Quả Bưởi Ngọt Ngào

Chương 40: Chương 40: Hoa hồng.......




Editor: Lemon

Trình Uyên lại bỏ thêm một câu: “Vừa rồi em mới gọi anh là gì?”

Hứa Dữu sửng sốt hai giây, cũng thực nghiêm túc nhớ lại.

“Trình Uyên.”

Hứa Dữu không biết mình gọi tên Trình Uyên có vấn đề gì sao.

“Anh nghĩ em nên sửa xưng hô lại.” Trình Uyên nghịch tóc cô, “Giống như anh gọi em là Quả Bưởi Nhỏ vậy đó.”

Hứa Dữu gãi đầu sửng sốt một chút, cuối cùng nói: “Vậy gọi là Uyên ca, ừm, nhưng mà Trình ca nghe thuận tai hơn nhiều.”

Trình Uyên mặt đen một nửa: “Đây là biệt danh các anh em trước kia gọi anh.”

Hứa Dữu cố ý nói: “Bạn em cũng gọi em là quả bưởi mà, Bạch Bạch gọi em là Tiểu Dữu.”

Trình Uyên vuốt gương mặt bóng loáng của cô, chỉ cảm thấy cô quá gầy, sờ chẳng có bao nhiêu thịt, nhưng nghe cô mạnh miệng như vậy lại muốn bóp mặt cô.

“Anh biết em không thích biệt danh Quả Bưởi Nhỏ này, muốn anh gọi em bằng tên khác.”

Hứa Dữu vội vàng mở miệng nói: “Thật ra gọi là Quả Bưởi Nhỏ cũng khá tốt.”

Cô chủ yếu là sợ Trình Uyên nói ra xưng hô gì làm cô không thể tiếp thu thôi. Quả Bưởi Nhỏ cũng khá hay, cô thích biệt danh này, hơn nữa cô cảm thấy hai biệt danh Quả Bưởi Nhỏ cùng Tiểu Dữu không giống nhau.

“Nhưng nghe em gọi anh là Trình ca làm anh không vừa lòng lắm.” Trình Uyên nói, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô.

Hứa Dữu không quá tự nhiên vỗ lên bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, móc di động trong túi ra chụp một tấm, lên án nói: “Đỏ hết rồi này.”

Trình Uyên lập tức nhận sai: “Được được, lần sau anh không dám nữa.”

Hứa Dữu tức giận nói: “Không có lần sau.”

Trình Uyên gật đầu: “Rồi rồi, em suy nghĩ nên gọi anh là gì đi, em gọi hai tiếng dễ nghe anh sẽ tha cho em.”

Hứa Dữu một tay che mặt, con người đảo tới đảo lui, cô nghĩ tới xưng hô này nhưng mà xấu hổ không muốn gọi.

Nếu là trước kia cô đều nói không nên lời, nhưng ở chung với Trình Uyên lâu rồi nên không còn khoảng cách nữa, nếu chỉ gọi ở trước mặt anh thì....

“Tiểu ca ca?”

Trình Uyên: “Nghĩ lại lần nữa đi? Em không có nhiều cơ hội lắm đâu.”

Hứa Dữu buống tay xuống cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Ông xã.”

Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Uyên nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, để hai người đối diện nhau, “Ngoan quá.”

“Nhưng anh hy vọng lần sau lúc em gọi đừng thẹn thùng như vậy, dù sao ở đây cũng không có người ngoài, ở trước mặt anh cũng không cần phải sợ hãi như vậy.”

Hứa Dữu không biết trả lời sao, nhưng cảm thấy anh nói rất có đạo lý, cô liền gật đầu. Có thể là do có anh bên cạnh nên cô không có nhiều băn khoăn như vậy.

Trình Uyên: “Gọi thêm lần nữa nào.”

Hứa Dữu lắc đầu: “Không gọi.”

Trình Uyên tùy ý nhún nhún vai: “Không sao, dù sao thứ anh muốn nghe nhất cũng không phải là cái này.”

Hứa Dữu nhìn về phía Trình Uyên, Trình Uyên hoàn toàn không có ý muốn nói cho cô biết.

“Đúng rồi, hôm nay anh có mang đồ cho em, anh ra ngoài lấy vào.”

Hứa Dữu cõi lòng đầy chờ mong, không bao lâu Trình Uyên liền đưa cho Hứa Dữu một bông hồng đỏ, hoa này cô đã thấy qua ở trong phòng Trình Uyên.

“Cầm lấy.”

Hoa hồng đã khô, màu sắc sậm hơn hoa tươi, cũng thoạt nhìn càng có khuynh hướng cảm xúc hơn.

Trình Uyên muốn cô cầm, cô liền ngoan ngoãn nhận lấy hoa, Hứa Dữu đưa hoa lên mũi nhẹ ngửi, đại khái là bởi vì hoa đã qua xử lý, hương hoa cũng đã tiêu tán.

“Đây là gì vậy anh?”

“Quà sinh nhật tặng em.”

“Hả.” Trong đầu Hứa Dữu nhanh chóng suy nghĩ, sinh nhật cô, không phải là ngày mai sao?

Trình Uyên cười “Lúc đưa cho em vừa đúng 12 giờ.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.