“Đã xong rồi”
“Em biết”, Rowena nói buồn bã khi quay người tách mình khỏi cửa sổ. “ Em đã nhìn theo cho đến khi anh ta khuất dạng vào rừng”
“Chị có cảm giác không tốt về chuyện này”. Mildred nói một cách khó khăn. “Lẽ ra chúng ta nên đợi”
“Không, Gilbert đã nói hắn sẽ không lên đường cho đến khi hắn chắc là em có thai. Hắn định để các hiệp sĩ của mình bao vây Tures, vì chúng không mong đợi tạo được nhiều tiến triển trong những tuần đầu, nên chưa thực sự cần hắn ở đó. Hôm nay là lần đầu tiên hắn rời khỏi đại sảnh, và lâu đài. Có thể hắn không đi nữa. Hắn luôn nhìn mọi người với con mắt diều hâu để chắc là không người hầu nào bén mảng đến đây. Chị có nghĩ hắn nhận biết người to con đó trốn thoát?"
"Hắn nằm yên"
"Lâu đài được canh giữ nghiêm ngặt với người của hắn chắn các cửa ngõ. Chị Mildred, đây là thời cơ tốt nhất, là cơ hội duy nhất để giải thoát người đàn ông đó khỏi nơi này mà Gilbert không biết và kêu quân lính đuổi bắt lại."
"Nhưng anh ta chưa đáp ứng đúng yêu cầu."Mildred nhắc nhở nàng thắng thắn.
Rowena rùng mình, dù trong phòng không lạnh.
"Em không thể làm điều đó thêm nữa dù anh ta có còn ở đó. Em đã nói với chị hôm qua rồi, sẽ không có lần nữa."
"Được rồi, em nhỏ, chị biết nó rất khó khăn.”
"Khó khăn?" Rowena cắt ngang với một tiếng cười khan cộc cằn. "Điều đó là sai lầm, quá sai! Em không thể phạm sai lầm lâu hơn nữa để ngăn người khác không bị liên luỵ. Đầu tiên, em thể hiện cho Gilbert thấy là em làm theo lời hắn. Rồi sau đó em thuyết phục hắn tránh xa, để hắn tin sự có mặt của hắn quấy rối anh ta quá nhiều làm em không thể tiếp tục được, em không cần trở lại nơi đó. Em đã làm như thế. Em vẫn rất vâng lời Gilbert, nhưng em chỉ không thể bắt mình đừng suy nghĩ"
“Sao em lại tự trách mình thế?” Midred gặng hỏi. "Em có được sung sướng gì đâu từ chuyện này, trong khi gã ta thì có."
"Không, anh ta cũng không, chị à. Làm sao anh ta có được khoái lạc trong điều mình căm ghét chứ? Mildred, lần nào anh ta cũng chống lại em. Anh ta làm đau mình để phản đối em. Anh ta căm ghét điều đó, căm thù em và cũng chắc là em biết tất cả. Đôi mắt đó..." Nàng rùng mình lần nữa. "Em không thể đến đó lần nữa, em không thể ép buộc anh ta lần nữa, dù cuộc đời em phụ thuộc vào nó"
"Nếu như kế hoạch của em thất bại thì sao?
“Nó sẽ không, nó phải thành công. Gilbert sẽ không biết là anh ta đã trốn thoát. Hắn sẽ nghĩ em vẫn còn đến với anh ta mỗi đêm. Khi em biết chắc mình có thai hay không em sẽ nói với gã là em đã thả anh ta đi. Hắn sẽ không trừng phạt em vì điều đó, vì hắn không muốn gây rắc rối với đứa bé. Lúc đó, anh ta sống hay chết không còn quan trọng với kế hoạch của hắn nữa. Hắn đã tự nói sẽ không ai tin một tên hầu dám lên tiếng nhận đứa bé. Nhưng đó là điều tối thiểu đối với sự lo lắn của em"
"Chị không chắc hắn là người hầu đâu" Mildred thừa nhận một cách khó khăn. "Chị cũng thấy vẻ kiêu ngạo của hắn à?"
“Anh ta nói mình còn có người hầu đã bị giết khi anh ta bị bắt."
"Lạy chúa, thêm một lí so nữa để anh ta căm thù em", Rowena thở dài. "Vậy hắn là con rơi của một hiệp sĩ. Chị có nghĩ anh ta sẽ tiết lộ với ai đó những gì đã bị đối xử ở đây không?"
“Không, không bao giờ." Mildred đáp lời ngay lập tức.
“Sau này chúng ta không lo chuyện hắn sẽ gây nên tin đồn nếu đứa bé được sinh ra. Nhưng dù có dù không, Gilbert cũng sẽ dẹp hết. Hắn sẽ rời nơi này để chống lại kẻ gây chiến Fulkhurst , cả 2 có thể sẽ giết chết lẫn nhau. Ngay khi hắn vừa rời khỏi nơi này, chúng ta cũng sẽ đi. Em vẫn còn tất cả quần áo, gần đáng giá một gia tài, ở đây gần thị trấn, chúng ta có thể thương lượng để bán hết với giá cao. Chúng ta sẽ tự thuê thêm người giải cứu mẹ em khỏi thành Ambray, trong khi Gilbert đang bận rộn ở Tures, chúng ta sẽ tìm đường đến Pháp và bảo trợ của vua Henry.
"Lãnh chúa Gilbert sẽ không vui khi mất Kirkburough và em"
"Chị nghĩ em sợ điều đó à?" Rowena gần như gầm gừ trong sự chua xót. "Sau những gì hắn đã làm, mọi hi vọng của em là cầu cho hắn không bao giờ tìm thấy được niềm vui trong bất cứ điều gì"
Buổi chiều hôm đó, Rowena dường như đạt được điều mong muốn, dù ít nhất cũng là tạm thời, Gilbert không đi lâu vào thị trấn, nơi gã chỉ tìm thấy hơn 3 người đàn ông mà gã cho rằng đáng để thuê và thêm 4 người nữa đáng để huấn luyện. Khi đó, một tin báo đến làm hắn giận tím người. Nàng thích thú chứng kiến cơn giận đó từ nơi nàng ngồi thêu bên lò sưởi.
Nàng đã được phép xuống đại sảnh vài giờ mỗi ngày vì thế mọi người có thể dần quen với nàng, và vì thế nàng có thể đảm bảo với mọi người rằng Lãnh chúa Godwine đang trên đà bình phục, nhưng vẫn còn yếu để rời khỏi phòng, và lão ta vẫn còn khăng khăng để nàng chăm sóc lão. Gilbert nhận thấy điều đó là cần thiết, và cũng cần thiết để thông báo rằng Lyon vẫn còn bệnh nặng nên không thể làm tròn bổn phận với người vợ mới. Sau này, khi thời cơ chính muồi, Gilbert sẽ chính thức tuyên bố lão lãnh chúa đột ngột trở nặng và qua đời.
Nàng nhìn gã anh kế đang tím dần, hắn quá bực tức, và nguyền rủa hênh hoang, đuổi lần lượt gần hết người hầu ra khỏi đại sảnh. Ý nghĩ đầu tiên của nàng là bằng cách nào đó hắn phát hiện ra người thay thế Lyons đã trốn thoát. Nhưng chỉ trừ phi gã đàn ông ấy ngu ngốc để bị bắt lại chứ không thể nào, vì Gilbert còn chưa lên đến cầu thang kể từ đêm đó.
Khi hắn nhận thấy nàng đang ngồi đó màu sắc trên gương mặt hắn từ từ dịu lại. Trông gã đầy suy tư khi gã nhìn xoáy vào nàng, quá suy tư và đầy tính toán. Nàng cố thở bình thường khi hắn tiến gần, nhưng bất thình lình nàng khiếp sợ sẽ bị bắt làm những hành động mới mà nàng ghê tởm. Thế nhưng khi nàng nghe thấy những gì hắn nói, nàng chỉ muốn bật cười nếu không nghĩ gã sẽ tát nàng vì điều đó.
"Ta không biết bằng cách nào hắn phát hiện Kirkburough bây giờ thuộc về ta, nhưng hắn phải biết, quân Fulkhurst đã theo ta đến đây. Chúa nguyền rủa hắn, hắn luôn bám theo ta."
“Ta nhớ ngươi đã nói hắn đang ở Tures"
"Hắn đã ở đó, nhưng chắc hắn được cảnh báo về việc quân ta đang tiến đến và trốn thoát trước khi bắt đầu bao vây. Chắc hắn kêu thêm quân vì hắn đi với gần 500 lính dưới trướng."
"Nếu hắn gọi thêm viện binh thì sao không ngay lập tức đến Tures để đánh bại quân của ngươi?"
"Đừng có ngu ngốc thế, Rowena." Gilbert nóng nảy cắt ngang. "Thành Tures là pháo đài vững chắc của cha nàng, nàng biết nó được phòng thủ thế nào mà. Không cần hắn, quân lính còn lại có thể bảo vệ pháo đài trong vài tuần. Do đó hắn không cần phải vội vàng trở lại Tures, sẽ không cho đến khi hắn biết rằng ta đang ở đây với một toán quân. Chỉ cần bắt được ta, hắn có thể kết thúc sớm và giải tán hết quân của ta"
"Hoặc hắn có thể giết chết ngươi"
Hắn nhìn nàng trừng trừng, nhưng nàng thích thú quan sát màu sắc của hắn lu mờ thành một màu tái nhợt không tự nhiên.
Ngươi có chắc đó là hắn?", nàng hỏi. "Tures ở phía bắc cách đây đến 2 ngày đường."
"Không ai có thể lầm lẫn màu cờ của hắn, ngọn lửa đỏ đầu rồng đáng chết trên nền cờ đen. Chính là hắn, và hắn sẽ ở đây trong vòng chưa tới 1 giờ nữa, nên ta phải đi ngay."
"Còn ta?”
“Hắn sẽ chiếm pháo đài dù có ta hay không. Hắn biết, nơi này của ta và hắn đã thề sẽ lấy hết tất cả những gì thuộc về ta vì chúng ta đã xâm chiếm Dyrwood. Thật đáng nguyền rủa, tại sao hắn chưa thoả mãn với mạng sống của cha ta chứ?"
Hắn không nói điều đó với nàng nên nàng không nhất thiết trả lời. Nàng không thể hiểu nổi sự báo thù cho cái chết đó là thế nào, nhưng nàng đã được báo động rằng lãnh chúa Fulkhurst đang đến đây, và Gilbert dự định để nàng lại đối mặt với hắn. Bất cứ điều gì cản trở Gilbert và kế hoạch đáng kinh tởm của hắn đều sẽ đượcnàng đón nhận đủ.
"Nàng sẽ đạt thoả thuận với hắn vì bản thân mình." Hắn nói tiếp. "Hắn sẽ không làm hại nàng. Năm ngoái, gã chiếm người của ta, Tiểu thư Avice, và chỉ cần nàng ấy thề trung thành với hắn. Hãy làm như thế nếu hắn yêu cầu, chỉ cần đồng ý thì sẽ không có chuyện gì cả. Ta sẽ trở lại đây với người của ta trong vòng 3 ngày để đánh bại hắn. Được lắm, kết thúc ở đây tốt hơn là ở thành Tures vì Kirkburough dễ bao vây hơn. Ta sẽ có đủ quân để làm điều đó, nhiều gấp 3 lần quân của hắn. Đừng sợ, Rowena, ta sẽ giành lại nàng về trong vòng tay ta nhanh thôi."
Vừa nói hết, hắn tóm lấy nàng và trao một nụ hôn mà không thể hiểu như tình anh em. Nàng kinh ngạc. Nàng cự tuyệt. Nàng không biết hắn khao khát nàng cho đến khoảnh khắc đó.