'Hốt hoảng' (Rattled).
Cái đặc tính này trước mắt còn chưa được phát hiện ra.
Đặc tính 'Hốt hoảng' chỉ là một 'Đặc tính ẩn' (Hidden Ability), hiếm hơn nhiều so với các đặc tính thông thường. Pokémon nắm giữ đặc tính này sẽ có khả năng khi bị chiêu thức hệ 'Bóng tối' (Dark), hệ 'Ma' (Ghost) và hệ 'Bọ' (Bug) công kích, thì sẽ được gia tăng tốc độ. So với mấy đặc tính như 'Rực lửa' (Blaze), 'Tươi tốt' (Overgrow), thì cũng không phải là quá mạnh, độ khó phát hiện ra không thua gì 'Dựa đoán nguy hiểm' của Eevee.
Mặc dù có tới mấy loại Pokémon có đặc tính ẩn này, nhưng nếu không phải là tiên tri biết trước hiệu quả của cái đặc tính này, thì quả thật không phải dễ phát hiện. Dù sao thì điểm hạn chế của đặc tính 'Hốt hoảng' này quá lớn, nhất là đặt trên người loài Pokémon nhỏ yếu này, sau khi trúng một chiêu, thì bọn chúng đã bị thương, đâu còn sức mà động đậy.
Phương Duyên yên lặng note lại, ngoại trừ Ledyba ra, trên người Magikarp hình như cũng có đặc tính này. Số lượng Magikarp còn nhiều hơn, hẳn là không khó để tìm ra một vài cá thể có đặc tính này để tiến hành nghiên cứu nha? Xem ra lại có cơ hội kiếm tiền rồi...
...
“Eevee, em nhìn xem kia có phải là một Pokémon không?”
Lại đi thêm một đoạn, Phương Duyên bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày hỏi.
Eevee dựa theo hướng Phương Duyên chỉ, cũng lột ra vẻ mặt nghi hoặc.
Khác với trước đó, lần này cũng không phải là có Pokémon muốn tấn công bọn họ, mà là một Pokémon... Ngã ngay trên đường bọn họ.
Hình như là một con Buneary.
Loại Pokémon này bề ngoài giống như một con thỏ, toàn thân là màu nâu, cũng thuộc về nhóm Pokémon dễ thương nhất.
“Nhìn qua còn rất nhỏ nha, con Buneary này có vẻ vừa mới ra đời không lâu, với lại... Sắc mặt của nó nhìn rất kém, không phải là vì trời nắng quá nên mất nước rồi cảm nắng đó chứ?”
Nhìn Buneary mặt mày xanh lét, nằm trên bụi cỏ, Phương Duyên suy đoán nói.