Rowena vẫn còn bàng hoàng với những gì còn lại của ngày khủng khiếp đó. Nàng bị quăng lên ngựa, cổ tay bị trói, còn dây cương do người khác điều khiển nên nàng không phải tập trung định hướng cho con vật. Nàng không để tâm quan sát đường đi., vì nàng biết lâu đài Fulkhurst ở phía bắc và nàng cũng biết họ đang đi với tốc độ nhanh nhất. Đến đó thế nào không quan trọng.
Đoàn người đưa nàng đi ban đầu gồm 5 người, dù tất cả đều là hiệp sĩ nhưng vẫn là quá ít nếu bị cướp đường tấn công. Tuy nhiên, 6 hiệp sĩ khác đã nhập chung với họ trên đường đi với khá nhiều yêu cầu đặc biệt từ lãnh chúa của họ.
Một cách thờ ơ, Rowena nghe thấy, rằng nàng không được nói chuyện với ai ngoại trừ phải nghe theo mệnh lệnh, nàng cũng không được nhận một sự tiếp đãi đặc biệt nào vì nàng được cho là một phu nhân gây ra đại họa, và không ai được chạm đến nàng chỉ trừ những lúc lên xuống ngựa, còn những lúc khác nàng phải bị trói. Nàng không quan tâm. Nàng thậm chí còn không nghĩ gì về những điều đó khi cú sốc từ những gì xảy ra trước đó vẫn còn lãng vãng.
Họ cắm trại ngay cạnh đường, vừa lúc những con ngựa được tháo yên và lửa được nhóm lên thì thêm 20 người của lãnh chúa Fulkhurst lại đến. Nhìn ngựa có thể đoán họ chạy rất nhanh để bắt kịp đoàn người của nàng ngay trời tối.
Sự quan tâm của Rowena cuối cùng cũng bị khuấy động, vì ban đầu nàng lo sợ Lãnh chúa Fulkhurst đang đến, nhất là khi nàng trông thấy một người đàn ông đang cưỡi con ngựa chiến cao hơn những người còn lại. Tuy nhiên, khi bọn họ tiến đến gần ngọn lửa, nàng quyết định không phải là hắn sau khi người đàn ông tóc đen đó cởi bỏ áo giáp chỉ mặc áo dài thắt ngang lưng và quần len. Nhưng nàng cũng không thể biết nhiều hơn.
Tuy anh ta không ăn mặc như 9 hiệp sĩ khác trong toán quân mới đến, nhưng 1 tên lính chạy lại dẫn ngựa cho anh ta giống như những người khác. Nàng cho rằng ít ra 10 người này cũng là cận vệ dù mỗi người trong số họ trông trẻ hơn nàng, và ăn mặc quá giống những cận vệ thân tín. Nàng không cách nào biết chắc được. Có quá nhiều người nói cùng lúc nên nàng không thể nghe được một cuộc trò chuyện nào rõ ràng từ nơi nàng đang ngồi một mình với trước mặt là đống lửa và lưng dựa vào gốc cây.
Sau khi được phép đi vệ sinh, nàng càng bị canh phòng kỹ càng hơn, và lúc nào cũng có 1 tên lính đứng cách nàng khoảng chừng mét rưỡi. Hai cổ chân nàng nối lại với nhau bằng sợi dây dài có thể vòng lên đến đầu gối. Một sợi dây khác dài hơn cột eo nàng vào thân cây. Tay nàng đã bị buộc lại phía sau lưng vì thế không thể chạm đến nút dây phía dưới chân. Nàng cực kỳ khó chịu trước sự cứng nhắc của những tên lính với lệnh của lãnh chúa Fulkhurst “không một sự tiếp đãi đặc biệt’.
Khi tên cao to mới đến nhìn nàng bằng ánh mắt hiếu kỳ, nàng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Không phải Fulkhurst vì tên này đã cho nàng quá nhiều quan tâm. Rồi sau đó nàng càng chắc chắn hơn khi nghe thấy một tên cận vệ thứ thiệt xưng hô với hắn.
“Lãnh chúa đã phái người đến sao, ngài Robert? Tôi đã không nghĩ ả ta là một tù nhân quan trọng đến thế.”
‘Bất cứ một tù nhân nào cũng quan trọng với lãnh chúa cả, nếu không ngài ấy đã không bắt họ.” Robert trả lời.
“Thì đúng vậy.” Tên cận vệ đồng tình.
“Mặc dù tôi rất an tâm trao trách nhiệm canh giữ cô ta cho ngài khi lãnh chúa Warrick ra lệnh đưa cô ta an toàn về Fulkhurst, nhưng ngài có biết cô ta đã phạm tội gì đến nỗi phải vào ngục không?
“Ngài ấy không nói, và đó cũng không phải chuyện của chúng ta.”
Tuy nhiên, bọn họ rất tò mò, tất cả trong đoàn. Rowena có thể nhìn thấy điều đó trong mắt từng người mới đến khi họ nghe thấy câu hỏi và nhìn vào nàng. Nếu họ không biết vì sao nàng bị kết án quá nặng nề như thế thì nàng cũng không thể tìm ra câu trả lời sớm hơn. Sự hiếu kì của họ không thể nhiều bằng nàng. Tuy nhiên, trộn lẫn trong thắc mắc của họ nàng còn thấy được sự ngưỡng mộ, làm nàng không cảm thấy gì ngoài khó chịu. Có lẽ mệnh lệnh không được chạm vào nàng là điều tốt so với những gì nàng biết về các nữ tù nhân. Năm ngoái, một người đã bị giam giữ trong tù của Gilbert chỉ một ngày như một hình phạt nhẹ, nhưng tên cai ngục đã giở hết các trò đồi bại với nữ tù đó.
“Richard, thực ra, ngươi khá chắc rằng cô ta không thể chạy thoát phải không?”
Robert nói quá khô khan làm Richard đỏ mặt. Robert đã thấy sợi dây buộc ngang eo Rowena, còn sợi dây buộc 2 chân nàng đã bị dấu dưới gấu váy, một tấm khăn mền đơn phủ lên trên.
“Ngài chưa nghe giọng của lãnh chúa Warrick khi ngài ấy ném cô ta cho tôi.”, Richard biện hộ.
‘Không, nhưng ta đang ở đây với đầy đủ người để đảm bảo tù nhân được canh phòng cẩn mật cả ngày lẫn đêm. Ngài ấy không nói gì về việc không cho cô ta ngủ cả.”
Vừa nói, Robert vừa bước vòng qua đống lửa để tháo sợi dây ngang eo của nàng. Anh ta cũng cột lại 2 cổ tay nàng ra phía trước. Rowena nói cảm ơn sau đã xong, nhưng anh ta không tỏ dấu hiệu gì là nghe thấy, cũng không nhìn vào mắt nàng. Rồi sau đó bọn họ hầu như quên nàng khi dọn đồ ăn mang theo cho bữa tối.
Một tên lính mang đến cho nàng một miếng bánh mì và khoanh phô mai mốc cùng một túi nước. Nàng không muốn ăn như thể sẽ nhuốm bệnh nếu thử một miếng, nhưng nàng rất cảm kích với nước uống. Tuy nhiên, nàng đã không nói ra, nếu bọn họ không muốn nói chuyện với nàng thì tại sao nàng phải nói với họ/
Nàng ước gì không bị cuốn vào những suy nghĩ về tình thế khó khăn của mình từ khi Robert đến. Nó sẽ dễ dàng đối phó hơn khi đầu óc nàng từ chối nghĩ đến tất cả những gì liên quan.
Bây giờ nàng đã biết tên người đàn ông đã tống nàng vào ngục của hắn. Nàng đã nghe thấy tên Warrick de Chaville trước đó, nhưng không biết rằng người ta đang nói về Lãnh chúa Fulkhurst. Ngục tù của hắn, lạy chúa, nhà tù không còn bao lâu nữa là hiện thực. Xà lim. Nàng sẽ ở đó vào ngày mai với tốc độ mà họ đang đi.
Hắn phải biết nàng, vì nàng là chủ nhân hợp pháp của 3 phần tài sản đã được cống nạp cho hắn. Tại sao không phải người khác? Và làm sao hắn biết được? Nàng chưa bao giờ gặp hắn, cũng chưa từng thấy hắn trước đây. Nhưng hắn có thể nghe thấy nàng kết hôn với Godwine Lyons và nàng đã nói tên mới của mình cho hắn nghe. Đúng, nhưng tại sao hắn muốn bắt nàng vào tù? Biết bao nhiêu người đã chết trong tù, vì bị quên lãng, vì thức ăn tệ hoặc hàng tá lí do khác. Nếu nàng chết, nàng không thể đòi yêu sách cho tài sản của mình, kể cả Gilbert cũng thế.
Chúa ơn, đây không phải là tình trạng giam giữ tạm thời. Fulkhurst muốn nàng chết mà không muốn phải tự tay giết người. Nàng không thể thấy điều gì khác trừ điều đó.
Nàng ước mình không phải là một người thừa kế. nàng ước mình chỉ là một người hầu thấp kém không danh phận mà đàn ông thèm muốn. Tures và tất cả tài sản thừa kế không mang lại cho nàng điều gì ngoài sự tham lam kể từ khi nhà d’Ambrays quyết giết chết cha nàng để chiếm lấy chúng.
Rowena chỉ nhắm mắt được một chút trong đêm đó, nhưng nàng không thấy mệt trong ngày hôm sau. Sự lo lắng không cho đầu óc nàng yên tĩnh. Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, thu ngắn từng dặm đường.
Họ tới Fulkhurst khi hoàng hôn buôn xuống. Vầng sáng đỏ trên những bức tường của lâu đài gợi cho Rowena nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Kirkburough làm nàng run rẩy. Chẳng phải chỉ mới 4 ngày trước nàng vừa nghĩ mình bước vào địa ngục đó sao? Nàng biết nó còn tệ hơn trong ngôi nhà của đầu rồng phun lửa nơi phương bắc.
Nơi này là một pháo đài vững chắc, được phòng thủ chắc chắn giống như lâu đài Tures. Nhưng trong khi Tures vươn cao lên bầu trời với pháo đài cao 5 tầng thì Fulkhurst lại dàn trải khắp vùng. Phần sân bên ngoài mới được xây thêm khoảng 10 năm trước là lí do tại sao sân trong rộng hơn nhiều so với bình thường. Những bức tường của cả 2 khoảng sân đều rất dày và vững chắc, phía trước là các hố hào sâu hoắm.
Phần sân ngoài rộng lớn, gần giống như một thị trấn với khá nhiều nhà cao tầng, gồm cả một sảnh mới đang xây dựng với 2 tầng cao. Vũ khí được rèn ở sân trong nhưng vẫn còn rất nhiều khoảng trống.
Lâu đài được xây bằng đá gồm 4 tầng, nhưng to lớn hơn bình thường. Sau đó, Rowena nhanh chóng phát hiện ra vẫn còn một tầng nữa bên dưới. Vượt qua cửa sập trong tầng hầm nhà kho mới đến nhà giam, đây cũng là phần Lãnh chúa Warrick xây thêm cho lâu đài.
Những bậc thang dẫn xuống phòng cai ngục nhỏ với những bức tường đá, sàn nhà bằng gỗ, nhưng lúc này trống không. Cánh cửa duy nhất bằng thép được chắn ngang bằng một thanh thép. Phía sau là một hành lang dài khoảng 2 met được kết thúc bằng một cánh cửa thép khác. Hai bên hành lang cũng có cửa như thế. Xà lim phía cuối đường là to nhất, Rowena không cần phải đoán cũng biết nó vuông vức với 2met rưỡi mỗi cạnh. Nền đất lạnh lẽo nối với những bức tường đá ẩm ướt, trần là những chấn song như khung lưới của cổng thành, phía trên là sàn gỗ của tầng hầm nhà kho.
Xà lim trống hoác, thậm chí cũng không có một miếng giẻ rách. Không chính xác là lạnh vì đang là mùa hè, nhưng nước ngấm từ sàn nhà phía trên. Rowena nhìn chằm chằm vào căn xà lim nhỏ, hoang vắng trong ánh sáng của ngọn đuốc, mà cố kềm không khóc.
Robert đã tự mình dẫn nàng đến đây, anh ta không nói một lời khi tháo nút dây ở cổ tay nàng, nhưng đã nhíu mày. Ánh mắt anh ta chạm tia nhìn của nàng sau khi kết thúc và nàng chắc rằng anh ta muốn nói với nàng, thế nhưng, lệnh của lãnh chúa đã ban ra, mà anh ta là người tuân lệnh đến những chi tiết nhỏ nhất. Tuy nhiên, khi quay người chuẩn bị đi khỏi, anh ta đã gằn giọng với người cầm đuốc.
“Gác đuốc ở đó rồi đi tìm người cai ngục về đây và bảo hắn mang cho cô ta nệm rơm cùng những vật dụng cần thiết khác.”
Nàng không nhận ra cho đến khi cánh cửa đóng lại nhốt nàng trong xà lim khủng khiếp này cùng với bóng tối. Nàng bị bỏ lại trong im lặng. Tai nàng căng ra để cố nghe những bước chân rời rạc, nhưng âm thanh đó không kéo dài lâu. Tiếp theo chỉ còn tiếng chuộT chạy loạn xạ trên nền nhà phía trên đầu nàng.