[Prince Of Tennis Đồng Nhân] Tình Địch Bí Mật

Chương 3: Chương 3: Hạ




Hôm sau, đội phó đại nhân của chúng ta bước đi tập tễnh, vào câu lạc bộ, khiến hắn chấn động chính là, nghênh đón hắn không phải là áp suất thấp liên tục làm tinh thần hắn suy nhược cực độ, ngược lại còn có chút…… Xuân phong di nhân?!

Nhìn hoàng đế Seigaku làm hắn kinh sợ, Oishi thầm phỏng đoán các loại khả năng, lúc này đội trưởng đại nhân mở miệng.

“Có chuyện gì sao.” Ngẩng đầu,trong ánh mắt tràn ngập uy nghiêm như trước.

“Không…… Không……” Nhìn cái biểu tình vạn năm không đổi kia, Oishi không biết sao lại cảm thấy tâm tình Tezuka không sai…… đi……

Buổi huấn luyện buổi chiều dường như phỏng chứng suy đoán của đội phó, Tezuka cậu ấy —— hôm nay thế nhưng không phạt bất luận kẻ nào chạy vòng! Không khí của câu lạc bộ tennis dường như đang phát triển theo một hướng quỷ dị khác, hơn nữa càng ngày càng quỷ dị.

Trong phòng thay đồ sau buổi huấn luyện, Tezuka gọi lại Ryoma đã thay đồ xong:“Echizen, đi thôi.”

“Ừm……”

Sau đó hai người cùng nhau rời đi.

N ánh mắt nhìn chằm chằm hai bóng dáng đi song song kia, có nghi hoặc, không hề An, có tò mò, có mê mang.

“Ha ha, thật thú vị.” Fuji mở cặp mát lam lên.

“Tezuka cùng Echizen a, ân……” Inui ghi rẹt rẹt vào quyển notebook.

“Sao Tezuka lại về nhà chung với ochibi chớ,nhà họ không phải ở hướng ngược lại nhau sao?Ne, Oishi?” Sự nghi hoặc chứa trong cặp mát mèo to của Kikumaru.

“Tớ…… Không biết.” Oishi không hiểu gì cả.

“Hai người sẽ không kết giao đi.” Fuji nói ra một từ kinh người, tươi cười càng thêm thâm thúy.

“Tỉ lệ họ đã kết giao 17%……” Inui kính mắt chợt lóe,nụ cười nhìn sao cũng thấy không có ý gì tốt.

“Hẳn là…… Không có gì đi, nếu nói đến ai khác là phi, không tốt lắm đâu……” Huống chi là trong đó một tên Tezuka a, Oishi nói thêm một câu trong lòng.

“Si–” Xem như đồng ý.

“Oishi – senpai, không thể nói thế được, làm đội phó mà không quan tâm cảm tìnhcuộc sống của đội viên là không được đâu, không được đâu.”

“Nhưng mà……”

“Ne, cuối tuần trước lúc tớ đi mua kem đánh răng hình như là thấy ochibi với một người đàn ông rất cao đi dạo phố đó, ngay tại thiệp cốc phụ cận, nhưng trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu, tớ nghĩ là tớ nhìn lầm rồi.”

“Nga?” Inui tựa hồ rất hứng thú, tay bắt đầu bay lượn trên quyển notebook, quay đầu hỏi Oishi:“Tớ nghĩ lúc Oishi với Tezuka thảo luận chuyện thi đấu,hai người bình thường vẫn tới cái tiệm sách nhỏ kia đúng không.”

Câu nghi vấn cũng là ngữ khí khẳng định. Oishi thấy da đầu run lên, cái tên này, thế nhưng ngay cả chuyện này cũng điều tra rõ ràng,nhưng……lúc đó quả thật, Tezuka có chút kỳ quái……

Dường như là từ biểu tình của Oishi mà thấy được đáp án, Inui bắt đầu múa bút thành văn.

“Tỉ lệ Echizen có người yêu bí mật 67%, tỉ lệ Tezuka thấy Echizen đi dạo phố với người yêu nên tâm tình tức giận cực độ 91%, ân ân, khó trách,hiện tượng kỳ quái gần đây đều có thể giải thích.”

Nhìn biểu tình thì ra là thế của mọi người, Oishi trong lòng đang rơi lệ, thánh thần ơi, hắn kỳ thật cũng chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ là toàn đội sẽ có trận đấu thuận lợi bình yên, có thể không cần cùng tình yêu sống chết tranh giành người yêu này làm thành chuyện trọng đại hay không a a a a……

Lúc này hai người ở trên đường hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiêu điểm Bát Quái mới, hai người im lặng tiêu sái, vẫn duy trì khoảng cách an toàn, một đường không nói gì, trong lòng lại thỏa mãn ngoài ý muốn, cho dù tầm mắt không thay đổi mặt đỏ tim đập, cho dù không có đi gần người lời ngon tiếng ngọt, nhưng toàn bộ thế giới như chỉ có người kia là tồn tại, bên cạnh người đi đường vội vàng, chiếc xe chạy nhanh qua, tiếng loa huyên náo, âm thanh ồn ào, tựa hồ đều bị chặn lại ở bên ngoài. Chỉ cần có một người đồng hành sóng vai như vậy thì dường như đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Rốt cuộc vị nhà khoa học ấy giải thích thực tế đơn giản dễ hiểu như thế nào.Cùng một giờ,ở bên người yêu cứ như là ở bên một cái lò lửa. Vì thế, Ryoma lần đầu tiên cảm giác đường về nhà quá ngắn.

“Echizen, đến rồi.” Có phải áo giác hay không,sao trong thanh âm của đội trưởng lại có một tia tiếc nuối.

“Ân…… Ân……” Tay Ryoma đặt lên cửa, đột nhiên quay đầu:“Đội trưởng, trên đường cẩn thận.”

Lập tức nhanh chóng mở cửa, vào cửa, đóng cửa, động tác lưu sướng mà rất nhanh, nhưng đỏ ửng trên mặt vẫn bị Tezuka bắt lại, đột nhiên tâm tình tốt lên, tối tăm tựa hồ cũng tan thành mây khói, Tezuka xoay người rời đi.

“Meo meo ——” Vừa đi không được bao nhiêu, Tezuka phát hiện trong bụi cỏ ven đường có một tia khác thường,có một con mèo Himalaya trong bụi cỏ, tròn tròn mắt nghi hoặc nhìn Tezuka, bộ dáng đáng yêu làm Tezuka nhớ tới thiếu niên nào đó như mèo kia.

Đây hình như là mèo nhà Ryoma, Tezuka nhớ tới chuyện mèo không lâu của Ryoma, Echizen dường như rất thích con mèo này, nếu tìm không thấy thì sẽ lo lắng, vì thế Tezuka ôm Karubin,trở lại nhà Ryoma.

Còn chưa tới cửa, dường như nghe thấy một ít tiếng cãi nhau, Tezuka trong lòng một trận nghi hoặc,cha mẹ Echizen hình như đã đi du lịch……sao lại…… Đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ, Tezuka nhất thời trong lòng một trận khẩn trương, không để ý lễ nghi, nhanh chóng mở của nhà Echizen, sau đó liền nhìn thấy một màn làm lý trí anh hỏng mất.

Trên cầu thang lên tầng hai, một người đàn ông cao lớn ở trên người Ryoma, góc độ không tốt nên anh không nhìn thấy mặt hắn nhưng lại có thể thấy rõ ràng môi hai người kề sát nhau, lý trí trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ, quân đội tan rã.

Nói tới bên Ryoma, trên môi thấm ướt làm cậu hoàn toàn không bắt kịp, đây là có chuyện gì, mình về nhà, sau đó uống một lon Ponta, đang chuẩn bị cầm lon thứ hai lên lầu thì ông chú đội trưởng lại giật Ponta đi, sau đó dùng lời kịch không hôm nào thay đổi bảo mình hạn chế số lần uống Ponta, mình nhất thời nổi lửa muốn chạy lên cướp Ponta, kết quả là một cái vồ hụt thiếu chút nữa làm mình té cầu thang, ông chú đội trưởng đõ lấy mình, sau đó một trận hỗn loạn, thiên toàn địa chuyển, liền — biến thành ——

Tezuka 25 tuổi cũng tương đương bất đắc dĩ, hương vị quen thuộc cùng cánh môi ngọt ngào khiến hắn hoảng hốt, nhưng mà ——

“Ryoma……” Động thân mình, còn chưa kịp nói cái gì,một giây sau lại bị một trận cuồng phong đánh gãy.

“Cái kia là…… anh…… Sao?” Dường như trong nháy mắt ý thức được cái gì đó.

Tới khi Ryoma phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Tezuka 15 tuổi kéo cổ tay mình, đi nhanh trên đường, cho đến khi đi vào một góc yên lặng, anh mới dừng lại.

“Đội trưởng……” Tựa hồ không biết giải thích thế nào, Ryoma có chút xấu hổ cúi đầu, đúng rồi, đội trưởng thấy được ông chú đội trưởng sao, có chút hoảng sợ ngẩng đầu.

Mà trong mắt Tezuka 15 tuổi, cái này thành có tật giật mình! Kỳ thật anh hoàn toàn không thấy rõ diện mạo của người đàn ông kia, anh cũng không cần biết người đàn ông kia trông như thế nào, lòng ghen tuông hừng hực đã đốt nhẵn hết lý trí của anh, Ryoma trừng lớn cặp mắt mèo thanh thuần mị hoặc, đôi môi hồng nhuận còn thấm ướt dấu vết, nhưng là không phải do mình để lại, nghĩ đến đây. Lý trí hoàn toàn tan rã.Cơ thể đã hành động trước một bước.

Môi với môi kết hợp có thể tốt đẹp như thế, Ryoma toàn bộ suy nghĩ đều bị nháy mắt thiếp hợp đôi môi sở lược lấy được,đội trưởng sao lại hôn cậu a? Vừa mới là cái chuyện ngoài ý muốn kia,bây giờ thì……Nhưng lúc này cũng không bài xích cảm giác thấm ướt này, độ ấm trong lòng đội trưởng làm cậu tan chảy, suy nghĩ càng ngày càng hỗn loạn, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ai tới cứu cậu a?

Ngay lúc Ryoma sắp ngất đi, Tezuka bỗng nhiên buông hắn ra. Anh, đang làm cái gì?Anh, hôn Echizen, cảm giác đó tuyệt vời thế nào, tuyệt vời đến nỗi làm anh trầm luân, nhịn không được muốn nhiều hơn nữa, có cái gì đó đã dần dần chệch đường ray, mình chẳng lẽ là……

Tựa hồ bị suy nghĩ của mình hoảng sợ, Tezuka gần như không có dũng khí nhìn thẳng vào Ryoma, vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời anh —— chạy trối chết.

Mất đi ấm áp vây quanh mình, Ryoma buồn bã nếu thất, nhìn bóng dáng Tezuka cấp tốc rời đi, bất mãn nhanh chóng đi lên, cái gì a, nhiễu loạn tim mình rồi chuồn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhất định phải hỏi rõ ràng, vì thế Ryoma đuổi theo.

“Đội trưởng ——” Hét lên một tiếng dừng bước chân của đối phương lại, nhưng lại không có dũng khí quay đầu lại.

Có cái gì miêu tả sinh động, Ryoma có chút mê muội xoa môi mình,độ ám lưu lại làm cậu kích động.

“Đội trưởng…… Em không chán ghét, không chán ghét anh hôn em.” Tiếng nói mê muội nhỏ xíu, Tezuka lại kỳ diệu nghe rõ từng câu từng chữ.

Mạnh quay đầu, đem con người nho nhỏ kia nhét vào lòng mình.

“Anh thích em, Echizen.” Không muốn lừa mình dối người nữa, không muốn lần nữa —— buông tay!

Trong lòng một trận vui sướng, thì ra mình vẫn đối với đội trưởng……

“Ngô, em cũng……”

Không đợi Ryoma trả lời, Tezuka khẩn cấp hôn lên đôi môi dụ hoặc của Ryoma, không phải chỉ là hôn khẽ cho thỏa mãn, mà là đem đầu lưỡi cường nhạch thâm nhập vào khoang miệng Ryoma, hương vị của thiếu niên còn tốt hơn so với tưởng tượng, hương vị ngọt ngào làm say lòng người, làm anh gần như muốn dừng nhưng lại không thể.

Thẳng đến khi hai người gần như hít thở không thông, mới chậm rãi tách ra, sợi chỉ bạc mang theo hương vị tình sắc tỏ rõ sự cuồng loạn vừa rồi.Loạn ý tình mê trong khắp đôi mắt màu hổ phách, chỉ thấy hình ảnh của chính mình trong đôi mắt to mi hoặc kia.

Điều ấy làm cho Tezuka thỏa mãn.

“Ryoma……” Gọi ra tên này, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tinh cảo, nội tâm Tezuka một mảnh mềm mại, nhưng hình như mình đã quên cái gì đó, là cái gì ta?

Lúc này Tezuka 25 tuổi ngồi ở Ryoma gia thang lầu thượng, trong lòng tựa hồ đã sáng tỏ, nói như vậy, lúc đó….. Tựa hồ hiểu được lý do mình xuyên qua nơi này, Tezuka đột nhiên đứng lên, bỗng nhiên bị một trận vựng huyễn quen thuộc ập tới, lần này là……

“Kunimitsu, Kunimitsu,tỉnh lại nhanh nào.”

Một tiếng gọi tựa hồ càng ngày càng rõ ràng, Tezuka mở hai mắt, ánh sáng trước mắt làm hắn chưa kịp thích ứng, hơi hơi nheo mắt lại, nhìn hình dáng thiếu niên quen thuộc trước mắt dưới ánh mặt trời dường như được tô điểm một viền vàng, cảm thấy một trận kích động, không khỏi kêu lên:“Ryoma.”

“Anh cuối cùng cũng tỉnh a, sao lại ngốc như vậy, từ trên cầu thang té xuống.”Giọng mũi nồng đậm biểu hiện ra bất an của thiến niên.

Ngồi dậy, đem thiếu niên run nhè nhẹ tiến vào lòng:“Chúng ta cùng một chỗ, là nhất định, Ryoma.” Nói nhẹ nhàng bên tai thiếu niên, quả nhiên đổi lấy run rẩy của thiếu niên.

“Sao thế, đột nhiên nói vậy.” Nhẹ nhàng than thở.

Tựa hồ cảm giác độ ấm của người trong lòng dần lên cao, Tezuka cười khẽ:“Mơ một giấc mơ rất dài.”

“Mơ?” Nao nao, Ryoma cẩn thận nhìn một thân Tezuka, đúng là rất tuấn tú nhưng cảnh tượng này dường như trùng hợp với một người trong trí nhớ.

Không có xem nhẹ kinh ngạc và hiểu rõ trong mắt thiếu niên, Tezuka nhìn thần kinh ai đó tựa hồ bị xúc động.

“Ryoma, em không phải là biết gì đó mà lại không nói cho anh biết chứ.”

“Không…… Không có gì……” Nhìn người nào đó không ngừng tới gần,Ryoma dường như thấy ngày chết của mình không xa.

“Nói cũng sẽ không có người tin, huống chi lúc em trở lại đã không thấy anh,em đều tưởng mình mơ…… Này! Ngươi để làm chi!Còn phải cử hành hôn lễ đó!” Kết quả thẳng thắn là ai đó bị sinh vật phúc hắc khiêng lên đầu vai.

“Thì sắp xếp vào hôm sau!” Bây giờ có một chuyện quan trọng hơn phải làm, chuẩn bị nhận trừng phạt đi.

“Không cần a ——”

Thượng Đế tựa hồ không có nghe thấy tiếng ai đó la lên, một bầy bồ câu bay lên, giáo đường vẫn một mảnh hạnh phúc yên bình, Amen.HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.