Quá Khách

Chương 15: Chương 15




Chương 23

Cùng hợp tác với Tề thị lần này là tập đoàn Ôn thị mới nổi mấy năm gần đây, mới thành lập đã phất nhanh như gió, kinh doanh về mọi lĩnh vực.

Có tin tức rằng chủ tịch tập đoàn Ôn Dật Hàn trước kia dựa vào xã hội đen mới có cơ hội làm giàu, nhưng đại đa số cho rằng chẳng qua đây là tin vịt, không có căn cứ thiết thực. Dù sao thương nhân cũng chỉ cần có lợi, những lời đồn đại này trở nên vô vị, chuyện xưa nghe một chút là được rồi.

Các đồng nghiệp đi cùng coi đó như câu chuyện trong bữa ăn, Lâm Lạc Ninh lại ẩn ẩn có chút bất an. Lui tới làm ăn với một người như vậy, tóm lại không an toàn, tuy rằng biết mình lo lắng hơi nhiều, nhưng lời đồn không thể hoàn toàn là bịa đặt.

Đi vào phòng họp tráng lệ, xa xa nhìn nam nhân ngồi ở vị trí chính giữa, trong lòng cậu cả kinh, đột ngột dừng bước.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Tề Hạo đi phía trước cảm thấy không ổn, quay đầu thấp giọng hỏi.

“…… Không có gì.”

Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, cảm thấy từ khi bước vào đến giờ, ánh mắt sắc bén vẫn như xuyên thấu tất cả mọi người mà chăm chú nhìn mình, Lâm Lạc Ninh chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay như đổ mồ hôi.

Toàn bộ quá trình tiến hành dị thường thuận lợi, nửa giờ sau, hai bên đã bàn xong điều khoản, bắt tay hoàn tất cuộc làm ăn. Thu dọn tài liệu trên bàn, người đàn ông cố ý vô tình lướt qua bên người cậu, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy:”Rất vui vì được gặp lại, Lâm tiên sinh.”

“Cám ơn, tôi thì ngược lại.” Bình tĩnh nói xong câu đó, Lâm Lạc Ninh bước nhanh vượt qua người đồng nghiệp phía trước, bỏ người đàn ông có hơi thở đen tối lại phía sau.

Trốn tránh thường thường sẽ khơi lên hứng thú, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước. Biết thái độ của mình không tốt, tuy rằng biết Ôn Dật Hàn sẽ không đơn giản mà từ bỏ ý đồ, nhưng sau khi về nước, hắn vốn có nhà cửa sự nghiệp ở Mĩ, hẳn là sẽ không xuất hiện nữa.

Cứ tự an ủi như vậy, thì tâm trạng mới dần dần thả lỏng.

Tay đột nhiên bị người khác nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn ánh mắt thân thiết lại khó hiểu của Tề Hạo, Lâm Lạc Ninh mỉm cười ý bảo anh đừng lo lắng.

Chuyện đã qua, không cần nói ra để nhiều người sầu lo.

Trở lại công ty, thánh đản (ngày sinh Khổng Tử) lại thêm không khí năm mới khiến cho cả công ty hoà thuận vui vẻ. Lâm Lạc Ninh giúp Sarah mang đồ trang trí ra, lập tức được cô ôm chầm.

Sau khi được ôm mới cảm thấy như nghẹt thở, xoay người đã thấy Tề Hạo xanh mặt trở về văn phòng.

Sarah thè lưỡi,”Hình như sếp đang nổi giận…… Tiểu Lâm, xem ra phải nhờ vào cậu rồi……”

Hướng mặt ra cửa ban công, người đàn ông đang tức giận hình như biết cậu vào, nhưng vẫn khoanh tay đứng trước cửa sổ, không quay đầu lại.

“Tề tiên sinh, đây là báo cáo tình trạng công ty năm nay, tôi để trên bàn……”

Ngừng trong chốc lát, Tề Hạo vẫn vẫn không nhúc nhích, Lâm Lạc Ninh xoay người bước ra cửa.

“Này……” Tề Hạo bất đắc dĩ thở dài,”Em không dỗ dành anh sao?”

Lâm Lạc Ninh nhịn không được cười ra tiếng,”Anh cũng biết mình vừa cố tình gây sự à?”

“Ai bảo em thân thiết với Sarah như vậy?” Tề Hạo chậm rãi đi tới, ôm lấy cậu từ phía sau.”Em là của một mình anh……”

Trái tim đột nhiên nhảy lên, niềm hy vọng lại nặng nề tràn lan dưới đáy lòng. Cậu không biết những lời như có như không này biểu đạt điều gì.

Rất muốn thử hỏi một câu, như vậy…… có phải anh cũng chỉ là của mình em hay không?

Lâm Lạc Ninh do dự mãi, cuối cùng vẫn không nói nên lời.

“Tết Âm lịch, nhân dịp nghỉ đông hãy đi du lịch đi, lần đi New York này, trông em có vẻ không vui……”

“Không được……” Nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, Lâm Lạc Ninh có chút không đành lòng,”Anh không nhớ à? Tết Âm lịch hàng năm em đều phải về quê, một năm chỉ có một lần thôi……”

“Chỉ có mỗi em biết hiếu thuận ấy……”

Lâm Lạc Ninh cười khổ lắc đầu,”Vậy còn anh? Còn không mau làm lành với bố mẹ đi? Anh không về nhà vài năm rồi, mấy dịp này cha con có muốn cũng chẳng giận nhau được lâu đâu ……”

“Anh trở về mới khiến ông ấy nổi giận, có mỗi chuyện anh thích đàn ông thôi, đáng lẽ ông ấy nên nhắm mắt làm ngơ mới phải……”

“Nếu vậy, sao ông ấy lại giao Tề thị cho anh được?”

Tề Hạo thu lại nụ cười, biểu tình có chút đăm chiêu.”Kỳ thật anh cũng biết, nhưng có một số việc cần thời gian để xóa nhòa……”

Lâm Lạc Ninh yên tĩnh tĩnh nhìn anh, không nói gì thêm.

Tề Hạo come out, là sau khi chia tay Hứa Hi.

Khi ấy, anh càng tự làm mình tổn thương, lại càng cảm thấy khoái hoạt. Loại người quyết tuyệt không tự chừa đường lui này, khi có một vết thương, có phải hay không cũng sẽ theo thời gian mà phai nhạt?

“Không bằng lễ mừng năm mới hãy về nhà em đi……” Lâm Lạc Ninh mỉm cười nắm lấy cánh tay đang ôm mình,”Anh chưa về nhà em bao giờ nhỉ?”

“Có thể chứ?” Ánh mắt anh toát lên vẻ hưng phấn, tựa hồ không còn nỗi lo lúc trước.

“Ừ , chẳng qua……” Giữ bàn tay đang lén lút tiến vào vạt áo mình, Lâm Lạc Ninh vỗ nhẹ lên mặt anh,”Chỉ cần làm như thế một lần nữa, em sẽ không nấu cơm cho anh ăn đâu……”

“Thật giống mẹ anh……” Tuy rằng oán giận như vậy, nhưng anh vẫn cười dài rồi hôn trộm cậu một nụ hôn ngọt ngào.

Chương 24

Từ sân bay lại ngồi xe lửa mất nửa ngày, xa xa mới nhìn thấy bức tường màu xám. Lâm Lạc Ninh lay tỉnh người đang dựa vào vai mình ngủ, mang hành lý xuống xe.

Chân trời là một mảnh ráng đỏ diễm hồng, con sông men theo hai bên đường cái thật dài, vậy mà chỉ có hàng cây đứng song song, đập vào mặt là gió đông bắc trong trẻo nhưng lạnh thấu xương.

Mùi vị quê hương thân thiết khiến trong lòng dấy lên sự ấm áp, Lâm Lạc Ninh hưng phấn đi nhanh vài bước, cảm thấy không thích hợp lại quay đầu.

Người đàn ông mặc áo măng tô tao nhã tóc dựng thành từng nhúm, đang trong cơn buồn ngủ nên đứng ở tại chỗ ngủ gật. Lâm Lạc Ninh cười sờ sờ chóp mũi đỏ bừng của anh, Tề Hạo mới mơ màng mở mắt ra,”Đến rồi à?”

“Chưa……” Lâm Lạc Ninh quấn khăn quàng cổ của anh thêm một vòng,”Phía trước là trạm xe buýt, ngồi mấy trạm mới về đến nhà……”

“Ừ……” Người đàn ông bị gió lạnh thổi thanh tỉnh nhận hành lý từ tay cậu, thuận thế cười xấu xa cầm tay cậu nhét vào túi áo mình.”Như vậy sẽ không lạnh nữa……”

Trong mắt người khác chẳng qua thấy hai người đi sát vào nhau, nhưng thực sự họ đang dựa vào nhau, tựa như trước kia, hay sau này, sẽ luôn là như vậy.

Gõ cửa một căn nhà, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt kinh hỉ của mẹ.”Tiểu Ninh!”

“Mẹ……”

Còn chưa nói xong, đã thấy tiếng bước chân cha từ trong phòng,”Sao về mà không nói một tiếng? Hại bố mẹ chưa chuẩn bị gì hết……”

“Nói trước rồi bố mẹ lại bận rộn cả ngày……” Lâm Lạc Ninh cười kéo Tề Hạo phía sau đến,”Bố, mẹ, đây là Tề Hạo học cùng lớp đại học với con, cũng là tổng giám đốc công ty con hiện giờ……”

“Cháu chào bác trai bác gái……”

“Được rồi, được rồi, mau vào trong ngồi đi……” Bà Lâm cao hứng đến nỗi không nghĩ được câu nào khác, vội vàng đẩy họ vào nhà.

Lâm Lạc Ninh cất hành lý trong phòng ngủ xong, khi bước ra đã thấy Tề Hạo bị bố mình vây quanh, vỏ hạt dưa vỏ kẹo tràn đầy một bàn.

“Tiểu Tề, mấy năm nay Tiểu Ninh không làm phiền cháu chứ?” Ông Lâm nói rồi đưa hạt dưa cho anh.

“Bác nói gì vậy, đây là việc cháu nên làm mà.” Tề Hạo cười, vẻ mặt thân thiết chính trực, thừa dịp không ai chú ý mới liếc nhìn Lâm Lạc Ninh.

Lâm Lạc Ninh nhịn cười, đi vào phòng bếp giúp mẹ.

“Đứa nhỏ này thật sự là, mang bạn bè về cũng không nói cho bố mẹ biết……” Bà Lâm vừa bày đồ ăn vừa oán giận.

“Mẹ giận sao?”

“Sao có thể, Tiểu Tề kia bộ dáng tốt, lại giỏi giang như vậy, mẹ chỉ sợ thất lễ với người ta……” Bà Lâm mở tủ lạnh, mặt nhăn nhíu,”Để mẹ ra ngoài mua ít thức ăn, đứa nhỏ kia vừa nhìn đã biết là người giàu có, chắc không quen ăn cơm rau dưa……”

“Mẹ……” Lâm Lạc Ninh dở khóc dở cười,” Tề Hạo với con…… là bạn tốt, sẽ không so đo như thế đâu, mẹ không cần khách khí như vậy.”

“Cứ nghĩ con ở đất khách quê người phải chịu không ít khổ cực, nhưng hiện tại thấy con có thể quen một người bạn tốt như thế, lại là tổng giám đốc của con, mẹ an tâm lắm……” Bà Lâm vui mừng nắm tay cậu,”Thế khi nào con mới đưa bạn gái về……”

Lâm Lạc Ninh khẽ run lên, miễn cưỡng cười nói:”Chuyện tình cảm, phải chờ duyên phận ạ.”

“Con là người thật thà, không chủ động sao mà có bạn gái được? Con gái bây giờ ghê gớm lắm …… Tiểu Tề nhất định là có bạn gái rồi phải không?”

“Cậu ta cũng chưa có……”

Bà Lâm oán trách nhìn cậu,”Thực không hiểu người trẻ tuổi trong lòng suy nghĩ cái gì…… Quên đi quên đi, lại đây giúp mẹ vo gạo nào.”

Làm việc mới có thể phân tán suy nghĩ phức tạp, tình cảm đã dần dần ngấm sâu. Chẳng lẽ nhanh như thế, đã đến lúc cậu nên lựa chọn sao?

Có Tề Hạo ở đây, căn nhà vốn yên tĩnh giờ náo nhiệt hơn rất nhiều. Người kia biết cách khiến người già vui, cứ mở miệng là các cụ lại cười ha ha.

Giống như bị không khí ấm áp cuốn hút, Lâm Lạc Ninh cũng không tự chủ mà lộ ra nụ cười thản nhiên.

Ăn xong cơm chiều, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng pháo đì đùng. Ngày mai mới là giao thừa, nhưng niềm vui đã sớm ở trong lòng người.

“Tiểu Tề, trong nhà phòng nhỏ, mấy ngày này phiền cháu với Tiểu Lâm ở chung vậy……”

“Bác gái đừng khách khí thế, là cháu quấy rầy mọi người mới phải……”

Lâm Lạc Ninh ở trong phòng tìm thêm chăn nghe anh nghiêm trang trả lời như vậy, cười khổ lắc đầu.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, bản thân bị người phía sau lao vào ôm cổ.”Không cần phiền toái như vậy, chúng ta một giường một chăn là đủ rồi……”

“Nếu như bị mẹ em phát hiện sẽ nghi ngờ……” Lâm Lạc Ninh nhanh chóng giãy khỏi ***g ngực anh,”Hơn nữa, không phải đã nói sẽ có quy củ sao?”

“Anh rất quy củ mà……” Tề Hạo đoạt lấy chăn trong tay cậu, chồng sang một bên, một lần nữa thiếp đi,”Anh muốn chúng ta dựa sát nhau ngủ……”

Đối với lời nói ngọt như đường này, Lâm Lạc Ninh biết bản thân chưa bao giờ có cách nào cự tuyệt.

Cái chăn lạnh lẽo nhờ thân nhiệt hai người rất nhanh trở nên ấm áp, ở chính nơi mình đã lớn lên, cảm thụ hơi thở của người bên cạnh, bỗng nhiên có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Tựa hồ từ rất lâu trước kia anh đã ở bên mình, luôn luôn như thế, chưa từng rời xa.

Tay Tề Hạo chậm rãi lướt qua, ôm lấy cậu.

Ánh sáng pháo hoa lóe lên, xuyên qua tấm màn mỏng, cậu chậm rãi xoay người, đem mặt vùi vào ***g ngực ấm áp của người kia.

Không ai lên tiếng, dường như họ chỉ muốn nghe tiếng tim đập của nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.