Prince Joe

Chương 19: Chương 19




Joe chậm rãi lấy lại nhận thức.

Đầu Ronnie đang nghỉ trên vai anh, hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ anh. Trán anh dựa lên tường. Và đầu gối anh đang run lên.

Anh có thể cảm thấy nhịp đập của trái tim Veronica, nghe tiếng thở dài mềm mại của cô.

Anh không muốn di chuyển. Anh chưa bao giờ làm tình dữ dội như vậy trong đời mình, và anh không muốn nó kết thúc. Tất nhiên, nó đã kết thúc, nhưng miễn là họ vẫn đứng đây, lúc này và những cảm giác vẫn sẽ còn.

Đó là, khỏi phải nói, vô cùng phấn khích. Tương lai của anh trông thật khác, quá rực rỡ, cùng Ronnie. Lần đầu tiên trong đời, Joe thấy mình thật sự xem xét khả năng có con. Không phải trong một thời gian dài nữa, tất nhiên. Anh muốn Ronnie chỉ là của anh trong nhiều năm và nhiều nhiều năm. Nhưng phía cuối đừng, sẽ là một đứa trẻ, tạo ra một sự sống mới sẽ thật thú vụ theo cái cách mà anh chưa bao giờ tưởng tượng được trước đây. Năm mươi phần trăm của anh và năm mươi phần trăm của cô, với hai trăm phần trăm tình yêu của họ...

Chiếc hộp trang sức anh mang trung túi đang cào vào xương sườn anh và Joe bật cười. Anh thậm chí còn chưa hỏi Ronnie kết hôn với anh, và anh ở đây, đang đặt tên cho những đứa trẻ của họ.

"Anh không phải nói điều đó đâu, anh biết đấy" cô thì thầm.

Cô ngẩng đầu lên và hạ mình xuống sàn. Những lời nói vỡ tan. Phải không? Joe cảm thấy một sự ấm áp lạ thường trong lồng ngực. Anh cố gắng nghĩ về cái thòng lọng, anh nhận ra, giờ đây nó có cảm giác thật tốt, một sự ấm áp bao quanh trái tim anh, cho anh cảm giác thật tuyệt vời của sự yên bình và thuộc về nhau.

"Không cần phải nói gì?" anh hỏi.

Veronica di chuyển xa anh một chút, cho anh khoảng không để điều chỉnh lại trang phục. Cô vẫn đang khỏa thân nhưng cô có vẻ không nhận ra khi cô nhìn chằm chằm vào anh, sự quan tâm làm tối đi đôi mắt xanh biển.

"Anh không cần phải nói rằng anh cũng yêu em" cô nói.

Joe đóng băng, tay anh giữ yên trên khóa thắt lưng. Anh thực sự đã nói to những lời đó sao?

"Em muốn anh thành thật với em" cô tiếp tục "Làm ơn đừng nói những điều mà anh không thật sự nghĩ, được không?"

Veronica quay đi, không thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt Joe, không thể giữ sự can đảm. Nhưng, quỷ thật, cô đã rất trung thực "Sự thật là, Joe - " cô nói, giọng cô run rẩy "Em sẽ nhớ anh khủng khiếp khi anh đi, và - "

Joe kéo cô vào vòngg tay anh, di chuyển cùng cô khi họ ngồi lên ghế sofa, Veronia ngồi trên đùi anh "Ai nói rằng anh sẽ đi bất kỳ đâu?" anh hỏi nhẹ nhàng, vuốt tóc khỏi mặt cô và hôn nhẹ lên môi cô.

Veronica cảm thấy mắt mình đầy nước. Chết tiệt! Cô chớp mắt ngăn chúng lại "Ngày mai em sẽ bay đi Seattle và anh - "

Anh ngắt lời cô với một nụ hôn nhẹ "Và ai nói rằng khi anh nói... điều anh đã nói, rằng anh đã không thật lòng?"

Anh chạy bàn tay còn lại xuống đường cong của hông cô và lướt lên lần nữa, sau đó ôm lấy ngực cô. Không thể ngừng chạm vào cô.

"Anh yêu em" Sự hoài nghi hiển hiện trong giọng nói của cô

"Điều đó quả thật rất khó để tin sao?"

Veronica chạm tay vào mặt anh "Anh thật ngọt ngào", cô nói. Một ngọn lửa phẫn nộ nhá lên trong mắt anh, cô nói thêm nhanh chóng "Em biết anh không có ý đó, nhưng anh có. Anh đã rất tử tế, Joe. Và em biết anh có... cảm giác gì về em, nhưng anh không phải giả vờ rằng có còn nhiều hơn - " Cô cúi đầu xuống trong yên lặng nhìn chiếc hộp nhung đen Joe đang lôi ra từ trong túi và chìa ra cho cô "Nó là cái gì?"

"Mở ra đi" anh nói. Mặt anh trông nghiêm túc, quá nghiêm túc. Mắt anh mãnh liệt. "Em hơi sợ."

Joe mỉm cười và nó khiến gương mặt anh dịu lại "Nó không phải một quả lựu đạn đâu" anh nói "chỉ cần mở ra thôi, Ron, được không?"

Chậm rãi, cô lấy nó từ tay anh. Nó rất nhỏ và hình vuông, màu đen và có nhung. Nó trông cực giống như hộp trang sức. Anh đang đưa cô thứ gì vậy? Cô không thể bắt đầu tượng tượng những khả năng. Trái tim cô đang đập tình thịch, cô nhận ra. Cô hít một hơi sâu để ổn định lại. Sau đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Joe, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào rằng có gì trong hộp, cô mở nó ra.

Cô nhìn xuống và tim cô ngừng đập. Đó là một chiếc nhẫn. Một chiếc lớn, đẹp đẽ, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. "Cưới anh nhé" Joe nói khàn khàn.

"Lạy Chúa" Veronica thở ra.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, biểu hiện sốc của cô khiến Joe nở nụ cười "Anh đoán rằng em không muốn thứ này, huh?" Cô lắc đầu.

"Không phải cho anh" anh nói thành thật "Nhưng chiếc nhẫn đó không phải đồ giả, Ronnie. Và không phải là anh cảm thấy... anh... em biết đấy... yêu em - " Chúa ơi, anh đã nói điều đó và anh không bị sét đánh "Và anh muốn làm điều này, chúng ta mãi mãi. Em đồng ý không?"

Cô im lặng. Đôi mắt cô mở to như hai chiếc đĩa lớn nhìn chằm chằm vào anh. Cô vẫn đang khỏa thân, và anh không thể giữ tay không chạm vào cô, vuốt ve làn da mềm mại của cô, như thể cuộc sống của anhphụ thuộc vào đó. Cô thật dáng yêu, và anh lại cảm thấy không thoải mái lần nữa. Chúa ơi, anh đã có một cuộc làm tình tuyệt vời nhất trong đời, và anh muốn cô lần nữa. Anh không thể có đủ cô. Anh sẽ không bao giờ thấy đủ.

Nhưng tại sao cô không trả lời? Tại sao cô không nói rằng cô cũng muốn kết hôn với anh?

"Nói gì đó đi, em yêu" Joe cố gắng che giấu sự bất an của mình, nhưng biết rằng anh đang thất bại thảm hại. Nó hiển hiện trong mắt anh, trong giọng anh "Sự hồi hộp đang giết anh đấy. Nói với anh em nghĩ gì. Ý tưởng tốt? Ý tưởng tồi? Có phải anh bị điên không?"

Veronica chết lặng. Joe Catalanotto - Trung úy Joe Catalanotto của lực lượng hải quân SEAL Hoa Kỳ muốn kết hôn với cô. Anh có ý như vậy khi anh nói rằng anh yêu cô. Anh yêu cô.

Anh yêu cô, và Chúa ơi, cô sẽ ngất mất. Cô nên nghe thấy tiếng chuông nhà thờ và hình dung bản thân trong một chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp, đi xuống dọc theo lối đi trong nhà thờ để tiến đến với người đàn ông tuyệt vời này trước bàn thờ chúa. Người đàn ông mà cô yêu sâu sắc.

Nhưng cô không thể tưởng tượng ra mình trong lễ cưới. Cô chỉ có thể thấy mình trong lễ tang. Tang lễ của Joe.

"Khi..." cô bắt đầu, sang đó hắng giọng. Cô rùng mình một chút, đột nhiên ý thức được hơi lạnh của điều hòa trên làn da trần của cô. Joe chạy bàn tay anh lên xuống cánh tay cô, cố gắng làm ấm cô "Khi nào anh có kế hoạch nghỉ hưu?"

Anh nhìn chằm chằm vào cô "Cái gì?"

"Ở SEAL" cô giải thích "khi nào anh sẽ từ bỏ các nhiệm vụ?"

Veronica có thể thấy rằng anh khong nghĩ đến điều này sẽ gắn với lời cầu hôn của mình, nhưng anh nhún vai và trả lời cô " Không phải trong một thời gian nữa" anh nói "Anh không biết. Không trong mười lăm hoặc 20 năm nếu anh vẫn có thể tiếp tục"

Tim cô thắt lại. Mười lăm hoặc hai mươi năm. Hai thập kỷ chỉ đứng nhìn người đàn ông cô yêu ra đi với vô số nhiệm vụ rủi ro cao. Hai thập kỷ không biết anh liệu có về hay không. Hai thập kỷ sống trong địa ngục. Nếu anh có thể sống lâu đến vậy...

"Hải quân là sự nghiệp của anh, Ronnie" Joe nói khẽ "Anh biết anh không phải hoàng tử, nhưng anh là một sĩ quan và - "

"Anh là một hoàng tử" Veronica hôn nhanh lên môi anh "Em chưa thấy một ai thậm chí giống hoàng tử bằng nửa anh"

Anh lúng túng. Vậy thì tất nhiên, anh đang cố gắng để chọc cười. "Ừ, chết tiệt" anh nói "Tất cả phụ nữ đang khỏa thân đều nói với anh bất cứ lúc nào anh đặt họ lên lòng mình"

Veronica mỉm cười "Em đang khỏa thân" cô nói "Phải không?"

"Anh có thấy" anh nói, khẽ chạm vào ngực cô. "Anh có muốn em mặc đồ vào không?"

"Anh đang nghĩ đến nhiều hơn rằng anh nên thoát khỏi những điều đang trong tâm trí mình" Joe thì thầm, đưa môi anh dọc theo lối của bàn tay mình. Nhưng anh chỉ hôn cô một cái thật nhẹ trước khi ngẩng đầu lên lần nữa "Thử nó đi"

Chiếc nhẫn. Ý anh là chiếc nhẫn.

Cô biết cô không nên. Cô không biết câu trả lời nào cô sẽ nói. Cô hoàn toàn, hoàn toàn bị phá hủy.

Tuy nhiên, Veronica đã lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp và lồng nó vào tay trái của cô. Nó hơi rộng.

"Nói đi, và chúng ta có thể sửa lại đúng cỡ" Joe nói "Hoặc, nếu em muốn, em có thể tự chọn một chiếc khác" Veronica nhìn vào chiếc nhẫn đơn giản với đôi mắt đầy nước "Nó thật đẹp" cô nói "Em sẽ không muốn một cái khác đâu"

"Khi anh thấy nó" Joe lặng lẽ nói "Anh biết nó thuộc về em". Anh nâng cằm cô lên về phía anh "Này, này. Em khóc sao?"

Veronica gật đầu, phải, và anh kéo cô lại gần anh hơn. Anh kéo miệng cô lại và hôn cô ngọt ngào. Cô rất muốn nói với anh "Vâng, em sẽ kết hôn với anh". Nhưng cô muốn về giường mỗi đêm có anh bên cô. Và cô muốn thức dậy mỗi sáng biết rằng anh vẫn sẽ ở đây đêm mai. Cô không muốn hải quân SEAL, cô muốn một người đàn ông bình thường, bình thường.

Nhưng có lẽ nếu cô yêu cầu, anh sẽ rời khỏi SEAL. Chúa biết, anh có thể làm bất cứ điều chết tiệt gì, nhận bất kỳ yêu cầu nào công việc đòi hỏi. Anh là chuyên gia trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Anh có thể là một thông dịch viên. Hoặc anh có thể làm việc như một thợ cơ khí, cô không quan tâm. Cứ để anh bị bao phủ bởi dầu mỡ mỗi ngày. Cô đã học cách để lau cả những vết máu. Cô chỉ muốn biết rằng anh an toàn. Và còn sống.

Nhưng Veronica biết mình không thể đòi hỏi anh phải rời SEAL. Và ngay cả khi cô đã yêu cầu anh, cô biết rằng anh cũng sẽ không giải ngũ. Không phải vì cô. Không phải vì bất kỳ điều gì. Cô đã thấy anh trong công việc. Anh yêu sự rủi ro, anh thích sống trong nguy hiểm.

"Làm ơn, Joe" cô thì thầm "Làm tình với em lần nữa"

Anh đứng lên, ôm cô trong vòng tay và đưa cô vào phòng ngủ.

Veronica muốn kết hôn với Joe đến tuyệt vọng. Nhưng Joe đã kết hôn - với hải quân SEAL.

Khi Veronica ngủ, cuộn tròn bên cạnh anh trên giường, Joe ngước nhìn trần nhà. Cô không nói đồng ý.

Anh đã hỏi cô kết hôn với anh, và cô đã hỏi lại anh một loạt câu hỏi nhưng cô không nói đồng ý. Cô cũng không nói không. Nhưng cô đã tháo chiếc nhẫn ra và đặt nó lại trong hộp. Cô nói lý do rằng cô sợ nó sẽ rơi mất. Cô sợ sẽ làm mất nó.

Nhưng nếu Ronnie đưa anh bất kỳ loại nhẫn nào cũng có nghĩa rằng cô muốn anh mãi mãi, rằng cô yêu anh 'cho đến khi cái chết chia lìa', Joe sẽ chết tiệt đeo nói bất kể nó có kích cỡ ra sao.

Có lẽ anh đang mơ hồ đi trong một mớ tình cảm hỗn độn. Đó có thể hoàn toàn là mặc dù Veronica đã nói rằng cô yêu anh, nhưng cô không yêu anh đủ để muốn 'mãi mãi'. Quỷ thật, đó hoàn toàn có thể là dù cho cô nói cô yêu anh, cô cũng không hoàn toàn yêu anh.

Nhưng không. Anh tin rằng cô yêu anh. Anh đã thấy điều đó trong mắt cô, cảm thấy trong những cái vuốt ve của cô. Cô có yêu anh. Câu hỏi trị giá sáu mươi tư ngàn đô la là, bao nhiêu?

Bên kia căn phòng, trên chiếc ghế anh đã ném quần áo lên, máy nhắn tin của anh rung.

Joe lăn khỏi giường, cố gắng không đánh thức Veronica, nhưng khi anh di chuyển nhanh qua phòng, cô cựa mình và ngồi dậy.

"Gì vậy?" cô hỏi

"Máy nhắn tin của anh" anh nói "Anh xin lỗi. Anh phải gọi điện thoại"

Veronica lăn người và bật đèn, nheo mắt nhìn anh trong ánh sáng đột ngột. Khi cô nhìn lên, anh ngồi xuống cạnh giường, luồn tay qua mái tóc ngắn trước khi nhấc điện thoại lên. Anh quay nhanh số, dãy số anh đã thuộc lòng. "Ừ" Anh nói vào điện thoại "Catalanotto" Im lặng "Tôi vẫn ở Phoenix" Khoảng ngưng khác "Được, được, tôi hiểu" Anh liếc nhìn Veronica, vẻ mặt anh nghiêm trọng "Cho tôi ba phút, và tôi sẽ gọi lại ngay" Tạm dừng khác. Anh mỉm cười "Đúng vậy. Cảm ơn"

Anh dập máy và quay lại với Veronica. "Anh có thể được nghỉ một tuần, nếu anh muốn" anh nói thẳng thừng "Tuy nhiên, anh cần phải biết bây giờ nếu anh nên làm vậy. Và anh không muốn xin nghỉ nến em không thể dành thời gian với anh. Em có hiểu ý anh đang nói không?"

Veronica liếc nhìn đồng hồ "Anh có cuộc gọi vào 4 rưỡi sáng về việc anh có hay không phải rời đi?" cô hỏi trong sự thất vọng.

Joe lắc đầu "Không" anh trả lời "Anh bị gọi và được lệnh phải báo cáo với trung tâm tại Little Creek. Có một trường hợp khẩn cấp. Họ đang gọi cho tất cả đội SEAL 10, bao gồm cả Alpha Squad"

Veronica cảm thấy phát ốm "Trường hợp khẩn cấp?"

"Anh không biết" anh nói "Nhưng ngay cả khi anh biết, anh cũng không thể nói". "Nếu chúng ta kết hôn, anh có nói cho em không?"

Joe mỉm cười buồn bã "Không, em yêu. Thậm chí cả sau đó"

"Vậy nên anh chỉ cần xếp đồ và đi" Veronica nói chặt chẽ "Và liệu anh có quay về không?" anh với tới cô "Anh sẽ luôn quay về. Em phải tin thế"

Cô ngồi dậy, bước khỏi tầm tay anh, quay lưng về phía anh để anh không thể thấy những biểu hiện trên mặt cô. Đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô, đã thành sự thật. Đây là điều cô không muốn phải đối mặt trong vòng 20 năm nữa. Sự sợ hãi này, sự trống rỗng này chính xác là cảm giác cô không muốn dành ra trong hai thập kỷ tiếp theo.

"Anh phải đến trụ sở bây giờ, hoặc kiểm tra phần còn lại trong đội. Em nghĩ sao?" anh hỏi lại "Em có được nghỉ không?"

Veronica lắc đầu "Không". Thật buồn cười, giọng cô nghe lạnh lùng và đầy kiểm soát "Không. Em xin lỗi, nhưng em phải đi theo chuyến tàu của hoàng tử Tedric, bắt đầu ngày mai"

Cô có thể cảm thấy đôi mắt anh phía sau đầu cô. Cô cảm thấy sự do dự trước khi anh quay lại điện thoại. Anh nhấc máy và gọi "Phải, vẫn là Joe Cat đây. Tôi nhận"

Veronica nhắm mắt lại. Anh sẽ đi. Nhưng vì điều gì? Điều gì đó sẽ khiến anh bị giết? Cô không thể ở đây. Không biết anh đi đâu, anh làm gì, thật khủng khiếp. Cô muốn hét lên –

"Được rồi" anh nói vào điện thoại "Tôi sẵn sàng"

Anh gác máy, và cô cảm thấy sự thay đổi của đệm khi anh đứng lên.

"Anh sẽ tắm nhanh" anh nói "Xe sẽ tới trong mười phút nữa"

Veronica quay lại đối diện với anh "Mười phút!"

"Đó là cách mọi thứ hoạt động, Ronnie. Anh nhận một cuộc gọi, anh phải đi. Ngay lập tức. Đôi khi chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị, nhưng thường là không. Để anh tắm đã - chúng ta sẽ nói chuyện trong lúc anh mặc đồ"

Veronica cảm thấy muốn ốm. Đây không phải cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô. Sự sợ hãi cô cảm thấy sâu trong dạ dày đã vượt quá bất cứ điều gì cô tưởng tượng. Cô muốn nói với anh, cầu xin anh hãy nghỉ hưu. Cô sẽ từ bỏ công việc của mình nếu cô phải làm vậy. Cô sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì để giữ anh khỏi nơi mà cô không biết tên, không xác định, từ nhiệm vụ khẩn cấp có thể giết chết anh.

Và sau đó thì sao? Cô tự hỏi khi nghe tiếng vòi hoa sen. Cô đứng lên và mặc vào chiếc áo choàng, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Cô sẽ mất công việc của cô, danh tiếng của cô, tự trọng của cô, trong một tuần ít ỏi cùng Joe. Nhưng sau một tuần nghỉ phép, anh sẽ đi. Anh sẽ đi đến bất cứ đâu nhiệm vụ vẫy gọi, không quản nguy hiểm, rủi ro. Sớm hay muộn nó sẽ xảy ra. Sớm hay muộn, và có lẽ sớm hơn cả nụ hôn tạm biệt của anh, để lại cô với trái tim trồi lên tận họng. Anh sẽ để lại cô một mình, đếm giờ, chờ đợi, cầu nguyện anh trở về. Còn sống. Và rồi anh sẽ không về.

Veronica không thể đứng được nữa. Cô sẽ không thể chịu đựng được.

Tiếng nước đã ngừng chảy, và lúc sau Joe bước ra khỏi phòng tắm, lau khô người. Cô lặng lẽ nhìn anh trượt lại vào trong bộ quần áo.

"Vậy thì" anh nói, xoa xoa mái tóc bằng khăn, lướt về phía cô "Nói cho anh biết khi nào em xong việc với chuyến đi của Ustanzia. Anh sẽ cố gắng nghỉ phép"

"Sẽ không trong khoảng hai hoặc ba tuần nữa" Veronica nói "Sau chuyến công du, bọn em phải quay lại D.C và sau đó về Ustanzia. Rồi sau nữa, Wila sẽ có em bé, và - " Cô dừng lại, quay lưng về phía anh. Tại sao họ lại có một cuộc trò chuyện bình thường như thế này trong khi mọi tế bào trong cô đang la hét rằng cô phải giữ anh lại -giữ anh lại và không bao giờ để anh ra đi? Nhưng cô không thể giữ anh. Và ô tô đang đến trong vòng 5 phút nữa để mang anh đi, có lẽ là mãi mãi.

"Được rồi" Joe nói. Cô có thể nghe thấy tiếng anh trượt vào chiếc áo khoác và cài nút "Em sẽ nói sao nếu anh gặp em ở Ustanzia? Chỉ cần nói cho anh biết ngày chính xác và - "

Veronica lắc đầu "Em không nghĩ đó là ý hay đâu"

"Được rồi" anh nói lần nữa, lặng lẽ "Vậy ý tưởng hay là gì, Ronnie? Nói cho anh xem"

Anh không đi ngay. Veronica biết ngay cả khi không nhìn anh đứng đó, khuôn mặt anh rắn lại, đôi mắt đen dữ dội khi anh nhìn cô, chờ cô để đi, để nói, để làm gì đó, bất cứ điều gì "Em chẳng có ý nào hay cả"

"Em không muốn kết hôn với anh" Đó là câu hỏi, không phải một lời tuyên bố.

Veronica không di chuyển, không nói gì. Cô có thể nói được gì đây?

Joe cười lớn - nụ cười bùng phát ngắn trong không khí mà còn chẳng gần với sự hài hước "Chết tiệt, em thậm chí còn không nhìn anh lần nữa"

Cô quay về phía anh, nhưng cô không chuẩn bị cho cái nhìn lạnh lẽo trong mắt anh "Anh đã làm em hiểu lầm sao" anh nói.

"Anh không hiểu" Veronica cố gắng giải thích "Em không thể sống được theo cách anh đang sống. Em không thể chịu đựng được, Joe"

Anh quay đi và cô bước về phía trước, níu anh lại bằng cánh tay anh "Chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau như vậy" cô nói. Thế giới của anh đầy nguy hiểm và bạo lực và những nguy cơ luôn song hành cùng cái chết. Tại sao anh lại không thấy được sự khác biệt giữa họ? "Em không thể chỉ... giả vờ để phù hợp với thế giới của anh, bởi vì em biết em không thể. Và em biết anh không phù hợp với em. Anh không thể thay đổi bất cứ điều gì hơn em được, và - "

Joe giật ra. Đầu anh quay cuồng. Thế giới khác nhau. Tầng lớp khác nhau như của họ. Chúa ơi, lẽ ra anh phải biết rõ hơn. Anh đã nghĩ gì chứ? Làm sao anh có thể nghĩ rằng một người phụ nữ như Veronica St. John - một người giàu có, sang trọng, thuộc tầng lớp quý tộc - sẽ muốn nhiều hơn ở anh ngoài một người tình ngắn hạn?

Anh sẽ đưa cô - đến khu ổ chuột.

Đó là tất cả những gì ý cô muốn nói.

"Anh nghĩ rằng em đã làm rõ ý mình rồi, Ron" anh nói, giọng anh lạnh lẽo. Cánh cửa đóng lại lặng lẽ sau lưng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.