Quả Cam Luân Hồi

Chương 7: Chương 7




Hàn Tử Nghi thấy hai người này ở đó người hỏi người đáp, giống như đang học thứ gì đó mang tư tưởng lí luận tiên tiến, trong lòng bất bình tức giận, chỉ vào xác chết trước mặt mình nói: "Xác chết chỗ tôi mọc lông lốm đốm rồi, thì là cái gì?".

Ngải Giai bay đến xem, sau đó nói: "Đồ ngốc! Đây là xác chết bị mốc! Việc nuôi xác thất bại".

Hàn Tử Nghi nhìn lại một lần đám lông lốm đốm xanh, buồn nôn không chịu được, ọe lên rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Trong nhà xác, mọi người cầm tấm ảnh trước khi chết cùa ông chủ phá sản biến thái mà Hạ Thi Đình đã in ra chia nhau tìm, cố gắng tìm ra người có hình dáng này trong đống xác chết đã thối rữa kia.

Hạ Thi Đình cầm ảnh xem kĩ càng nhé, vì cô và con ác quỷ đó đã có duyên gặp mặt một lần. Cuối cùng cô đã nhận ra xác cùa kẻ này trong đống xác chết.

Cô vô cùng vui mừng cầm lấy cái đinh sắt, chuẩn bị đóng xuống, lúc sắp hoàn thành việc lớn, cô muốn cùng mọi người chúc mừng một chút, vi thế liền đấm tay với người bên cạnh một cái.

"Ha ha, tìm thấy rồi".

Cô hét toáng lên, nhưng thấy Ngải Giai đang nấp ở một chỗ rất xa đưa mắt ra hiệu với mình, biểu hiện cùa cô ta vô cùng kinh sợ, cô mới định thần nhìn kĩ xem người đứng bên cạnh mình là ai.

Rất quen, trông hơi giống người trong ảnh, cũng hơi giống xác chết nằm đây. Hạ Thi Đình gượng cười chậm rãi nói: "Ngươi không cần nói, các ngươi là cùng một người!".

Con ác quỷ kia bất ngờ biến sắc, giơ mỏng vuốt ra, rồi nói: "Cô nói nhé?".

Hạ Thi Đình lấy nước bắt ma ra phun bừa về phía trước, vừa kêu gào vừa lùi lại phía sau, nói với Hàn Tử Nghi và Vương Lôi: "Chạy thôi, kẻ đó xuất hiện rồi".

Nước đánh ma không thể phát huy tác dụng đối với loại ác quỷ đó, còn cái đinh sắt tuy được Hạ Thi Đình đóng vào ấn đường trong lúc hỗn loạn nhưng vì không phải là ngâm trong máu chó đen, nên không nhũng không có tác dụng hủy diệt linh hồn mà còn kích thích phát huy tiềm năng cùa con ác quỷ.

"Thứ kia của cô không phải là máu chó đen". Đường Tiểu Uyển ở đó vung mạnh thanh kiếm tổ, mới có thể ngăn được cú tấn công của ác quỷ, ác quỷ kia thấy mình không thể phá được vòng vây của thanh kiếm, bất ngờ hô lên một tiếng, một trận gió tà nổi lên, chỉ thấy những tờ giấy trang điểm rồi bùa trấn xác trên trán các xác chết kia đều bay hết.

"Trời ơi, tôi bị gian thương hại rồi, ngày mai nhất định sẽ dỡ quán của ông ta". Hạ Thi Đình vừa ném pháp bảo ra ngoài vừa chửi bới.

Vương Lôi tuy không nhìn thấy ác quỷ, nhưng võng mạc không có vấn đề gi, anh kéo Hạ Thi Đình rồi nói: "Hình như những xác chết kia đều ngồi dậy rồi".

Hạ Thi Đình vừa quay đầu đã nhìn thấy một nhà xác chết chi chít giống như nghe được mệnh lệnh tập trung đều đã ngồi hết dậy, biết là đại sự không hay: "Cái gì mà hình như, là ngồi dậy thật đấy, còn không nhanh chạy đi, muốn mất mạng à?".

Hàn Tử Nghi lùi nhanh hơn bất cứ ai, vừa chạy vừa nói: "Đã nói với mọi người từ trước, dán bằng hồ dán mới bảo đảm, chỉ một trận gió đã thổi bay hết".

Nhưng cửa đã bị ác quỷ kia chặn lại, Đường Tiểu Uyển hình như đã sắp kiệt sức, cô vốn đã là con ma không có dương khí rồi, việc sử dụng đạo thuật rất tổn hại nguyên khí.

Đồ trang điểm cùa Hạ Thi Đình cũng đã ném gần hết, xem ra thứ mà ác quỷ sợ nhất lúc này là Vương Lôi. Ác quỷ không dám áp sát quá gần, nhung sự tập trung của Vương Lôi lại bị những thây ma kia làm cho phân tán. Đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy xác chết biết cử động, thực sự rất hiếu kì, lại cảm thấy rẩt kích động, ngưỡng mộ ngắm nhìn người yêu Hạ Thi Đình, cảm ơn cô đã đem đến điều không giống với cuộc sống đời thường.

Hạ Thi Đình không thể nhẫn nại hơn được nữa, vào lúc quan trọng này lại phải đón nhận ánh mắt đầy tình ý khiến người ta buồn nôn kia, cô vung tay đấm cho anh một cái, Vương Lôi che mắt ngồi khụy xuống.

Quả đấm này đã làm hỏng chuyện. Cái trán như mặt trời nhỏ của Vương Lôi vừa hạ xuống, ác quỷ kia chẳng sợ gì nữa, hung hăng lao tới, như muốn xé xác Hạ Thi Đình thành hai mánh.

Lúc này, một bộ móng vuốt bẩt ngờ giơ ra từ sau lưng Hạ Thi Đình, bổ thẳng vào đầu ác quỷ, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Muốn chết hả, cút!". Một luồng sáng sượt qua, chi thấy ác quỷ kia giống như làm bằng giấy, bị xé thành mấy mảnh, lập tức tan thành mây khói.

Còn bộ móng vuốt kia là một bàn tay bán trong suốt.

Hạ Thi Đình ngoảnh đầu lại, cũng giống như Đường

Tiểu Uyển, Hàn Tử Nghi đều đang kinh hoàng, chi thấy Ngải Giai hai mắt đã trắng dã, biểu hiện kì quái, hoàn toàn không giống con ma nữ ngày thường lúc nào cũng nói mình là người có sức hấp dẫn kia. Cô chi dùng một chiêu đã dẹp yên ác quỷ, có thể thấy khả năng sát thương của cô đáng sợ biết nhường nào.

Nhưng cô vừa giải quyết xong ác quỷ này thì lập tức như trở thành một người khác hoàn toàn, ngơ ngác nhìn mọi người. Thây ma càng ngày càng tiến gần, Ngài Giai lại trở về trạng thái khó hiểu. Vừa rồi cô giống như bị ma nhập, đúng lúc này lại có một giọng nói vang lên: "Ra ngoài đi, những thây ma này để cho bọn em".

Còn chưa nhìn rõ người đã nói kia, đám Hạ Thi Đình đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra khỏi cửa chính cùa nhà xác, cả mấy người cùng hai con ma nữ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn nhà âm khí nồng nặc kia. Hạ Thi Đình vừa ra khỏi căn nhà liền ngồi xuống đất thở dốc, không ngờ có nhiều người thế này mà chút nữa đã bị nhũng oan hồn đó lấy mất mạng, nếu không có người đúng sau ra tay giải quyết giúp nhũng xác chết đã đông cứng kia, thì một chút đạo thuật kia cùa mình cơ bản không có tác dụng gì, trong đạo thuật Đường môn không có chương đánh thây ma.

Hàn Tử Nghi lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này, sợ đến mức mặt mũi tái xanh, còn Vương Lôi tuy nhìn thấy xác chết cử động, nhung vẫn không nhìn thấy những oan hồn vây đánh, người không nhìn thấy luôn luôn là người may mắn nhất, anh chi có một chút không hiểu vi sao xác chết có thể vô duyên vô cớ ngồi dậy, tuy hơi sợ nhung vì tình yêu anh cũng có thể chấp nhận.

Đường Tiểu Uyển kinh ngạc nhìn Ngải Giai, vừa rồi nếu không phải là bộ móng vuốt cùa Ngải Giai xé xác ác quỷ kia thì mọi người đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ra khỏi đó. Nhưng vi sao bây giờ Ngải Giai không nhớ gi, vừa rồi nhìn Ngải Giai rất đáng sợ, trước nay chỉ nghe thấy ma nhập vào người, chưa nghe thấy ma cũng có thể nhập vào ma! Khi nào thì đầu óc cùa Ngải Giai trở lại bình thường đây?

Đúng vào lúc mọi người đang dần hoàn hồn trở lại, người vừa rồi nhảy vào giúp họ giải quyết quỷ nhập tràng đã xuất hiện. Mọi người đều chuẩn bị tinh thần quỳ lạy bái tạ vị ân công này, tất cả đều đang ảo tưởng vị ân công này là một cao nhân ngoại thế gì đó, nếu không phải là ân công ngăn sự tấn công của các thây ma, có lẽ tất cả bọn họ đều đã chết bên trong.

Hai người kia bước ra từ trong bóng đêm dày đặc, đi thành một hàng, bóng người kéo dài dưới ánh đèn, thì ra ân nhân cứu thế là hai người. Đường Tiểu Uyển đang định dẫn đầu hành đại lễ, nhưng mọi người đều ngớ ra, họ quả thực không thể quỳ xuống khi đối diện với hai ân nhân này.

Hai ân nhân mặc bộ đồ trẻ em rất đáng yêu, trên tay cầm thanh kẹo mút nhiều màu, một người uốn tóc trông như một tiểu công chúa, cậu bé còn lại đội mũ, chỉ cần không bị mù bất cứ ai cũng có thể nhận ra đây là một cặp sinh đôi, quá lắm cũng chỉ trên dưới mười tuổi, cậu bé kia ngay cả cổ áo bị lệch cũng không biết tự mình chình lại.

Hai đứa trẻ này chính là ân nhân cứu mình? Lạ thật, hai đứa trẻ đó bước ra từ trong nhà xác nhung lại không hề có vẻ gì là kinh sợ, giống như vừa đi ra từ khu vui chơi giải trí, khoan khoái nghĩ đến chuyện về nhà.

Hạ Thi Đình lao lên phía trước, cố gắng nở một nụ cười, nói với chúng: "Các em à, bố mẹ các em ở đâu?".

Cô nhận định đây chắc chắn là con của ân công, ân công nhất định ở bên trong.

Bé gái ngẩng đầu trả lời rành mạch: "Mẹ ở nhà, bố ra nước ngoài rồi".

"ở nhà, vậy vừa rồi là tự các em làm?". Mặt Hạ Thi Đình đã ngạc nhiên đến mức biến dạng.

Bé trai kia kéo em gái mình: "Phụng Phụng, đừng nói chuyện với chị ta, trình độ của chị ta quá kém, mẹ nói chơi với người đẳng cấp kém cỏi sẽ không phát triển".

Cái gì, đẳng cấp kém cỏi, Hạ Thi Đình mắt chữ A mồm chữ o chi vào mình, thì ra hai đứa trẻ này đúng là người vừa rồi đã cứu mình, nhưng biểu hiện bây giờ cùa bọn trẻ cho thấy chúng vô cùng coi thường cô, đây là con cái nhà ai vậy, sao người lớn không biết dạy trẻ con phải biết kính trọng người trên.

"Anh ơi, chị ấy là người đẳng cấp kém cỏi sao?". Bé gái mút thanh kẹo một cái rồi hỏi rất to.

"Đương nhiên là vậy rồi, em không thấy chi có mấy thây ma quèn như thế đã làm cho chị ta sợ đến mức đi không nổi rồi à, ha ha! Thậm chí cô giáo ở nhà trẻ cũng gan dạ hơn chị ta".

Hạ Thi Đình tức đến mức muốn nhảy lên, không thể chịu nổi hai đứa trẻ này nữa. Đường Tiểu Uyển từ phía trước bay đến, gật gật đầu với hai đứa trẻ, rồi nói: "Xin hỏi, hai em có phải là hậu duệ cùa Mã gia?".

"Em, con ma nữ này cũng có thể nhận ra ta là hậu duệ của Mã gia, đúng là cũng tinh tường đấy!". Bé trai ngầng đầu thật cao, ra vẻ rất đắc ý.

"Đa tạ các em vừa rồi đã ra tay cứu giúp, có phải em đã luyện tập xong, chuần bị về nhà". Đường Tiểu Uyển hòi.

Bé gái tên Phụng Phụng tiếp lời: "Đúng ạ, bài học hôm nay là bắt mấy thây ma động đậy này, một chút thách thức cũng không có, nhung ngày nào mẹ cũng muốn ép chúng em bắt thây ma, thành phố này chi rộng bấy nhiêu, ở đâu ra nhiều thây ma như thế cho chúng em bắt, chẳng thú vị chút nào".

Cậu bé khuyên em gái: "Đừng như vậy, bố nói rồi, nếu chúng ta luyện xong bài cơ bản bắt thây ma nhỏ, sau này bố ra nước ngoài cũng đưa chúng ta đi bắt ma cà rồng, ngay cả thây ma nghìn năm trong tòa bảo tháp cổ cũng có thể cho chúng ta bắt được".

"Vậy mới hay chứ!".

Hai anh em lại bắt đầu bàn luận ra nước ngoài bắt thây ma lớn như thế nào, không hề coi đám người lớn sợ co rúm lại kia ra gì. Hạ Thi Đình vẫn ở đó tức giận, Đường Tiểu Uyển khuyên cô: "Cô cũng đừng tức nữa, đây là trẻ con nhà họ Mã chuyên bắt thây ma đó. Họ là những người đuổi ma quỷ trời sinh, cơ bản không cần học hành quá nhiều, sinh ra đã là người đánh ma đuổi xác chết rồi, may mà hôm nay chi gặp hai đứa trẻ, nếu không thì thật mất mặt Đường môn chúng ta".

Ngải Giai đứng bên cạnh nói: "Mã gia này thực sự hưng thịnh bao nhiêu năm nay đúng là danh bất hư truyền! Đứa trẻ nhò như vậy cũng đã phải luyện bài bắt ma rồi, chẳng trách Đường môn diệt vong, hoàn toàn dựa vào tự học sao có thể thành tài chứ".

"Mã gia có gì đáng kiêu ngạo, hừm! Đợi tôi học thành đạo thuật, tôi tóm mấy thây ma chết tiệt cho bọn chúng xem". Hạ Thi Đình lại bắt đầu khoác lác.

Đúng lúc này có một con đom đóm sáng lấp lánh bay đến, ữông rất bắt mắt. Bé trai vừa nhìn thấy liền đưa tay bắt con đom đóm, nói với em gái: "Là con tiểu trùng truyền lệnh cùa mẹ tìm chúng ta về lồi".

Quả nhiên, con trùng nhỏ đó hình như có thể truyền lời, truyền đến một giọng nữ dịu dàng: "Long Long, Phụng Phụng, các con về sớm chút nhé! Học xong bài rồi thi về thôi".

Tên cùa hai anh em sinh đôi chính là Long Long và Phụng Phụng, có thể thấy người nhà họ Mã không chú trọng học tri thức văn hóa. Chi thấy hai đứa trẻ liền xếp thành hàng như vậy đi vào trong bóng tối, vui vẻ trở về nhà.

Vương Lôi gọi với theo: "Này, các em nhỏ, vật truyền tin cùa các em rất tiên tiến, rất khác người, đến đây, bao nhiêu tiền, anh trả các em gấp đôi...".

Hai đứa trẻ kia đồng loạt giơ tay tỏ ý coi thường Vương Lôi, rồi chạy như bay về nhà.

..

Hạ Thi Đình chi có thể cười khẩy rồi nói: "Nói không chừng hai đứa trẻ này là con riêng của Mã Tiểu Linh

"Ai là Mã Tiểu Linh?". Đường Tiểu Uyển hỏi.

"À! Chị chưa xem Khử tà diệt ma (My Date with a Vampire)? Trong đó có Tư Xuân Hình - một bà cô chân dài, xinh đẹp nhưng lại không thể sống cùng đàn ông". Hạ Thi Đình hễ cùng người khác nói về phim truyền hình là bắt đầu hớn hở ra mặt.

Đường Tiểu Uyển hoàn toàn không thể hiểu, ngay cả tivi cô còn bổ cho một cái, Ngải Giai lại xen vào: 'Trước đây tôi cũng rất thích xem bộ phim này".

Hạ Thi Đình và Ngải Giai luyên thuyên về phim truyền hình như mấy bà tám buôn chuyện. Hàn Tử Nghi sợ đến dở sống dở chết, nhung nghĩ có một nghìn đồng dễ kiếm kia, trong lòng rất mãn nguyện. Vương Lôi cảm thấy đêm nay có ý nghĩa hơn bất cứ đêm nào trong những đêm mình từng bỏ tiền ra chơi, càng thêm đắc ý. Chỉ có Đường Tiểu Uyển đang suy nghĩ xem người nào đã tạo chỗ nuôi xác chết lớn như thế này, người đó định làm gì, nhung trong chốc lát vẫn chưa nghĩ ra, đầu óc cô vốn không dễ sai bảo, nên cũng bỏ mặc vấn đề này.

Mọi người lại vui vẻ về nhà, không ai nhìn thấy trong tòa nhà mái bằng có một đôi mắt, một đôi mắt người nhưng lại phát ra tia nhìn còn khủng khiếp hơn cà ma quỷ, dõi theo họ tới tận khi họ đi khuất.

Vương Lôi đã mua lại công ti cùa Hạ Thi Đình, trong chốc lát anh trở thành sếp cùa cô, hai người không cần đi làm, mọi người đều ngồi ở nhà. Trừ Vương Lôi không biết làm gì chi ngồi bên cạnh cười ngây ngô ra, Hạ Thi Đình cùng Hàn Tử Nghi và Đường Tiểu Uyển vây lấy Ngải Giai.

Hạ Thi Đình nhất định ép Ngải Giai thực hiện lại chiêu tán hồn trảo, trong sách Đường môn đạo thuật toàn tập không có chiêu thức này, Ngải Giai chi bay lơ lủng trong không trung, biểu diễn rất nhiều tư thế nhưng vẫn không nhớ nổi chiêu đó như thế nào.

Hạ Thi Đình không chịu được nữa: "Bây giờ không phải là lúc chụp trang bìa cho tạp chí Đàn ông, cô biểu diễn nhiều tư thế gợi tình như vậy có tác dụng gì?".

Ngải Giai liếc Hàn Tử Nghi một cái, Hàn Tử Nghi đang ở đó nuốt nước miếng trông bộ dạng như một kẻ háo sắc.

'Tôi thích biểu diễn mấy tư thế đó đấy, có phải cô ghen tị vi thân hình cùa tôi đẹp hơn cô"

"Làm ma thì đương nhiên là thích thân hình nào thì có thân hình ấy rồi, kiếp trước có khả năng cô là một cô gái to béo". Hạ Thi Đình lợi dụng sự mất trí nhớ cùa Ngải Giai, tha hồ đả kích cô.

mướt cả mồ hôi ra lồi". Hàn Tử Nghi bắt đầu thương hoa tiếc ngọc, liền bị Hạ Thi Đình đá sang một bên.

Ngải Giai tiếp tục làm ra vẻ ngớ ngẩn, cô cầm lọ sơn móng tay đánh, hoàn toàn không để ý hai đệ tử thất bại cùa Đường môn này, chuyện này chẳng liên quan gì tới cô cả, bản thân cô lại không muốn làm đại sư đạo thuật gì đó, càng không muốn chấn hung môn phái, hay cứu rỗi thế giới, là Hạ Thi Đình và Đường Tiểu Uyển tự tôn không chịu nổi mà thôi, đặc biệt là Hạ Thi Đình, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã bị người ta điên cuồng chà đạp, mối thù như thế nếu cô không báo, cô sẽ tức đến táo bón mất thôi.

Hạ Thi Đình chuẩn bị ra ngoài, Đường Tiểu Uyển hỏi: "Đi làm gì, bây giờ cô phải cần thận một chút? Đằng sau chỗ nuôi xác chết mà chúng ta đến chắc còn có một tổ chức lớn".

"Cái gì mà tố chức với không tố chức, đâu phải xã hội đen, chị là ma không cần ăn cơm, tôi là người, không có bữa tối là chuyện không thể". Hạ Thi Đình muốn đi siêu thị.

Vương Lôi chạy đến xun xoe: "Chúng ta ra ngoài ăn đi! Tùy em thích ăn cơm gì, cơm Tây, cơm Tàu, cơm Nhật, cơm Hàn Quốc, cơm Thái Lan".

Anh thấy Hạ Thi Đình không chút động lòng: "Cơm Pháp, cơm Tây Ban Nha, cơm Đức, cơm Việt Nam, lẽ nào em không thích cơm nước nào sao".

"Ê-ti-ô-pi-a ơi!!!". Hạ Thi Đình thực sự không chịu được nữa, tuy cô có ấn tượng không tồi với tiền tài cùa đại gia Vương Lôi này, nhưng nếu một người đàn ông quá hèn thì không được các cô gái tôn trọng.

Nói xong cô sập cửa ra ngoài, Vương Lôi ở phía sau than vãn: "Ê-ti-ô-pi-a, không giống mọi người, rất thú vị, tôi thích!".

Tất cả người cũng như ma đứng phía sau đều buồn nôn, ngoài việc tặng anh ta một câu hèn quá, hoàn toàn không thể chịu nổi nữa.

Hạ Thi Đình ra khỏi cửa thì bắt đầu sờ túi tiền tính toán, bây giờ trong nhà có ba người, nấu chút gì đó vừa tiết kiệm tiền vừa tiện lợi.

Cô vừa đi vừa nghĩ, vi mấy hào tiền chợ mà nghĩ đến mê mẳn, lại không phát hiện mình đang bị bao vây trong ánh mắt của mấy người.

Ánh mắt đó vừa nóng bỏng vừa cố chấp, rất nhanh chóng Hạ Thi Đình đã cảm nhận được, cô ưỡn ngực, còn làm dáng, nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc trước trán, thầm than: "Làm người đẹp đúng là chuyện bất đắc dĩ, đi đến đâu cũng có giai đẹp nhìn theo, thật phiền phức".

Những ánh mắt nhìn cô chằm chằm kia đều có vẻ kinh ngạc, trong đó có một người đàn ông có cái nhìn xoi mói nhất nghĩ thầm: "Lẽ nào, cô ta nhận ra chúng ta là sát thủ? Vì sao có vẻ bất cần như vậy, không hiểu có âm mưu gì không?".

"Đại ca, anh nhìn xem cô gái kia có phải hơi kì quặc, xem ra còn ra vẻ hưởng thụ nữa?". Giọng nói khẽ khàng cùa thuộc hạ vẳng đến bên tai.

"Dù sao cũng đừng khinh địch, có thể là mưu kế cùa cô ta, cản thận kẻo cô ta chuồn mất, không hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đừng hòng sống mà trở về". Đại ca của lũ sát thủ ra lệnh.

"Được rồi". Tên thuộc hạ đáng thương kia đã bị dáng vẻ đê mê cùa Hạ Thi Đình làm cho hồ đồ.

Quả nhiên là tổ chức sát thủ tốt nhất trong giới xã hội đen, Hạ Thi Đình vừa đi vào ngõ nhỏ thì lập tức bị mấy người đàn ông bao vây.

Lúc này cô mới phát hiện có chuyện không hay, vừa giơ tay che túi tiền, vừa lo lắng hỏi: "Cướp của hay hiếp dâm?". Biểu hiện hơi giống với hiệp nữ.

Đại ca của đám sát thủ suýt chút nữa thì đập đầu vào tường, đầu óc cô ta rốt cuộc có vấn đề gì, sao lại có thể cho rằng những nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy xuất hiện là vì cướp mấy hào tiền chợ, hay là vì chút nhan sắc kia của cô ta.

Hạ Thi Đình cũng nhận ra vẻ bất cần của những người kia, dường như tài sắc của mình đều không khiến chúng cảm thấy hứng thú, lòng tự tôn lại bị tổn thương nghiêm trọng. Cô chỉ mong sao còn có bạch mã hoàng từ từ trên trời rơi xuống cứu mình như trong phim truyền hình.

Nhưng trong thực tế, mấy người đàn ông kia không có lấy một người lộ vẻ thích thú hay đếm xỉa gì đến thân xác cùa cô, chi vây lại hỏi: "Vật đó đâu? Đem vật đó giao ra đây!".

Hạ Thi Đình nhận thấy súng đang chĩa vào đầu mình, khẩu súng đó gần giống khẩu súng Vương Lôi mang về. Cô nhận ra cái đoạn dài ở trước mặt kia gọi là bộ phận giảm thanh, cũng đồng nghĩa với việc nếu bây giờ mình bị nhóm người này giết chết, thì ngay cả tiếng súng người khác cũng không nghe thấy.

Chắc sẽ chẳng có ai đến cứu mình, cô ngoan ngoãn giao ví tiền ra, một tên trong đó cầm ví tiền mở ra xem, rồi đổ hết tiền xuống đất.

Hạ Thi Đình tức điên lên nhìn hắn ta, sổ tiền đó là tiền mồ hôi xương máu cùa cô, nhung ngay cả bọn cướp cũng không coi ra gì, thật quá sỉ nhục sức lao động cùa cô.

Một tên tiến đến lục soát khắp người cô, thù pháp vô cùng chuyên nghiệp, không hề có ý làm nhục, tên lục soát người kia đơn giản coi cô là miếng thịt heo để kiểm tra, sau khi lục soát xong cũng chỉ quay lại lắc lắc đầu.

"Vật đó rốt cuộc ở đâu?". Tên đại ca lại nói vọng ra từ trong bóng tối.

"Thần kinh à? Ngươi muốn cướp đồ, chí ít cũng phải cho ta biết là đồ gì chứ?".

"Bốp". Một cú tát thực sự giáng vào mặt, cú đánh mạnh đến mức đầu óc cô quay cuồng, cô gần như không tin trong thế kỉ hai mươi mốt mà có thể gặp cảnh bạo lực từ đồng loại. Nếu đối phương là ma cô còn có thể dùng đạo thuật Đường môn bổ con ma này thành mấy mảnh như ngũ mã phanh thây. Nhung bây giờ trước mặt là người sống nhơn nhơn, đạo thuật hoàn toàn không có tác dụng.

"Các ngươi, các ngươi làm thật sao!". Hạ Thi Đình nghẹn ngào: 'Ta dù sao cũng là con gái, thế mà các ngươi lại nỡ ra tay".

Đại ca trong bóng tối nghiến răng kèn kẹt, nếu không phải nhiệm vụ bên đó là phải tìm thấy đồ mới có thể làm thịt cô gái ngu ngốc này thì cô ta đã chết một trăm lần từ lâu rồi. Hắn ta bị cô gái luôn tự cho mình quá tốt đẹp này làm cho phát điên, ngay cả thuộc hạ cũng lặng lẽ nhắc nhở hắn ta: "Đại ca, anh đừng quá kích động, tìm thấy đồ rồi, muốn giết thế nào cũng được, trước hết, chặc chặc... rồi giết". Vừa nói vừa làm một động tác dâm đãng, vi thế cũng bị một cú bạt tai cùa tên đại ca.

"Quả cam, đem quả cam giao ra đây thì cô có thể đi". Tên đại ca đã mở miệng: "Vật đó có để bên người cô cũng không có tác đụng gì, chỉ có thể rước họa hại thân, tốt nhất cô giao nó ra đi!"

"Quả cam, ta để một quả cam bên mình, ngươi muốn ăn hoa quả tới phát điên rồi sao! Trong siêu thị đầy cam, ngươi đòi cam với ta là muốn làm gì?".

"Giải đi!". Tên đại ca không muốn nói thêm một lời nào nữa, hắn sợ nói thêm một từ nữa sẽ không khống chế được ý muốn giết chết cô gái trước mặt này.

Hạ Thi Đình cho ** có ngốc hơn nữa cũng hiểu, nếu mình để người ta mang đi thi kết cục nhất định sẽ không hay. Trời ơi! Thần thánh ơi! Các vai nữ chính trong phim ảnh lúc gặp nạn đều sẽ gặp anh hùng đến giải cứu, vì sao anh hùng của Hạ Thi Đình vẫn không xuất hiện?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.