Những con ma kia vừa nhìn thấy Vương Lôi xuất hiện, đều bò
ra bên đường tránh vạn đường kim quang trên trán anh, trong chốc lát
đúng là cảnh bi thảm của địa ngục, bị ốm có, bị thương có, kêu trời gọi
mẹ có, mất vợ mất con có, cảnh tượng trong bãi tha ma đúng là bi thảm
không thể tả. Vương Lôi đã trở thành ma vương giết ma, ngay cả Hàn Tử
Nghi cũng rơm rớm nước mắt, nhảy xuống xe kéo Vương Lôi, che cái trán
của anh lại, không cho anh tiếp tục hành hung.
"Ôi, loài người từ trước đều cho rằng chỉ có ma bắt nạt người, đâu
biết ma chúng tôi bị loài người bắt nạt bi thảm thế này. Gặp phải người
bát tự khác lạ, loài ma chúng tôi không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt,
tổn thương biết bao nhiêu trái tim, chịu bao nhiêu uất ức, nhưng lại
chưa từng có ai giúp chúng tôi ghi lại". Ngải Giai mặt đã đầm đìa nước
mắt, xót xa cho thân phận của loài ma.
Vương Lôi hình như cũng biết mình đã làm một số chuyện không hay, nén cơn giận lại, trán của anh vừa được che lại, thì liền có ma nữ dám đứng ra, đại diện được cử ra chính là ma nữ áo đỏ kia. chỉ thấy cô tiến lên
phía trước thành tâm thành ý nói: "Cầu xin đại sư Đường môn hãy cứu vớt
cái mạng ma của chúng tôi".
Hạ Thi Đình ngớ ra, bây giờ cô mới hiểu mình đã đến chỗ tập trung
nuôi dưỡng những con ma yếu đuối, quen gọi là chỗ ma nhỏ tránh nạn, qua
sự miêu tả đứt đoạn của ma nữ áo đỏ, cô đã biết những con ma này đều là
những con ma yếu đuối lương thiện bị những con ác quỷ hoành hành trong
thành phố gần đây bắt nạt đuổi đi.
Những con ma này tuy lưu lạc trong nhân gian nhưng chưa từng hại
người, cũng không hiện ra dọa người, chỉ tự đi lại trong thế giới của
mình, không chọn cách đầu thai cũng là vì cảm thấy làm người thật vô vị, bây giờ đã không còn xã hội ma như trước đây nữa, rất nhiều ma coi đầu
thai là lối thoát duy nhất.
Nhưng vì những con ma này rất lương thiện lại yếu đuối, không làm hại người, cũng không có pháp lực gì, cho nên bị bóp chết bởi một tốp ác
quỷ lớn không biết từ đâu chui ra, mới tránh đi. Những con ma này, con
thì bị thương, con thì bị tàn phế, con thì bị bệnh, đến cả cái mạng ma
cũng sắp không giữ được nữa, may mà có ma nữ áo đỏ này lấy bãi tha ma
ven quốc lộ ra thu nhận và giúp đỡ họ, nếu không tất cả đều bị ác quỷ
giết rồi.
Đang nói, lại nghe thấy tiếng khóc của nhũng con ma nhò đáng thương
kia, chúng nhao nhao nói ra oan tình của mình, không ngờ thế kỉ hai mươi mốt vẫn còn có thế giới ma bi thảm như vậy! vẫn còn lặp lại bi kịch ,
đừng nói Chu Bảo Bảo, Hạ Thi Đình, ngay cả Hàn Tử Nghi cũng cầm khăn tay lau nước mắt.
Hạ Thi Đình nghe xong cảm xúc trong lòng sục sôi, lập tức hỏi: "Tôi có thể giúp mọi người làm gì?".
"Làm gì?". Ma nữ áo đỏ kia rất kinh ngạc hỏi ngược lại: "Lẽ nào cô
không biết, trách nhiệm lớn nhất của Đường môn các cô chính là cứu giúp
những con ma tốt lương thiện phải chịu khổ chịu nạn sao? Các cô là danh y của thế giới ma mà!".
Hạ Thi Đình và Đường Tiểu Uyển đều giống như bị ma đánh cho hôn mê,
hiểu nhầm à! Đường Tiểu Uyển nhìn thấy Đường môn đạo thuật toàn tập thì
cho rằng Đường môn là phái bắt ma, chẳng trách mấy môn phái bắt ma kia
xem thường mình như vậy, thì ra, Đường môn nói thẳng ra chỉ là nơi hành
nghề y của thế giới ma.
"Nhưng, tôi chưa bao giờ học y thuật mà!".
"Không thể nào! Cô không phải đã có được quyển sách kia sao?". Ma nữ áo đỏ kia càng tỏ ra ngạc nhiên.
Hạ Thi Đình rất kinh ngạc: "Sao cô có thể biết rõ như vậy!".
"Bên cạnh cô có biết bao nhiêu ma đi qua đi lại, ai có thể không biết chuyện của cô, vừa nghe thấy chuyện Đường môn lại có hậu duệ, chúng tôi không biết vui mừng đến mức nào". Ma nữ áo đỏ kia bây giờ mới hiểu ra,
người mời đến lần này thực sự có thể chẳng biết gì.
Hạ Thi Đình lấy cuốn sách kia ra, rồi nói: "Cô xem, trên này viết là đạo thuật mà".
Ma nữ áo đỏ kia vừa nhìn thấy quyển sách liền vui vẻ nói: "Ha ha, thế này à, cô cầm ngược quyển sách này lại, xem từ trang cuối cùng trở về
trước!".
Hạ Thi Đình cầm ngược cuốn sách lại, mở trang cuối cùng ra, phát hiện những chữ mang một ý nghĩa khác từ từ hiện lên, thì ra đúng là Y thư tế thế cứu ma Đường môn, Hạ Thi Đình bất ngờ trở thành bác sĩ của ma.
Đường Tiểu Uyển nhìn thấy Hạ Thi Đình trợn mắt lừ mình, biết là vì cô vẫn đang giận chuyện cô đã lừa cô ấy mình là đạo cô gì đó, cảm thấy
đuối lí, chậm rãi bay ra một bên giả làm y tá nói chuyện với những con
ma bị thương.
Hạ Thi Đình muốn dừng lại chăm sóc nhóm ma bị thương này, nhung Chu
Bảo Bảo lại rất lo lắng, mê trận là bày ra để mời người Đường môn giúp
đỡ. Nhìn cảnh một đống ma già yếu bệnh tật này không thể không động lòng thông cảm, nhưng, trái tim của người mẹ lại chỉ hướng về con mình,
huống hồ Long Long và Phụng Phụng bây giờ vẫn bặt vô âm tín, nếu lại ở
đây cứu giúp ma, không biết phải đợi đến khi nào.
Hạ Thi Đình cũng nhận ra, cô nghĩ thầm, những con ma này cũng đã bị
thương lâu như vậy rồi, một chốc một lát cũng không chết được. Trái lại
việc tim hai đứa trẻ Long Long và Phụng Phụng này vô cùng quan trọng, vì hai đứa trẻ này thích nói những lời không kiêng nể kiểu trẻ con, gặp
phải người lớn hiểu chuyện như cô thì có thể vô sự, nếu gặp phải một số
người lớn không hiểu chuyện mà tính khí lại không tốt, có lẽ sẽ bị đánh
tàn nhẫn, có khả năng bị đá văng sang một bên, rất nguy hiểm.
Hạ Thi Đình nói lại tình hình với ma nữ áo đỏ kia, hẹn rằng sau khi
cứu được bọn ữẻ sẽ quay lại cứu mọi người, ngay lập tức nhận được ánh
mắt sùng bái của ma nữ áo đò, trong mắt của ma nữ này, người tốt bụng
đức độ như vậy đã không nhiều nữa.
Lúc ma nữ áo đỏ đem sự tình nói rõ cho những con ma trong bãi tha ma
được biết, tất cả đều tỏ ra ủng hộ, những con ma còn không ngừng cung
cấp thông tin tình báo, mới biết những con ma nhàn rỗi này ngày ngày chỉ biết ngó ngó nghiêng nghiêng, chưa từng luyện phép thuật bao giờ nên
mới bị người khác bắt nạt, nhung mạng lưới thông tin của họ lại nhanh
nhậy khó tả có thể sánh với cục tình báo, hay tổ chức chống khùng bố gì
đó của Mĩ. Ti dụ lần cuối cùng nhìn thấy Long Long và Phụng Phụng là lúc đi ra từ trong chỗ dưỡng thì đã bị một nhóm người mặc áo đen bắt đi,
không hề bị thương tích gì.
Chu Bảo Bảo vừa nghe thấy con mình không bị thương, lòng nhẹ nhõm
hẳn. Ma nữ áo đỏ phá dỡ mê trận, lúc này mọi người mới phát hiện trời đã tối, trời tối thế này còn chui vào chỗ dưỡng thi, dường như hơi giống
với đi vào hang hùm miệng cọp, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Chu Bảo
Bảo, Vương Lôi và Hàn Tử Nghi làm thân nam nhi, bất luận thế nào cũng
không thể tỏ ra nhát gan vào lúc này. Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai đều
đã là ma, đương nhiên không quá sợ hãi nơi dưỡng thi, Hạ Thi Đình càng
không dễ bỏ cuộc giữa chùng.
Chiếc xe rất nhanh chóng đã đến nơi cần đến, vừa nhìn dãy nhà mái
bằng kia, Hạ Thi Đình lại nhớ đến lần trước suýt nữa thì chết trong đó,
liền nẩp nẩp sau lưng Ngải Giai.
Ngôi nhà vẫn âm u như thế, Vương Lôi đi đầu tiên, vừa đi vừa nói:
"Đúng là nhìn chỗ này thật vướng mắt, ngày mai sẽ mua lại, một mồi lửa
đốt trụi luôn, để khỏi hại người".
"Hay lắm, hay lắm! Nêu không ngày mai chúng ta lại đến phóng hỏa". Hàn Tử Nghi vội gật đầu, lỗ chân lông của anh đã dụng cả lên.
Chu Bảo Bảo xông lên trước nhất vừa gọi to: "Long Long, Phụng Phụng". Vừa tiến vào mở cửa, trên từng dãy từng dãy giường để thi thể kiã lại
chẳng còn gì nữa.
Lẽ nào những thi thể này đều đã dưỡng thành thây ma đi khắp nơi hại
người rồi, hay là chỗ này bị lộ cho nên chuyển đi. Nhà xác trống không
khiến người ta càng cảm thấy kì lạ, trong lòng bàn tay Chu Bảo Bảo hiện
ra một thanh kiếm sáng loáng, cản thận tiến lên phía trước, không ãi dám sơ suất.
Nhưng, quả thực là không tìm thấy thi thể nào, Long Long và Phụng
Phụng càng không có tung tích gì. Đúng lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài
tim, Đường Tiểu Uyển chỉ ra bãi tập của ngôi nhà, đã thấy từng đội từng
đội hồn ma đứng rất thẳng hàng.
"Bọn chúng muốn làm gì, lẽ nào đang luyện tập?". Hàn Tử Nghi dè chừng hỏi.
Hạ Thi Đình quan sát rồi nói: "Có cửa sau hoặc có đường thoát thân
như cửa sổ không, tôi đoán chùng chúng ta không xông ra nổi đâu".
Ngải Giai bay một vòng rồi quay trở lại lắc lắc đầu, nói: "Thiết kế của căn nhà này thật không khoa học".
"Vậy chúng ta còn đang làm gì, mau đóng cửa thôi". Hạ Thi Đình vừa
nghe lập tức chạy đi đóng cửa, sau đó dùng nước đánh ma vẽ bùa, làm rất
bài bản, khiến Chu Bảo Bảo rất sùng bái.
Chu Bảo Bảo chỉ biết bắt thây ma, bao nhiêu ma như vậy mà chỉ dựa vào chút đạo thuật nghiệp dư của Hạ Thi Đình và Đường Tiểu Uyển chắc chắn
không **. Vương Lôi và Hàn Tử Nghi thì càng không thể hi vọng gì, tất cả mọi người đều nhìn Ngải Giai.
Ngải Giai đã trở thành người bảo vệ, mặt trời hồng trong lòng nhóm
người này, dù sao đến lúc quan trọng Ngải Giai đều có thể phát huy tiềm
năng, dọn sạch những nhân vật nguy hiểm, quả là có tác dụng tốt hơn mặt
trời nhỏ của Vương Lôi. Nhưng, Kim Dung tiên sinh cũng từng viết đến lục mạch thần kiếm của Đoàn Dự, cũng chỉ là chuyện lúc linh lúc không, nếu
hoàn toàn dựa vào Ngải Giai chỉ phát huy lúc tâm trạng không tốt, vậy
thì, kết cục của mọi người đương nhiên sẽ rất thảm.
Ngải Giai gần như sắp bị đám ma đông đúc kia làm cho sợ phát khóc,
vừa lùi lại phía sau vừa nói: "Cái gì, muốn tôi xông ra dọn sạch ngần
kia ma sao? Cô nghĩ tôi là ai, Đông Phương Bất Bại sao? Chao ôi, mọi
người thật độc ác, muốn lấy tôi ra làm mồi nhử, sau đó thì bỏ chạy có
phải không?".
..
Viên đội trưởng thực sự không hiểu nổi việc này, đợi những người kia
tiến vào, anh hỏi một tay bảo vệ bên cạnh: "Vừa rồi anh cũng nhìn thấy
nhóm người áo đen kia vào?".
Tay bảo vệ kia há hốc mồm kinh ngạc gật đầu.
Viên đội trưởng vẫn không yên tâm hỏi lại: "Bây giờ anh nhìn thấy tôi và chính anh".
Tay bảo vệ bị những câu hỏi kì quặc này làm cho hoảng sợ, gật đầu lia lịa, đội trưởng bất ngờ rút súng ra nói: "Mẹ kiếp, coi ta như không khí sao? Lại dám coi ta như không khí hả?".
Một cảnh tượng khác đang diễn ra trong phòng triển lãm, Đường Tiểu
Uyển và Ngải Giai bay lơ lửng trên không trung, ra vẻ đau lòng nhìn bạt
ngàn châu báu quý giá kia. Còn Vương Lôi, Hạ Thi Đình, Hàn Tử Nghi, Chu Bảo Bảo lại đang không ngừng tìm kiếm quả cam, dù là bất cứ thứ gì có một chút liên quan với quả cam họ đều bới lên tìm.
Còn những người mặc áo đen lại không khách sáo chút nào, tay cầm túi
vải, cũng không quan tâm tiếng còi báo động, bắt đầu vơ vét châu báu,
lại có một thuộc hạ nhắc nhở tên đại ca: "Đại ca xem người ta trộm đồ
cũng cần phải nghiên cứu, chọn đi chọn lại, chưa có thứ nào lọt vào
mắt".
Tên đại ca hơi ngẩng đầu, quả nhiên nhã đầu kia nhìn chung chỉ là xem đi xem lại, mà không hề thò tay lấy thứ gì. Hạ Thi Đình cũng đã nhìn
thấy đại ca áo đen, cô ngạc nhiên ngó qua ngó lại nhìn, sau đó nói:
"Anh... anh, trông anh rất quen, chúng ta từng gặp nhau ở đâu nhi?".
"Lần trước ta chuản bị cướp của cô, sau đó còn định giết chết cô". Tên đại ca khách sáo trả lời.
Hạ Thi Đình vừa lật cái túi của mấy người kia vừa tìm xem có quả cam
không, sau đó bỗng như tỉnh ngộ thốt lên: "ồ! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi,
bây giờ anh đổi nghề làm ăn trộm?".
"Không dễ sống mà, người tài bây giờ rất nhiều!". Hắn lại bắt đầu
than vãn về cuộc sống, nếu không phải Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai lại
đánh nhau, phân tán sự chú ý của Hạ Thi Đình, đoán chừng hai người này
có thể cùng nhau luận bàn triết học.
Đường Tiểu Uyển chi vào một chiếc nhẫn ngọc nói: 'Tôi nhớ ra rồi,
trước đây tôi đúng là một công chúa xinh đẹp có sức hút. Vừa nhìn thấy
cái nhẫn này thì tôi đã nhớ ra rồi, có điều lúc tôi còn nhỏ phụ vương đã xem bói giúp tôi, nói tôi mệnh đoản, vì thế đưa tôi đến Đường môn học y thuật chữa bệnh cho ma, muốn tôi tích nhiều âm đức một chút, để không phải tổn mạng quá sớm".
Có thể nhớ lại nhiều hồi ức như vậy, Đường Tiểu Uyển đương nhiên rất
vui, đắc ý lao về phía Hạ Thi Đình gọi: "ò, tôi thực sự không lừa cô,
tôi thực sự là người của Đường môn, không có ai quy định làm công chúa
thì không được làm đạo cô, năm đó Dương Quý Phố cũng được đưa đến đạo
quán tu hành! Tôi đã là cái gi?".
Ngải Giai lại không vui: "Ý của chị là, chị là người có sắc đẹp mê hồn?".
"Đúng vậy, lúc còn sống tôi có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, được người ta gọi là một đóa hoa đạo cô.
Mặt Ngải Giai tối sầm lại: "Ý của chị là, tôi không đẹp bằng chị?".
"Đương nhiên lồi". Một câu nói sơ ý của Đường Tiểu Uyển lại khiến cho lòng đố kị hừng hực của Ngải Giai thích hư vinh bùng lên thành ngọn
lửa. Hai con ma nữ lại bắt đầu lao vào đánh nhau, xoắn chặt lấy nhau.
Lúc Hạ Thi Đình ngẳng đầu lên thì họ đã đánh nhau rất hăng, đành nói với Vương Lôi: "Anh lấy trán chiếu một cái, bọn họ thật phiền phức".
Ánh vàng trên cái trán như mặt trời nhỏ của Vương Lôi đánh hai ma nữ
vì hư danh vạn người mê này mà đánh nhau bắn vào góc tường. Hàn Tử Nghi
vừa nhìn thấy cảnh này, biết là chuyện tìm quả cam lại bị phá hỏng, lầm
bảm trong mồm: "Chuyện cần các cô nhớ, các cô nhớ không ra, còn chuyện
không cần nhớ thì các cô nhớ rất rõ. Làm thế nào để có quả cam?".
Nghe thấy câu nói này, Chu Bảo Bảo đầu đẫm mồ hôi dừng lại, trong
lòng buồn đau, không biết làm thế nào mới phải, tìm không thấy quả cam
thì không cứu nổi bọn trẻ bảo bối của mình. Nước mắt Chu Bảo Bảo lại bất ngờ tuôn trào, cô ôm mặt khóc nức nở, cả đám Hạ Thi Đình không biết an ùi cô thế nào, chi biết vây quanh cô, đưa mắt nhìn nhau.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, là của Chu
Bảo Bảo, cô cầm điện thoại lên nghe, hét lên: "ông xã, ông xã, anh ở
đâu? Mau đến cứu con chúng ta".
Chỉ thấy mặt Chu Bảo Bảo đang méo mó đã từ từ bình tĩnh lại, xúc động nói: "Anh đã cứu được các con rồi, anh có sao không, có bị thương
không? Cục cưng ở đâu?". Một sự quan tâm thái quá với những lời lẽ mùi
mẫn như cải lương.
Trong điện thoại đột nhiên vọng lại tiếng trẻ con lanh lảnh: "Mẹ,
chúng con và bố đang ăn cơm, mẹ cũng đến đi! Bố mang về cho chúng con
rất nhiều quà".
Chu Bảo Bảo lập tức thể hiện tình mẫu từ với muôn vàn yêu thương:
"Cục cưng, đều là mẹ không tốt, không chịu khó luyện công, không cứu
được các con, khiến các con phải chịu khổ. Đúng vậy, may mà các con có
người bố vĩ đại nhất trần gian, mẹ về nhà ngay đây".
Tất cả mọi người nghe vậy sởn hết da gà, thực sự quá buồn nôn, thì ra cả nhà Chu Bảo Bảo đều như vậy.
Chu Bảo Bảo vừa nghe ông xã nói đã cứu được các con, chẳng mảy may
quan tâm đến chuyện quả cam kiã nữa, ba chân bốn cẳng chạy về nhà, mấy
người Hạ Thi Đình cũng đi theo. Còn mấy người áo đen đang vơ vét châu
báu rất thoải mái kiã, nhìn nhóm người này lại vội vã lao đi, liền nói
với tên cầm đầu: "Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!".
'Trộm thêm một chút, mặc dù nói từ góc độ đạo đức, chúng ta không nên quá tham lam, nhung leo cầu thang bộ lâu như thế, quả thực vẫn không
đáng, thêm một chút nữa!". Tên đầu sỏ vẫy vẫy tay, lại tiếp tục lấy.
Lúc Vương Lôi đi ra khỏi phòng triển lãm, đội trưởng cần trọng hỏi:
"Thiếu gia, nhóm người áo đen bên trong kia có phải là bạn cậu?".
"Không phải". Vương Lôi không quay đầu lại trả lời.
Được, nhìn cửa thang máy của nhóm người Vương Lôi từ từ đóng lại, nụ
cười nịnh bợ của đội trưởng đội bảo vệ kia từ từ biến thành nụ cười độc
ác. Người đội trưởng chậm rãi quay đầu, đưa mắt ra hiệu với một đội bảo
vệ đang chờ sẵn trong chỗ tối, nghiến răng nghiến lợi nói với mấy người
áo đen như đang tham gia buổi tiệc đứng vẫn đang tới tấp lấy đồ: "Coi
tao là không khí hả? Coi tao là không khí bọn tao sẽ cho lũ bay biết thế nào là thiếu ôxy?".
Mấy tháng sau, trong một phòng giam nào đó, có mấy thằng cha xúm lại, đang to nhỏ chuyện gì đó.
Một người đẩy một người khác: "Tránh ra! Đừng chiếm chỗ cửa sổ này, tao sẽ chết ngạt mất".
"Đúng, đại ca, có điều, bây giờ em cũng chưa hiểu rõ, vì sao nhóm
người kia thì được trộm đồ, chúng ta lại không được, lẽ nào là vì chúng
ta quá đẹp trai, ăn mặc quá phong độ?". Chính là mấy tay sát thù áo đen
trộm đồ đã bị tống vào tù tranh luận.
"Chao ôi, đúng là ông trời không công bằng, được rồi, chúng ta không
cần nghĩ nhiều như vậy nữa, gã đội trưởng đội bảo vệ kia thật đáng sợ,
nghĩ lại tao vẫn còn mơ thấy ác mộng". Tên đại ca than thở, lúc bọn họ
thoát chết khỏi tay nhóm bảo vệ kia đã nhìn thấy cảnh sát.
Đúng là nhân dân vùng bị nạn mong chờ gặp mặt trời hồng, họ ôm lấy
cảnh sát khóc lóc thảm thiết, cam tâm tình nguyện cho tay vào còng.
Một thuộc hạ cầm đầu bàn chải răng chậm rãi đào đất ở góc tường nói:
"Đại ca, chúng ta đào như vậy thực sự có thể thoát ra ngoài, vậy cũng
quá tài rồi nha! Anh có xem bộ phim Vượt ngục của Mĩ không, những người
anh em đó muốn chạy ra ngoài, phải hao tổn rất nhiều công sức".
"Đó là vì người Mĩ không có trí tuệ như người Trung Quốc chúng ta". Tên đầu sỏ cố làm ra vẻ thần bí nói.
'Trí tuệ gì?". Mọi người đều quây lại.
"Cuộc chiến địa đạo đó thôi! Lúc chúng ta đánh nước Nhật đã biết dùng cái đĩa rồi, nhà lao kia của Mĩ nếu cho chúng ta đào như vậy, có thể
cũng chui ra được".
"ồ". Mọi người đều đồng thanh tán thưởng: "Cho nên nói người Mĩ thật ngốc!".
Vương Lôi chở mọi người chạy thẳng về nhà mình. Cả xe đều đang nhớ
lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, Chu Bảo Bảo nhìn thấy ông xã mình xách túi dẫn theo bọn trẻ, đứng ở cửa đợi cô về, trông bộ dạng cả nhà bơ phờ như đi chạy nạn.
Cứ tưởng Chu Bảo Bảo xinh đẹp như vậy nhất định có một ông xã đẹp
trai, nhưng, ông xã của cô ấy lại vừa béo vừa lùn vừa hói đầu, nhìn từ
xa trông giống như quả bí đao ngoại cỡ đang chuẩn bị tham gia triển lãm
rau cù quả siêu to.
Long Long và Phụng Phụng vẫn nghịch ngợm như vậy, nhìn không có vẻ gì là đã phải chịu khổ, còn quả bí đao ngoại cỡ kia có khả năng cướp lại
bọn trẻ, có thể thấy công lực cao siêu như thế nào.
Nhưng người ta vừa nhìn thấy bà xã liền lập tức xách túi chuản bị đưa cả nhà đi, lúc lên xe còn khuyên nhủ đám Hạ Thi Đình: "Theo tôi mọi
người tốt nhất hãy đi đi! Những người bắt ma ở thành phố này đều đã chạy gần hết rồi, chính vì chuyện quả cam kiã, thế lực hắc ám không biết từ
đâu đến, có tiền, lại có khả năng thao túng ma quỷ, chúng ta đấu không
nổi đâu. Tất cả đều đang chia nhau chạy ra nước ngoài, tuy nói trừ yêu
diệt ma là trách nhiệm của thế hệ chúng ta, nhưng cũng là trách nhiệm
của tổ tiên, bắt thây ma chi là sở thích nghiệp dư của tôi. Tôi còn có
công ti ở nước ngoài, chúng tôi không cần thiết phải liều mạng. Tới lúc
tạm biệt rồi, có duyên sẽ gặp lại".