Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 8: Chương 8




Edit + Beta: Vịt

Nhà làm phim Lưu Dã sau khi hiểu rõ tính tình Hàn Huấn, tổng tấn công Chu Dịch Khôn.

Đạo diễn nói, biên kịch đều nghe, nhà làm phim hắn đây nói, đều sẽ nhận được ánh mắt nghi ngờ của biên kịch — Nghi ngờ hắn nhận chỉ thị của Từ Tư Miểu, cố ý quanh co lòng vòng đốt tiền.

Lưu Dã làm nhà làm phim nhiều năm như vậy, chỉ từng thấy tổ phim khóc khan kêu không đủ tiền, vẫn là lần đầu tiên gặp được tổ phim đưa tiền không cần vô cùng tiết kiệm.

Giống như đồ hóa trang, Lưu Dã vèo vèo là có thể liệt ra được dự toán cung ứng đồ hóa trang phim cổ trang chuyên nghiệp nhất quốc nội, từ tơ lụa lĩnh la đến áo giáp chiến y, cho dù là kim lũ ngọc y (*), nhà cung cấp này cũng có thể làm ra được.

((*) kim lũ ngọc y: đồ liệm của vua chúa và quý tộc thời Hán)

Nhưng biên kịch và đạo diễn cố chấp, kiên quyết yêu cầu chỉ cần đồ hóa trang vải thô sợi đay.

Chu Dịch Khôn có lý có cứ nói: “Chúng ta muốn quay chính là sitcom thân thuộc, gần gũi cuộc sống, không nói Bắc Tống, chỉ nói hiện đại, cũng không có ai ngày ngày mặc quần áo đặt làm riêng cao cấp, nhãn hiệu nổi tiếng.”

Lưu Dã ho khan một tiếng, ngồi thẳng nói: “Tôi mặc đây.”

Hàn Huấn mặt không biểu tình nói: “Nhưng nhân vật chính kịch bản của tôi đều là dân chúng bình thường, người nào cũng thấy tiền sáng mắt, vì mấy đồng bạc có thể bán đứng linh hồn. Kiểu nhân vật này, ngày ngày mặc tơ lụa lĩnh la đồ hóa trang thêu mặt phản quang, thì quá không thực tế, rất không phù hợp quần chúng, một vài diễn viên phụ quan lại quyền quý mặc đồ tơ tằm cũng được, nhưng mà nhân vật chính, phải là đồ sợi gai.”

Lời của biên kịch chính là thánh chỉ, cho dù cậu dùng nước viết trên mặt đá, Lưu Dã cũng phải tuân lệnh thi thành.

Hắn lập tức nói: “Không thành vấn đề, chúng ta có thể làm một vài đồ hóa trang vải thô chân thực không phản quang. Đặt làm riêng, đặt làm riêng cao cấp. Tôi bảo bọn họ lập tức ra bản thiết kế, chúng ta chọn từng cái một.”

Hàn Huấn: “......”

Vốn thấp nhất 30 triệu, rốt cục dưới sự nỗ lực không ngừng của Lưu Dã biến thành đạo cụ, bối cảnh, thiết bị, cát-xê 70 triệu, đảm bảo hậu cần 30 triệu.

Nhưng chưa đến 2 ngày, Từ Tư Miểu tự mình đưa đạo cụ tới, hơn nữa đốt tiền ngoài dự toán đầu tư.

Mấy cái hòm lớn đã làm tốt chống sốc, ngay cả hòm đạo cụ hóa trang cũng lộ ra phong cách cổ xưa, mở hòm ra, đập vào mặt là một loại cảm giác lịch sử dày đặc.

Từ Tư Miểu vừa mở hòm vừa nói: “Đồ trang sức đá quý bằng ngọc nạm vàng 20 bộ, vật trang trí bằng đá quý 6 đôi, gương đồng vàng gắn ngọc 3 cái, một vài đồ chơi linh tinh, còn có trà cụ cổ phỏng Tống của Thanh triều, tôi lục tung nhà kho, chỉ có một bộ trà cụ Quan Diêu của Bắc Tống, đáng tiếc là men đen, quay ra khả năng không được đẹp.”

Chu Dịch Khôn nhìn ngây người, hỏi: “Ảnh Nghiệp Áo Pháp quay phim đều tích cực như vậy?”

Hàn Huấn bất đắc dĩ, đã không cách nào ngăn cản thế giới đốt tiền chơi của người có tiền.

Cậu nói: “Tôi cũng là lần đầu tiên hợp tác với bọn họ, cầm cũng cầm đến rồi, chấp nhận dùng đi.”

Xác định xong thời gian khai máy, toàn bộ diễn viên, nhân viên làm việc, tập thể đến trụ sở phim ảnh Phi Long, tổ phim《Hảo hán Lục Lâm》bao một con đường Bắc Tống, chuẩn bị sắp xếp, đúng giờ khai máy.

Nghi thức khai máy ồn ào náo nhiệt, vậy mà mời một đội múa rồng có kỹ thuật, từ cửa trụ sở phim ảnh, một đường khua chiêng gõ trống, nhảy đến cửa nhà《Hảo hán Lục Lâm》.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong trụ sở phim ảnh tất cả tổ phim lớn nhỏ đều biết phim mới của Ảnh Nghiệp Áo Pháp quay, du khách, diễn viên đến vây xem không ngừng.

Mặc dù quay phim cần an tĩnh, nhưng Hàn Huấn nhìn đám người lui tới, luôn cảm thấy an tâm.

Ít nhất khai máy rồi, bộ sitcom dùng “Hàn Huấn” làm biên kịch, không có giữa đường chết non.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Trụ sở phim ảnh Phi Long, tổ phim điện ảnh《Giọt nước》.

Trợ lý đạo diễn sáng sớm đã thông báo mọi người làm tạo hình, chờ khai máy, lại qua nửa tiếng, một lần nữa thông báo: “Văn lão sáng nay muốn sửa kịch bản, đến muộn chút, mọi người ở trụ sở nghỉ ngơi không được đi xa, Văn lão quay lại liền khai máy.

Phim của Văn Hạc Sơn, sửa kịch bản đã là thường ngày, diễn viên chính Ngao Phương Phỉ mặc một bộ sườn xám tinh xảo, đã làm tạo hình xong, mặc áo khoác giữ ấm, cùng nữ phụ Nhạc Lan Hân đang nghe trợ lý báo cáo.

Trợ lý nói: “Tổ phim《Lục Lâm》kia hình như chính là phim mới của Ảnh Nghiệp Áo Pháp, vậy mà ở cách vách chúng ta, tôi hôm qua đi xem, bố cảnh rách nát, lời thoại diễn viên nghe cũng gượng gạo.

Giới phim ảnh hiện tại nhắc đến Ảnh Nghiệp Áo Pháp, nghĩ tới không phải《Tượng Phật đá》《Ngôi sao hôm qua ngọn gió hôm qua》《Một đường chạy như điên》các loại trầm trồ khen ngợi ăn khách, mà là Thái tử gia Từ Tư Miểu nhiều tiền đốt.

Trong lễ chúc mừng của bạn hợp tác tập đoàn Lục Chúng, anh ta vậy mà tuyên truyền một bộ phim khoa học viễn tưởng võ hiệp cảnh sát thổ phỉ.

Hơn nữa, còn là sitcom.

Phim truyền hình chi phí thấp như sitcom, ngôi sao diễn viên xu hướng đều không muốn nhận, câu chuyện cũ, bối cảnh gượng gạo, chỉ có người già mới sẽ thích.

Nhưng Từ Tư Miểu vậy mà đầu tư 100 triệu, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Đề tài vừa mở màn, các diễn viên thảo luận không ngừng, mỗi câu đều vây quanh câu đố Thái tử gia Ảnh Nghiệp Áo Pháp.

Từ Tư Miểu anh tuấn nhiều tiền, suy nghĩ kỳ lạ, người ở đây không có ai không tò mò về anh.

Nhạc Lan Hân nói: “Từ đại thiếu còn chưa về, tôi đã nghe người ta nói anh ta ở nước ngoài là một bá đạo tổng tài thủ đoạn sắc bén, giết người không chớp mắt trên người treo mạng người, còn tưởng anh ta về nước liền muốn đoạt quyền Ảnh Nghiệp Áo Pháp cơ chứ, không nghĩ tới, đều là lời đồn, thoạt nhìn ôn nhu quan tâm, đẹp trai đủ đẹp trai, đáng tiếc toàn đầu tư mấy phim nát, ngay cả quyết sách căn bản mắt nhìn cũng không có.”

Trợ lý cười nói: “Tin tức này vừa nghe đã là giả, phú nhị đại sao có thể đòi mạng người, hơn nữa, Từ đại thiếu một chút cũng không giống bá đạo tổng tài, khá giống minh tinh, đặc biệt là lần đầu tiên cùng lên sân khấu với Từ nhị thiếu, tôi thấy rất nhiều người cho rằng anh ta là bạn trai mà Từ nhị thiếu mời.”

Chuyện này Ngao Phương Phỉ có ấn tượng, lúc ấy bí mật còn tuôn ra không ít lời khó nghe, cái gì mà Từ đại thiếu là tiểu tình nhân của Từ nhị thiếu, Từ nhị thiếu chơi chán phụ nữ chơi đàn ông.

Sau đó biết nam nhân tướng mạo tuấn mỹ kia là Từ đại thiếu, Ngao Phương Phỉ còn tưởng anh sẽ vung thư luật sư ra yêu cầu báo chí tin tức lá cải xin lỗi bồi thường khôi phục danh dự nữa chứ, không nghĩ tới Từ Tư Miểu một chút cũng không để ý, còn công khai nói: Cái này chứng minh tôi đẹp trai hơn Thiên Nghiêu, cám ơn các vị khen ngợi.

Từ điểm này, cô nói: “Mặc dù đều là người Từ gia, cậu hai lại kém hơn cậu cả rất nhiều, tướng mạo cũng không giống.”

Từ Tư Miểu ngũ quan lập thể, một đôi con ngươi thâm thúy ửng lên ánh sáng màu vàng, ý cười khóe miệng ôn nhu lưu luyến, thân hình cao lớn, so với ngôi sao điện ảnh lưu hành hiện tại, chỉ có hơn không kém.

Từ Thiên Nghiêu thì kém xa, vóc người mét 7, ngay cả tây trang đặt làm riêng cao cấp mặc lên người cũng không thể cứu vớt hình tượng của hắn, hiển nhiên là đáp lại câu “Mặc long bào vào cũng không giống thái tử“.

Không có so sánh cũng không có tổn thương, hai đứa con trai của Từ Quốc Xương, Từ Tư Miểu đẹp trai tới mức không giống ruột thịt, không chỉ có thân hình cao lớn, mặt mũi lạnh lùng, còn là một người đàn ông độc thân hoàng kim, mặc dù tin tức bên lề hơi nhiều chút, năng lực nghiệp vụ kém chút, nhưng ở giới phim ảnh, nhan trị chính là tất cả.

Trợ lý bát quái hơn các diễn viên, hắn chớp chớp mắt, nói tin tức nho nhỏ, “Nghe nói mẹ Từ đại thiếu là người nước ngoài, cho nên cậu cả giống mẹ, cậu hai là vợ hai Khương phu nhân sinh ra, rất giống chủ tịch Từ, từ chiều cao đến tướng mạo, hoàn toàn là từ một khuôn đúc ra.”

Nhạc Lan Hân cười lên, “Đúng là một khuôn đúc ra, ngay cả chiều cao cũng giống chủ tịch Từ.”

Các diễn viên thảo luận một đống về cậu cả và cậu hai Từ gia, đợi hơn nửa tiếng, cũng không đợi được Văn Hạc Sơn.

Ngao Phương Phỉ đợi nhàm chán, đề nghị nói: “Văn đạo đã không tới, chúng ta đến cách vách xem chút đi.”

Cách vách của《Giọt nước》chính là trụ sở quay phim《Hảo hán Lục Lâm》không hòa hợp, cả con đường Bắc Tống đều bị bọn họ bao, nhưng tổ phim này chỉ dùng bối cảnh một căn nhà nhỏ trong đó.

Nói đến bộ phim khoa học viễn tưởng võ hiệp cảnh sát thổ phỉ này, xem như là đề tài hot chưa quay đã hot trước gần đây. Mặc dù hot không phải bản thân kịch bản, mà là tin tức bên lề liên quan đến Từ Tư Miểu.

Các diễn viên vừa đi, vừa tán gẫu, bát quái nhiều quá khong nói hết.

“Tôi nghe bạn bè nói, trong lễ chúc mừng kia, Từ đại thiếu quả thực chiều hư biên kịch, vậy mà dám nói bộ phim này toàn bộ nghe biên kịch.”

“Thói đời này, không phải ai được sủng nghe người đó sao, không sai ~”

“Nói tới biên kịch lớn lên rất đẹp trai, ảnh trên báo tôi cũng thấy, đứng cùng Từ đại thiếu quả thực là kim đồng ngọc đồng.”

“Này, tôi còn tưởng Từ đại thiếu là thẳng nam sắt cứng, hồi về nước buổi tối đầu tiên đã hẹn Tưởng Du Du đấy.”

“Ảnh hậu dạ hội cũng không đại biểu không thích đàn ông, thím xem mấy tin tức hắn ở bên ngoài cưng chiều biên kịch ấy, người sáng suốt đều nhìn ra được bọn họ có một chân.”

“Suỵt —” Ngao Phương Phỉ bảo bọn họ an tĩnh, đi tới ngoài cửa tổ phim《Lục Lâm》, đã có thể nghe thấy âm thanh bên trong.

Mấy diễn viên và trợ lý đến tham ban, rón ra rón rén đi vào, đập vào mi mắt chính là căn nhà đã trải qua cải tạo đơn giản, ngay cả trên tường sân cũng đặt đầy bình hoa đạo cụ.

“Bình hoa này cũng giả quá đi.” Nhạc Lan Hân cầm lấy một cái bình hoa bày bên cạnh, bán sỉ 50 đồng không thể nhiều hơn, “Đạo cụ thế này bày ở đây, khán giả xem được phim sao?”

Trợ lý cười nói: “Nói thế nào bộ phim này cũng là phim dở, không chỉ là mấy bình hoa này, còn có băng ghế, vạc rượu, đá mài, trong đại đường càng khoa trương, lại còn có một tấm Vạn Mãn Phi Nhanh treo trên tường, sao lại không biết xấu hổ nói là bối cảnh Bắc Tống.”

Tổ phim bận rộn quay phim bên trong, không ai ngăn cản bọn họ thảo luận.

Ngao Phương Phỉ đi vào bên trong, xa xa đi đến bên ngoài đại đường, là có thể thấy rõ cảnh tượng quay phim bên trong, còn có thể nghe rõ được lời thoại.

Ngao Phương Phỉ từ nhỏ đã lăn lộn giới điện ảnh, phim truyền hình, chưa từng thấy diễn viên nữ trong đại đường.

Cô nàng mặc đồ vải thô bình thường, quần áo trên người ngay cả trêu hoa chìm cũng không có, hoàn toàn không giống tơ lụa lĩnh la màu sắc tươi đẹp trong phim truyền hình.

Khoa trương hơn chính là trâm cài đầu trên đầu cô nàng, trang sức khuyên tai, một chút cũng không sáng, ngược lại là màu xanh trầm.

Nữ diễn viên ở trên bàn cầm lấy một cây trâm trang sức màu xanh, giống như tham tiền nói: “Đây là mẹ của mẹ tôi truyền cho mẹ tôi, mẹ tôi lại truyền cho của hồi môn của tôi, chế tạo thủ công men nạm vàng tinh khiết giả 1 đền 10.”

Diễn viên nam đối diễn cùng cô vẻ mặt ghét bỏ: “Giả 1 đền 10 không phải giả sao?”

Nhạc Lan Hân mắt sắc, cô từng quay vai phụ phim cổ trang nhiều lần, đối với mấy trang sức này rất quen thuộc.”

“Quá giả, trang sức men nạm vàng chân chính đều là xanh sẫm dày nặng, bộ trang sức này vậy mà là màu xanh, vừa nhìn chính là làm bằng nhựa, một chút cũng không sáng. Còn có vật trang trí trên bàn, đâu có đồ trang trí đá quý nào màu sắc như vậy.”

Trợ lý gật đầu đồng ý, “Tổ phim nhỏ chính là tổ phim nhỏ, vừa nãy bọn họ còn nói giả 1 đền 10 nữa, phim cổ trang nói lời thoại như này, quả thực khiến người xem lúng túng chết.”

Nhạc Lan Hân cười duyên nói: “Đúng thế, mẹ của mẹ mình không phải bà ngoại sao, mấy quan hệ vai vế này cũng không để ý rõ ràng, viết kịch bản gì chứ.”

Ngao Phương Phỉ không nói chuyện, cô nàng an tĩnh nhìn chằm chằm bên trong, quan sát bố cảnh trong đại đường.

Quả thật rất đơn sơ, trà cụ phỏng Tống nguyên set trên bàn đều bỏ xuống, không biết từ đâu đào được men đen rẻ, trong bình hoa bán sỉ 50 đồng bên cạnh, hoa cắm còn chết héo.

Đại đường này cô từng quay phim, vốn là trên trường treo tranh sơn thủy phỏng Tống, đều bị đổi thành chữ thư pháp.

— Không giết người giết người phạm pháp

— Không tức giận tức giận tổn thương gan

Ngao Phương Phỉ:......

Đồng nghiệp phía sau còn đang líu ríu phê bình bày biện của tổ phim cùng với lời thoại diễn viên, bỗng nhiên từ bên trong đi ra một thanh niên mặc áo gió.

Da cậu trắng nõn nhìn vô cùng trẻ tuổi, một đôi mắt lạnh lẽo hờ hững, lộ ra ánh sáng cự người ngoài ngàn dặm.

Đám phê bình tự giác ngoan ngoãn câm miệng, miễn cho âm thanh quá lớn, bị người tổ phim nghe được.

Song bọn họ thì thầm bàn tán, Hàn Huấn nghe rõ ràng, ngay cả diễn viên chờ cảnh kế tiếp trong đại đường, cũng cười nhìn sang.

“Trang sức men nạm vàng Từ tổng đích thân mua về lại lần nữa biến thành giả.”

“Cho nên nói phim này của chúng ta không nên dùng hàng thật, hàng giả rất tốt, rẻ lại thực dụng.”

Các diễn viên đã quen với du khách gật đầu bình luận, Hàn Huấn lại càng không để ý người khác đánh giá.

Nhưng âm lượng mấy người ngoài cửa tán dóc càng ngày càng lớn, có thể sẽ ảnh hưởng đến thu âm quay phim.

Thế là, cậu đi ra bình tĩnh đuổi khách, “Mấy vị du khách làm ơn không nên ồn ào, quấy rầy đến chúng tôi quay phim.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.