Hơi thở của Rowena bị chặn lại hoàn toàn. Mắt nàng nhắm lại trong sợ hãi. Fulkhurst đã nói giống thật giống. Nàng hiểu ý gã sẽ bắt ép nàng như nàng đã ép buộc gã. Và điều đó sẽ không thích thú gì cho nàng như trước đây, mà lẽ ra nó phải có. Tuy nhiên, tại sao gã lại chọn cách này để trừng phạt nàng khi gã quá căm ghét nàng đến nỗi không thực sự muốn chạm vào nàng chứ? Nhưng dĩ nhiên, sự trả thù rất quan trọng với gã mà nàng đã hiểu bản chất đó. Thế nhưng phải cởi bỏ quần áo trước gã…
“Nếu ta phải khẳng định với cô…”
Một lời đe dọa nữa chưa biết là gì, nhưng nàng biết mình không muốn rõ.
“Không, tôi sẽ làm’, nàng nói với giọng thì thầm khổ sở. Nàng xoay người để tháo dải thắt lưng thêu, nhưng chỉ trong vài bước, gã đã ở phía sau nàng, tay gã kẹp chặt vai nàng đau điếng khi quay người nàng lại. Bất cứ điều gì nàng làm không đúng, sự giận dữ của gã lại lên cao. Nhưng gã đã không làm nàng phải tự hỏi lí do.
“Cô biết ta muốn nhìn thấy cô tự lột trần để kích thích khẩu vị của ta mà. Đó là điều tại sao cô đã cởi đồ trước mắt ta trước đây. Những ai đã hướng dẫn cô, nha đầu, cho lời khuyên rất khéo. Nhưng nghe đây. Nếu ta không thể đạt tới những gì ta muốn do thiếu quan tâm với những gì cô yêu cầu, cô sẽ phải chịu trách nhiệm về nó. Nhưng cô sẽ không có sự trợ giúp khác, giả như đó là những gì cô nghĩ, bởi vì điều ta không thể làm, ta sẽ đưa người khác đến làm, không, 10 người khác. Ta nghi ngờ cô cũng chán ghét chúng như với ta.’
Rowena chạm vào mắt gã khi gã lùi bước và thầm xin chúa cho nàng biết gã thực sự muốn thế hay đó chỉ là lời đe dọa điển hình. Trông gã đủ độc ác để thực hiện nó, cũng như trông gã đủ giận dữ để tiến hành. Nhưng gã đã muốn giống thật giống, vậy nhìn nàng bị cưỡng hiếp bởi người khác không phải điều tương tự. Thật thế chăng?
Nàng thả thắt lưng xuống sàn nhà, rồi nhanh chóng với tới đường viền áo dài. Nàng không thể phó mặc số phận với gã, không, với hậu quả khủng khiếp như thế. Nhưng nàng càng cố nhớ những lời khuyên của Mildred, nàng càng không thể hình dung lại được một điều đơn lẻ nào. Căn phòng quá sáng trong ánh nắng ban ngày làm da nàng càng nóng vì mắc cỡ, còn những ngón tay nàng trở nên lóng ngóng. Nàng biết mình không hấp dẫn chút nào.
Máu Warrick đã thực sự cuộn lên vì nàng. Sự khiếp sợ của nàng kích thích gã, đó là tất cả, chứ không phải là sự ửng hồng trên má nàng. Không là sự trong trắng của nàng trong từng cử chỉ. Chắc chắn cũng không là cơ thể nhỏ bé nhưng thanh tú mà gã còn nhớ giờ chuẩn bị phô bày trước mắt gã lần nữa. Gã nhận ra với sự thất vọng là gã không thể tiếp tục quan sát nàng, hoặc cũng sẽ không thể làm hết những gì dự định tiến hành.
Với tiếng rủa thầm, gã đi vòng qua bên kia giường và nhặt lên sợi xích. Gã đã muốn để nàng tự căng nó bên dưới giường rồi cố định nó theo lời gã, chỉ để làm tăng sự náo động của nàng, nhưng giờ gã tự mình làm vì bối rối. Nó chỉ không kéo dài lâu, không lâu như thời gian nàng cần để cởi đồ.
Chiếc áo dài đỏ của nàng đã nằm trên sàn nhà, áo lót tay dài nằm phía trên. Nhưng nàng vẫn còn mặc một chiếc áo lót ngắn bằng vải lanh mỏng, và khi tay nàng nắm đường viền áo kéo nó qua đầu thì nàng cũng nhận ra những gì gã đang làm.
“Làm ơn, đừng.’ Nàng nài xin, ánh nhìn chuyển từ cùm xích trên tay hắn đến đôi mắt lạnh lẽo. “Tôi sẽ không chống lại ngươi, tôi thề đấy.’
Gã thậm chí không ngập ngừng, đáp lại chẳng chút mủi lòng.
“Nó sẽ giống y chang, chính xác từng li.”
Rowena nhìn chằm chằm vào những sợi xiềng xích khi gã kéo lên phía trên ra ngoài trụ cuối chân giường rồi cột nó lại vì thế sẽ ngăn nàng khép chân lại.
‘Nó không giống thế”, nàng nói.
“Có chút khác biệt vì giới tính của người bị xích. Chân của ta không cần phải mở rộng, nhưng cô thì có.”
Nàng nhắm chặt mắt trước hình ảnh tưởng tượng mà lời lẽ của gã đã vang lên. Giống thật giống. Nhưng nàng không thể ngăn cản nó, cũng không thể cầu xin ban ơn vì gã sẽ không chấp nhận. Gã đã định cư xử thô lỗ với nàng, nhưng nó không là chính xác những gì đã được làm với gã.
“Quá lâu rồi đấy, nha đầu,’ gã cảnh báo nhẹ nhàng. ‘Đừng cố thử thách sự kiên nhẫn của ta nữa’
Nàng giật mạnh áo lót qua khỏi đầu rồi trèo nhanh vào giữa giường, bất cứ điều gì để làm xong điều này cùng với nỗi sợ kinh khiếp sẽ bỏ nàng lại. Nàng nằm xuống trước khi gã yêu cầu, nhưng cơ thể nàng cứng lại như một tấm ván. Nàng nhắm mắt, thật chặt, chỉ có thề nghe thấy tiếng bước chân mang gã đến cuối giường.
“Banh ra”
Nàng thầm rên rỉ, nhưng không dám phản đối gã.
“Rộng hơn”, gã nói tiếp và nàng cũng làm theo.
Nhưng nàng đã thở gấp khi những ngón tay gã ôm lấy cổ chân nàng cho đến khi được thay thế bằng thép lạnh. Vòng cùm không khép chặt như từng vừa khít gã, sức nặng của xiềng xích kéo nó xuống đến tận chỗ hõm và gót chân nàng. Bàn chân còn lại cũng nhanh chóng rơi vào cảnh tương tự, rồi gã phát ra một tiếng lầu bầu khi sợi xích không kéo đủ dài đến đầu giường để đụng đến cổ tay nàng. Nó đã bị cắt theo chiều dài kéo căng người gã, còn nàng phải dài hơn.
“Dường như phải có thêm sự khác biệt”
Sự bực bội rõ ràng trong giọng gã. Hi vọng được khuấy lên rằng gã sẽ từ bỏ xiềng xích, nhưng nàng đã mừng quá sớm vì gã nhanh chóng trở lại với 2 sợi vải nối cổ tay nàng với cùm sắt. Giống thật giống, vì thế nàng có thể nghe tiếng kẽo kẹt của xiềng xích khi động đậy, như gã từng bị như thế. Nàng có thể cảm nhận được sức nặng của nó trì trên chân tay cũng giống như gã đã cảm thấy.
Nàng thử cong người và ngay lập tức trải qua cảm giác sợ hãi kinh khiếp. Lạy Chúa, phải chăng đây là những gì gã đã cảm nhận? Thật bất lực và đầy sợ hãi? Không, gã đã không hề sợ mà chỉ giận dữ. Nàng ước mình có thể đưa ra cảm xúc mãnh liệt hơn để trợ giúp nàng vượt qua nó, nhưng sự tức giận như gã từng thể hiện là điều xa xôi nhất nàng nghĩ đến. vì thế nó không thể giống thật chính xác. Nàng sẽ không vặn vẹo và chống đối tránh né gã chạm vào mình, sẽ không cố thử mê hoặc gã bằng mắt hoặc rung lắc giường đánh bật gã. Nàng chỉ có thể hi vọng những điều khác biệt này không là gì với gã và không làm gã tức giận hơn.
Mắt nàng mở to trong kinh ngạc khi một miếng giẻ ấn mạnh giữa môi mình. Nàng đã quên nó, nhưng gã thì không. Gã không muốn nghe nàng khẩn cầu giống như nàng trước kia, dù lí do của họ không giống nhau. Gã không cảm thấy có lỗi như nàng bị dằn vặt. Gã đang tiến hành trả thù, trong khi nàng chỉ biết cố bảo toàn mạng sống của mẹ mình.
Sự thỏa mãn trước cảnh bất lực của nàng rực sáng trong mắt gã. Nàng ước mình không trông thấy nó, hoặc cũng không thấy gã cởi bỏ quần áo trước khi nhét giẻ vào miệng nàng. Tuy nhiên, dấu hiệu của sự sẵn sàng lại mang đến cho nàng chút nhẹ nhõm. Nàng chỉ phải chịu đựng bị mỗi mình gã cưỡng hiếp, rồi sau đó không bị cưỡng ép bởi nhiều người cho gã chứng kiến. Và nàng nhận biết điều gã sẽ cảm nhận giống bên trong nàng. Nàng có thể chịu đựng nó, không, nàng phải chịu đựng nó.
“Ta tự hỏi liệu cô có còn trinh nguyên ở đây khi cô đã ở đó.” Tay gã đi đến ngực nàng như để khoanh vùng lời gã nói, cả 2 tay, rồi mắt gã cũng ở đó để xác nhận việc mình làm. Rowena nhìn chăm chăm vào mặt gã vì thế nàng có thể phán đoán khoảnh khắc gã chấm dứt đùa giỡn với nàng, điều mà gã đang làm. Không cần phải mơn trớn và vỗ về nàng sẵn sàng như nàng thấy cần thiết phải làm như thế với gã. Gã đã trong cảnh đó, còn nàng không cần thiết. Và nàng cảm thấy không gì hơn là sức nóng từ lòng bàn tay gã, rồi một thoáng ngạc nhiên khi nó quá dịu dàng. Đơn giản nàng quá sợ để cảm thấy nhiều hơn điều đó.
Gã đùa giỡn với ngực nàng khá lâu, búng nhẹ nụ hoa mềm mại rồi siết chặt và kéo lần lượt. nhưng khi gã kết thúc với một cái cau mày, Rowena nghĩ mình sẽ chết mất vì sợ hãi. Nàng không biết rằng gã không thể làm cho đầu ngực nàng cương cứng để phản ứng lại sự mơn trớn của gã, thậm chí dù chỉ một chút hay chỉ một lần. Vẫn cái cau mày làm nàng hoảng sợ đó, gã đưa tay vào giữa chân nàng rồi len một ngón tay vào bên trong.
Nàng rên rỉ trước cảm giác khó chịu vừa đến. Gã càng cau mày khắc nghiệt hơn.
‘Nàng nhất định phủ nhận sự nhục nhã mà ta đã chịu đựng? Ta nghĩ là không, nha đầu”
Một lời đe dọa khác, nhưng nàng bị lạc lối lần này và cũng không đề nghị gã giải thích. Nàng không biết điều gì làm gã không hài lòng như thế, và cũng không rõ sự nhục nhã nào gã nghĩ nàng phủ nhận mà gã muốn nàng biết. Nàng làm mọi điều gã ra lệnh chỉ để nhận lấy sự tức giận khủng khiếp trên mặt gã. Tuy nhiên, nàng có thể làm gì hơn khi bị xích vào giường.
Nàng bắt đầu run rẩy, dù không mạnh mẽ khi nàng nghĩ mình chuẩn bị chết, nhưng cũng đủ để gã nhận thấy và gầm gừ:
‘Nhắm mắt lại, cô thật đáng nguyền rủa. Cô làm rất tốt để sợ ta, nhưng ta không muốn cứ phải phản ứng từng cái cau mày của ta, nhất là lúc này. Ta sẽ không làm quá hơn những gì cô đã làm với ta, và cô biết rõ cách thức mà, vì thế hãy ngừng sợ hãi. Ta ra lệnh đấy.”
Gã đã mất trí khi nghĩ rằng nàng có thể thực hiện nó, không cần biết điều gì làm yên lòng mà gã trao cho nàng. Gã không còn tỉnh táo vì chính những lời của mình, gã muốn nàng sợ gã, nhưng không phải lúc này. Điều khác biệt khi nào, vì chúa? Nhưng gã đã yêu cầu thế. Lạy chúa, làm sao nàng có thể tuân theo?
Nàng nhắm mắt lại. Gã đã đúng trong khía cạnh này, rằng nàng đã thực sự phản ứng lại theo sự bực tức được thể hiện rõ nét trên mặt gã. Nhưng thậm chí sự sợ hãi khi không thể đoán trước điều gì gã làm tiếp theo cũng tệ giống như trông thấy những sự tức giận đó. Rồi gã làm theo giống những gì đã nói, không hơn những gì nàng đã làm. Gã bắt đầu ve vuốt nàng, không chỉ nơi ngực nàng mà ở khắp nơi.
Nàng ngừng tự hỏi vì sao gã vuốt ve nàng khi điều đó là không cần thiết cho mục đích của gã, nhưng đôi tay gã thật dịu dàng và nàng đón chào nó làm gã dịu lại. Không hiểu sao nàng bắt đầu thả lỏng, nàng bắt đầu cảm nhận được những điều khác ngoài sợ hãi: khung bàn tay gã có vết chai, nhưng không thiếu sự nhẹ nhàng, hơi thở gã thật ấm phả thật gần và nàng nổi da gà khi gã ở gần những vùng nhạy cảm.
Nàng thật thư giãn khi miệng gã tiến đến ngực nàng đến nỗi cảm thấy khoảnh khắc báo động không tồn tại. Sức nóng nhấn chìm nàng sau đó rồi một luồng kích thích bất ngờ khiến nụ hoa nàng co lại đồng thời một cảm giác lạ lẫm xuyên thẳng đến bụng nàng. Nàng không phiền với cảm giác đó, nhưng nó làm nàng nhớ đến những điều không dễ chịu mà nàng từng cảm thấy khi vuốt ve gã. Phải chăng gã cũng đã thấy thế lúc đó? Phải chăng gã cũng cùng cảm nhận ngay lúc này?
Sự mơn trớn dần trở nên mạnh hơn khi gã đã lôi cuốn được sự hưởng ứng của nàng như mong muốn. Nàng không để tâm đến điều đó mà ngược lại, không ý thức được mình đang uốn người theo tay gã, trên ngực nàng, trên bụng nàng như thể nàng đột nhiên khao khát nó. Nhưng khi tay gã hướng trở lại điểm nối giữa 2 chân nàng thì nàng cứng người trở lại. Chỉ là lần này gã không cố thúc những ngón tay vào trong. Gã chỉ tiếp tục mân mê nàng một cách êm ái rồi chạm đến vùng sâu kín nhất mang lại cảm giác đê mê đến cực độ. Nàng thoải mái hơn và không màng tại sao được như thế cũng như ai đang làm nó. Xúc cảm thật nhạy, như một dòng chảy len lỏi mọi ngóc ngách thầm kín nhất trong nàng. Nàng thậm chí không nhận thấy gã đã di chuyển lên trên người mình, nhưng khi nàng cảm nhận được chất nam tính nhất trong gã đang dần trượt nhẹ nhàng vào nơi ấm nóng thì nàng vội mở mắt kinh ngạc và ngay lập tức chạm mắt gã, đôi mắt chất chứa chiến thắng hoành tráng làm nàng thầm quỵ lụy. Gã nghiêng người phía trên nàng với 2 tay chống thẳng xuống giường, vì thế chỉ chạm vào nàng ở nơi gã đang lấp đầy. Nàng không nhìn xuống điểm nối giữa 2 cơ thể vì nàng không thể rời mắt khỏi gã.
“Giờ nàng đã biết được cảm giác không thể khống chế được cơ thể phản bội của mình rồi chứ,” gã hầu như rên rỉ trong sự thỏa mãn. “Nàng làm ta phải muốn nó bấp chấp sự tức giận, thì giờ ta khiến nàng phải khao khát bất kể nỗi sợ.”
Nàng lắc đầu điên cuồng, nhưng gã chỉ cười rồi nhấn sâu vào nàng.
“Đúng vậy, hãy phản đối như ta đã làm, nhưng bằng chứng là sự dễ chịu khi ta tiến vào, là sự ướt át đang bao phủ ta đây. Đó là những gì ta muốn, nha đầu, ép nàng đến mức sẵn sàng như nàng đã đối đãi với ta. Còn sự nhục nhã khi không thể phản đối ta sẽ là của nàng mỗi lần ta đến.”
Sự thỏa mãn mà gã đang cảm nhận khi báo thù thành công quá nặng nề cho nàng nhìn thấy như khi chứng kiến sự tức giận của gã. Rowena nhắm mắt một lần nữa để chống lại, nhưng đó là một sai lầm. Nó làm nàng nhận biết đầy đủ gã đang ở sâu trong nàng. Cảm giác không phải là một trải nghiệm mới mẻ, ngoại trừ trước đây nàng chưa bao giờ là “sẵn sàng”. Sự khác biệt không thể tả được, như ngày với đêm. Mỗi một cú nhấn chậm rãi làm nàng mong đợi đợt kế tiếp, mạnh hơn, sâu hơn, nhiều hơn… cuối cùng nàng thét lên chống lại miếng giẻ ngang miệng, đó là lúc khoái lạc chạm đỉnh bùng nổ đưa nàng vượt qua tất cả những gì mình có thể hình dung ra.
Nàng lả người và thỏa mãn, nhưng chỉ một chốc lát suy nghĩ ùa về, thật nhục nhã như gã đã muốn nàng phải nhận. Thật kỳ lạ rằng nàng tìm thấy khoái cảm trong đòn trừng phạt này, khoái cảm trong tay kẻ thù, kẻ khinh bỉ nàng với từng hơn thở. Nhưng giờ nàng thực sự biết hết những gì gã đã cảm nhận, tất cả và nàng căm ghét gã vì đã cho nàng thấy.