Pokemon Master

Chương 89: Chương 89: Thiếu hụt trời sinh




Dịch: mafia777

***

Sau khi gọi điện thoại, Phương Duyên không có bị bảo vệ ngăn lại, trực tiếp tiến vào trong xưởng.

Cùng lúc đó, Phương phụ cũng vội vã từ phía đối diện chạy đến.

“Đây nè cha.”

Phương Duyên đưa thẻ căn cước tới.

“Ha ha, cảm ơn con nhé.”

Phương phụ cầm thẻ căn cước, cười giòn giã, nói: “Con ở chỗ này chờ ta một chút.”

Nói xong, ông ấy liền xoay người rời đi, để lại Phương Duyên và Eevee ở trong này nhìn nhau.

Chuyện này là sao...

Cũng may, Phương phụ không rời đi quá lâu, rất nhanh đã trở về.

Ổng lau mồ hôi trên đầu, nói với Phương Duyên và Eevee: “Được rồi, cha sẽ tan ca sớm, đợi lát nữa chúng ta cùng về.”

“Dạ được.” Phương Duyên nhẹ gật đầu.

Phương phụ lại nói: “Ừm, trong khoảng thời gian này tới phòng làm việc của cha ngồi đi, nơi đó có điều hòa mát mẻ, còn không thì để cha đưa con đi tham quan nơi này một chút?”

“À...” Phương Duyên suy nghĩ một chút nói: “Không ngồi chơi đâu, tùy tiện đi xem một chút đi.”

Cái nhà máy điện này là làm thế nào để chăn nuôi Pokémon hệ Điện, mặc dù ở trong nhà vẫn luôn nghe cha nói, nhưng Phương Duyên vẫn còn có chút tò mò.

Trong trò chơi, nơi Pokémon hệ Điện thích tụ tập nhất chính là loại nhà máy điện thế này.

Thậm chí, bên trong một nhà máy điện không người nào đó... Còn có một Pokémon huyền thoại nghỉ ở đó.

Loài chim huyền thoại trong truyền thuyết, Zapdos.

...

Phương phụ mang Phương Duyên đi tham quan.

Chủng loại Pokémon hệ Điện nơi này không nhiều, chỉ có Voltorb và Magnemite, các công trình điện nơi này cũng đã được cải tạo để thích hợp với cấu tạo nạp điện của những Pokémon này, trông không giống lắm so với tưởng tượng của Phương Duyên.

Lúc bọn họ đi ngang qua một máy phát điện hình trụ, thì trên đó có mấy con Pokémon trông giống trái PokeBall đột nhiên nhảy xuống.

Ba con Voltorb trông thấy có người tới, một đường nhìn chăm chú Phương Duyên và Eevee, làm Phương Duyên giật mình kêu lên.

Căn cứ tập tính hay nổ tung khi tâm tình không ổn định hoặc tức giận, nên Voltorb bị nhiều người cho rằng là Pokémon có hại. Phương Duyên đã xem nhiều tập anime, vẫn có chút ám ảnh đối với loại Pokémon này, sợ Voltorb không cẩn thận liền 'Tự hủy' (Self-Destruct).

Thế nhưng Phương Duyên cũng biết, sự lo lắng này của hắn là dư thừa.

“Đây chính là trang bị 'Damp', chính là món này đã giúp trong nhà máy điện tràn đầy năng lượng ức chế, loại năng lượng này không chỉ có thể khiến tâm trạng Voltorb càng thêm ổn định, mà còn có thể ức chế bọn chúng dùng chiêu 'Tự hủy' (Self-Destruct).”

Phương phụ giới thiệu cho Phương Duyên.

“Thật là lợi hại... Người phát minh ra thứ này chắc chắn là một thiên tài.”

Phương Duyên nhìn cái thứ trông giống điều hòa không khí này, bội phục không thôi.

'Damp' (Ẩm ướt) vốn là một loại đặc tính của Pokémon, Pokémon có được đặc tính này có thể làm chiêu 'Tự hủy' (Self-Destruct) hoặc 'Nổ tung' (Explosion) của Pokémon đối phương mất đi hiệu lực. Nguyên lý là tạo ra một hoàn cảnh ẩm ướt đặc thù, linh cảm tạo ra trang bị 'Damp' này chính là bắt nguồn từ cái đặc tính cùng tên. Sau khi cải tiến, trang bị 'Damp' không chỉ có khiến Phương Duyên không cảm nhận được bất kỳ cảm giác ẩm ướt nào, mà vẫn giữ lại được hiệu quả ức chế bạo tạc, đúng là không thể tin nổi.

Nghe nói, bây giờ cái trang bị 'Damp' này đã được áp dụng vào rất nhiều lĩnh vực, là một trong những thứ quan trọng để bảo vệ tính mạng con người.

Phương Duyên ngẫm lại... Người phát minh ra thứ này, đoán chừng cũng đã kiếm được rất nhiều tiền.

Ngoài cái này ra, cái nước hoa Gloom gì đó mà các nữ sinh theo đuổi, cũng là một ý tưởng thiên tài.

Thứ nổi tiếng nhất của Gloom chính là loại phấn hoa bốc mùi hôi khiến mọi người chán ghét kia, thứ mùi đó được mọi người miêu tả như hỗn hợp của mùi rác rưởi, trứng gà thối, phân chồn và tất chân một tuần chưa giặt cộng lại, nghe thôi đã thấy thối.

Trong thời đại ai thấy Gloom cũng lo tránh, thì có ai nghĩ tới lại có người đi chắt lọc phấn hoa của nó để làm một loại nước hoa đỉnh cấp chứ.

Lại tỉ như, cái bào tử có thể dùng làm thuốc độc của Parasect.

Hiện tại, đã có không ít người kiếm được lợi nhuận từ Pokémon, trở thành người thành công trong xã hội này, nếu Phương Duyên nói không hâm mộ thì quá giả rồi.

“May mắn Pokémon chỉ mới được nghiên cứu từ mấy chục năm trở lại đây, còn rất nhiều lợi ích trong đó. Phát hiện một đặc tính mới hiển nhiên có thể mang đến cho ta một khoản tiền trong thời gian ngắn. Nhưng nếu muốn kiếm được thật nhiều tiền, thì vẫn phải làm giống như trang bị 'Damp' và nước hoa Gloom, đó là có thể tạo ra sản phẩm mang giá trị thiết thực.”

“Xem ra sau này nếu như muốn phát biểu luận văn mới, thậm chí xin bản quyền, thì tốt nhất phải chọn những nội dung có thể chuyển hóa thành lợi ích thực tế...”

Lúc Phương Duyên suy nghĩ, thì hắn sững người đứng tại chỗ, làm Phương phụ xoay người lại, nghi hoặc nhìn hắn.

Thằng bé này... Không phải là học quá rồi ngu người đấy chứ?

Làm sao lúc nào cũng có thể ngẩn người vậy.

“I vy!”

Eevee thấy thế, dùng cái đuôi vỗ vỗ vào đầu Phương Duyên, nhắc hắn nên đi tiếp thôi.

May mà hiện tại Eevee còn chưa bắt đầu tiến hành rèn luyện cái đuôi...

Phương Duyên tỉnh lại, Phương phụ lại dẫn hắn đi thêm một lát, bất quá giờ phút này tâm tư Phương Duyên đã sớm không còn ở đây, mắt thấy lúc này không còn sớm, hai người bắt đầu trở về theo đường cũ.

Chẳng qua đúng lúc này, Phương Duyên “Ồ” lên một tiếng.

“Con Magnemite kia bị sao vậy?”

Tại một góc hẻo lánh trong nhà máy, có một con Pokémon nam châm màu xám dựa vào vách tường, một mình ở đó nhìn bọn họ.

“Con này...”

Nhìn thấy con Magnemite này, Phương phụ khẽ giật mình rồi thở dài, chậm rãi đi tới ngồi xổm xuống.

Ngay sau đó nhẹ nhàng ôm Magnemite từ góc tường vào lòng bàn tay.

“Con Magnemite này đã ở chỗ này rất lâu, nghe mấy công nhân làm ở đây lâu nói có lẽ thân thể nó xuất hiện một chút thiếu hụt, hai nam châm hai bên không cách nào phát ra sóng điện để loại bỏ trọng lực, nên đứa nhỏ này không biết bay.”

“Không có mời bác sĩ Pokémon sao?”

“Những Pokémon ở đây đều đã được thống nhất kiểm qua qua, chỉ là bác sĩ nói có thể là do nó bị thiếu hụt trời sinh.”

“Chủ yếu nhất là Magnemite ở nơi này nhiều lắm, nếu chỉ một con xảy ra vấn đề thì phía trên cũng sẽ không làm to chuyện... Nếu trước khi nhóm Pokémon kế tiếp xuất xưởng, mà nó còn không thể khôi phục lại, thì có lẽ sẽ bị trực tiếp phóng sinh ra ngoài tự nhiên.”

Con Magnemite trên tay Phương phụ lộ ra vẻ mặt cô đơn, cũng chính vì nó không biết lơ lửng giữa không trung, nên mới bị đồng loại bài xích, không cách nào hòa nhập vào tập thể, thường xuyên xích mích với đồng loại, chỉ có thể ở một mình chỗ này.

“Không thể thả ra sóng điện để loại bỏ trọng lực à...”

Phương Duyên cũng là lần đầu tiên nghe nói tới tình huống này.

...

Lúc rời đi nhà máy điện, Phương Duyên nhịn không được hỏi: “Nhà máy điện lớn như vậy, nuôi thêm một con Magnemite khó lắm sao? Nếu như không cách nào bay được, đoán chừng con Magnemite sẽ rất khó sinh tồn ngoài thiên nhiên được.”

“Đúng là không khó, nhưng đây không phải là biện pháp lâu dài, nó căn bản không hòa nhập được vào cuộc sống nơi này.”

“Trong nhà máy điện cũng có mấy lão công nhân từng thảo luận việc đi ở của nó, cuối cùng nghĩ ra biện pháp, đó là có thể xin cấp trên xóa bỏ biên chế của nó trong xưởng, rồi tìm một nhân viên mang nó về nhà nuôi, cùng lắm thì mọi người góp lại một chút tiền.” Phương phụ nói.

“Nếu như làm được vậy thì tốt rồi, nếu thật sự không ai nhận thì đến lúc đó để con chăm sóc nó cũng được, dù sao sức ăn của Magnemite không lớn, giá điện cũng rẻ.”

Phương phụ cuối cùng vẫn mềm lòng, từ ánh mắt Phương Duyên nhìn Magnemite lúc này, là ông đã nhìn ra...

Phương phụ gật đầu nói: “Vậy được, nếu con thật sự muốn nuôi, thì ta không có ý kiến, mẹ con bên kia chắc cũng không có vấn đề gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.