Quả Bưởi Ngọt Ngào

Chương 42: Chương 42: Lãng mạn




Editor: Lemon

Hứa Dữu mới vừa cơm nước xong, năm phút sau đã nhận được tin nhắn của Trình Uyên.

【anh ở Cảnh trung chờ em. 】

【sân thượng tòa nhà chúng ta ngồi học lúc trước em hẳn là còn nhớ phải không? 】

Hứa Dữu nhớ thì nhớ, nhưng cô cũng nhớ một nắm sau khi bọn họ tốt nghiệp Cảnh trung đã ra quy định không cho người không liên quan ra vào.

Hứa Dữu còn đang hoài nghi mình có thể thuận lợi đi vào trường học hay không đây.

Hứa Dữu tới chỗ rồi mới phát giác suy nghĩ của mình quá dư thừa, bác bảo vệ trông cửa cũng chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, cứ như vậy cho cô đi vào.

Hôm nay là thứ bảy, toàn bộ sân trường đều thật quạnh quẽ, không có một bóng người.

Hứa Dữu cũng đã mười năm rồi chưa từng trở lại đây, nhưng cả sân trường tựa hồ không có thay đổi quá nhiều, có thể là do lâu rồi không tới, đập vào mắt hết thảy tựa hồ đều tương đối xa lạ.

Bố cục sân trường không có biến hóa quá lớn, chỉ là có một ít kiến trúc xây lại thôi, Hứa Dữu bước nhanh về hướng tòa nhà bọn họ đã từng học, tòa nhà có 5 tầng, Hứa Dữu leo lên cầu thang mệt muốn hụt hơi.

Cô dựa lên cánh cửa, nghỉ ngơi một chút lúc này mới đẩy cửa sân thượng ra.

Hứa Dữu mở cửa lại không thấy bóng dáng Trình Uyên đâu, cô đột nhiên cảm giác chính mình bị chơi.

“Quả Bưởi Nhỏ.”

Giọng Trình Uyên từ phía sau vang lên.

Hứa Dữu vừa muốn xoay người, đôi tay khô ráo của Trình Uyên đã che mắt cô lại.

Bóng tối thình lình ập đến làm cô có chút không thể thích ứng.

“Nhắm mắt lại.”

Hứa Dữu ngoan ngoãn làm theo, Trình Uyên lúc này mới buông tay đang che mắt cô xuống.

“…Ừm.”

Không thể hiểu được, giọng cô cũng mang theo chút run rẩy, Hứa Dữu rất ngoan, Trình Uyên bảo cô nhắm mắt cô liền thật sự nhắm mắt lại.

“Bây giờ anh dắt em tới phòng học chúng ta.”

Hứa Dữu: “??”

Vậy anh gọi cô lên sân thượng làm gì?

“Bây giờ em…mở mắt ra được chưa?”

Hứa Dữu nhắm mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn hỏi anh, Trình Uyên nhìn chằm chằm đầu nhỏ của cô, ý muốn chơi xấu nổi lên, nhưng mà trong lòng có kế hoạch, anh liền tạm thời thu lại những suy nghĩ khác.

Trình Uyên: “Em chờ một chút đã.”

Trình Uyên một tay ôm bả vai cô, tay kia xuyên qua đầu gối bế cô lên.

“Ối.”

“Ăn nhiều một chút, nhẹ giống như lông chim vậy.”

Hứa Dữu: “Anh so sáng kiểu gì vậy?”

Trình Uyên cũng rất tự hào, “Ngữ văn của anh học như vậy đó, làm sao nào?”

Hứa Dữu chỉ cười, nghe giọng anh còn rất tự hào. Hơn nữa cô cũng không có nhự như Trình Uyên nói, không biết là gần đây thể xác và tinh thần tốt nên ăn nhiều hơn hay thế nào, cô mới phát hiện mình nặng thêm ba cân.

Khoảng cách hai người quá gần, chóp mũi Hứa Dữu còn có thể ngửi được mùi hương đặc biệt chỉ có trên người anh, sạch sẽ dễ ngửi, tuy rằng cô đang nhắm mắt nhưng vẫn vô cùng có cảm giác an toàn.

Trình Uyên ôm cô đi rất vững, nhưng Hứa Dữu lại cảm giác tim mình đập quá nhanh, nhẹ nhàng cắn môi dưới liền nghe được giọng trêu chọc của Trình Uyên: “Đừng cắn mình, nếu em khẩn trương như vậy thì cắn anh đi.”

Hứa Dữu lập tức từ chối: “Không cần.”

Tuy rằng hiện tại trông anh khá vô hại, nhưng nếu cô cắn anh một cái, ai biết buổi tối ngày nào đó anh liền đòi gấp đôi thì cô biết phải làm sao?

“Tới rồi, Quả Bưởi Nhỏ, em mở mắt ra đi.”

Hứa Dữu mở mắt ra, đặp vào mắt chính là hoa hồng, thật nhiều thật nhiều hoa hồng, ngoại trừ một lối đi nhỏ nơi nơi đều phủ kín hoa hồng.

Đây là phòng học mười năm trước bọn họ học, phòng học vẫn còn giống như trước kia, bất quá bàn học đã được đổi mới, thiết bị trên bục giảng cũng là loại tiên tiến nhất, chỉ là chính mình lần nữa bước vào đây, cảm giác quen thuộc vẫn ập vào trước mặt.

Hứa Dữu kinh ngạc: “Sao anh trang trí nhiều hoa như vậy?”

Trình Uyên đặt cô ngồi trên bàn, “Thích không em?”

Hứa Dữu gật đầu, cô đã phát hiện nếu chỉ có hai người cô cùng Trình Uyên thì mình có thể thả lỏng rất nhiều.

Hứa Dữu ngồi trên bàn nhìn một phòng đầy hoa, cảm giác như bản thân đang ngồi giữa biển hoa vậy, chóp mũi cũng tràn ngập hương vị hoa hồng.

Trình Uyên chỉ là thò qua tới khẽ hôn một cái, “Quà sinh nhật chuẩn bị cho em, vừa lòng không nào?”

Nói thật, thật ra Hứa Dữu cảm thấy rất tục. Cô là tác giả viết tiểu thuyết, kịch bản kiểu gì mà chưa từng ảo tưởng qua, cho nên tặng hoa đối với Hứa Dữu mà nói thì rất tục, nhưng đây là hoa Trình Uyên tặng cho cô, cô vẫn rất vui vẻ.

Có người vẫn luôn nhớ tới bạn đó chính là một loại hạnh phúc.

Cô vừa lòng nga, người mà trước giờ không có ảo tưởng gì với ngày sinh nhật, trong suy nghĩ có người nhớ rõ ngày sinh nhật của cô đã tốt lắm rồi, đại khái là mọi chuyện vượt xa ngoài ý muốn cho nên cô mới cảm giác được vô cùng thỏa mãn đi.

Giọng nói gợi cảm của Trình Uyên ngay lúc này vang lên.

“Chuyện này mười năm trước anh đã muốn là với em rồi.”

Hứa Dữu vô ý nắm chặt tay.

“Làm gì anh?”

Trình Uyên: “Thổ lộ.”

“Nhưng lúc đó em không tới.”

Câu sau Hứa Dữu nghe ra được một tia ủy khuất, đáng tiếc chính là lúc này Hứa Dữu không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt Trình Uyên.

Cô sờ sờ tay anh, tay Trình Uyên lớn hơn tay cô rất nhiều, cô nắm cả tay Trình Uyên là không thể nào, vì thế cô cũng chỉ bắt lấy hai ngón tay anh.

Trình Uyên nhìn động tác nhỏ của cô, lập tức trở tay bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn.

Chỉ là lúc này, đột nhiên Hứa Dữu cảm giác được không thích hợp, tay Trình Uyên không còn bóng loáng nữa, cúi đầu liền nhìn thấy trên tay anh đều là vết thương, rõ ràng tối hôm qua lúc bọn họ ngủ chung một giường còn chưa có.

Hứa Dữu nhìn một phòng hoa hồng liền nghĩ thông suốt.

Cô vuốt ve tay anh, trong giọng nói có chút đau lòng, “Anh…… sao tay anh biến thành như vậy?”

Trình Uyên đứng cạnh cô, dựa vào bàn học, giọng điệu tùy ý: “Vết thương nhỏ thôi, là bị gai hoa hồng đâm.”

Hứa Dữu nâng tay anh lên xem: “Đau không?”

Trong mắt cô tràn đầy đau lòng, anh chính mắt nhìn thấy như vậy là đủ rồi, nhẹ nhàng nói: “Không đau mà.”

Trình Uyên cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô “Da thịt anh không non mịn giống như Quả Bưởi Nhỏ, chẳng đau chút nào.”

Hứa Dữu vẫn nhíu mày, “Anh đừng có gạt em.”

Đây là chàng kỵ sĩ vì cô mà bị thương, trong lòng Hứa Dữu đột nhiên nghĩ đến câu này, lãng mạn chết mất.

Gió nhẹ thổi qua, hương hoa nồng đậm lại một lần tràn đầy chóp mũi. Hứa Dữu nâng ngón tay bị thương của Trình Uyên nhẹ nhàng liếm hôn, giống như đang an ủi con thú nhỏ bị thương.

“Trở về em bôi thuốc cho anh.”

“Được.”

Trình Uyên: “Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.”

Hứa Dữu kinh ngạc ngẩng đầu.

Trình Uyên nâng khuôn mặt nhỏ cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào, “Ít nhất phải như vậy.”

Hứa Dữu cảm giác hô hấp như ngừng lại, cô không dám động, trong đầu nháy mắt cũng trống rỗng, tựa hồ mất đi năng lực tự hỏi.

Đang còn trong phòng học đó!!?

Tuy rằng Hứa Dữu biết ở đây chỉ có hai người cô cùng Trình Uyên, ban ngày ban mặt cô cũng sẽ ngượng ngùng chứ.

Trình Uyên đã ôm chặt eo cô, nháy mắt cô đã không chỗ để trốn.

“Trình Uyên, anh đừng làm bậy mà, đang ở bên ngoài đó.”

Trình Uyên cười.

“Trêu em thôi.”

Tiếng chuông di động của Hứa Dữu đúng lúc này vang lên, Hứa Dữu lập tức móc di động ra, cố ý nâng lên cao để di động cách ngăn cản ánh mắt sáng quắc của Trình Uyên.

Trình Uyên một tay ôm eo thon cô gái, một tay kia giúp cô cầm di động, Hứa Dữu còn tưởng rằng Trình Uyên muốn cướp di động của cô, đang muốn né tránh thì không thành công.

Trình Uyên cười, “Anh cầm giúp em, em đưa cao như vậy không mệt sao?”

Lúc này Hứa Dữu mới không nói chuyện nữa.

Tiếng chuông vẫn đang reo, là một dãy số lạ gọi tới.

Hứa Dữu nhìn còn sửng sốt một chút.

Trình Uyên hỏi: “Ai gọi vậy em?”

“Không biết nữa, số lạ.”

Hai giây sau, Hứa Dữu đẩy điện thoại cho Trình Uyên: “Anh nhận giúp e đi.”

Trình Uyên cũng mừng rỡ bắt máy “Alo, xin hỏi ai vậy?”

Thích Linh Linh cầm di động ngây ngẩn cả người, nếu cô ta nhớ không sai thì bên kia đầu dây là giọng nói của Trình Uyên,.

Lư Kiện Thạch cũng ở một bên, Thích Linh Linh kích động liền mở loa ngoài, Lư Kiện Thạch bị kéo sang, vốn đang muốn nói chuyện liền nhìn thấy Thích Linh Linh ra dấu “Suỵt”

Lư Kiện Thạch liền không nói, chỉ đứng nghe giọng nam đầu dây bên kia.

“Sao không nói chuyện? Tìm vợ tôi có chuyện gì không?”

Hứa Dữu đều kinh ngạc, điện thoại còn chưa ngắt, Hứa Dữu cũng ngượng ngùng lên tiếng, chỉ là biểu tình trừng mắt nhăn mặt vô cùng phong phú, còn muốn đoạt lại di động trong tay Trình Uyên.

Trình Uyên vẫn đang ôm eo cô, chỉ là cầm di động ngửa ra sau, không cho Hứa Dữu bắt được di động.

Hứa Dữu cắn răng, đôi tay bắt lấy quần áo anh muốn kéo anh về phía mình, chỉ là không thành công, kéo người khác không được mà còn trực tiếp ngả vào lòng anh.

Trình Uyên lúc này cũng không còn để ý tới điện thoại nữa, tay mắt lanh lẹ ôm chặt lấy cô “Cẩn thận nào.”

“Ừm.”

Hứa Dữu cũng không rảnh lo ngượng ngùng, rút vào lòng Trình Uyên thở dốc.

Qua một phút, Hứa Dữu mới hỏi: “Điện thoại em đâu?”

Trình Uyên đưa điện thoại cho cô: “Bên kia không nói câu nào, anh cúp máy rồi.”

Hứa Dữu gật đầu, lại hung dữ nói: “Sao anh lại đi nói lung tung rồi?”

Trình Uyên nhún vai, “Anh không có nói lung tung mà, mỗi một câu anh nói đều là thật.”

- bạn đang xem bảng edit của Lemon và đăng duy nhất tại Lemon8186-

Điện thoại cúp, Lư Kiện Thạch cùng Thích Linh Linh mới bắt đầu nói chuyện.

Thích Linh Linh nói thẳng: “Người vừa mới nghe điện thoại chính là Trình Uyên.”

Thật ra Lư Kiện Thạch cũng đoán được.

Thích Linh Linh lại vô cùng đắc ý.

“Em có địa chỉ nhà Hứa Dữu, Hứa Dữu cùng Trình Uyên ở bên nhau, chỉ cần chúng ta canh ở nhà Hứa Dữu, nhất định có thể gặp được Trình Uyên.”

Lư Kiện Thạch: “Ừ.”

Lư Kiện Thạch nghĩ nghĩ lại nói: “Đúng rồi, cô vừa mới nói Hứa gì đó là ai?”

“Hứa Dữu đó, chính là bạn học lần trước em với anh gặp ở siêu thị nhập khẩu.”

Lư Kiện Thạch gật đầu, tên này đúng là người lần trước hắn gặp qua, Lư Kiện Thạch càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.

Lư Kiện Thạch cũng không nghĩ nhiều nữa, kéo cánh tay Thích Linh Linh nói: “Hôm nay tôi có thời gian, cô đi với tôi tới đó nhìn xem, coi như điều tra tình hình địch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.