Con chó già Đậu Đậu om sòm đáng ghét chết vào một ngày mùa xuân, không bệnh tật gì hết, hưởng dương mười bốn tuổi.
Dì Đỗ mới đầu lo lắng bảo không cho Từ Tây Lâm biết, sau đó nghĩ kỹ lại, gã đâu có mù, một con vật sống to đùng trong nhà không còn sẽ không phát hiện sao? Lúc này mới kêu Đậu Tầm vừa vặn về nhà báo cho gã hay.
Từ Tây Lâm đào cái hố ở sau vườn chôn Đậu Đậu, cảm xúc tựa hồ không bị ảnh hưởng lắm.
“Chó ấy à,” Gã nói với mình, “Chỉ sống được lâu thế thôi, đành vậy.”
Người thì, tuy sống đủ lâu để có thể làm bạn với nhau, nhưng cũng có phân chia già trẻ, cũng có thiên tai nhân họa, đều không nói chắc được. Từ Tây Lâm đã rất thản nhiên, gã phát hiện rất nhiều nỗi đau đớn của con người, đều đến từ hoài niệm quá nhiều. Nếu không có chấp niệm với “quá khứ”, hiểu đạo lý “quá khứ là quá khứ”, thì không quá sợ hãi cuộc sống sẽ hoàn toàn thay đổi.
Cũng giống với năm nay qua mười bảy tuổi, đời này sẽ không còn tuổi mười bảy thứ hai nữa, mặc dù tiếc nuối song rất bình thường, chẳng ai sẽ vì qua sinh nhật mà tìm cái chết.
Chỉ là bà ngoại cực kỳ không quen, trong nhà thiếu con chó, thiếu hơn một nửa náo động, có mấy lần Từ Tây Lâm nhìn thấy bà kịch cũng chẳng nghe nữa, hát cũng thôi hẳn, ngồi ở cửa sân ngẩn ra, liền biết bà cô đơn.
Nhân dì Đỗ đi mua đồ ăn, Từ Tây Lâm lặng lẽ nói với bà ngoại: “Nếu dì Đỗ đi rồi, chúng ta đến trung tâm quản lý gia đình thuê người khác về nói chuyện với bà được không?”
Bà Từ nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Từ Tây Lâm cho rằng bà lo người lạ thuê bên ngoài không dễ sống chung, liền nói: “Không sao, chúng ta cũng không nhiều việc lắm, đến lúc đó cùng lắm thì bỏ thêm ít tiền, thuê một người tính được biết nói chuyện, nếu vẫn không được thì nhờ dì Đỗ giới thiệu đồng hương, biết rõ gốc gác, đều xem như là bà con.”
Kết quả là bà ngoại khẽ nói: “Thuê người sẽ tốn tiền.”
Từ Tây Lâm ngây ra tại chỗ.
Bà ngoại gã, nói hơi khó nghe, thì không giống người cõi trần lắm, lúc trẻ dựa vào chồng, sau đó chồng mất, con gái lại có thể gánh được cả nhà, hai đời người ăn ý hợp sức duy trì mệnh mỹ nhân được cưng như trứng mỏng cho bà, đến nay ra ngoài cũng đầy thể diện, các cụ ông chơi cờ đi dạo đều tranh nhau chào hỏi bà.
Bà cả đời chưa từng nhọc lòng vì củi gạo mắm muối, đến nay ngay cả lửa cũng không biết nhóm, từ sáng đến tối chỉ biết làm đẹp và chú trọng, ra ngoài mua đồ chưa bao giờ chủ động hỏi giá cả, phải gật đầu nói “lấy” trước, rồi mới để người bán cười nịnh báo giá.
Bắt đầu từ khi có trí nhớ, Từ Tây Lâm chưa từng nghe thấy bà nhắc tới mấy thứ như tiền bạc, giống như sẽ ô uế miệng bà vậy.
Vẻ mặt gã quá khó tin, bà ngoại hơi sầu lo thở dài: “Cháu bây giờ phải học, mai mốt lớn lên, còn phải kết hôn, phải nuôi gia đình, đều cần tiền mặt, trước kia những việc này cháu đều không hiểu, nhưng về sau phải biết.”
Từ Tây Lâm líu lưỡi: “Bà ngoại, chúng… chúng ta có đủ tiền mà.”
Bà ngoại: “Bao nhiêu tiền là đủ? Bây giờ tích góp nhiều vào, tương lai gặp phải chuyện cần dùng tiền, cháu sẽ bớt khó xử một phần…”
Bà đã cao tuổi, hễ nói là dừng không được, kéo gã lại dặn dò gần xa cả buổi trời.
Từ Tây Lâm đáp đại vài tiếng, mất hồn mất vía mà đi. Gã đương nhiên chưa đến mức cần bà dạy cách sống, chỉ ngạc nhiên mà thôi. Bởi vì lúc Từ Tiến còn, có thể bà ngoại cũng không biết chữ “sống” viết thế nào, giờ gần đến cổ lai hi, vậy mà bà lại lặng lẽ học được kỹ năng này!
Từ Tây Lâm đi vài bước, đứng trên cầu thang quay đầu lại: “Bà ngoại, dì Đỗ rốt cuộc…”
Gã vốn muốn hỏi “Dì Đỗ rốt cuộc thật sự là tự mình không muốn làm nữa, hay là bà muốn cho dì nghỉ”, lời ra đến miệng, lại cảm thấy không có ý nghĩa.
Gã nghĩ, bà biết thịt trứng bao nhiêu tiền một ký không? Biết Từ Tiến để lại bao nhiêu tiền không? Cho bà chừng một ngàn đồng tiền mặt, chưa chắc bà đã đếm được, thì bà biết được cái khỉ gì. Xét đến cùng, là trụ cột trong nhà đổ, bà không cảm thấy Từ Tây Lâm có thể gánh được, cho nên mới bất an, lo lắng muốn để lại cho gã thêm một ít.
Bà không tin tưởng thằng cháu được cưng chiều từ bé này.
Bà Từ cười tủm tỉm hỏi: “Dì Đỗ thế nào?”
Từ Tây Lâm im lặng lắc đầu, nuốt câu hỏi không hợp lúc kia xuống, đồng thời cũng nuốt cả bộc bạch “Bà cứ yên tâm dựa vào cháu, cháu cũng có thể kiếm tiền, cũng có thể chăm lo cho bà thoải mái”, lời tương tự gã từng nói một lần, hơn nữa cơ bản không làm được, còn nói nữa thì mất mặt lắm, chẳng bằng ghi nhớ trong lòng thì hơn.
Từ đó, tâm sự của Từ Tây Lâm lại thêm một mối, và sự xốc nổi cũng tiêu tan gần hết. Gã bắt đầu không giống một thiếu niên coi hô bè kéobạn làm vinh nữa, cũng có thể ngồi được, mỗi ngày bớt mấy xe lời thừa thãi, chất vào một chỗ, giữ lại về nhà nói với bà.
Đậu Tầm tuy trốn tránh Từ Tây Lâm, nhưng lời nên nghe hắn đều nghe thấy. Sau khi Đậu Đậu chôn một tuần, một ngày nọ hắn đột nhiên xách một con vật sống về nhà.
Đó là con vẹt xám xịt, cũng chẳng biết Đậu Tầm kiếm đâu ra, trông lấm la lấm lét, khả năng là chim non, người ngợm xấu hết biết, đến nơi xa lạ hơi sợ hãi, chốc chốc xù lông lên, hoặc bất an đi hai vòng trên giá.
Con chim này đại khái bát tự không hợp với Đậu Tầm lắm, dọc đường kêu inh ỏi vào tai hắn, rú đến đau cả đầu, về tới nhà thấy bà ngoại ngược lại ngậm miệng, làm bộ ngoan ngoãn im lặng.
“Nó có thể nói được, nhưng phải dạy từ từ, dạy xong có thể nói chuyện phiếm với bà. Nghe người ta bảo trí khôn cũng tàm tạm, chỉ không biết tính nết thế nào thôi.” Đậu Tầm hơi thận trọng nói với bà ngoại, sau đó lại cố ý bổ sung, “Tuổi thọ cao lắm, có thể đến năm sáu mươi năm cơ.”
Bà Từ thích lắm, kéo Đậu Tầm lại hỏi nọ hỏi kia, đang nói thì Từ Tây Lâm về. Đậu Tầm vẻ mặt phức tạp nhìn gã một cái, thừa cơ thoát khỏi “giày vò yêu thương” của bà ngoại, nhanh chóng lên lầu.
Từ Tây Lâm lơ đãng cùng bà ngoại nhìn chim một lúc. Cái con rậm lông mỏ dẹp này chắc không thích nam, chẳng những có thái độ tồi tệ với Đậu Tầm, còn nhân lúc bà ngoại không chú ý mổ Từ Tây Lâm một phát, gã thấy bà ngoại vui, bèn không để lộ, cảm thấy đời này chắc mình hữu duyên vô phận với lũ thú cưng.
Sau đó gã lề mề lê bước lên lầu, mới đặt tay lên tay nắm cửa phòng Đậu Tầm, cánh cửa liền mở “Két” một tiếng, ấy thế mà chỉ hờ khép, Từ Tây Lâm giật mình, muốn lui lại đã muộn.
Hai người chiến tranh lạnh hơn một tháng, trong lúc này Đậu Tầm trừ gửi cho gã một tin nhắn theo yêu cầu của dì Đỗ, thì không hề nói một chữ nào với gã. Ánh mắt Đậu Tầm ở dưới lầu ban nãy, làm Từ Tây Lâm cảm thấy có thể là hắn muốn nói gì với mình, nhưng không thể xuống nước, bấy giờ mới do dự lên lầu.
Cửa phòng mở quấy rầy đến Đậu Tầm, hắn im lặng quay đầu lại.
Từ Tây Lâm hơi căng thẳng hỏi: “Tiếng con chim đó kêu có to không?”
Đậu Tầm dừng một chút, thái độ bình thản nhận thang gã bắc cho, nói: “Lớn lên sẽ không thích kêu nữa.”
Từ Tây Lâm thở phào nhẹ nhõm – đây giống như một nghi thức, qua một cửa này thì hai người coi như đã làm hòa.
Từ Tây Lâm: “Hỏi mày bài tập được không?”
Đậu Tầm “À” một tiếng, đứng dậy cùng gã đến gian phòng chung.
Phẫn nộ đến nhanh đi cũng nhanh, từ khi nguôi giận, kỳ thực mỗi một giây Đậu Tầm đều đang hối hận, nhưng bảo hắn chủ động xin lỗi là không thể – hắn không biết nói, phải nói thế nào đây? Hôm ấy không nên hôn mày à?
Đành phải lãng phí thời gian.
Tình cảm và sự dịu dàng hắn tích suốt một tháng, vất vả lắm mới có một đường trút ra, làm hắn nhất thời tốt đến độ không giống hắn. Giảng bài xong, Đậu Tầm liền im lặng ngồi bên cạnh, mở quyển sách nâng cao kỹ năng tiếng Anh thảm thương của Từ Tây Lâm, cúi đầu dùng bút dạ quang tô nguyên văn mỗi một đề sai tương ứng, rất tốt tính.
Con vẹt xám dưới lầu không nhìn thấy tụi con trai đáng ghét liền im lặng, chỉ thỉnh thoảng kêu một tiếng, không ồn ào chút nào.
Đậu Tầm cúi đầu, chuyên tâm cầm thước nhựa và bút dạ quang, tay áo trắng tinh không dính một hạt bụi, xương cổ tay gồ lên, bàn tay có vẻ hơi gầy, mặt mày an tĩnh, ngũ quan đẹp đẽ, là một mỹ thiếu niên vui tai vui mắt.
Mỹ thiếu niên bình thường tính nết thối không ngửi được, khiến người ta tức đến mức chỉ cảm thấy mặt mày hắn đáng ghét chứ chẳng thấy đẹp tẹo nào, giờ vừa đổi tính thì những cái giấu rất sâu ấy như thể “nước trôi đá lộ”. Đậu Tầm không biết vòng vo, không biết lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết làm bộ làm tịch, sau hai mươi phần dịu dàng quan tâm tặng thêm một trăm hai mươi phần chân thành thật lòng, trong mắt có ai thì lúc nào cũng nghĩ đến người đó, khiến người ta đặc biệt cảm động.
Từ Tây Lâm nhìn hắn một cái, hãy còn thất thần một lúc, nhớ tới sự bất đồng tạm thời bị dằn xuống giữa hai người và vấn đề Đậu Tầm bám riết không bỏ, không tự chủ được tưởng tượng một chút theo suy nghĩ méo mó ấy, hóa thân vào vài cảnh xem trên ti vi, tưởng tượng mình bước đến ôm Đậu Tầm, kéo đôi tay gã nhìn đã rất lâu tới… Cầm tay cùng xem đoạn đẫm lệ thì tạm thời không cần – sau đó dính lấy hắn mà hết sờ chỗ này lại mó chỗ kia, hôn hắn một cái…
Tiếp nữa thì gã không dám nghĩ, bởi vì yêu đương là xem từ trên ti vi và tình nhân ven đường, thuộc về chiêu số “danh môn chính phái”, đi sâu hơn chính là xem trên mạng với bọn Ngô Đào, mặc dù có sức hấp dẫn tự nhiên, nhưng chỉ xét trước mắt, còn thuộc về tà thuật “ma giáo”, bản thân ở trong phòng lén suy nghĩ một chút thì thôi, chứ ban ngày ban mặt trước người khác, không thể thiếu đứng đắn như vậy.
Từ Tây Lâm chọn chọn lựa lựa mà tưởng tượng đã đời, trong một lúc, gã hơi động lòng: “Thực ra thì thử một lần cũng…”
Đang nghĩ như vậy thì Đậu Tầm vô tình phát hiện gã mất tập trung, liền hỏi: “Mày mệt hả?”
Từ Tây Lâm: “A… Khụ, hơi hơi.”
Không đợi gã có phản ứng, Đậu Tầm chẳng rằng chẳng nói xuống lầu cầm đồ uống lên.
Từ Tây Lâm nhìn thấy là hai chai hồng trà ướp lạnh.
Từ Tây Lâm: “…”
Đậu Tầm giấu đầu hở đuôi giải thích: “Trong tủ lạnh chỉ còn thứ này thôi.”
Từ Tây Lâm định cầm, Đậu Tầm cũng vừa vặn giơ tay ra, đầu ngón tay hai người chạm nhẹ một cách xấu hổ, Từ Tây Lâm khựng lại.
Đậu Tầm định thần lại, trong lòng khó tin nổi mà mắng mình: “Mày bệnh hả? Nó không tự mở được nắp chai chắc?”
Nhưng tay đã giơ ra, lấy về càng xấu hổ hơn. Thế là Đậu Tầm cắn răng liều một phen, nhanh chóng cầm chai nước lên, vặn nắp, lại lật đật bỏ xuống như ăn cắp, một loạt động tác hệt như trộm mìn. Sau đó hắn bất an nhìn Từ Tây Lâm, hô hấp cũng không tự chủ được dừng lại, giống như bị hành vi ngu xuẩn của chính mình dọa ngây ra.
Từ Tây Lâm muốn cười, nhưng suy nghĩ đến hai người mới làm hòa, sợ Đậu Tầm quê quá hóa giận, đành nín lại.
Sau đó Từ Tây Lâm uống một bụng hồng trà, nhờ hiệu quả trấn định của nước đá, phát giác sự yếu đuối và thỏa hiệp bí ẩn của mình, vội vàng nhủ thầm một lần từng câu từng chữ ngày đó khuyên Đậu Tầm, dằn nỗi lòng thấp thỏm lại.
Thời tiết nóng dần, kỳ thi đại học ngày càng tới gần, mọi người trong nhà bắt đầu căng thẳng, bởi vì Từ Tây Lâm hễ trời nóng là dễ bị bệnh, năm nào cũng thế, hơn nữa vừa bị cảm là sẽ sốt, thể chất như con nít, song năm nay không biết là ai phù hộ mà gã vẫn khỏe như vâm.
Sau khi làm lành với Đậu Tầm, cả hai cẩn thận tránh né chuyện trước đó. Đậu Tầm chậm rãi tiếp nhận sự thật Từ Tây Lâm đăng ký vào một trường khác an toàn hơn. Hắn bắt đầu hiểu được, mọi sự không có khả năng đều như ý hắn, người khác không thể đều đi theo kế hoạch của hắn.
Đậu Tầm gập ghềnh học được thoái nhượng –
Ngô Đào thành tích thể dục xuất sắc, nghe nói đến lúc đó tham gia cuộc thi văn hóa một chút, là cơ bản sẽ không có vấn đề gì. Hắn học ba năm trong lớp tự nhiên, thành tích tuy liên tục nằm chót, nhưng so với học sinh năng khiếu bên ngoài thì vẫn rất tốt, tiền đồ đã định trước quá nửa, cờ trống kìm nén một năm rốt cuộc tưng bừng, quay về lớp muốn đãi bạn.
Mời tới chỗ Từ Tây Lâm, hắn đặc biệt nói: “Cuối tuần Đậu Tầm có rảnh không? Kêu nó đến luôn đi, tụi tao hồi trước có chút khúc mắc, tao muốn xin lỗi nó.”
Người vừa tốt nghiệp, thì ân oán tình thù gì đều phai nhạt cả, cũng biết giữ các mối quan hệ cho mình.
Đậu Tầm vốn không muốn đi, nhưng Từ Tây Lâm bảo hắn: “Trên thế giới loại người nào cũng có, ai cũng có tác dụng của mình, thêm một bạn học đáng ghét hay thêm một kẻ thù đáng ghét tốt hơn?”
Đậu Tầm cân nhắc một chút, nghe lọt lời này.
Thế là cuối tuần, một đám người từng chơi chung, sau đó ngày càng xa nhau, một lần nữa tập hợp ở trường, đón Ngô Đào nội trú và Thái Kính cả Chủ Nhật cũng tự học, náo nhiệt đến Trăng Khuyết thăm lại chốn xưa.
Trong ký túc xá, Lý Bác Chí mặc áo ba lỗ, ánh mắt âm trầm nhìn Ngô Đào rời khỏi – thành tích chuyên ngành của hắn không lý tưởng, trong nhà cơ bản không ai quản, còn chưa biết tốt nghiệp xong đi đâu, mỗi ngày ở trong trường chỉ bắt nạt bạn cùng phòng, loại biết chăm chỉ tiến tới như Ngô Đào, trước kia còn có thể chơi với hắn, lên lớp 12 phải lo cho tương lai, dĩ nhiên không làm bạn với hắn nữa.
Một thằng tay sai của Lý Bác Chí nhoài lên cửa sổ, chỉ bóng lưng Đậu Tầm nói với hắn: “Đào ca có ý gì vậy, lúc trước kêu chúng ta đi đánh thằng kia, bây giờ lại chơi với nó là sao?”
Lý Bác Chí bóp móp cái ly giấy trong tay, thình lình cất bước đi.