Warrick đánh con gái bằng sợi dây da dày đeo gươm, ngay trong đại sảnh trước mặt mọi người. Rowena dựa người vào ghế nàng được phép ngồi nãy giờ và nhắm mắt, nhưng nàng không thể cản âm thanh vào đầu. Trận đòn đúng nghĩa nghiêm khắc, tiếng la của Beatrix khàn đi, lời biện hộ của nó nghe thảm thiết. Rowena cắn chặt môi cố kềm không thử làm nó kết thúc trước khả năng của Warrick, nhưng khi gã ngưng con gái gã hối hận hoàn toàn và chẳng thể đứng nổi.
Sau khi nó được dìu ra khỏi đại sảnh, Warrick thả người vào chiếc ghế cạnh Rowena. “Lẽ ra nó phải làm ta nguôi giận, nhưng ngược lại.”
‘Nó chắc chắn liên quan đến tôi.”, Rowena cam đoan một cách không khốc.
Lời nói làm gã cười ngất. “Nha đầu…”
“Không, tôi rất tiếc.” nàng nói nghiêm túc. “Nhưng không thể xem thường chuyện này. Cơn giận của ngài vẫn còn thì có thể hiểu được vì ngài đau lòng khi bị chính con mình gây hại. Nhưng nên nhớ nó chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ còn non nớt chỉ cố nghĩ cách trả thù.”
Gã nhướng mày nhìn nàng. “Nàng đang an ủi ta sao, nha đầu?”
“Lạy chúa, tôi nào dám mơ thế” Gã không thể không cười lần này. “Ta mừng vì nàng vẫn ở đây”
Rowena nín thở trước những lời đó. “Thật sao?” nàng hỏi nhẹ.
“Đúng. Nếu không ta sẽ phải lùng bắt lại nàng trong cơn mưa này.’ Nàng nhìn gã trừng trừng vì câu trả lời đó cho đến khi thấy đường cong nhếch nhẹ trên môi gã. Phải chăng gã độc ác này đang trêu chọc nàng?
Nàng cảm nhận một tâm trạng thoải mái đáng kinh ngạc với gã ngay lúc này. Thực sự, gã dường như không còn là người bắt giữ nàng cũng như không còn là tù nhân của nàng nữa. Phải chăng đêm đam mê mà họ đã chia sẻ cùng nhau đã đặt dấu chấm hết cho sự trả thù? Suy nghĩ đó quá lôi cuốn không để tìm hiểu thêm.
‘Nghi vấn về chuyện ăn cắp của tôi,’ Nàng thận trọng mở đầu. “khiến ngài làm thế sao?”
“Đúng… trong trường hợp này.”
Rowena gần như dừng lại đó vì lời trêu chọc này không báo trước điều hay với những gì nàng hi vọng nghe thấy. Tuy nhiên, chẳng có khó chịu nào trên mặt gã nên nàng mạnh dạn hơn. “Nếu tôi… tạm thời ở trong khu rừng kia thì sao?”
Gã sụt sịt trước lời lẽ ngập ngừng cho điều gì xảy ra nếu nàng trốn thoát thành công mà không bị mắc vào gã anh trai đang kiếm cách trả thù. ‘Nàng muốn hỏi gì, nha đầu?”
‘Tôi có bị trừng phạt không?”
“Ta có là quỷ dữ không nếu làm thế, khi ta nhận ra điều hãm hại nàng buộc nàng phải trốn khỏi lâu đài?”
“Thực sự là thế”
“Nàng dám nói thế.” Gã cảnh cáo.
“Sao cơ” Nàng ngây thơ hỏi.
Cái nhíu mày của gã ít nhất cũng không còn là sự đe dọa. “Đã giải quyết xong chuyện ăn cắp và trốn chạy của nàng rồi, giờ nàng muốn bàn đến chuyện cả gan của mình chứ?”
Rowena nhắm mắt ước chi gã không có trí nhớ tốt.
‘Tôi muốn để chuyện này yên trong một khoảng thời gian… một khoảng khá xa, nhưng còn một điều nữa…”
Giờ nàng thấy cần phải làm ra lẽ khi không còn thấy sợ. Tâm trạng gã đang dịu lại dù vẫn còn đau lòng chuyện con gái. Nàng ghét phải làm thay đổi nó trở lại nét mặt hung bạo báo trước cơn tức giận khủng khiếp. Nhưng nàng phải biết rõ hơn thái độ mới mẻ của gã với nàng chứ không chỉ trên bề mặt thôi. Cuối cùng nàng cũng nói ra.
“Ngài vẫn còn ý định tách em bé khỏi tôi chứ, Warrick?”
Điều nàng lo sợ đã xảy ra, chiếc mặt nạ độc ác được khoác lên nhanh hơn tưởng tượng kèm theo đó khóe môi giần giật, đôi mắt hẹp lại và chất giọng đe dọa lạnh lùng cất lên. “Điều gì làm nàng nghĩ ta không còn muốn nó nữa?”
“Tôi chỉ không nghĩ như thế”
‘Vậy nàng sẽ nuôi nó như một người hầu?”
“Tôi không phải là người hầu!” nàng lớn tiếng. “Tôi có tài sản dưới quyền mình.”
‘Nàng không có quyền gì ngoài những thứ ta cho nàng.” Gã gầm gừ.
“Ngài sẽ làm gì với đứa bé?” nàng hỏi. “Ai sẽ chăm sóc nó trong khi bận rộn với những cuộc chiến chết tiệt của ngài? Kẻ hầu khác ư? Hay vợ ngài?”
Gã dường như không nhận thấy giọng nhạo báng ở phần kết trong câu nói của nàng. “Nếu nàng sanh con trai, ta sẽ tự dạy dỗ nó. Ta muốn một đứa con trai. Còn con gái ư?” Gã nhún vai. “Những đứa con gái ngoài giá thú có giá trị riêng, ta sẽ tính sau.”
Nàng thật tức giận trước câu trả lời đến nỗi có thể gào lên. Nhưng mất bình tĩnh như nàng vừa làm chẳng nhằm nhò gì với bọn đàn ông, đặc biệt với gã. Vì thế nàng chỉ để mọi đường nét trên mặt mình thể hiện sự phiền muộn nhưng hạ thấp giọng thật ôn hòa để hỏi. “Thế còn việc nuôi dưỡng, tình yêu thương và dạy dỗ thì sao?”
Chân mày gã lại vễnh lên. “Nàng nghĩ ta không thể đáp ứng được những điều đó sao?”
“Đúng vậy. Beatrix là một bằng chứng xác thực.”
Đó là một cú đấm thật mạnh và trúng đích. Gã bị biến trở thành một người đàn ông đang dằn xé trong nỗi đau.
Thật đáng kinh ngạc khi Rowena cũng cảm nhận vậy, ngực nàng thít chặt với nỗi đau dành cho gã và đưa nàng sang ghế gã. “Tôi xin lối!”, nàng khóc khi vòng tay quanh cỗ gã và siết chặt cho thấy nàng hối hận thế nào. “Tôi không có ý đó, tôi thề mình không muốn thế! Không phải lỗi của ngài khi khắp nơi hỗn độn và ngài buộc phải bảo vệ những gì thuộc về mình thay vì ở nhà cùng gia đình mình. Chính Stephen phải chịu trách nhiệm, vì ông ta cha tôi cũng đã phải hết lần này đến lần khác chinh chiến. Ngài xem tôi đã ngang bướng đến thế nào, dù tôi còn có mẹ dạy bảo. Lỗi của ngài chỉ là chẳng chống lại tôi nữa vì thế cái lưỡi đáng ghét này đã múa lung tung với”
“Hãy…im nào”
Gã đang run và tay đang ôm chặt nàng. Nàng cố ngã ra sau để nhìn vào mặt gã, nhưng lại càng làm gã siết chặt hơn. Gã cũng đang tạo ra những âm thanh khủng khiếp nhất.
“Warrick?” nàng sợ hãi hỏi. “Ngài không phải đang khóc chứ?”
Gã càng rung người hơn. Rowena nhăn mày ngờ vực. cuối cùng đầu gã cũng chịu ngẩng lên khỏi vai nàng, nhưng khi nhìn mặt nàng tiếng cười thầm của gã bùng nổ. Rowena rít lên bực bội và đánh vào ngực gã. Gã ôm chặt mặt nàng bằng 2 tay và hôn nàng, nhưng vì gã vẫn còn cười khùng khục nên nụ hôn ban đầu thật chập chờn. Do vẫn còn bực mình vì bị trêu ghẹo nên nàng quyết trả bằng một đòn gợi cảm khi sượt 2 tay vào trong tóc gã và ép sát ngực vào người gã. Điều đó ngay lập tức xua tan trò đùa và cũng chỉ vài giây sau đến lượt cơn giận của nàng cũng biến mất.
Cả 2 gần như hụt hơn khi rời nhau ra. Rowena thấy thật thoải mái chẳng muốn đi, nhưng nàng không được mời ngồi vào lòng gã nên phải kiếm cách đứng dậy. Không nói một lời gã ép má nàng vào ngực mình và ôm thế, trong khi tay còn lại vuốt ve hông nàng.
“Nàng thật ngờ nghệch, nha đầu. Nàng không thể có một cuộc tranh cãi ra hồn, vì nàng có quá nhiều lo nghĩ và nàng sẽ làm tổn thương đối thủ của mình.’
Họ không chỉ có một mình trong đại sảnh, nhưng hầu như nãy giờ đã bị phớt lờ. Nhưng Rowena đã chẳng e ngại và điều đó làm nàng ngạc nhiên. Chỉ mới vài đêm trước, nàng đã thấy thật nhục nhã khi bị giữ thế này trước mặt mọi người. Và chỉ mới dăm hôm trước, Warrick đã không nói điều gì giống thế này với nàng.
Nàng cười thầm. “Phần lớn phụ nữ đều bị gánh nặng của lòng trắc ẩn. Ngài đang trách mắng vì tôi là đàn bà sao, Warrick?”
Gã càu nhàu. “Ta chỉ muốn phân ra lúc nào thì đừng quá thương cảm, lúc nào thì - nữ tính. Nhưng lúc này, ta thích nàng với tính đàn bà.
Nàng vặn vẹo một cách gợi cảm, áp cơ thể sát hơn vào người gã. Gã liền bị hụt hơi. “Liệu đã đủ đàn bà với ngài chưa?”, nàng trêu chọc bằng một giọng quyến rũ.
“Giống thương cảm hơn… hay nàng muốn ta đưa nàng vào thẳng giường ngay lúc này?”
Thực sự, nàng không ngại điều đó, không một chút nào cả, nhưng thay vào đó nàng lại hỏi. “Ngài quên là đã yêu cầu nước tắm sao?”
“Nếu nó được cho là có thể làm dịu cơn nóng của ta thì nàng mới là người quên bồn nước ta với nàng cùng tắm gần đây.”
“Không, tôi không hề quên, nhưng có lẽ nó sẽ lại bị nguội lần nữa.” nàng cảnh báo gã.
Gã cúi xuống dí mũi vào cổ nàng. “Nàng không phiền chứ?”
“Tôi từng thế sao?”
Gã lại cười thành tiếng khi đứng dậy và giúp nàng đứng vững. “Hãy đi và mang rượu theo, ta tin nàng sẽ không từ chối nó lần này chứ?”
“Không, tôi chắc mình sẽ không.”
Rowena chưa bao giờ nói đùa nhiều thế làm má nàng ửng đỏ vì thẹn nhưng mạch cũng đập dồn dập. Sau hết, nàng vẫn còn là một tù nhân, dường như… chính khao khát của mình, nhưng có lẽ Warrick cũng thế.