Quá Khí Minh Tinh

Chương 22: Chương 22




Các món ăn được dọn hết lên bàn, ba người vây quanh lẩu điện ăn điên cuồng không còn biết đâu là trời đâu là đất.

Nước lẩu quả thật rất ngon, ba người vốn dĩ là kẻ lịch sự dưới sự dẫn dắt Lục Nguyên rất nhanh trở nên nháo nhào tranh giành, trong nồi khắp nơi bừa bộn, bầu không khí lại làm mọi người cảm thấy sung sướng.

Giữa mùi thức ăn thơm lịm ngọt ngào, hơn mười chai bia Lục Nguyên mua về rất nhanh đã thấy đáy, Lục Nguyên lại từ trong tủ lạnh thảy ra một bình rượu đế, Tiết Tầm xua tay nói còn phải lái xe trở về, Lục Nguyên liền lấy ly của chính mình và Văn Diễn Vũ rót đầy.

Chẳng bao lâu sau, kẻ uống nhiều nhất, Lục Nguyên gục ở một bên trên ghế salông.

Đôi mắt Tiết Tầm cây khép lại, đẩy đẩy khuỷu tay đang chống đỡ trên bàn của Văn Diễn Vũ: “Văn Diễn Vũ, Văn Diễn Vũ…”

Văn Diễn Vũ đột nhiên giật mình đứng lên, ánh mắt mông lung, hai má đỏ bừng bừng: “Hả? Cái gì…”

“Em về nhà sao?”

Văn Diễn Vũ lắc đầu, tựa hồ tỉnh táo một ít: “Ừ, tôi là phải về nhà.”

Mới tiến về phía trước được hai bước, liền lảo đảo vài cái, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống sàn nhà.

Lục Nguyên mơ hồ lầm bầm: “A Tầm, cậu… Cậu đưa Diễn Vũ trở về đi thôi, tôi… Tôi phải ngủ.”

Nhìn xung quanh một lần nữa, Lục Nguyên đã lảo đảo, vô trách nhiệm lết về phòng của mình.

Tiết Tầm không nói gì đỡ Văn Diễn Vũ ngồi qua một bên, tắt tv, đơn giản thu thập tàn cục trên bàn, cuối cùng nâng Văn Diễn Vũ đứng dậy, chuẩn bị xuất môn.

Văn Diễn Vũ kéo kéo Tiết Tầm: “Đồ đạt…” Vừa nói tay vừa quơ quơ chỉ vào những vật dụng lúc chiều đi siêu thị mua được.

Liếc nhìn nào là túi gạo khổng lồ, nào là bao cát cho mèo, Tiết Tầm cũng rất không khách khí, trực tiếp tắt đèn xuất môn.

“Em lại còn xem tôi là nhân viên khuân vác sao? Những thứ đó ngày mai để Tiểu Nguyên lái xe mang về cho em, tôi chỉ phụ trách đưa em về nhà.”

Văn Diễn Vũ cái hiểu cái không gật gật đầu, biểu tình oan ức.

Tiết Tầm đem Văn Diễn Vũ nhét vào ghế phụ, cúi người thay hắn thắt chặt dây an toàn, không ngoài ý muốn nhìn thấy toàn bộ biểu tình Văn Diễn Vũ.

Giương tay vò loạn mái tóc mềm mại của Văn Diễn Vũ tóc, Tiết Tầm cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Không nên dùng loại vẻ mặt này nhìn tôi, định lực của tôi không tốt như vậy.”

Nhà Lục Nguyên nằm tại một khu khá yên tĩnh, từ ga ra lái về nhà mất khoảng một khoảng thời gian.

Tiết Tầm hạ cửa kính xe xuống, mang theo từng cơn gió mẻ thoải mái từ ngoài cửa sổ gào thét tiến vào, thổi đi toàn bộ men say, không thể phân biệt được là do rượu hay do người nào đó tạo nên.

Đèn đường chớp sáng rực rỡ rồi biến mất, lặp đi lặp lại theo tốc độ lái xe, phóng ra bóng tối mập mờ.

Kiềm chế lại dục vọng vẫn đang trào dâng trong lòng, chạy nhanh đến trước cửa nhà Văn Diễn Vũ.

Tiết Tầm lúc này mới dừng lại xe, nói một tiếng: “Văn Diễn Vũ, đến nhà em rồi, mau xuống xe đi.”

Nửa ngày vẫn chưa có hồi âm, Tiết Tầm quay đầu nhìn lại, Văn Diễn Vũ dĩ nhiên đã dựa vào ghế xe, hô hấp đều đều đang say ngủ.

Gò má hiện ra đỏ ửng, hai con mắt đóng chặt, lông mi dài ôn nhu rũ xuống, thần sắc yên tĩnh khiến không một ai đành lòng quấy rối.

Tiết Tầm ma xui quỷ khiến vươn tay ra, đến khoảnh khắc sắp chạm vào gò má Văn Diễn Vũ kia, y lại nắm chặt tay thành quyền, chậm rãi thu hồi.

Nhẫn nại.

Tiết Tầm tự nói với chính mình. Cực kỳ chân thành.

Đã rất lâu rồi không nếm trãi qua tư vị nhẫn nại, tuy vô cùng khó nhịn, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện.

Lái xe tới gần khu nhà của Văn Diễn Vũ hơn, xác định không có ai, Tiết Tầm mới mang theo mũ lưỡi trai, xuống xe vòng qua ghế phụ.

Cởi đai an toàn, từ trong túi Văn Diễn Vũ lấy ra chìa khóa, cẩn thận vòng tay qua đầu gối ôm lấy Văn Diễn Vũ.

Nhẹ nhàng săn sóc vượt mức bản thân vẫn nghĩ.

Đi lên lầu, đổi tay mở cửa, Văn Diễn Vũ đang được ôm nhẹ nhàng trở mình, mặt vùi chặt vào trong lồng ngực Tiết Tầm, mái tóc mềm mại cọ cọ bên cằm Tiết Tầm.

Một loại khí tức xa lạ lập tức tiến vào xoang mũi, phi thường mê người.

Tim Tiết Tầm đột nhiên nhảy như sóng vỗ, dồn dập…

Đem Văn Diễn Vũ nhẹ nhàng đặt ở trên giường, cởi giày ra, chăn đắp lên.

Làm xong hết thảy mọi việc, Tiết Tầm mới phát hiện, mình quả nhiên là một tên đầu hãn.

Đến phòng tắm rửa tay rửa mặt, rồi mới trở về phòng ngủ, biết rõ điều quan trọng nhất bây giờ là rời đi, thế nhưng bước chân lại dường như bị mất kiểm soát, cứ thế tiến đến gần hơn.

Ngồi một bên mép giường, Tiết Tầm đột nhiên nhớ tới câu hỏi quen tai:

Nếu như nhìn thấy người mà mình thương yêu nhất ngủ say ngay trước mặt bạn, bạn sẽ làm gì?

Ánh mắt Tiết Tầm băn khoăn nhìn lướt qua hai má Văn Diễn Vũ.

Trên thực tế, cho dù nghĩ rằng muốn làm, thế nhưng, nếu như thật sự yêu, thì cái gì cũng sẽ không làm.

Văn Diễn Vũ nằm lên giường ngủ càng lúc càng quen thuộc hơn, nhưng vầng trán lại nhanh chóng nhíu chặt.

Nhẹ nhàng cầm lấy bàn bàn tay thon dài trắng noãn ấy, yên lặng nắm chặt, đột nhiên những đốt ngón tay Văn Diễn Vũ bỗng dưng gắt gao níu chặt lại.

Tiết Tầm muốn kéo ra, nhưng có lẽ ngón tay Văn Diễn Vũ lúc nãy nắm lại quá gấp quá mạnh, căn bản gỡ mãi không được.

Thanh âm rất nhỏ mơ hồ từ đôi môi mấp mé của Văn Diễn Vũ thoát ra, Tiết Tầm đem lỗ tai tiến đến bên mép Văn Diễn Vũ, tỉ mỉ lắng nghe.

“Ba, đừng đi, đừng bỏ lại con và mẹ…”

Âm thanh phi thường nhỏ bé, Tiết Tầm cơ hồ vừa nghe vừa đoán mới có thể nhận ra được.

Đã không biết bao nhiêu năm trôi qua, Văn Diễn Vũ lại còn ám ảnh mãi như thế, rốt cùng, chuyện năm đó đã tổn thương hắn đến mức nào?

Tư vị khó chịu khó có thể hình dung bỗng dưng lan tràn khắp mọi ngóc ngách trái tim Tiết Tầm.

Nhìn qua, Văn diễn Vũ đối với hết thảy mọi chuyện dường như chẳng để trong lòng, thậm chí có thể dùng giọng điệu ôn hòa nhã nhặn bình thản nói đến chuyện của cha hắn, thế nhưng, trên thực tế, chuyện năm đó đã khắc sâu một vết sẹo buộc hắn lúc nào cũng phải đối mặt, buộc hắn tự nhắc nhở mình không được yêu thích nam nhân, bây giờ nghĩ lại, có thể hay không chuyện đó quá tàn nhẫn.

Lần đầu tiên trong đời, Tiết Tầm cảm thấy hối hận vì hành động và thói quen của chính mình.

Nếu như bắt đầu dùng phương thức nhẹ nhàng ôn nhu hơn để tiếp cận, nếu như không tự phụ như thế, có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không.

Hết thảy những ý niệm này chợt lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất.

Tiết Tầm nhẹ nhàng nắm chặt tay Văn Diễn Vũ, cúi người, ngay tại trán của hắn hạ xuống một nụ hôn thanh đạm.

Bất luận làm sao, chuyện quá khứ cũng chỉ thuộc về quá khứ, nếu như không phải lần lượt thăm dò, hắn có lẽ cũng sẽ hãm sâu trong quá khứ.

Mà bây giờ, cho dù muốn từ bỏ thì cũng đã không kịp nữa rồi.

Buông tay không được, vậy cũng chỉ có thể để Văn Diễn Vũ quên đi quá khứ.

Ngày hôm sau, Văn Diễn Vũ từ cơn đau đầu sau khi uống rượu giẫy giụa tỉnh lại, trong phòng lúc đó cũng đã không còn một bóng người.

Trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ xuất hiện bóng dáng Tiết Tầm, có lẽ chính y đã đưa mình trở về nhà.

Buổi chiều, Lục Nguyên đem đồ đạc ngày hôm qua cùng với một chú mèo nhỏ trắng như tuyết đến.

Mèo nhỏ tuy rằng rất nghịch ngợm, thế nhưng công lực phá hoại cũng có hạn, Văn Diễn Vũ dọn ra thức ăn mới cho nó, rồi quay trở lại sô pha xem kịch bản.

Qua mấy ngày sau, nhận được thông báo bắt đầu quay phim [ quân thần ] cũng trang phục diễn.

Mặc trang phục vào, mang tóc giả, đeo khăn choàng, đội mũ, mới phát hiện dây buộc tóc đã sài hết cách đây rất lâu rồi.

Ban đầu Lý Dục mang thân phận là hoàng tử một nước, nón quan, triều phục, ngọc châu đều là những vật phẩm không thể thiếu.

Thay quần áo xong, nhìn lại Văn Diễn Vũ, khí chất đã hoàn toàn thay đổi biến đổi.

Văn Diễn Vũ vẫn luôn tạo cho người ta cảm giác nhàn nhạt, ôn hòa nhưng lại lạnh lùng xa cách, song, khi đổi diễn phục, khí tức văn nhân đặc biệt vốn có kết hợp với vẻ phong độ của người trí thức liền dần dần lắng đọng. Ngũ quan Văn Diễn Vũ vốn nhu hòa, ống tay áo phiêu dật cùng mái tóc đen óng mềm mại rủ xuống 2 đầu vai, đôi mắt màu hổ phách thoạt trông lãnh đạm nhưng luôn sáng ngời quyết đoán, tựa hồ quanh thân hắn toát lên tràn đầy không khí cổ vận.

Tỉ mỉ nhìn lại một lần nữa, trang phục này một khi được khoác lên người Văn Diễn Vũ, khí chất nguyên bản lãnh đạm không còn sót lại chút gì, thay vào đó là nét tự phụ đặc hữu thuộc về quý tộc. Điểm ấy cùng khí chất thư sinh hoàn toàn khác nhau, yêu cầu bản thân diễn viên nhất định phải tu dưỡng chuẩn bị cẩn thận, sống lưng phải thẳng, ánh mắt phải cương nghị, không thể lộ ra chút hèn mọn nào, Lý Dục mặc dù tính cách ôn hòa yếu đuối, thế nhưng dù sao cũng đã từng làm hoàng tử nhà Đường suốt nhiều năm, cuối cùng trải qua nhiều giai đoạn thăng trầm, dẫn đến phải lựa chọn đầu hàng, đắm mình trong tâm trạng đau buồn tuyệt vọng, một người như vậy, không nên xuất hiện cảm giác hèn mọn.

Không thể không nói, Văn Diễn Vũ hóa trang thành Lý Dục, ở một khía cạnh nào đó, càng tạo thêm nhiều ưu điểm cho nhân vật Lý Dục này.

Sau khi xác định được trang phục diễn xong, Liên lão tựa hồ vô cùng hài lòng, cùng biên kịch chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính hồi lâu.

Phim truyền hình vốn là diễn cho mọi người cùng xem, so với tỉ lệ người xem ti vi, khách quan mà nói, kể về lịch sử hiển nhiên cũng không phải yếu tố quan trọng nhất, phim truyền hình muốn kéo dài, cần thiết phải có kiến thức cùng hiểu biết về lịch sử sâu đậm, mà phim truyền hình muốn nổi tiếng ăn khách càng cần phải kết hợp khẩu vị hiện tại của khán giả.

Như vậy nhân vật Lý Dục này do một diễn viên tài năng vang danh từ lâu trước đây thủ vai, đối với khán giả mà nói, hiển nhiên càng thêm thích hợp.

Mà chuyện này cũng không liên quan đến Văn Diễn Vũ, tháo ra trang phục hắn vẫn trở thành một con người bình thản lạnh lùng, hành vi như diễn viên mới kích động vạn phần hay cố ý lấy lòng đạo diễn biên kịch, hắn đều không thể nào thực hiện, cho dù có thừa nhận hay không, hắn đều đã coi như kẻ hết thời rất nhiều năm rồi.

Thời điểm Văn Diễn Vũ đi đến phía sau sân khấu, Tiết Tầm cùng Đới Kỳ sau khi xác định được trang phục diễn thì đã quay xong không ít cảnh, không đợi ảnh đế và ảnh hậu vinh quang tột đỉnh tháo trang sức xong đã có nhân viên đoàn diễn cầm giấy bút tiến đến muốn được kí tên.

Đi ngang qua, Văn Diễn Vũ nghỉ chân thoáng nhìn lại, bị mọi người chen chúc xô lấn nhưng ánh mắt vẫn có thể rõ ràng bắt lấy hai thân ảnh sáng ngời kia.

Tiết Tầm hóa trang thành Triệu Khuông Dận khí thế bức người, cùng những lần hóa trang thành nhân vật cổ trang của y giống nhau, tuấn mỹ đến mức khiến vô vàng tiểu nữ sinh phải rít gào. Đới Kỳ cũng vô cùng xinh đẹp, mà không mất đi khí tức cổ điển, nét mặt lạnh lùng tinh xảo, rất có cảm giác là một đóa hoa lãnh diễm, vừa xinh đẹp vừa thanh cao.

Hai người đứng chung một chỗ, chẳng khác nào trời sinh một đôi.

Trong khoảnh khắc đó, Văn Diễn Vũ thế nhưng lại quên chính mình cũng một thành viên bị biên kịch bố trí vào một vở kịch cẩu huyết.

Nói đến Đới Kỳ, đây là nữ nhân mà đại đa số nam nhân mộng tưởng rồi thất vọng, không cần nói đến diện mạo xinh đẹp, cô xuất thân từ một đại học vô cùng danh tiếng, đa tài đa nghệ, ngoại trừ tính cách có chút lạnh lùng thì mọi thứ đều dường như hoàn mỹ cả, không, thậm chí đối với vài người mà nói, tính cách như vậy cũng là một loại cực kỳ hấp dẫn.

Văn Diễn Vũ ngồi ở phía sau khán đài, tùy ý chuyên gia trang điểm tháo trang sức, nhìn bản thân mình trong gương không có gì nổi bật, bỗng nhiên một loại cảm giác không rõ đột ngột xuất hiện.

Tiết Tầm làm sao sẽ thích chính mình, thích đến lúc này mà vẫn chưa hề nao núng từ bỏ?

Người y nên thích, hẳn là nữ nhân giống như Đới Kỳ mới phải.

Không rõ suy nghĩ mông lung đột nhiên xuất hiện này, bản thân Văn Diễn Vũ cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Chuyện này liên quan gì đến mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.