Phương Duyên:???
Phương Duyên:???
Mập mạp này lại tính làm chuyện xấu gì đây.
Nhìn mặt trời treo trên đầu, Phương Duyên xoa xoa mồ hôi, lúc này đã sắp tới tối, làm sao hổng thấy mát gì cả.
Tiểu Eevee cũng nóng đến chảy mỡ, tiếp tục như vậy nữa có khi bị cảm nắng...
“Đi mua cây cà rem ăn trước đi, Eevee, muốn ăn không?”
“I vy!!” Eevee ra vẻ không có vấn đề.
Thừa dịp chờ Lưu Nhạc đến, Phương Duyên và Eevee đi mua hai cây kem tại siêu thị bên cạnh trung tâm Pokemon, sau đó chảy nước miếng bắt đầu ăn.
Eevee vẻ mặt hưởng thụ, ăn còn nhanh hơn Phương Duyên, cuối cùng vì không nhịn được, còn đoạt luôn cây kem của Phương Duyên mà chấm mút, chọc cho Phương Duyên đầy bụng bất mãn.
Ngon nhất luôn là mấy ngụm cuối nha...
Đồ Eevee heo.
“Cuối cùng đã tìm thấy các ngươi.”
Không đến bao lâu, Lưu Nhạc mang theo mũ lưỡi trai, kính mát, vũ trang toàn thân đầy đủ xuất hiện trước mặt bọn Phương Duyên.
Lưu Nhạc thở hồng hộc ôm dạ dày, nói: “Quán Buffet “Nhiều Người Vui”, đi nào, ta mời.”
“Ì vý?” Eevee sững sốt một chút.
Phương Duyên cũng hơi sững sờ.
Vô sự mà ân cần, khẳng định là đánh chủ ý xấu gì đó, mập mạp này còn chưa tắt hi vọng?
Trong mắt người chính trực như hắn, hối lộ là không tồn tại, tuyệt đối không có khả năng thi đấu giả, sau đó cố ý thua trận!
“Ngươi nói chuyện quan trọng là chuyện gì?”
“Đừng nóng, đừng nóng, đợi lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói.” Lưu Nhạc cười cười, nói: “Các ngươi cũng chưa ăn cơm phải không?”
“Ngươi nói chuyện gì trước đi.” Phương Duyên nói.
“Chỉ là... Chỉ là tìm ngươi giúp một chuyện nhỏ.” Lưu Nhạc vẻ mặt đau khổ: “Tuyệt đối sẽ không làm ngươi khó xử, cũng không phải chuyện ở câu lạc bộ, ta hứa đấy.”
Phương Duyên và Eevee liếc nhau, có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, đi nghe trước một hồi lại nói, ngược lại cũng muốn xem trong hồ lô Lưu Nhạc bán thuốc gì.
“Đi thôi.”
Chỉ mất vài phút, bọn họ đi tới dưới một tòa nhà.
Quán Buffet Pokemon “Nhiều Người Vui“...
Phương Duyên và Eevee nhìn về phía bảng hiệu, có chút mong đợi, quán Buffet Pokemon “Nhiều Người Vui” là nơi người và Pokemon cùng nhau dùng cơm, hoàn cảnh rất vệ sinh, thức ăn phong phú, dinh dưỡng đủ tốt, là tụ điểm ăn chơi có tiếng Bình Thành, có nhiều cửa hàng chi nhánh, bây giờ đã mở rộng đến thành phố của hắn...
Cho nên nơi này tiêu phí cũng không thấp.
Giá niêm yết trên Internet đều tiếp cận bốn chữ số, một số món cho Pokemon còn muốn tính phí riêng, một bữa cơm chí ít cũng là 1000 NDT (Tầm 3,3 tr VND)
Giá cao như vậy, mà một tên học sinh như Lưu Nhạc lại muốn mời khách, không hổ là đại gia nha.
Phương Duyên lẩm bẩm trong long hai chữ đai gia, hôm nay hẳn là có thể cùng Eevee ăn ngon một lần a?
“Qua bên này nè.” Lưu Nhạc nói.
Phương Duyên và Eevee đều là lần đầu tiên tới nơi này, cho nên khá lạ lẫm, nhưng Lưu Nhạc lại xe nhẹ đường quen, chỉ thấy gã đi đến trước quầy, trực tiếp nói với tiếp tân trước quầy: “Hoàng di, con và đồng học đến ăn một bữa cơm, dì giúp chúng con tìm vị trí yên tĩnh nhé.”
“...” Phương Duyên.
Chờ một lúc, Phương Duyên nói: “Ngươi thường xuyên đến nơi này à?”
Lưu Nhạc nói: “À không, đây là của nhà ta mở.”
“Làm phiền rồi.”
Trách không được ngươi muốn nuôi Munchlax...
Hai người sau khi tới một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Lưu Nhạc cũng bắt đầu nói mục đích chủ yếu của mình.
“Phương ca à, kỳ thực là thế này, ta nghe nói ngươi muốn tham gia cúp Tiểu Ho-Oh đúng không...”
“Ừm.” Phương Duyên nói.
“Lấy thực lực ngươi, nhất định có thể tiến vào Top 16 đúng không?” Lưu Nhạc rót một ly coca, tựa hồ muốn dụ dỗ mình: “Là thế này, tiểu đệ có chuyện muốn nhờ ngươi...”
Trong mấy trận đối chiến trước đây, Lưu Nhạc đều biểu hiện ra bộ dáng không đội trời chung với Phương Duyên, hôm nay đột nhiên bắt đầu xưng huynh gọi đệ, ngược lại làm Phương Duyên hiếu kỳ một phen.
“Thật ra chuyện này nói rất dài dòng...”
“Ngươi nhìn cái thể trọng này của ta, có phải vừa nhìn là sẽ không có nữ hài tử thích?” Lưu Nhạc vẻ mặt thành thật nói.
Phương Duyên im lặng, Eevee cũng im lặng, hai người bọn họ cũng uống một ngụm coca, sau đó nói: “Cho nên?”
Lưu Nhạc nói: “Cho nên ta tổng kết ra một triết lý, con người nha, nên tự hạn chế, không cần nói chuyện yêu đương, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.”
Nói nghe có vẻ triết lý nhân văn nha.
Chúng ta vậy mà không phản bác được.
“Cho nên ngươi muốn cầu ta chuyện gì?” Phương Duyên nói.