Editor: Lemon
Mặt trời sắp xuống núi, trong phòng vẫn sáng ngời, bên ngoài vừa lúc hoàng hôn, bên trong đèn dây tóc đã sáng ngời.
Trình Uyên bị ánh sáng chiếu vào mắt có chút khó chịu, khẩu cung của cậu đã ghi xong rồi.
“Mới bây lớn đã cho rằng bản thân rất lợi hại đúng không?”
Trình Uyên nhún vai: “Tôi không có ý đó.”
Vị cảnh sát ngồi trước mặt Trình Uyên cũng mới vừa nhập chức không lâu, hắn nhưng thật ra có điểm có thể lý giải chính mình trước mắt thiếu niên này, vì thế hắn vẫn là bồi thêm một câu: “Cậu nói người khác dâm loạn thiếu nữ vị thành niên, cậu phải lấy ra chứng cứ trước đã.”
Trình Uyên gật đầu nói cảm ơn.
“Được rồi, ba cậu tới rồi, về nhà đi, hy vọng lần sau không gặp cậu ở đây nữa.”
Trình Uyên vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy ba cậu trong tay cầm cặp công văn.
Trình Nghiêm Phong nhìn thấy Trình Uyên đi ra liền lập tức quay đầu, ông không nói lời nào, nhưng Trình Uyên biết ba cậu đang tức giận.
Trình Uyên hắn chậm rãi đi theo ba lên xe.
“Trình Uyên.” Trình Nghiêm Phong nói, “Con cũng nên trưởng thành rồi.”
Trình Uyên há mồm muốn giải thích, suy nghĩ một chút vẫn lựa chọn im lặng. Trình Uyên vừa về đến nhà liền gọi điện thoại cho anh em tốt Tống Khải Chi, đám hồ bằng cẩu hữu trước kia thật là không thể quá tin tưởng. Nhưng anh em tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên có thể tin được.
Ngày thứ hai, Trình Uyên trở về trường học.
Trình Uyên lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Dữu trong lớp học, cô ngồi tổ 2 bàn thứ ba, vị trí hiện tại vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt thiếu nữ.
Tiết đầu tiên là tiết ngữ văn, giáo viên ngữ văn vừa lúc gọi Hứa Dữu đứng dậy trả lời câu hỏi.
Lúc thiếu nữ đứng lên, đuôi ngựa vẽ ra độ cung duyên dáng.
Cô thật sự rất gầy, lúc đứng lên trả lời cánh tay mảnh khảnh trắng tinh khẽ rũ xuống, thoạt nhìn thật sự rất yếu ớt, vừa chạm vào liền gãy.
Cả tiết học Trình Uyên tựa như đi vào cõi thần tiên, lúc nghe được tiếng chuông tan học cậu còn hoảng hốt cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Sâu khi tan học chính là thời gian thể dục giữa giờ, bạn học trong lớp đều đang đi ra ngoài, Trình Uyên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, cô ngồi yên không nhúc nhích, nhưng động tác trên tay lại chưa hề ngừng.
Lại qua ba phút, thiếu nữ mới chậm rì rì đứng dậy, lúc này trong phòng học còn lại không đến năm người. Trình Uyên nhìn thiếu nữ biến mất ở chỗ ngoặt, cũng đứng dậy đi theo, lúc cậu đi ra cửa phòng học vừa lúc thấy thiếu nữ, cô đang bước xuống bậc thang cuối cùng, lại biến mất ở chỗ ngoặt.
Hứa Dữu là chạy vội, Trình Uyên là bước đi, nhưng khoảng cách giữa hai người lại không hề tăng thêm.
Thể dục giữa giờ mọi người đều tùy tiện đứng, không cần đứng theo thứ tự từ thấp đến cao, Hứa Dữu tới trễ, liền đứng vị trí cuối cùng của hàng nữ sinh. Trình Uyên ra cũng tương đối trễ, đứng phía sau.
Tỉ lệ nam nữ trong lớp ước chừng là 6:4.
Vị trí Trình Uyên đứng vừa lúc có thể thu hết động tác của Hứa Dữu vào mắt.
Thiếu nữ là chạy vội tới, cơ hồ cô vừa đứng vào vị trí của mình âm nhạc liền vang lên, nhưng cô không làm theo động tác mà là nửa ngồi xổm xuống, đôi tay chống trên đầu gối mình thở gấp.
Trình Uyên nhìn thấy từ đầu đến cuối, nhịn không được cười khẽ, sao mới đi có chút đoạn đường mà cô đã mệt đến thở hồng hộc rồi. Cơ thể mảnh mai yếu ớt như vậy cũng dám xông lên cứu người, thật là đồ ngốc.
Thể dục giữa giờ tới bài tập thứ hai Hứa Dữu mới bắt đầu làm thao.
Trình Uyên tuy rằng không phải lần đầu tiên ra tập thể dục giữa giờ, nhưng số lần cậu tham gia không vượt quá mười lần, căn bản là không nhớ rõ động tác.
Trình Uyên liền nhìn Hứa Dữu, bắt chước động tác của cô làm theo.
Trình Uyên không chút để ý cứ vậy làm theo, cậu chỉ có cảm giác……động tác của Hứa Dữu đặc biệt đáng yêu, cô tập cũng rất nghiêm túc, làm động tác so với người chung quanh ra sức hơn một chút, cùng người chung quanh so sánh chính là có chút ngốc, nhưng lại đáng yêu.
Những ngày sau đó đại khái là bởi vì nhàm chán đi, Trình Uyên phát hiện bản thân thường thường sẽ đem ánh mắt dừng trên người Hứa Dữu.
Hứa Dữu tính cách tựa hồ tương đối trầm tính, bạn bè của cô hình như chỉ có một cô gái tên Từ Nhã Bạch, lúc tan học thường xuyên tìm Từ Nhã Bạch nói chuyện phiếm.
Cũng phải, nêu cậu cũng có bạn cùng bàn như bạn cùng bàn của Hứa Dữu, cậu cũng không muốn ở chung lâu với cậu ta.
Trình Uyên vận khí không tồi, rất nhiều lần đổi chỗ ngồi cậu có thể vừa lúc ngồi phía sau cách Hứa Dữu không xa. Chỉ là lại một lần thay đổi vị trí, Hứa Dữu ngồi bàn cuối cùng tổ ba, mà cậu lại ngồi bàn thứ hai đếm ngược tổ 4.
Cậu đã am hiểu quy luật đổi chỗ ngồi, hai tháng kế tiếp Hứa Dữu đều ngồi phía sau cậu.
Trình Uyên đột nhiên có cảm giác thời gian đột nhiên trôi qua thật chậm.
Cũng liền ở ngay lúc này, Trình Uyên mới biết được hoá ra sau kỳ thi giữa kỳ sẽ không dựa theo luân phiên đổi chỗ ngồi như hiện tại nữa.
Năm người xếp thứ tự đầu tiên có thể tự chọn chỗ ngồi cùng bạn cùng bàn.
Trình Uyên nhìn thoáng qua bảng xếp hạng, ở vị trí thứ hai thấy được tên Hứa Dữu.
Thứ nhất là Kỳ Dương Thuyền. Trình Uyên đối với cái tên này cũng không có bao nhiêu ấn tượng, chỉ là Trình Uyên nhìn thấy thứ hạng của cậu ta, trong lòng đột nhiên liền xuất hiện một ý tưởng.
Bất quá chờ đến Trình Uyên chân chính thực hiện ý tưởng này cũng đã là hơn một tháng sau. Trình Uyên vẫn luôn rối rắm, rốt cuộc mình nên ngồi chỗ nào đây.
Bàn cuối cùng tổ 3.
Trình Uyên suy nghĩ như vậy liền nói với Kỳ Dương Thuyền.
Kỳ Dương Thuyền thu tiền, tất nhiên là dứt khoát đồng ý, lại còn tính tình tốt nói với cậu: “Nếu câụ đổi ý lúc nào cũng có thể nói với tôi.”
Sau khi tạm biệt Kỳ Dương Thuyền, Trình Uyên không biết làm sao lại có chút phiền não. Từ hiện tại đến tốt nghiệp cấp ba, còn có bảy tám lần đổi chỗ ngồi, nếu tự mình tranh thủ một chút cũng không cần tìm người khác mà có thể tự mình lựa chọn chỗ ngồi.
Nơi có ngờ được, Trình Uyên mới ra cổng trường liền gặp Lư Kiện Thạch.
Lư Kiện Thạch thật cũng không phải lần đầu tiên tới đây tìm cậu, chỉ là mỗi một lần Lư Kiện Thạch đều không chiếm được tiện nghi. Trình Uyên chỉ là khó hiểu, sao người này giống y như thuốc cao bôi trên da chó vậy.
Trình Uyên lạnh mặt, cười cười: “Làm sao? Hôm nay lại có chuyện tới tìm ba mày nữa à?”
Lư Kiện Thạch bị chọc tức không nhẹ, chỉ là trước đó hai người ở trước cửa tiệm net phát sinh xung đột, bị người hảo tâm báo cảnh sát, kết quả hai bên cùng đi uống lên trà.
Bị giáo dục về sau, Lư Kiện Thạch cũng không có lòng hối cải, ngược lại cảm thấy cục tức này nuốt không trôi.
Chỉ là…… sau khi xảy ra chuyện lần trước cư nhiên không có ai dám theo hắn tới thu thập tiểu tử thúi Trình Uyên. Hắn vất vả lắm mới kết giao được mấy người anh em mới, lập tức dẫn bọn họ đi tìm Trình Uyên tính sổ.
Chủ yếu là Trình Uyên không sợ chết, lúc đánh nhau ánh mắt hung ác, xuống tay cũng rất nặng.
Lư Kiện Thạch mặt cũng không đổi sắc.
“Tới đánh nhau đó.”
Trình Uyên đột nhiên cảm giác rất không thú vị, nhưng Lư Kiện Thạch đã tuyên chiến, cậu cũng không có đạo lý lại lui.
Lư Kiện Thạch biết một mình xông lên sẽ bị Trình Uyên đánh bại dễ dàng, hắn gọi đồng bọn cùng nhau xông lên.
Không quân tâm cái gì công bằng cả.
Nhưng Trình Uyên căn bản là không để chuyện này trong lòng. Trên mặt cậu xẹt qua nụ cười khinh thường.
Lúc Trình Uyên còn nhỏ từng học võ, chút công phù mèo cào này cậu cũng không để vào mắt.
Trình Uyên lấy một địch ba, nhưng cũng không hề bị thiệt.
Chỉ chốc lát sau, mấy tên lưu manh đã bị cậu đánh ngã.
Đột nhiên cậu nghe được giọng Hứa Dữu, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô đi ra sân trường. Trình Uyên vừa thất thần, không thể nghi ngờ là cho bọn họ cơ hội. Lư Kiện Thạch nhân cơ hội này cho cậu một chân thật mạnh.
“Ôi…”
Trình Uyên bị đau kêu lên, nhưng chút đau này với cậu mà nói không tính là gì, lúc này Trình Uyên liền nảy sinh ác độc cùng Lư Kiện Thạch đánh nhau.
Bởi vì khoảng cách xa, Hứa Dữu cũng không có thấy rõ bên đó là ai đang đánh nhau, nhưng dựa theo tính tình của cô tất nhiên là tránh càng xa càng tốt.
Nhưng bọn họ đánh nhau quá kịch liệt, có người báo cảnh sát cả đám bị đưa về đồn. Thực trùng hợp người ghi chép vẫn là nam cảnh sát trẻ lần trước.
Anh ta nhìn thấy Trình Uyên còn rất thân thiết chào hỏi.
Trình Uyên cũng nhàn nhạt lên tiếng.
Ghi chép xong, trên mặt nam cảnh sát trẻ vẫn mang theo tươi cười, trêu chọc nói: “Tôi đoán hôm nay lại là ba cậu tới đón, cậu định giải thích với ba cậu sao đây?”
“Chú cảnh sát, lần này tôi có chứng cứ.”
“Tuy cậu là vị thành niên nhưng tôi cũng đâu có già như vậy đâu, cậu có thể gọi tôi là anh mà?”
Trình Uyên lại một lần nữa đi ra cục cảnh sát đã là hơn mười phút sau. Chú cảnh sát kia nói quả không sai, người tới đón cậu vẫn là ba cậu.
Khác nhau chính là lần này hai người đi ra cửa lớn trời còn chưa tối hoàn toàn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cậu chỉ là có cảm giác khô nóng. Mãi đến khi theo cha ngồi lên xe, điều hòa trong xe mới làm cậu giảm bớt khô nóng trong lòng.
Ba không nói chuyện, nhưng Trình Uyên cảm giác được ba đang tức giận.
Trình Uyên thật ra cũng không phải một người biết giải thích, nhìn tóc mai ba đã bắt đầu bạc, trong lòng có chút không dễ chịu.
“Ba.” Trình Uyên gọi một tiếng.
Ánh mắt Trình Nghiêm Phong chuyển đến trên người cậu, Trình Uyên cúi đầu, Trình Nghiêm Phong không nhìn rõ vẻ mặt còn trai.
“Con bảo đảm đây là lần cuối cùng.”
……
Kỳ thi giữa kỳ rất nhanh lại đến, đây là lần đầu tiên Trình Uyên chờ mong tới ngày thi như vậy, cùng ngày thi mọi người đều đang ôn tập, Trình Uyên cũng luôn cầm sách bắt đầu ôn tập.
Chỉ là……
Trình Uyên phát hiện ngoại trừ ngữ văn và vật lý, những môn còn lại cậu đều xem không hiểu. Nhưng mà, ngữ văn cậu cũng chỉ là cái biết cái không.
Cả kỳ thi, Trình Uyên đều cảm giác thực dày vò, chủ yếu là lần này cậu thực sự nghiêm túc làm bài, nghiêm túc làm mới biết được... ba thứ này lại phí não nhiều như vậy.
Ngày có thành tích, Trình Uyên khó có khi khẩn trương.
Tên hai người cùng xuất hiện trên một tờ giấy, chỉ là khoảng cách có chút xa thôi, Hứa Dữu lúc này hạng nhất lớp, tên cô nằm hàng đầu tiên, Trình Uyên một đường nhìn xuống dưới, rốt cuộc ở sau còn số “45” thấy được tên của mình.
Cùng ngày có thành tích, Kỳ Dương Thuyền có chút ngượng ngùng tới tìm cậu.
“Thực xin lỗi, lần này tớ thi không tốt lắm, chỉ đứng thứ hai trong lớp.”
Lúc Trình Uyên xem bảng thành tích cũng chỉ nhìn tên Hứa Dữu cùng tên mình, căn bản là không có để ý tên ai nằm dưới tên Hứa Dữu.
“Hạng nhì đã tốt lắm rồi.” Nói cách khác, vừa lúc đủ dùng.
Kỳ Dương Thuyền tiếp tục nói: “…… Lỡ như Hứa Dữu chọn chỗ cậu chọn trước đó thì làm sao đây?”
Thiếu niên trước mặt nhìn có chút uể oải, cùng Trình Uyên trên mặt còn ngậm cười có tương phản thật lớn.
“Nếu…… nếu cậu không chọn được chỗ câụ vừa ý, tớ… tớ có thể trả tiền lại cho cậu.”
“Cậu vẫn có thể chọn được chỗ tôi muốn.” Trình Uyên đột nhiên nói, “Bởi vì tôi đổi ý rồi.”
Kỳ Dương Thuyền ngẩng đầu nhìn cậu.
“Nếu Hứa Dữu chọn bàn cuối cùng thì cậu tùy tiện chọn chỗ kế bên câụ ấy là được, nếu cậu ấy không chọn bàn cuối thì cậu chọn bàn phía sau cậu ấy đi.”
Kỳ Dương Thuyền đột nhiên hiểu ra, cậu ta có chút kinh ngạc liếc nhìn thiếu niên trước mặt một cái.
“Được, vậy cứ quyết định vậy đi, vừa rồi thầy chủ nhiệm gọi tớ cùng Hứa Dữu đi văn phòng gặp thầy, tớ đi trước đây.”
Trình Uyên giương mắt nhìn cậu ta: “Vậy bây giờ cậu muốn đi văn phòng tìm thầy chủ nhiệm?”
Kỳ Dương Thuyền lắc đầu: “Không phải, đi thông báo cho Hứa Dữu trước.”
“Tôi thay cậu báo với cậu ấy, cậu đi văn phòng trước đi.”
Kỳ Dương Thuyền đồng ý.
Trình Uyên nhẹ nhàng đi tới chỗ cô, cô ngồi bàn đầu tiên tổ bốn, phía trước chính là bảng dán thành tích, kết quả vừa mới có nên hiện tại chỗ này rất ầm ĩ, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy cô vẫn đang múa bút thành văn.
Thật là lợi hại.
Trình Uyên đi đến trước bàn cô, đứng quan sát cô 30 giây, cả quá trình cô cũng không ngẩng đầu, cũng không có phát hiện cậu đứng trước mặt.
“Cốc cốc cốc.”
Trình Uyên gõ nhẹ lên bàn cô.
Thiếu nữ ngẩng đầu đối diện nhau, Trình Uyên ở trong đôi mắt hạnh xinh đẹp kia thấy được vài tia kinh ngạc.
Trình Uyên cười cà lơ phất phơ, phun ra tên cô: “Hứa Dữu.”.
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.
- -------------------