Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 79: Chương 79




Edit: Chíp

Beta: Vịt

Chủ đề Từ Tư Miểu ăn bám đã trở thành đề tài suy đoán nhiệt tình của quần chúng ăn dưa.

“Chậc chậc chậc, rõ ràng là một tên phú nhị đại, không ngờ cũng có ngày hôm nay.”

“Chậc chậc chậc, thấy không, cái thời này có cha vẫn không an toàn, vẫn phải có sắc mới được.”

“Chậc chậc chậc, vóc người này, nhan sắc này của Từ tổng, được, làm chiếc quần lót tri kỉ vẫn đạt chuẩn.”

Từ đại thiếu đã từng làm mưa làm gió hàng loạt trang đầu của các tạp chí giải trí, chỉ cần tìm kiếm trên mạng thì các loại ảnh phong cách ăn mặc.

Hốc mắt sâu, ngũ quan rõ ràng, vóc người săn chắc, làn da lúa mạch, kèm theo gu thẩm mỹ tao nhã sang trọng của giới nhà giàu, mỗi một tấm hình đều vui tai vui mắt, chỉ với điều kiện bên ngoài này, ngay lập tức có thể mở một công ty thời trang phối quần áo, từ phong cách quý ông cho đến menly không thiếu gì cả.

Các dân ăn dưa tuy cười nhạo Từ tổng, thế nhưng nhìn ảnh, chỉ có thể rưng rưng nước mắt đồng ý hôn sự này.

Kiểu soái ca ngày nào đi ra đường cũng như đi catwalk thế này, ở trong giới giải trí cũng đủ để lực áp quần hùng*, nhan trị miễn cưỡng xứng với Hàn Huấn thân phận cao quý của chúng ta.

*Lực áp quần hùng: đè bẹp một đống người

Khi Từ Tư Miểu trên cổ netizen lại mọc dưa, đang ở văn phòng chủ tịch dựa bàn làm việc, trước mặt chất đống vô số văn kiện cùng dự án, anh có thức hết đêm nay cũng không xem xong.

Thế là, lướt weibo thư giãn một chút, ai ngờ mình từ một kim chủ cao quý lại biến thành một tên tiểu mật dựa vào mặt ăn cơm!

Trước tiên không nói đến những suy đoán vô căn cứ về thân phận của Hàn Huấn, anh mới là kim chủ nhá! Nuôi Hàn Huấn có ăn có uống có mặc còn có thể tận hưởng những giấc ngủ hàng VIP, địa vị đột nhiên thay đổi là chuyện gì?!

Từ Tư Miểu liền gửi tin cho Hàn Huấn: Tại sao trên mạng em lại trở mình làm chủ?!

Không ai trả lời, là biết Hàn Huấn cũng rất bận, không đếm xỉa tới anh.

Hướng đi của tin đồn trên internet càng ngày càng kỳ quái, Từ Tư Miểu lật tin tức, biết đầu đuôi câu chuyện, dở khóc dở cười ấn huyệt thái dương.

Người thừa kế cách mạng kế thừa truyền thống quang vinh? Biên kịch được kì vọng cao của quốc gia trong tương lai? Sẽ trở thành đại lão quyền lực thống trị giới giải trí sau này?

Hàn Huấn thật sự là làm cái gì, cũng có thể khiến netizen tưởng tượng phong phú, đặt ra một vài hình tượng sang chảnh vô căn cứ và kì vọng lên người Hàn Huấn.

Chuyện này chỉ có thể dùng câu yêu ai yêu cả đường đi để giải thích, Từ Tư Miểu dù lớn lên đẹp trai hơn nữa cũng chưa từng nhận được loại đãi ngộ VIP này.

Bởi vì, anh không biết viết kịch bản, lại còn không có tiền.

Từ Tư Miểu hỏi trợ lý, “Buổi chiều có buổi họp báo phải không, tôi sẽ đích thân đến dự, để Jessica đi làm việc khác đi.”

Trợ lý ngập ngừng nhắc nhở: “Sếp, ngài dùng thân phận gì tham dự đây?”

Rex đã xâm nhập “Daniel Roth” tóc vàng mắt xanh vào trong lòng người dân trong nước, nếu như Từ Tư Miểu đột nhiên đứng ra nói mình là Daniel Roth, rất có thể sẽ khơi mào một trận tinh phong huyết vũ, bị chỉ trích là lừa đảo thương mại.

Hơn nữa... bình luận không tốt về “Từ Tư Miểu”, dễ ảnh hưởng đến niềm tin của cổ đông.

May quá, Từ Tư Miểu không bị dân ăn dưa làm choáng váng đầu óc.

Anh cười nói: “Giám đốc đi, giám đốc truyền hình và điện ảnh.”

Trong buổi họp báo dự kiến ​​có sự tham gia của quản lí Jessica của dầu tư Roth, một người bất ngờ xuất hiện.

Từ Tư Miểu, giám đốc mới của đầu tư Roth, trực tiếp lái siêu xe đến buổi họp báo, mặc vét đen sang trọng, bên trong là áo sơ mi, thậm chí cà vạt cũng được thắt cẩn thận tỉ mỉ, cổ áo đính cúc saphire sáng chói, tôn phú nhị đại bất cần đời này lên vô cùng đoan trang ưu nhã.

Từ Tư Miểu với tư cách là giám đốc mới, thay mặt đầu tư Roth đọc diễn văn, mọi người căn bản không quan tâm anh nói cái gì, đèn flash của truyền thông không hề ngừng lại, chộp lấy khoảnh khắc lịch sử Từ tổng lần nữa xuất hiện trên giang hồ.

Một khi tin tức được tuyên bố, lập tức làm kinh động các dân dưa, thu hoạch trên thửa ruộng quá tốt luôn!

“Giám đốc mới của đầu tư Roth là Từ Tư Miểu!”

“Giám đốc điện ảnh Từ Tư Miểu thay mặt Roth đọc diễn văn, a a a, giám đốc điện ảnh, mị có dự cảm không lành!”

“Lẽ nào trước đó Daniel cùng Từ Tư Miểu thường tay trong tay xuất hiện, là đang bàn chuyện hợp tác này?”

“Tui không tin Từ Tư Miểu là kỳ tài thương nghiệp, vết xe đổ của Ảnh nghiệp Áo Pháp rõ ràng trước mắt, nghĩ lại mà kinh.”

“... Lẽ nào, Từ Tư Miểu dùng Hàn Huấn làm quân cờ, đưa cho fan não tàn Daniel của Hàn Huấn?!”

Quả nhiên, tin tức này cũng không thể dẹp loạn suy đoán của dân chúng về việc Từ Tư Miểu ăn bám, trái lại càng củng cố suy nghĩ của dân ăn dưa——

Nhìn kìa! Thầy Hàn vừa tham gia “Biệt hiệu Kiêu Ưng”, phú nhị đại phá sản đã thực hiện sự nghiệp mùa xuân thứ hai ở công ty của fan não tàn rồi!

Còn không phải dựa vào thầy Hàn của tôi sao!

Hừ!

Từ Tư Miểu đắc ý chờ mọi người bắt đầu quỳ bái anh, sau đó mở topic bát quái xem tiến triển, thiếu chút quỳ lạy mấy thanh niên với trí tưởng tượng siêu cấp trên mạng.

Anh đột nhiên hứng thú với đầu óc của dân dưa, tự hỏi có cần treo giải chữa trị não, để bọn họ học được cách suy nghĩ bình thường hay không.

Cuộc đời này đâu phải chuyện gì cũng toàn dựa vào quan hệ!

Hơn nữa, ô dù to nhất của Hàn Huấn là tôi! Là tôi! Là tôi!

Từ tổng anh tuấn ngầy lòi nhíu mày cầm điện thoại di động lên, cạch cạch cạch viết tin nhắn: Bảo bối, các Hàn học giả nói anh được em bao dưỡng, là tiểu mật của em, dựa vào em lấy được chức giám đốc của đầu tư Roth, mỗi ngày đều ăn bám.

Một phút, không trả lời.

Hai phút, không trả lời.

3 phút, Từ Tư Miểu không nhịn được trực tiếp gọi điện thoại, trong nhà có chuyện lớn như vậy, Hàn Huấn sao lại không trả lời.

Điện thoại vang lên hồi lâu, nhạc chờ sắp kết thúc rồi, Hàn Huấn mới nhận.

“En nhìn thấy rồi.”Giọng điệu Hàn Huấn lộ vẻ vô cùng vô tình, “Bọn họ nói anh ăn cơm mềm, vậy thìanh đổi thành ăn cứng đi.”

“Cứng?” Tim Từ Tư Miểu như bị mèo con cào một cái, “Phía dưới của em cứng, đêm nay anh đến ăn?”

Hàn Huấn:...

“Bọn họ nói em nuôi anh, anh không ngại, nhưng chúng ta đã mấy ngày không gặp mặt, anh làm tiểu mật làm ấm giường cũng thật vô trách nhiệm, em xem anh liền xuất phát bây giờ, hai tiếng nữa đến ngay Lục viện, buổi tối chúng ta ở khách sạn gần đó ăn chút đồ cứng được không? Em ăn anh, anh ăn em, sau đó —— “

Hàn Huấn mặt không cảm xúc cúp máy, quay về phòng họp.

Cậu không nên nhận điện thoại.

Từ Tư Miểu nói tới vui vẻ, bên tai truyền đến âm thanh đầy bận rộn không tự nhiên.

Ôi, Hàn Huấn nhà anh da mặt mỏng như vậy, nói một chút đã không chịu được, thời gian dài ở riêng sau này làm sao mà qua được đây.

Trong đầu tràn đầy video, phương pháp giải thèm bằng văn tự, chỉ tiếc Hàn Huấn chắc chắn không đồng ý.

Vì vậy, Từ Tư Miểu đang buồn chán đành đối đầu cùng đám ăn dưa.

Dùng weibo làm trận địa, bày ra đống công việc phong phú của mình, nỗ lực cứu vãn hình tướng vĩ đại đang tràn ngập nguy cơ của mình.

Từ Tư Miểu khoe công việc trên weibo, mỗi lần post ảnh đi làm, đều muốn được dân mạng bình luận một phen.

“Từ tiểu mật rốt cục bắt đầu chăm chỉ làm việc rồi, tui rất vui mừng.”

“Anh cuối cùng cũng biết rằng không thể dựa vào mặt sống cả đời sao? Làm việc cho tốt! Đừng có phụ lòng thầy Hàn cho ngài đi cửa sau đó!”

“Các bác tin hắn đi làm thật sao? Bày vẽ, nhất định là bày vẽ, phú nhị đại phá sản lại lên làm giám đốc, sao có thể hồi tâm, ôi, đầu tư Roth tuyệt đối đừng đóng cửa nha, tiếc cho tổng tài đẹp trai như Daniel, lại bị Từ Tư Miểu làm cho mụ mị.”

Từ Tư Miểu vừa xem, vừa than thở, quả nhiên chỉ tài năng mới có thể làm người ta tâm phục khẩu phục, tiền tài chẳng qua chỉ là thứ hư vô.

Đám netizen này ở trên weibo Hàn Huấn luôn là tiểu đáng yêu ôn hoà nhỏ nhẹ, tại sao ở weibo mình lại biến thành mấy mụ chanh chua cay nghiệt.

Từ Tư Miểu tiếp tục khoe ảnh trên chiếc weibo không tin tà ma, Hàn Huấn lại ở trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không tiếp nhận chỉ thị từ sếp, lắng nghe nội dung cuộc họp, sau đó tiến hành sửa chữa kịch bản trên quy mô lớn.

Đã được duyệt không có nghĩa là công việc biên kịch kết thúc, mà là bắt đầu những lần liên tục sửa chữa.

Ý tưởng của đạo diễn Trịnh Tuyết Tùng và ý tưởng của biên kịch nhất định phải được thống nhất, phần lớn thời gian, biên kịch phải sửa chữa kịch bản theo ý tưởng của đạo diễn.

Bởi vì, yêu cầu của Trịnh Tuyết Tùng, thật sự quá cao.

Lời thoại phải súc tích, thể hiện sự cẩn trọng và nghiêm khắc của người quân nhân, cho nên mấy câu nói giỡn trong nội bộ chi đội 16 đều phải sửa.

Lý do: Quá nhiều hương vị cuộc sống.

Hàn Huấn nhìn đoạn cần sửa chữa, do dự hỏi: “Thầy Trịnh, đoạn này có thể giữ lại không?”

Trịnh Tuyết Tùng nghiêm túc nói: “Không nên gọi tôi là thầy Trịnh lão, gọi đạo diễn Trịnh. Trong phim, yêu cầu của đạo diễn là trên hết.”

“Nhưng nội dung phim quá nghiêm túc, khán giả khi xem có thể thấy mệt.”

“Mệt?” Trịnh Tuyết Tùng cau mày đánh giá Hàn Huấn, “Bộ phim chúng ta quay, không suy tính đến để khán giả trải nghiệm phim hài nhẹ nhàng vui vẻ.”

Biên kịch Dương và biên kịch Đổng theo thói quen phục tùng mệnh lệnh, Trịnh Tuyết Tùng yêu cầu thay đổi, vậy thì thay đổi, không lí do lí trấu.

Nhưng Hàn Huấn lại khác.

Cậu biết số lượng khán giả trẻ đang chiếm 80% thích gì, hình ảnh và nội dung phim quá mức nặng nề, sẽ khiến bọn họ có suy nghĩ “Phim hay, nhưng muốn xem lần nữa thì bỏ đi“.

Thích phim nào, họ sẽ xem lại phim đó, nếu đã hi vọng Kiêu Ưng phổ biến rộng rãi được nhiều người biết, thì nội dung của nó không thể quá nặng nề, với nhịp điệu căng thẳng tới mức gây khó thở.

Cho dù thái độ của đạo diễn Trịnh rất rõ ràng, Hàn Huấn vẫn đấu tranh đưa ra yêu cầu của mình.

Cậu nói: “Cháu biết đề tài quân sự rất cần bầu không khí nghiêm túc, thế nhưng, có được sự yêu thích của khán giả quan trọng hơn, “Biệt hiệu Kiêu Ưng” không phải một bộ phim giáo dục, nó không phải lịch sử đẫm máu và truyền thống gian khổ, nó chỉ cần gây chấn động, quyết liệt, dùng phương thức nhẹ nhàng để thể hiện một câu chuyện không muốn ai biết đến, khán giả rất thông minh và cũng rất nhạy cảm, bọn họ có thể nhờ các chi tiết nhẹ nhàng ấy cảm thấy ý nghĩa của cuộc sống, sẽ không bởi vì bridge plot trong đó, coi “ Biệt hiệu Kiêu Ưng” là một bộ phim hài.”

Đôi mắt quắc thước của Trịnh Tuyết Tùng, nhìn chăm chú biên kịch trẻ tuổi này.

Ánh mắt cậu phân tán, mặt mày thanh tú, cho dù có đầu đinh, thì khí chất này vừa nhìn đã biết không phải bình thường.

“Mở mang hiểu biết, mở mang hiểu biết.” Trịnh Tuyết Tùng trầm ngâm gật gù, “Được, có thể giữ lại, thế nhưng có điều kiện.”

Ông mở ra kịch bản, nhanh chóng khoanh lên các cảnh trong bản thảo, tư thế lật kịch bản quyết đoán, giống như đã quen thuộc với kịch bản tới mức có thể mở một phát ra ngay trang mình muốn.

Mấy phút sau, Trịnh Tuyết Tùng giao kịch bản cho Hàn Huấn, nói nghiêm túc: “Tôi đã đánh dấu hết những đoạn cần chỉnh, cậu sửa đi. Nếu như phiên bản sau vẫn không thể khiến tôi thoả mãn, tôi sẽ lập tức bỏ đi, không lý do gì sất.”

“Biệt hiệu Kiêu Ưng” lại thành nhiệm vụ của mình Hàn Huấn.

Trịnh Tuyết Tùng là đạo diễn có đôi mắt sắc bén, khác hoàn toàn lão ngoan đồng Văn Hạc Sơn. Ông cố chấp, nghiêm cẩn, cả người mang đầy khí chất không giận tự uy của một vị lãnh đạo.

Hàn Huấn nhìn những đoạn mà Trịnh Tuyết Tùng không hề nhắc đến, nhưng vẫn đánh dấu lại.

Hoàn toàn là ý uy hiếp “Cậu mà không cho tôi thấy giá trị thật sự của nó thì cứ bỏ đi“.

... Lão đạo diễn này, còn rất ấu trĩ.

Thế nhưng, Hàn Huấn phải giữ lại những tình tiết này.

Bộ này không giống “Cứu viện có một không hai”, muốn khán giả chấp nhận bi kịch, nên cố tình nhuộm đẫm bầu không khí, thật thoải mái, để khán giả thoát khỏi sâu lắng và thê thảm.

Bối cảnh của “Biệt hiệu Kiêu Ưng” đã đủ nặng nề, cậu không muốn khán giả sau khi xem xong chỉ đọng lại cảm giác trang nghiêm.

Những đứa trẻ cười tươi cũng được, mấy câu nói giỡn không nghiêm túc của các quân nhân cũng được, rõ ràng có thể có ký ức xem phim đẹp hơn, tại sao lại phải bỏ đi tất cả, bày ra cho khán giả sự tàn nhẫn.

Lại không phải là sự trừng phạt với khàn giả.

Hàn Huấn quyết định tập trung sửa chữa những đoạn Trịnh Tuyết Tùng đã đánh dấu.

Thế nhưng, thêm chi tiết hài vào trong một bộ phim nghiêm túc, còn khó hơn chỉ viết một bộ phim hài đơn thuần, nếu muốn phù hợp với khí chất của quân nhân, phải thể hiện những mặt đáng yêu của người lính.

Đáng yêu... Đáng yêu...

Hàn Huấn âm thầm ghi nhớ câu “Ai là người đáng yêu nhất” trong đầu, quyết định dùng hành động thay vào tất cả các câu thoại hài hước trong kịch bản.

Có thể là nụ cười khiêu khích, có lẽ là cái nhìn giận dữ, còn có cả cử chỉ xem thường.

Giảm lời thoại, tăng hành động nhân vật, kết hợp với động tĩnh, thể hiện một chút tâm tư nhỏ của đám quân nhân lạnh lùng.

Đến khi cậu sửa kịch bản đến hoa mắt chóng mặt, không thể đợi được đưa kịch bản cho đạo diễn duyệt.

Trịnh Tuyết Tùng hoàn toàn không ngờ tới, cậu biên kịch này lại đem những lời nói đùa thuận miệng, nhìn chăm chú, những bức ảnh không tiếng động chảy xuôi giữa những hàng chữ, ông vừa nhìn, đã có thể tưởng tượng ra cảnh cần phải cắt nối biên tập thành thế nào.

Ngôn ngữ được thể hiện qua hành động, yếu tố hài hước vẫn tồn tại, thế nhưng càng thêm cô đọng, cô đọng theo đúng phong cách của bộ đội đặc chủng chính quy nghiêm túc, nhưng vẫn có sự thoải mái mà Hàn Huấn muốn.

Nhìn thấy Lư Phương và Điền Vệ của chi đội 16 nhân lúc bắt tay so lực tay, hai người không ai nhường ai đấu nhau đến nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt đều mang vẻ quyết tâm, mà không phải lời thoại cãi nhau như trong bản sơ thảo, Trịnh Tuyết Tùng bật cười.

Rãnh khóe mắt ông lộ ra vui mừng, “Lính tranh cường háo thắng như vậy, mới quân nhân của chúng ta.”

Trịnh Tuyết Tùng cười đắc ý, không còn nghiêm túc, vừa đọc vừa nói “Hay lắm“.

Ông vỗ vai Hàn Huấn, lực tay không giống như là một người lớn tuổi, “Văn Hạc Sơn nói cậu có bản lĩnh, tôi còn không tin. Bây giờ mở mang kiến thức, thật sự mở mang tầm mắt, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hậu sinh khả úy.”

“Ngài biết Văn lão?” Hàn Huấn nhịn đau vai, hiếu kỳ hỏi.

“Lão già kia, ai không biết chứ!” Trịnh Tuyết Tùng cầm kịch bản, mỉm cười nói, “Nếu cậu đã có thể thay đổi tình tiết tốt như vậy, tôi cho cậu một nhiệm vụ, chi đội Mười Sáu mặc dù có Lư Phương là nữ, thế nhưng nhân vật trong kịch bản, vẫn quá nhiều nam, hình ảnh không có cảm giác cân bằng, cậu suy nghĩ chút, thêm một nhân vật nữ.”

Hàn Huấn hiểu rõ, đây mới là mục đích chính của Trịnh Tuyết Tùng.

Nếu như mình không thay đổi kịch bản sao cho thoả mãn được ông, có thể “Biệt hiệu Kiêu Ưng” cũng chỉ có nữ binh Lư Phương làm nhân vật nữ.

Thế nhưng kịch bản vốn đã thành hình, nhân vật có thể tăng thêm, đều là những người qua đường không đáng kể, không ảnh hưởng được gì tới cảm giác hình ảnh.

Nếu thêm, là phải thêm nhân vật phản diện.

Hàn Huấn trầm tư chốc lát, thốt lên, “Đao Ba.”

“Hả?”

Đối mặt với kinh ngạc của Trịnh Tuyết Tùng, Hàn Huấn tỉ mỉ giải thích: “Hình tượng ban đầu cháu tạo ra cho Đao Ba, tính là nữ binh. Biệt đội Mười Sáu tìm thấy Đao Ba bị Quý Anh giả dạng, lập tức phá lớp ngụy trang của kẻ địch, thì thấy kẻ địch là một người đàn ông với khuôn mặt có vết sẹo, tuy rằng phù hợp với cách đặt biệt hiệu của Kiêu Ưng bằng đặc trưng của thành viên. Thế nhưng, kẻ địch căn bản không biết, Đao Ba là một đóa hoa hồng đầy vết sẹo.”

Thành viên duy nhất còn tồn tại của Kiêu Ưng, biệt hiệu Đao Ba, là lính đặc chủng nữ mang theo vết thương trên người.

Tất cả đều hợp lí theo đúng kịch bản, Trịnh Tuyết Tùng rất hài lòng.

“Vết sẹo đẫm máu, đóa hoa hồng đầy vết thương.” Trịnh Tuyết Tùng thấy Hàn Huấn đã mang đến cho ông bất ngờ lớn, nói thao thao như Văn Hạc Sơn, “Được cứ thay đổi như vậy, tìm thêm mấy nữ binh thử vai.”

Kịch bản được quyết định, người chịu dằn vặt không còn là biên kịch, mà là diễn viên.

Huấn luyện quân sự chọn vai gần như là truyền thống của phim quân sự, Trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không nhiệt liệt hoan nghênh các minh tinh báo danh tham gia thử vai chính, thế nhưng phần lớn tham gia đều là học viên của Học viện Nghệ thuật Quân đội Nhân dân hoặc những người mới nhập ngũ.

Dù sao, các minh tinh ai lại nguyện ý từ bỏ sinh hoạt tốt đẹp, chạy đến trong quân doanh lăn lê bò toài chịu khổ chứ.

Trong khâu loại trừ của buổi thử vai, đoàn phim trực tiếp dời ekip của điện ảnh Trường Không vào trường quay doanh trại quân đội.

Mặt trời chói chang trên cao, bầu trời quang đãng, trên sân tập đứng một hàng thẳng tắp quân phục rằn ri và quân trang, chiều cao không đồng đều, nam nữ phối hợp, trông rất đẹp mắt.

Hàn Huấn nghỉ ngơi trong bóng râm, trong lòng toàn niềm vui sướng.

Chẳng trách lúc trước cậu đứng tư thế quân đội, người của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không ở phía sau lại cười nói ríu rít không ngừng.

Thì ra, nhìn người khác rèn luyện sảng khoái như vậy, trên tay còn cầm một chén trà lạnh, thực sự sảng khoái từ chân đến đỉnh đầu.

Chủ nhiệm Khâu tỉ mỉ quan sát các diễn viên trên sân, tố chất thân thể rất tốt, ít nhất cũng tốt hơn Hàn Huấn nhiều lắm.

Hai tay ông vòng qua ngực, ngồi thẳng hỏi: “Thầy Hàn, tổng cộng ở đây có hơn sáu mươi binh sĩ theo nghệ thuật, có thấy bóng dáng của mình trong ai không?”

“Không có.” Hàn Huấn cười thích ý, ánh mắt híp lại, kiêu ngạo nói, “Tư thế quân đội của tôi ngầu hơn nhiều.”

Hàn Huấn nhanh nhảu trả lời, gương mặt nghiêm túc của chủ nhiệm Khâu cười mỉm, đột nhiên nhướng mắt gật đầu.

Lát sau, phía sau họ có một tiếng ồ kéo dài, Trịnh Tuyết Tùng tò mò hỏi: “Thật sao? Tiểu Hàn tới đứng xem nào, làm mẫu cho bọn họ!”

Hàn Huấn:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.