Quá Khách

Chương 2: Chương 2




Chương 3

Tề Hạo đại khái cũng nhận ra điểm này, liên tục vài ngày đều không dẫn người về, chỉ thỉnh thoảng mới qua đêm ở ngoài. Thời gian hai người ở bên nhau nhiều hơn, thế nhưng không thể tự nhiên như trước.

Ăn xong cơm chiều, Lâm Lạc Ninh mang bát đũa vào bếp, Tề Hạo ngồi ở phòng khách cầm điều khiển từ xa bấm loạn xạ.

Không nói gì sẽ cảm thấy cực kì xấu hổ, có nhiều lúc muốn nói, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. Thở phì phì ném điều khiển từ xa đi, Tề Hạo xoay người trở về phòng ngủ.

Bật laptop lên mạng, mở một trò chơi giết thời gian. Bình thường rất dễ dàng để thắng, hôm nay sao gượng tay đến vậy, thua liền mấy ván.

Thấp giọng mắng hai câu, anh phẫn nộ mở cửa, trở lại phòng khách.

Vừa ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Lạc Ninh mang đĩa trái cây ra, mặt đối mặt, lặng yên trong khoảnh khắc.

“Định khi nào thì chuyển đi?” Tề Hạo lấy một miếng dưa hấu, ra vẻ lơ đãng hỏi.

“Ừm… cuối tuần sau.”

“Bên kia tiện nghi tốt chứ?”

“Đồ đạc đều là của chủ nhà để lại, tôi chỉ cần thu dọn qua loa là được.”

Không còn gì để nói, hai người rơi vào lặng yên, lát sau, Lâm Lạc Ninh chậm rãi nói: “Tề Hạo, hãy tự chăm sóc mình.”

Trái tim anh như bị cái gì đột nhiên đánh trúng, dường như câu nói quen thuộc ấy đã khiến cho góc khuất nào đó sâu tận đáy lòng anh vụn vỡ.

“Đi thì đi đi, còn nói nhảm nhiều thế làm gì!”

Anh thấy ánh mắt Lâm Lạc Ninh chợt lóe qua cặp kính, có chút áy náy.

Cậu vốn chẳng làm gì sai, lại để yên cho anh vô cớ gây sự. Phải chăng, đây mới chính là nguyên nhân khiến cậu muốn chuyển đi?

“Xin lỗi…” Tề Hạo chần chừ rồi khó khăn mở miệng. “Tôi không định nổi giận với cậu…”

“Không sao.” Lâm Lạc Ninh thản nhiên cười cười.

Kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, người anh giận không phải là mình, nhưng vì thế mới càng cảm thấy đau buồn đến nực cười.

Càng giận dữ, lại càng để ý. Bản thân mình, ngay cả tư cách để anh nổi giận cũng không có.

Nguyên do của những xung đột, chẳng qua là vì đột nhiên biết rõ nhưng không muốn tiếp nhận, hoặc là do tính cách đại thiếu gia khó chịu.

Tề Hạo để ý, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng hiểu rõ Lâm Lạc Ninh.

Rồi lại như ngày trước, Tề Hạo trắng đêm không về, thường xuyên mang đủ loại đàn ông về nhà, thậm chí so với trước kia càng thường xuyên hơn.

Lâm Lạc Ninh vẫn mỗi ngày làm bữa tối, yên lặng ăn một mình, rồi để lại một phần cất vào bình giữ nhiệt. Tuy rằng để đến ngày hôm sau thì chỉ có thể vứt đi, nhưng cậu nghĩ, biết đâu một ngày nào đó Tề Hạo sẽ về nhà ăn cơm.

Lẳng lặng thu dọn hành lý, quyết định thứ nào cần mang đi, thứ nào để lại.

Chậu cây trên cửa sổ, những vật trang trí trên chiếc bàn nhỏ lần lượt được gói ghém, những thứ mang dấu vết của cậu trong phòng dần dần biến mất.

Nhìn phòng ngủ ngày càng trống trải, cậu bình thản cảm nhận sự xa lạ dâng lên trong lòng.

Ngoài cửa sổ là cảnh đêm huyền ảo. Ngọn đèn tươi đẹp tỏa ánh sáng như mặt biển, yên tĩnh, sâu xa.

Trước kia, có rất nhiều đêm, cậu cũng im lặng ngồi trước cửa sổ như thế này, suy nghĩ xem giờ phút này người ấy đang làm gì. Có lẽ đang hòa vào dòng người qua lại, có lẽ đang trên đường trở về nhà.

Không biết sau này khi không thể quan sát cả thành phố từ ô cửa sổ, bản thân có cảm thấy tịch mịch hay không. Rời xa căn phòng nhìn ra biển đêm yên tĩnh, liệu có còn nhung nhớ?

Cậu đóng gói xong những đồ vật cuối cùng, và cũng đã liên hệ với công ty chuyển nhà, chỉ chờ ngày mai họ đến nữa thôi.

Qua đêm nay, bọn họ đều hòa vào giữa biển người, trở thành hai người xa lạ trong thành phố.

Có lẽ từ nay về sau là người lạ, không hề gặp lại, có thể sẽ gặp thoáng qua, nhưng rồi chẳng nói gì với nhau. Nếu may mắn, có lẽ khi gặp lại vẫn còn được nhìn thấy khuôn mặt hào hứng tươi cười, hệt như ngày đầu gặp gỡ.

Ở bên anh bảy năm, kết quả như vậy, tựa hồ cũng không quá xấu.

Tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên vang lên, kéo Lâm Lạc Ninh khỏi giấc ngủ. Vội vàng chạy ra phòng khách, tiếng đập của tức giận vẫn không ngừng lại, càng trở nên vang vọng trong đêm tối.

Từ mắt mèo nhìn ra cửa, cậu thở một hơi, mở cửa ra.

“Cậu quên mang chìa khóa … sao?”

Nói chưa dứt lời, người đàn ông dựa vào cửa lảo đảo đi đến, hơi thở nồng nặc mùi rượu ngã vào người cậu.

Sức nặng bất ngờ khiến cậu suýt ngã, lui về sau hai bước mới có thể đứng vững.

“Tề Hạo…” Gọi mãi nhưng đối phương không phản ứng, cậu duỗi thẳng cánh tay, cố hết sức đóng cửa lại, không thể cử động nổi nữa.

Tề Hạo đè lên người cậu, hình như đã say mềm, chỉ đem mặt chôn ở bờ vai cậu, không nhúc nhích.

“Tề Hạo…” Lâm Lạc Ninh lại gọi một tiếng, cánh tay vòng ra sau ôm chặt, biến thành… một cái ôm.

Chương 4

Hơi thở ấm áp phả vào mang tai, cảm giác đôi môi nóng rực đang kề sát thân thể mình khiến Lâm Lạc Ninh run lên. Thân thể bị anh giữ chặt, không rõ là tiếng tim ai đập, thình thịch, thình thịch.

Muốn thoát khỏi bầu không khí ái muội này, nhưng lại lưu luyến sự ấm áp trong ***g ngực. Vậy hãy cứ ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

Có lẽ cả đời cũng chỉ còn một cơ hội này gần gũi anh. Cảm nhận hơi thở quen thuộc của anh trên thân thể mình, cảm nhận sức nặng cơ thể anh dựa vào mình.

Như thế này, cũng đủ thỏa mãn rồi.

Cáy tay ôm chặt bỗng nhiên khẽ buông lỏng, cắt đứt suy nghĩ của cậu.

Biết Tề Hạo đã tỉnh táo hơn, Lâm Lạc Ninh cuống quít lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu mỉm cười. “Cậu…”

Mắt hoa lên, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị một cảm giác nóng bỏng mềm mại ngăn lại. Đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng tiến vào khoang miệng chưa kịp phòng bị, bá đạo mà quấy rối bên trong, cuối cùng mút thật mạnh đầu lưỡi cậu.

“Ưm…”

Tựa như sét đánh, trong đầu nháy mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy được nụ hôn trằn trọc cháy bỏng kia. Mà người hôn mình, là Tề Hạo… sao?

Tựa hồ hết thảy đều trở nên hư ảo, ngọn đèn mờ ảo càng làm tăng cảm giác hư vô. Ánh mắt không biết vì sao dần dần ướt át, cậu không ngăn được mình run run nhếch khóe môi, đón nhận nụ hôn nồng cháy ấy, thậm chí cam chịu nhận lấy cảm giác thỏa mãn sa đọa này.

Trong lòng chỉ có một thanh âm đang không ngừng lặp lại, là anh, là cánh tay anh, bờ ngực anh, đôi môi anh.

Cũng là những điều bản thân từng mơ ước biết bao lần.

Sự phóng túng kích thích nhiệt tình của đối phương, nụ hôn sâu nóng như lửa khiến cho cục diện không thể khống chế được. Tề Hạo một tay gắt gao ôm cậu, tay kia vội vàng xốc quần áo cậu rồi lần mò vào bên trong tìm kiếm.

Bàn tay thô ráp chạm vào da thịt non mềm. Lâm Lạc Ninh đột nhiên tỉnh táo từ trong mê loạn, cuống quít đẩy người đàn ông trước mắt ra, lui đến góc tường, điều chỉnh hơi thở rối loạn.

Trái tim đập mạnh như không còn là của mình nữa, suy nghĩ ngập tràn hỗn độn. Đợi đến khi tâm tình bình phục một chút, cậu ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng người đàn ông kia.

Thấy Tề Hạo lặng yên đứng đó, ánh mắt cũng mờ mịt, ngơ ngác nhìn mình.

Quả nhiên là anh say.

Người say hạnh phúc, bởi vì bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, mà người tỉnh táo sẽ vô cùng khốn khổ vì phải lựa chọn.

Lâm Lạc Ninh cười khổ, chậm rãi xoay người, đi về phòng mình.

“Đừng đi…” Một giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo tịch mịch khiến người khác đau lòng. “Đừng bỏ rơi anh…”

Cậu đau xót, cảm giác như bị ai nhéo mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng, lý trí bị dập nát trong phút chốc.

Thân thể bị giữ chặt, không thể cử động. Chỉ có thể mặc cho người đàn ông phía sau chậm rãi, kiên định đem thân thể ấm áp nhích lại gần.

Bờ ngực trần bị hôn đỏ ửng, mái tóc đen kia lại vùi đầu xuống nơi nào, mút hai điểm đang dần dựng đứng của cậu.

Hai người quần áo xộc xệch nằm trên giường ngủ trong phòng lớn, ánh mắt Tề Hạo vẫn như cũ, hỗn độn mà toát ra tình ý rực cháy. Bàn tay trượt theo đường cong của thắt lưng, âu yếm vuốt ve.

Đôi môi đã sưng đỏ lại bị gặm cắn, đầu lưỡi chạm nhau, sống lưng liền mà run lên từng trận không cách nào kiểm soát. Chẳng thân mật hôn được bao lâu, ngón tay người đàn ông đã tìm kiếm cửa vào, vội vã chọc vào trong.

Lâm Lạc Ninh lòng bất an run rẩy.

Dù chỉ có một ngón tay, nhưng nơi chưa từng bị xâm nhập vô cùng mẫn cảm, co rút nhanh như muốn đẩy vật xâm nhập ra ngoài.

“Ngoan nào…” Tề Hạo mơ mơ màng màng hôn lên mắt cậu, động tác tay vẫn không ngừng.

Rất nhanh lại là hai ngón tay, hậu huyệt chưa hoàn toàn thích ứng truyền đến đau đớn khiến cậu nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng.

“Tề Hạo, chờ một chút…”

Người đàn ông nhăn mặt, có vẻ không kiên nhẫn mà đưa thêm một ngón tay vào. Người cậu toát mồ hôi lạnh, không kiềm chế được nước mắt đang trào ra, Lâm Lạc Ninh vội cắn môi dưới, cố chịu đựng thứ mạnh mẽ đang không chút lưu tình mà khai phá thân thể cậu.

“Sao vẫn chặt như thế nhỉ…” Tề Hạo như trẻ con, oán giận làu bàu, rút ngón tay ra, anh lấy một chiếc gối kê dưới hạ thân cậu, thuận thế lật người cậu lại.

Đau đớn mà ngón tay kia mang lại còn chưa hoàn toàn biến mất, hai chân đã bị mở ra, thân hình rắn chắc nóng như lửa phủ lên, tiến quân thần tốc.

“A…” thân thể tựa như bị xé thành hai nửa, theo bản năng co rút, thứ cứng rắn nóng bỏng kia lại bắt đầu cọ xát.

Tề Hạo đắm chìm trong men say căn bản không nghe được lời cầu xin tha thứ của cậu, kịch liệt một lần lại một lần đi vào càng sâu. Đau đớn như xé rách cùng với cử động kịch liệt của người đàn ông này, như là muốn nuốt chửng cả cơ thể cậu.

Lâm Lạc Ninh nức nở nắm chặt đệm giường, cho dù cách một tầng vải, móng tay vẫn hung hăng cắm ngập lòng bàn tay.

Không biết giằng co bao lâu, khi toàn thân cậu dường như đã bị cơn đau đớn từ hậu huyệt làm tê dại, động tác của Tề Hạo bỗng nhiên chậm lại. Anh như muốn nịnh nọt hôn lên đôi môi đầy mồ hôi của cậu.

“Đừng rời xa anh… Được không…?” Hành động dịu dàng cũng lời cầu xin tha thiết, trong nháy mắt khiến cậu rơi vào ảo giác của hạnh phúc.

“Được không…?” Người đàn ông say rượu lặp đi lặp lại những lời này, dường như không đạt được mục đích thì không chịu để yên.

Ngón tay Lâm Lạc Ninh run run, đã đau đến một tia khí lực cũng không còn, nhưng đôi môi khẽ mở, chần chừ định phát ra một âm tiết đầy đủ.

“Được không, Hứa Hi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.