Editor: Giang Đào
Beta: Dâu Tây
____________
“Như luật đã nói từ trước, chỉ cần một trong hai cậu từ bỏ, thì cả hai cậu đều phải uống hết cốc hỗn hợp này.” Chu Hành đong đưa cái cốc không rõ màu sắc trong tay, cười như một tên trộm.
Lúc này, có người tốt bụng đặt cái cốc lên phía trước, micro cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Tống Chanh Chanh cầm chặt micro, đồng thời điều chỉnh hô hấp, tự nhủ thầm phải bình tĩnh, không có gì đáng sợ hết, dũng cảm lên! Nhưng càng lên dây cót, cô lại càng cảm thấy hồi hộp, tim đập nhanh từng hồi.
Cô được xem như là một người thích dành micro với người khác, giọng hát cũng không gọi là quá khó nghe, bình thường lúc bạn bè tụ tập, cô cũng tích cực hát hò, nhưng lúc này ngoài ý muốn chân như muốn nhũn ra vậy.
Không phải hát với ai khác, cô sẽ song ca với người mình thích đó, hơn nữa giọng cậu ấy còn dễ nghe như vậy, chắc hẳn hát sẽ rất hay, cô cảm thấy lo lắng, sợ trong lúc song ca không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, không thấy rõ sắc mặt và biểu cảm của mọi người.
Uỷ viên văn nghệ lớp kế bên vừa bị cự tuyệt đang ngồi ăn dưa hấu, nghiêng đầu xem trò vui.
Bạn học ngồi bên cạnh cô ấy nói nhỏ: “Chắc hẳn cậu ấy khó có thể trốn thoát, phải uống thứ nước kinh khủng kia rồi, sao Phó Dao Xuyên có thể đồng ý yêu cầu này được.”
Thôi Lục Anh ngồi chính giữa sô pha, nghe được lời thì thầm to nhỏ, cô ta nghĩ đến điều gì đó, quay người đi đến bàn trà cầm lấy một chai nước suối.
Đúng lúc vặn nắp chai, trước sự ồn ào của mọi người, Phó Dao Xuyên tiến đến, cầm lấy micro, đứng trước màn hình.
“Anh vẫn đang tìm kiếm, một nơi dựa vào cùng một cái ôm ấm áp. Ai đó thay anh cầu nguyện, thay anh phiền não, vì anh mà tức giận vì anh mà ồn ào”
Giọng nói và giọng hát của cậu ấy vẫn giống như thường ngày, trong trẻo, rõ ràng, như gió biển thổi qua, lại như giấc mộng xa xôi, thắp sáng thanh xuân mơ hồ của cô.
Mỗi lần cậu mở miệng khiến trái tim cô muốn nhũn ra.
Hai tay Tống Chanh Chanh nắm chặt micro, nói thật cô có chút khẩn trương, cả người căng thẳng, hiện tại, dáng đứng của cô trước màn hình chả khác gì tư thế hành quân trong lúc huấn luyện quân sự cả.
“Hạnh phúc bắt đầu có báo trước, duyên phận khiến chúng ta từ từ lại gần nhau. Những cô đơn buồn chán cứ thế trôi, sẽ có người cùng ta trò chuyện.”
Chờ Tống Chanh Chanh hát hết lời nữ, trái tim bé bỏng của cô đã kích động đến mức không còn cách nào bình tĩnh lại được.
Mẹ ơi, sắp hát cùng nhau rồi!
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Tống Chanh Chanh lấy hơi hát liền một mạch phần điệp khúc.
“Đôi mi dài, má lúm đồng tiền nhỏ, là ký hiệu đẹp nhất của em. Mỗi ngày anh không thể ngủ được chỉ vì nhung nhớ nụ cười của em..”
Giọng nữ ngọt ngào hoà cùng giọng nam trong trẻo, vô cùng ăn ý và hài hoà.
Càng nghe càng cảm thấy ngọt ngào, như đang ngập tràn hương vị tình yêu vậy.
Tất cả mọi người đều bị giọng hát của họ làm cho mê mẩn, tiếng nói chuyện ồn ào dần lắng xuống, mọi người nhập tâm nghe hai người hát. Chỉ có Chu Hành như đứa trẻ thiếu đòn nói: “Này, sao hai người đang song ca, mà đứng xa nhau quá vậy, mau xích lại gần nhau chút, nếu không bọn tôi bắt hai người hát lại đấy.”
Một số người bừng tỉnh, nhanh chóng hùa theo: “Đúng rồi, hai người đứng gần một chút đi, nếu không là không tính đâu nha.”
Phó Dao Xuyên một bên hát, một bên thuận tay cầm gối dựa vừa rồi bị ném đang nằm lẻ loi dưới đất, không một chút lưu tình ném thẳng vào mặt Chu Hành, ý bảo câm miệng.
Trong khoảnh khắc đó Tống Chanh Chanh thoáng thất vọng, tuy rằng những cậu bạn nam sinh xấu xa kia luôn gây ồn ào khiến cô cảm thấy xấu hổ, thế nhưng chính họ đang tạo điều kiện cho cô và Phó Dao Xuyên tiếp xúc thân mật.
Thật sự thì lại gần một chút thôi cũng được.
Nghĩ như vậy, bản thân cô không tự chủ được mà nhích một bước nhỏ về phía Phó Dao Xuyên.
Nhưng hình như vẫn còn cách quá xa.
Nếu không thì lại gần thêm một chút nữa, chỉ một chút thôi chắc cậu ấy không biết đâu.
Tống Chanh Chanh lén lút nhích một bước nhỏ, nhìn thoáng qua Phó Dao Xuyên bên cạnh, ai ngờ vừa quay đầu liền chạm ngay vào ánh mắt của cậu.
Trong phòng ánh đèn nhấp nháy giống như giọt nước muôn màu đang lướt qua mặt cậu, đôi mắt đen nhánh như đang phản chiếu ánh sáng, thật sự quá đẹp trai, làm cho người khác phải rung động.
Cô hơi giật mình, chỉ trong tích tắc nhưng cô có thể cảm nhận được khoé miệng cậu nhếch lên.
Đang lúc thất thần, Tống Chanh Chanh cảm thấy vai trái bị đụng, đứng không vững, cả người bị xô về bên phải, đụng vào cánh tay trái của Phó Dao Xuyên.
Vụ va chạm này khiến khoảng cách của hai người gần nhau hơn.
Ở một khoảng cách gần như vậy, cô ngửi thấy mùi bột giặt rất nhạt trên áo sơ mi của cậu, hình như có cả mùi của nắng, mùi của ánh mặt trời lan toả.
Vừa rồi là cậu ấy kéo mình lại?
Aaa! Thật sự không thể hát nổi nữa!
“Đôi mi dài và má lúm đồng tiền nhỏ của em làm anh say mê hết thuốc chữa. Anh chậm bước như người đang say. Cuối cùng anh cũng đã tìm thấy trái tim xinh đẹp..”
Giọng hát của cậu rất gần, mỗi một chữ như đang thì thầm bên tai cô vậy.
Quả thực cô không có cách nào bình tĩnh nổi nữa.
Lúc này có lẽ mọi người trong phòng quá tập trung vào hai người đang song ca ở phía trên mà không hề để ý một người ngồi ở phía sau, lặng lẽ siết chặt tay, nhìn chằm chằm đôi bạn trẻ phía trước.
Bài hát kết thúc, Tống Chanh Chanh ôm ngực trở về chỗ cũ, trái tim bé nhỏ của cô đến giờ vẫn đập không ngừng, giống như có một đứa bé đang đá bóng trong đó vậy.
Hoàng Quỳnh trêu chọc: “Thế nào, được hát song ca cùng Xuyên Xuyên nhà cậu, cảm giác thế nào?”
Tống Chanh Chanh: “Như khi không thắt dây an toàn mà ngồi xe bay vậy, vừa kích thích, lại vừa cảm thấy giống như chú cẩu biết bay vậy.”
Hoàng Quỳnh giơ ngón tay cái về phía cô: “Ngài lấy ví dụ làm mình bội phục luôn đấy.”
Lần này đến lượt Phó Dao Xuyên rút thăm, cậu rút được nhiệm vụ: gõ cửa phòng bên cạnh hỏi họ có muốn phục vụ đại mạo hiểm không. Mà người phải thực hiện chính là cậu nam sinh ồn ào nhất lúc họ hát.
Bởi có nhiều người tham gia nên nhiệm vụ trò chơi cũng rất nhiều, mọi người sẽ rút thăm nhiều lần, tính ra Tống Chanh Chanh và Phó Dao Xuyên rất may mắn, chỉ bị rút trúng một lần, sau đó không bị thêm lần nào nữa.
Nhưng đáng thương cho đứa trẻ Chu Hành, bị tóm hết lần này đến lần khác, lần sau so với lần trước càng kích thích hơn: một người nằm ở dưới đất, một người chống ở bên trên, hít đất 5 cái. Đối tượng là Hoàng Quỳnh.
Hoàng Quỳnh liên tục rống than trời đất, quả quyết bước về phía cốc nước đang đặt trên bàn, bóp mũi làm một hơi hết sạch, sau đó mê man đi tìm chai nước suối súc miệng.
Có một người chủ động từ bỏ, người kia đương nhiên cũng sẽ bị phạt, đây là quy tắc mà chính Chu Hành đề ra, cậu ta không thể không tuân thủ.
Đùa giỡn một lúc mọi người lại bắt đầu ca hát, Tống Chanh Chanh hát hai bài rồi rút lui ngồi tại chỗ, cô phát hiện có mấy nữ sinh ngồi trong góc đang hí húi chơi gì đó, lòng hiếu kỳ khiến cô đi qua dò hỏi.
Một nữ sinh nói: “Tụi mình đang bói bài, nghe nói rất chuẩn đấy.”
Tống Chanh Chanh hỏi: “Bói bài? Bài Tarot á?”
“Ừm, không giống bài Tarot lắm, nhưng cũng không khác nhau là mấy, Chanh Chanh, cậu có muốn rút thử một lá không?”
Khó có khi gặp được đồ chơi tốt như vậy, Tống Chanh Chanh vui vẻ đáp: “Mình muốn.”
Cô nói tên một chòm sao, sau đó nhắm hai mắt lại rút ra một lá bài, bài này khác với Tarot ở chỗ trên mỗi thẻ bài đều có thông tin dự đoán, chỉ cần mở ra là thấy.
Trên thẻ lại mà Tống Chanh Chanh bốc phải có hình một người nhỏ bé, cô xem không hiểu lắm, mặt sau viết hai chữ “Dũng cảm”
Xé ra mặt keo dán, có một câu châm ngôn “Người có chí ắt thành công, kiên trì và dũng cảm sẽ tạo ra kỳ tích.”
Nữ sinh kia nói, thẻ bài nếu đã được rút ra sẽ thuộc về người đó, không thể thuộc về người khác nữa, nên cô cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Mọi người ai nấy đều chơi hết mình, đến 5.30 là hết giờ thuê phòng, tất cả mới rời đi.
Trước khi về Tống Chanh Chanh và Hoàng Quỳnh vào WC một chuyến, lúc ra phát hiện Phó Dao Xuyên và Chu Hành đang đứng chờ thang máy.
Tống Chanh Chanh kéo Hoàng Quỳnh đang thảnh thơi nhanh chóng đuổi theo, khoảnh khắc thang máy sắp đóng lại hai người cũng vừa vào kịp.
Cô bước đến hỏi: “Sao chỉ có hai cậu, những người khác đã về hết rồi à?”
Chu Hành: “Bọn họ đều đi hết rồi, chỉ có Xuyên Xuyên nhà chúng ta tận tuỵ với công việc, phải dọn ghế gọn gàng mới chịu đi.”
Phó Dao Xuyên duỗi tay đập Chu Hành một cái: “Bớt nói đi.”
Đột nhiên Tống Chanh Chanh cảm thấy có chút ngượng ngùng, tự trách bản thân, nếu biết sớm cô cũng sẽ ở lại phụ giúp Phó Dao Xuyên, không biết chừng sẽ để lại cho cậu ấy ấn tượng tốt.
Thang máy từ từ đi xuống, Tống Chanh Chanh thầm mong thời gian có thể trôi chậm một chút, có điều lúc Hoàng Quỳnh đang đứng bên cạnh lại có có suy nghĩ hoàn toàn trái ngược, cô không muốn ở cùng một chỗ với tên Chu Hành có bệnh này, càng không muốn đi chung thang máy với cậu ta.
Người có bệnh bị khinh bỉ Chu Hành nói: “Đúng rồi, hai cậu ở đâu? Hôm nay tôi đi xe, nếu thuận tiện để tôi đưa hai cậu về.”
Tống Chanh Chanh: “Mình ở gần đây, Quỳnh Quỳnh ở khu Nhú Thự.”
Chu Hành: “Ơ, trùng hợp quá, nhà tôi cũng ở gần đó, cậu ở khu nào?” Cậu nhìn về phía Hoàng Quỳnh hỏi.
Thang máy dừng lại, bốn người bước ra khỏi thang máy, Hoàng Quỳnh cũng không định để ý đến cậu ta, nhưng lại bị Chu Hành cản lại.
Chu Hành nói nhỏ bên tai cô, hất cằm về phía trước: “Tôi nói này, cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy, có phải là bạn thân không thế? Không nhìn thấy à?”
“Cậu!” Hoàng Quỳnh tức đến sắp nổi bão, ngẩng đầu hung hăng liếc nhìn Chu Hành, nhưng vì để bạn thân có cơ hội ở cùng nam thần, cô không thể không khuất phục.
Hai người làm bộ cười nói đi lên phía trước, Chu Hành đặt tay lên vai Phó Dao Xuyên: “Hai bọn tôi tiện đường, nên để tôi đưa cậu ấy về, còn hai cậu cùng đường, thì đưa nhau về nhé.”
Dứt lời Chu Hành nháy nháy mắt đầy ý tứ với Tống Chanh Chanh, sau đó liền cùng Hoàng Quỳnh vừa đánh vừa mắng đi ra cửa.
Nhìn hai bóng lưng ầm ĩ kia, Tống Chanh Chanh cười nói: “Cậu có cảm thấy hai người bọn họ... rất xứng đôi không?”
Phó Dao Xuyên nhìn về phía trước, gật đầu: “Ừm.”
Lại được ở cùng một chỗ với nhau rồi.
Nhớ đến vừa này được ở cùng một phong, được hát song ca với nhau, Tống Chanh Chanh lại không kiềm chế được mà đỏ mặt, cô cúi đầu thẹn thùng.
Cô khẩn trương đến mức không biết phải mở miệng thế nào.
Đột nhiên Phó Dao Xuyên hỏi: “Nhà cậu ở gần đây?”
“Ừm, đi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ là tới.”
“Để tôi đưa cậu về.”
Bịch bịch bịch! Trái tim thiếu nữ lại đập loạn xạ rồi.
Trời ơi! Cậu ấy muốn đưa cô về nhà.
Tháng mười, mùa thu đã bước đi được một nửa, ban ngày thời gian trôi nhanh hơn, từ quán karaoke đi ra thì mặt trời gần như đã lặn. Ánh chiều tà chiếu khắp Tây Hồ, tạo nên một mảnh vàng rực rỡ. Mùi hoa quế thoang thoảng, gió thu nhẹ nhàng lướt qua, xua tan đi khô nắng của ngày hè, nhiều thêm một phần mát lạnh của ngày thu.
Hai người sóng vai nhau cùng đi, dọc đường vô cùng yên tĩnh.
Tống Chanh Chanh, mày là người câm sao! Ngày thường không phải nói nhiều lắm sao? Tại sao lúc này lại câm như hến vậy.
Nhưng mà phải nói gì đây, hay là dứt khoát tỏ tình luôn.
Trừ khi não tàn, chứ trong một ngày thu tươi đẹp như thế này, gió thu man mát hà cớ gì mà không tỏ tình, cô có nên chơi lớn hay không?
Nếu tỏ tình thì rốt cuộc nên nói gì đây.
Ý, có rồi.
Phó Dao Xuyên đi bên cạnh, không nhịn được mà nhìn về phía cô gái nhỏ, hôm nay hình như cô vô cùng ít nói, cả đường không nói câu nào, ánh trăng mông lung, còn khuôn mặt cô lúc này đỏ ửng.
Rõ ràng là cô đang đỏ mặt.
Hơn nửa ngày Tống Chanh Chanh rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Mình thấy cậu hát rất hay.”
Dứt lời, cô thầm mắng mình hàng vạn lần.
Mày có ngu ngốc quá không đấy Tống Chanh Chanh, cái này quá hiển nhiên rồi còn phải nói sao.
Phó Dao Xuyên nhếch miệng, thản nhiên nói: “Cậu hát cũng không tệ, trước kia có học qua hả?”
“Chưa từng học, chắc do có thiên phú, mình có một anh trai hát rất hay, lúc còn nhỏ mình hay đi theo anh ấy học hỏi, sau này không cần thầy dạy cũng có thể tự hiểu.” Cô dừng một chút, tìm đề tài mới: “Giống như cậu có thiên phú ngoại ngữ ấy. À, mình biết rồi, có phải sau này cậu muốn làm phiên dịch không, vì vậy nên mặc dù học các môn tự nhiên đều giỏi, nhưng lại chọn ban xã hội.”
Phó Dao Xuyên gật đầu: “Một nửa là vậy, ngoài ra ban xã hội cần sự chăm chỉ, vì thế tôi có thể học thêm ngoại ngữ khác.”
Ban xã hội phải chăm chỉ!! Học sinh học kém Tống cảm giác như mình nhận được 10.000 điểm phê bình.
Cô nói tiếp: “Vậy sau này cậu muốn thi vào khoa ngoại ngữ đại học Bắc Kinh hoặc đi du học à?”
“Vào Bắc Đại.”
Là Bắc Đại đó nha, hai từ này đối với cô rất xa vời, hoàn toàn không thể với tới được.
Sắc trời tối dần, Tống Chanh Chanh cảm thấy con đường vô cùng ngắn, bằng không tại sao chỉ trong chốc lát đã tới nơi rồi.
Thật là luyến tiếc quá, bởi vì ánh trăng hôm nay rất đẹp.
Đi đến ngã tư, trong đầu cô bỗng loé lên suy nghĩ, nội dung tấm thẻ bài kia xuất hiện trong đầu cô như một bộ phim.
Dũng cảm.
Nó nói đến điều này sao?
Tống Chanh Chanh đột nhiên dừng lại, quay người đối mặt với Phó Dao Xuyên.
Ánh trăng xuyên qua từng tán lá, hàng cây lay động trong gió, ánh trăng vàng như phản chiếu dưới nền đất tạo nên từng ánh vàng long lánh.
Phía sau cô là con đường đầy xe, ánh đèn lập lờ thắp sáng cả thành phố.
Cô hít sâu một hơi, như đang chuẩn bị đưa ra một quyết định lớn: “Phó Dao Xuyên, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Đội nhiên giọng nói của cô trở nên nghiêm túc, lại gọi đầy đủ họ tên của cậu, điều đó khiến cậu hơi sửng sốt.
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, cô đang mặc áo voan in hoa, tóc dài xoã qua vai, ánh đèn phía trên chiếu xuống người cô, dịu dàng xinh đẹp đến lạ thường.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn cậu, ánh mắt có phần kiên định.
“Mình thích cậu, mình có thể làm bạn gái cậu không?”
____________