Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 20: Chương 20




Edit + Beta: Vịt

Hoàn thành bản thảo, cậu muốn tìm người xem giúp.

Hàn Huấn in kịch bản ra, trước tiên liên lạc với Văn lão.

Mặc dù cậu muốn tìm Văn Hàng kiếp trước đích thân quay bộ điện ảnh này, đáng tiếc không có phương thức liên lạc của Văn Hàng.

Cậu và Văn lão rất quen thuộc, thường xuyên cùng nhau ăn cơm xem phim thảo luận kịch bản, nhưng rất ít ở trong biệt thự của Văn lão gặp được Văn Hàng.

Mỗi lần đi ăn chực cơm, cậu hỏi Văn Hàng, Văn lão đều sẽ thở dài một tiếng, nói: “Cháu nói Tôn Hạo Nhiên có cái gì tốt, vừa nhìn đã mưu tính bất chính, Hàng Hàng bởi vì kịch bản, vô cùng thích cậu ta.”

Văn Hàng thích kịch bản của Tôn Hạo Nhiên, cho dù hắn biết Tôn Hạo Nhiên tiến vào giai đoạn cổ chai, không cách nào sửa ra được kịch bản khiến người ta vừa lòng, vẫn không từ bỏ không tức giận.

Biên kịch tốt quá hiếm gặp, nếu không Văn Hạc Sơn sẽ không coi trọng Hàn Huấn như vậy.

Nhưng ở trong mắt tay già đời như Văn Hạc Sơn, một chút cũng không lọt mắt Tôn Hạo Nhiên, cho dù Tôn Hạo Nhiên từng ở tiệc đóng máy rơi xuống nước, còn bị Hàn Huấn đạp một cái, Văn Hạc Sơn cũng đứng cố định bên Hàn Huấn.

Văn Hàng thì không giống vậy, ấn tượng của hắn đối với Hàn Huấn từ “Biên kịch chỉ biết viết nội dung nông cạn chiều lòng mọi người”, biến thành “Biên kịch chỉ biết viết nội dung nông cạn chiều lòng mọi người hơn nữa đấu đá đồng nghiệp ỷ thế hiếp người“.

Tóm lại ấn tượng rất không tốt, chỉ bất quá hắn sẽ không biểu hiện ra trước mặt Hàn Huấn, mà yên lặng tránh lé lúc Hàn Huấn đến biệt thự ăn chực cơm.

Hàn Huấn đi xe đến biệt thự của Văn lão, vừa lúc là thời gian cơm tối, vừa vào cổng biệt thự, đã nghe thấy tiếng dương cầm.

Bản sonata bi thương nổi tiếng của Beethoven, được người đánh đàn trình diễn ra một một loại khó chịu và buồn rầu không kìm nén được, tiếng đàn dương cầm lưu loát mang theo cảm xúc phát tiết, đánh khúc nhạc tới sục sôi, giống như mưa rào gió lớn gõ phím đàn.

Văn Hàng tùy ý mặc T-shirt nhàn nhã, hắn nhắm mắt lại, mười ngón tay tung bay, căn bản mặc kệ mình có phải ấn nhầm phím đàn hay không, đắm chìm trong âm Piano.

Chờ hắn đánh xong, thính giả yên lặng hỏi: “Văn đạo gần đây gặp phải phiền não gì sao?”

Âm thanh rất xa lạ, Văn Hàng cau mày nhìn sang, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng gầy gò lạnh lùng.

Hắn cầm lấy mắt kính đặt ở một bên, mới nhìn rõ người nói chuyện.

“Hàn Huấn? Sao cậu lại đến đây.”

Hàn Huấn cười nâng xấp giấy in dày cộp lên, “Kịch bản tôi vừa mới viết, hi vọng Văn đạo có thể cho ít đề xuất.”

Nhưng mà Văn Hàng quyết đoán cự tuyệt, “Tôi gần đây không muốn xem kịch bản, cậu tìm ông đi.”

Mỗi lần nhìn thấy Hàn Huấn, lời thoại vô nghĩa trong《Hảo hán Lục Lâm》nhảy ra trong lòng hắn, khiến hắn kháng cự tiếp xúc đồ của Hàn Huấn theo bản năng.

Hắn bất quá là lật vài tờ kịch bản《Hảo hán Lục Lâm》của Hàn Huấn, mấy lời thoại nông cạn kia làm sao cứ âm hồn không tan, giống như có độc chiếm cứ tâm thần hắn?

Thanh niên văn nghệ rất chịu đả kích, hắn cảm giác tu dưỡng văn học cao quý lãnh diễm của mình gặp phải kích thích của đối thoại dung tục, chỉ có thể một lần nữa đọc lại kịch bản của Tôn Hạo Nhiên, mới có thể bình tĩnh, xác định mình vẫn là người quyết chí quay phim điện ảnh tinh phẩm.

Dù sao chỉ là bản thảo, Hàn Huấn không để ý cự tuyệt của Văn Hàng.

Từ trong khúc dương cầm vội vàng lúc nãy, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc buồn khổ của Văn Hàng, bèn quyết định không quấy rầy hắn, trực tiếp tìm Văn lão.

Không nghĩ tới, Văn Hạc Sơn chỉ lật vài tờ, hai mắt đã sáng lên.

Ông vốn ôm tâm tình xem kịch vui, định nêu ra cho Hàn Huấn vài ý kiến, nhưng kịch bản vừa mở ra, phân cảnh và thiết lập bối cảnh thuần thục, hết sức phù hợp với phim điện ảnh.

Văn Hạc Sơn từng tờ từng tờ xem nghiêm túc, ngay cả cơm tối cũng hoãn nửa tiếng.

Chờ ông xem xong kịch bản, tâm tư mênh mông, ánh mắt nhìn Hàn Huấn cũng lộ vẻ hiền lành.

Sắc mặt Hàn Huấn tái nhợt, hơn nửa tháng không ra ngoài, đôi môi cũng trắng tới mất đi huyết sắc, kiểu tóc cậu hơi có vẻ xốc xếch, ăn mặc tùy ý, rõ ràng là đứa trẻ ngoan viết kịch bản xong lập tức chạy đến cho mình xem.

Có tài hoa hơn nữa cũng không thể chịu khổ, Văn Hạc Sơn gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Hàn Huấn nói: “Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Hàn Huấn quả thật đói bụng.

Bình thường Từ Tư Miểu ở nhà, cậu còn có thể bồi kim chủ trên danh nghĩa ăn cơm đúng giờ, Từ Tư Miểu gần đây lại không biết bay đi đâu, đầu bếp nấu xong cơm, cậu đều làm xong mới ăn, tránh cho linh cảm biến mất.

Kết cục cậu viết vô cùng thuận tay, một ngày cũng không ăn cơm, ngồi lên bàn ăn, cậu rốt cục cảm thấy đói bụng, vội vàng ăn hai miếng lót bụng.

Ánh mắt Văn Hạc Sơn càng thêm hiền lành, đứa nhỏ này chắc là bận viết kịch bản, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng bừa bãi.

Chờ ăn no uống đủ, Văn Hạc Sơn mới cười híp mắt hỏi: “Tiểu Hàn à, bộ phim này của cháu có thể để lão già ta quay không?”

“Khụ khụ khụ!” Văn Hàng đang uống canh, suýt nữa bị một câu của ông nội hắn sặc chết.

Kịch bản Văn Hạc Sơn nhận đều là công ty lớn, đại chế tác, biên kịch không phải biên đạo hạng nhất chính là biên kịch kim bài mà đài Hoa Ảnh chỉ định, mỗi một bộ điện ảnh người tham dự đều là người hành nghề thâm niên trong giới, tác phẩm nào mang ra mà không phải nổi tiếng?

《Hảo hán Lục Lâm》quả thực vang, nhưng quá nông cạn!

Văn Hàng cau mày, cũng mặc kệ Hàn Huấn có mặt, trực tiếp hỏi: “Ông nội, sao ông lại nhận loại phim này?”

Văn Hạc Sơn mất hứng, chòm râu vểnh lên, bĩu môi hỏi: “Cái gì gọi là loại phim này, ta bình thường dạy cháu thế nào? Không được nhìn người phiến diện. Gần đây ở chỗ Tôn Hạo Nhiên vẫn chưa chịu đau khổ sao, đã sớm nói gã mưu tính bất chính không viết ra được kịch bản hay, cháu còn không tin, dán tới đích thân giúp hắn sửa kịch bản, kết quả sửa ra được chưa?”

“Ông nội!” Văn Hàng cau mày cắt ngang, nâng gọng kính tròn của mình, “Mặc dù không sửa được, nhưng bản thảo của thầy Tôn đã đủ ưu tú, ông mới là thành kiến.”

“Ưu tú.” Văn Hạc Sơn hừ nhẹ một tiếng, đưa kịch bản trên tay cho Văn Hàng, “Đây mới là ưu tú!”

Văn Hàng đầy mặt không vui nhận lấy kịch bản, cau mày mở ra, chưa nhìn được mấy hàng, chân mày đã giãn ra, lại lật đến cảnh sau, sắc mặt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Huấn, “Đây là kịch bản cậu viết?!”

Đối thoại điêu luyện, lời thoại tinh chuẩn, một câu có thể thể hiện ra tính cách người nói chuyện, không có một lời thừa, từng chữ đều có thể khiến trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng nên có. Trong ấn tượng kiên cố của Văn Hàng, đây tuyệt đối không phải là thứ mà biên kịch của sitcom thấp kém《Hảo hán Lục Lâm》có thể viết ra!

“Phải.” Hàn Huấn gật gật đầu, “Bộ phim này tôi chuẩn bị rất nhiều năm, nhưng bản thảo hôm nay mới hoàn thành.”

“Mài dao không để lỡ đốn củi, phim điện ảnh mà thời gian ta chuẩn bị quay dài nhất là 10 năm.” Văn Hạc Sơn vê râu nói, “Mặc kệ bao nhiêu năm, có thể viết ra kịch bản thế này đều coi như đáng giá. Francis Trần và Trần Minh Thư, ài, bộ điện ảnh này nếu như có thể quay nguyên bản, coi như là viên mãn giấc mơ nhớ quê, Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương, Lý Bạch chính là Lý Bạch, một bài thơ có thể tạo một bộ phim, từ cổ chí kim chỉ một người thôi.”

Ánh mắt ông xa xăm dài dòng, cảm thán xong kịch bản, lại quay lại chủ đề, nói: “Tiểu Hàn, ta gần đây đang lo không có kịch bản hay để quay, cháu đây chính là buồn ngủ kê gối đầu, hợp ý ta, phát triển trăm năm của Trung Hoa, không có ai hiểu hơn ta, kịch bản này giao cho ta đi, ngày mai sẽ tìm đầu tư giúp cháu, giá cả khai tùy tiện!”

Đổi thành người khác nhận được những lời này của Văn Hạc Sơn, hẳn là vui cực kỳ, gật đầu đồng ý.

Nhưng sắc mặt Hàn Huấn lưỡng lự không thôi, không biết nên nói hay không.

Văn Hạc Sơn đương nhiên có thể nhìn ra, trong lòng ông kinh ngạc, nhưng vẫn hiền lành nói: “Tiểu Hàn, cháu nếu có khó khăn hoặc là không muốn gì thì cứ việc nói thẳng, ta sẽ không làm khó cháu.”

Hàn Huấn hiểu tính Văn Hạc Sơn, bèn thành khẩn nói: “Văn lão, bộ phim này là chấp niệm cho tới nay của cháu, nó mặc dù viết hết bể dâu trăm năm của Trung Hoa, nhưng trong lòng cháu, nó cũng không nặng nề, phong cách nên nhẹ nhàng thoải mái, cho dù nhân vật chính 60 tuổi, ông ấy cũng sống cởi mở như 6 tuổi. Nhưng ngài am hiểu biểu đạt cảm giác phong phú của lịch sử và nội tình văn hóa truyền thống Trung Hoa, thể hiện ống kính mang theo một loại tiếng vang ý tứ sâu xa. Bộ phim này, cháu không hi vọng có gì đó thâm thúy nội hàm, chỉ muốn bày ra sự vui vẻ mà ông và cháu nhận được ở trong mỹ thực Trung Hoa. Francis 60 tuổi, nhưng cháu hi vọng dáng vẻ ông ấy thể hiện trước ống kính, tràn đầy tinh thần phấn chấn giống như Trần Minh Thư. Hắn ở trong đồ ăn trải qua năm tháng mà ông ngoại từng trải, 6 tuổi, 16 tuổi, 26 tuổi, 36 tuổi...... Cho đến 60 tuổi. Mặc dù ông ấy là lão nhân trẻ tuổi, nhưng ông ấy trẻ tới mức mọi người nhìn nụ cười mang theo nếp nhăn của ông ấy, cũng cảm thấy ông ấy cực kỳ trẻ tuổi.”

Văn Hạc Sơn vừa nghe vừa gật đầu, nhưng nghe tới câu sau cùng, cố ý chế nhạo nói: “Cháu đây là ghét ông già này già hả.”

“Không phải đâu Văn lão, ngài giống như Francis vậy, sống tùy ý lại tiêu sái, nhưng phong cách quay điện ảnh không phải thứ dễ thay đổi, phim điện ảnh của ngài luôn dày nặng phong cách cổ xưa, cũng không phải đạo cụ giả cổ trên mạng, trang phục diễn viên khảo chứng nghiêm khắc, mà là lúc ngài dùng điện ảnh biểu đạt tư tưởng, ý cảnh xây dựng ra chính là sâu sắc kéo dài qua trăm năm......”

Hàn Huấn mặc kệ cố ý trêu chọc của Văn Hạc Sơn, cậuu hiểu điện ảnh, cũng hiểu ngôn ngữ ống kính của Văn Hạc Sơn.

Cậu nói: “Nếu để cho cháu lựa chọn, cháu hi vọng đạo diễn Văn Hàng quay《Trái tim mỹ vị》.”

Giống như kiếp trước.

Văn Hàng đang cầm kịch bản sửng sốt, Hàn Huấn cự tuyệt ông nội năng lực gấp mấy lần mình, muốn chọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.