Quá Khách

Chương 6: Chương 6




Chương 9

Thân thể cứng ngắc, mặt nóng như lửa, suy nghĩ bất giác trở về với buổi tối cả hai đã trao nhau vô số nụ hôn nồng cháy.

Đã hết lần này đến lần khác ép bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh khiến cậu đứng ngồi không yên, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Không quay đầu cũng có thể cảm nhận ánh mắt chăm chú đang nhìn mình, Lâm Lạc Ninh hơi nghiêng mặt. “Không còn sớm nữa rồi.”

Tề Hạo hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, ngừng trong chốc lát mới chậm rãi đứng dậy. “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cúi đầu đưa anh ra ngoài cửa, khoảnh khắc hé mở cánh cửa kia vẫn không nhịn được mà ngước lên. Ánh mắt dứt khoát của đối phương nhìn cậu, hỗn loạn xen lẫn một tia cảm xúc phức tạp.

Không dám đứng cùng anh tại không gian nhỏ hẹp này lâu hơn.

Cho dù có cố gắng ngụy trang thế nào, cũng không thể làm như không nhớ rõ, cũng không cần phải làm thế. Bản thân cậu không thể, Tề Hạo cũng không thể.

Thứ cậu không thể quên được là tình yêu, còn thứ mà anh luyến tiếc, lại là thói quen.

Anh quen có cậu chuẩn bị hết thảy, quen có cậu ở bên bầu bạn. Không hơn.

Vốn tưởng rằng anh sẽ bởi vì xấu hổ mà lảng tránh, nhưng chạng vạng ngày hôm sau, Tề Hạo vẫn không chút khách khí mà bước vào. Anh tự nhiên như ở nhà mình, tựa như không còn nhớ chuyện đêm đó nữa.

Lâm Lạc Ninh không khỏi cười khổ. Lo sợ không đâu vĩnh viễn chỉ có chính mình.

“Sao dạo này cậu không ra ngoài buổi tối?”

Thời gian người đàn ông kia ở lại đây ngày càng dài, bình thường là tranh thủ giờ nghỉ lái xe đến, rồi ở mãi đến đêm khuya mới chịu trở về. Trước kia khi ở cùng một chỗ, mỗi tuần đều có bốn năm hôm không về nhà, hiện tại lại vô cùng ngoan ngoãn.

Thậm chí ngay cả ngày nghỉ như hôm nay, sáng sớm đã thấy anh đứng trước cửa, đến chiếu tối vẫn không chịu rời đi.

“Đi đâu cơ?” Chậm rãi ăn sạch đĩa hoa quả trước mặt, người đàn ông thuận miệng hỏi lại.

“À…” Lâm Lạc Ninh quẫn bách, bắt đầu hối hận về câu nói của mình. “Thì… Ra ngoài đi dạo…”

“Nhưng trời lạnh lắm.”

Rõ ràng mới là đầu thu, Lâm Lạc Ninh bị đáp án này làm cho dở khóc dở cười.

Không biết là giả ngu hay khờ thật, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu. “Cậu ở chỗ này có vẻ cũng tốt.”

Cho dù biết anh chẳng qua là ham an nhàn, thế nhưng cứ bị anh nhìn chăm chú một chút là tim lại đập nhanh.

Cậu cuống quít đứng lên, cầm ví theo. “Cậu ngồi đây một lát, tôi đi mua đồ ăn.”

“Cùng đi đi.” Nhìn người đàn ông vội vã nói rồi chạy ra cửa, Lâm Lạc Ninh thở dài theo ra ngoài.

Chợ buổi hoàng hôn rộn ràng nhốn nháo, hoa quả rau dưa, các thứ ăn vặt trưng bày ở các gian hàng, tha hồ chọn lựa. Tề Hạo trưng bộ mặt hiếu kì nhìn trái nhìn phải, khiến cậu không ngăn nổi ánh mắt nghi ngờ.

“Đây là lần đầu tiên tôi đi chợ mua đồ ăn đấy.” Đại thiếu gia gãi đầu, thì thào giải thích.

Lâm Lạc Ninh nhất thời không nhịn được, cười thành tiếng.

Tề Hạo lại bỗng nhiên nhìn cậu chăm chú, biểu tình lạ lùng đến không tả được, mãi một lúc sau mới quay đầu bước đi, tiện tay cầm cây bắp cải lăn qua lăn lại.

Lâm Lạc Ninh mua rau với cá xong, nghĩ đến người kia không có thịt sẽ ăn mất ngon, lại đi mua thêm vài thứ. Đêm nay cho anh ăn hạt dẻ nấu xương sườn, chắc anh sẽ rất thích.

Tề Hạo đi theo phía sau nhìn cậu trả tiền mua đồ, dần dần trở nên im lặng.

Trên đường trở về nhà, ánh hoàng hôn đổ xuống, bóng hai người đổ thật dài thật dài. Lâm Lạc Ninh cúi đầu nhìn hai cái bóng song song nhau, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác bình an hạnh phúc.

Gần như thế, cứ như một gia đình.

“Lạc Ninh…” Người đàn ông nãy giờ không nói một lời nào đột nhiên mở miệng. “Phòng cậu một tháng thuê mất bao nhiêu?”

“Hơn một ngàn.” Lâm Lạc Ninh kinh ngạc nhìn anh. “Sao thế?”

Tề Hạo không trả lời, lại hỏi: “Vậy tiền điện nước thì sao?”

“Tầm mấy trăm.”

Tề Hạo dừng một chút, lấy ví tiền, rút ra mấy đồng. “Cho cậu.”

Như bị ai giáng cho một cú thật mạnh, Lâm Lạc Ninh cứng đờ, dừng bước.

“Một tháng tiền lương của cậu chỉ có hơn ba ngàn, trừ đi mấy chi phí linh tinh, chỗ còn lại căn bản không đủ sống.” Tề Hạo nói rồi đem tiền nhét vào tay cậu. “Hơn nữa tôi ăn uống ngủ nghỉ ở chỗ cậu cả ngày, cậu lấy tiền cũng đúng mà.”

Ngơ ngác nhìn tờ tiền màu hồng đến chói mắt trong tay, Lâm Lạc Ninh khó khăn hé miệng, nhưng không thể nặn ra một nụ cười.

Đây là gì chứ?

Bố thí? Thông cảm? Hay là tiền lương? Phí dịch vụ?

Lần nào cũng thế. Vừa mới có một chút ảo tưởng, liền lập tức bị đánh nát không nương tay. Cảm giác như một gia đình… Mãi chỉ là tưởng tượng của cậu.

Nhìn cậu không nói gì cầm tiền, Tề Hạo còn tưởng rằng cậu thẹn thùng, cười vỗ vỗ vai cậu. “Với tôi mà cậu còn khách khí cái gì, cầm là tốt rồi.”

Lâm Lạc Ninh lắc đầu, nụ cười có chút chua xót. “Tề Hạo, sau này đừng đưa tiền cho tôi nữa… Tôi có thể tự nuôi mình.”

Cậu trả lại anh, không đợi đối phương trả lời đã xoay người rời đi.

Cậu biết anh có ý tốt, nhưng thứ duy nhất cậu còn sót lại, cũng chỉ là chút lòng tự tôn đáng thương này mà thôi.

Chương 10

Nhìn bóng dáng cô đơn của người ấy, Tề Hạo lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác phẫn nộ khi bị cự tuyệt.

Đưa tiền cho cậu không phải là để cứu tế, mà là… thấy cậu tiết kiệm không dám chi tiêu cho bản thân, không hiểu sao anh lại thấy đau lòng.

Anh từ nhỏ đã không phải lo cơm áo gạo tiền, không để ý rằng củi gạo lửa diêm hàng tháng cũng là số tiền không nhỏ. Cho tới bây giờ chỉ biết hưởng thụ cuộc sống do cậu chăm sóc, mà không biết rằng cậu cũng cần tiền để sống qua ngày.

Ngày trước ở chung thì không nói, tối thiểu Lâm Lạc Ninh không bị áp lực về tiền thuê nhà. Nhưng bây giờ thì…

Khó trách cậu ăn uống ít như vậy, còn nói dối là không có ngon miệng.

Nhưng, trừ tiền ra, anh thật sự không biết bản thân còn có thể cho cậu cái gì.

Mang tâm trạng buồn bực rối loạn chạy theo người kia, giữ lấy túi thức ăn trong tay cậu. “Xin lỗi, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi…”

Người kia cúi đầu, mím môi, hồi lâu mới ngẩng đầu, cười khẽ. “Tôi biết, cám ơn.”

Trái tim anh bỗng đập nhanh đến không thể kiểm soát, Tề Hạo vội áp chế cảm giác rục rịch kia, sóng vai cùng cậu đi về phía trước.

Không phải mùa xuân, nhưng số lần anh động dục thì ngày một thường xuyên. Tầm mắt luôn vây quanh cậu, ngay cả một nụ cười nhẹ, trong mắt anh cũng trở nên sinh động lạ thường.

Không phải không thể đi tìm người bên ngoài, chẳng qua luôn cảm thấy thiếu hứng thú, đến bây giờ thậm chí còn thấy chán ghét. Cảm thấy bọn họ rất tùy tiện, vẫn là kẻ luôn im lặng trong nhà kia tốt nhất.

Phải biết rằng trước kia anh không phải người như vậy, chẳng lẽ quả thực chỉ lên giường một lần mà đã khắc cốt ghi xương?

Đã phạm sai lầm một lần, sẽ không thể tái phạm nữa. Cho dù Lâm Lạc Ninh tính tình có hiền lành thế nào, cũng không thể chịu được anh quấy rầy nhiều lần như thế.

Bất quá, từ trước đến giờ, dù anh làm chuyện gì, người kia cũng sẽ bỏ qua vô điều kiện. Cho dù là bị anh xâm phạm hay cùng anh dây dưa cho đến bây giờ.

Trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra ý nghĩ, “nếu Lâm Lạc Ninh thích đàn ông thì tốt rồi”, nói vậy, có lẽ cậu sẽ dung túng cho anh một chút cũng không chừng.

Nhưng đã quen nhau lâu như vậy, Tề Hạo chưa bao giờ cảm thấy cậu cùng tính hướng với mình, bất quá cũng chưa thấy cậu có bạn gái.

Một người độc thân nhiều năm như thế, cho dù là cấm dục cũng thật sự hơi quá mức.

Nghĩ đến đêm mê loạn kia là lần đầu của Lâm Lạc Ninh, trong lòng vui sướng xen lẫn áy náy.

Có trời biết lương tri anh đều đã chạy hết đi đâu, chỉ biết là, hiện tại bản thân anh chẳng khác gì một đại *** trùng.

“Lạc Ninh, hôm nay tôi còn có việc…” Anh đen mặt oán giận nói với người trong điện thoại, đồng thời hung hăng dẫm bẹp trợ lý bất lực kia trong lòng. “Buổi tối sẽ không đến chỗ cậu ăn cơm được…”

“Ừ, được, vậy cậu hãy chú ý nghỉ ngơi.” Giọng nói bình tĩnh không có cảm xúc gì, nhưng thực tế cậu phải cố gắng rất nhiều.

Tề Hạo cũng biết ngày nào mình cũng tới quấy rầy là không ổn, nhưng khi tan tầm vẫn không khống chế được tay lái mà chạy vội qua.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Theo lý thuyết, tổng giám đốc không cần tăng ca, chỉ cần cùng các cổ đông định ra quyết sách, khống chế tốt đại cục, đem mọi chuyện giao cho cấp dưới là được.

Nhưng trợ lý kia ngay cả việc anh giao cho cũng làm không được. Gửi công văn chậm trễ không nói, ngay cả thời gian gặp khách cũng nhầm. Làm hại anh phải dùng thời gian ăn tốt mời mọc người ta, thuận tiện giải thích chuyện ban ngày.

Tuy đều là khách hàng cũ, danh tiếng Tề thị cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa thì buộc phải có.

Sau khi mở tiệc chiêu đãi đã là nửa đêm, nhìn bầu trời đầy sao lái xe đến quảng trường yên tĩnh, trên ô cửa sổ quen thuộc hiện lên ánh đèn nhàn nhạt.

Gõ mãi chẳng thấy ai mở cửa, Tề Hạo tính gõ thêm mấy cái, mới nghe được tiếng bước chân cuống quít bên trong.

Cửa mở ra, câu “Sao chậm thế…” còn chưa nói ra miệng, thân thể anh đã cứng đờ trong nháy mắt.

Tóc Lâm Lạc Ninh còn ướt sũng nước, toàn thân chỉ khoác một chiếc áo dài, hơi thở gấp gáp, đang nắm lấy tay đấm cửa, trông như là vừa tắm rửa xong vội vàng đi ra, trên mặt cậu còn mang theo sắc hồng do hơi nước.

Tề Hạo cảm thấy đầu óc oanh một tiếng, trước mắt chỉ còn lại thân thể mê người cùng khuôn mặt thanh tú kia.

Chiếc áo hé mở, lộ ra xương quai xanh cùng cần cổ trơn mượt. Từ tầm mắt của anh, còn mơ hồ nhìn thấy hai điểm phấn hồng ẩn hiện.

Đôi môi vốn nhợt nhạt, vì hơi nước mà trở nên trơn bóng đẹp lạ lùng, lông mi dài dính đầy bọt nước, cứ mỗi khi run lên nước sẽ thi nhau rơi xuống.

Tề Hạo không thể không tin rằng, giờ phút này, Lâm Lạc Ninh có một loại quyến rũ chết người. Không hề có ngũ quan xinh xắn, nhưng lại mang theo hơi thở tinh thuần, khiến cho người ta không tự chủ được muốn thân cận, thậm chí giữ lấy.

Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt nóng rực không rời khỏi thân thể mình, Lâm Lạc Ninh đỏ mặt khép lại vạt áo. “Không phải cậu nói có việc à? Sao lại tới đây…”

Cảnh đẹp lập tức bị che khuất, Tề Hạo miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, lại mỉm cười chăm chú nhìn cậu. “Tôi chỉ ăn một bữa cơm bên ngoài thôi.”

Anh bây giờ thật sự cảm ơn tay trợ lý ngu ngốc kia, nếu không phải như vậy, chỉ sợ anh chẳng có cơ hội nào thưởng thức cảnh sắc tuyệt diệu này. Mà dưới cái nhìn chăm chú của anh, khuôn mặt Lâm Lạc Ninh cũng dần dần trở nên quẫn bách ngượng ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.