Quá Khí Minh Tinh

Chương 2: Chương 2




“Văn Diễn Vũ, Văn Diễn Vũ…”

Lục Nguyên hạ cửa kính xe hơi xuống bắt chuyện.

Văn Diễn Vũ hoàn hồn, mất tự nhiên cười đáp lại.

Đối phương mở cửa xe, trực tiếp đem Văn Diễn Vũ kéo đến ghế phụ.

“Phù, cuối cùng cũng chờ được cậu rồi. Sao lại chậm trễ như thế chứ, suýt chút nữa tôi đã đi vào tìm cậu đấy.”

Văn Diễn Vũ muốn xuống xe, nhưng xe đã bắt đầu chuyển động.

“Xin lỗi, tôi không muốn đi.”

Lục Nguyên hơi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi lại: “Tại sao? Thừa dịp hiện tại vẫn chưa có gì, thoải mái tiếp xúc nhiều hơn với đoàn làm phim, mọi người cùng nhau tụ tập vui đùa một chút, không phải rất tốt sao?”

Văn Diễn Vũ lắc đầu, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, tư thái khiêm tốn: “Tôi biết, nhưng vì tôi không quen lắm.”

Lục Nguyên dừng xe ở một bên, nghiêng người dựa vào tay lái, rất không đồng ý nhìn Văn Diễn Vũ.

“Cậu như vậy, thật sự vô cùng không tốt, giao lưu kết bạn nhiều một chút, vui vẻ chơi đùa nhiều một chút, dù sao cũng hơn là ở mãi trong nhà. Khi tôi mới đi du học cũng không thích bước chân ra ngoài, bất quá sau đó cùng bọn họ chơi với nhau thành thói quen, thậm chí còn tự mình mở party. Hơn nữa đều là thành viên của đoàn làm phim sau này phải cùng nhau hợp tác, cũng không có người ngoài, không cần lo lắng paparazi vân vân.”

Thời điểm Lục Nguyên nói tới chuyện này, biểu tình vẫn luôn nghiêm túc, không phải trào phúng, cũng không phải trêu chọc.

Đối phương đơn giản chỉ là có ý tốt, Văn Diễn Vũ thật sự không tiện cự tuyệt nữa, nghĩ cùng lắm đến lúc đó trốn vào góc phòng không nói lời nào là được, liền gật đầu.

Lục Nguyên dường như nhớ tới chuyện gì, ngoẹo cổ hỏi: “Thời điểm tuyên truyền phim lúc nãy, chú Từ nhờ tôi cướp micro của cậu, là tại sao vậy a? Để cậu trả lời, không phải càng có thể tăng cường ánh sáng trên người cậu sao?”

Văn Diễn Vũ nghe vậy sững sờ, chỉ phun ra ba chữ: “Tôi không quen.”

Lục Nguyên cười to lái xe: “Diễn Vũ, cậu thật sự là diễn viên khiêm tốn nhất mà tôi từng thấy, khó trách sao cậu vẫn không có cơ hội bừng sáng. Bất quá, sau này, chúng ta sẽ còn có thể hợp tác cùng nhau, tôi tin tưởng cậu sẽ có ngày đỏ rực (nổi tiếng).”

Văn Diễn Vũ không biết phải trả lời thế nào, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc liên tục lướt nhanh qua phía ngoài cửa xe, đôi môi khẽ nhếch.

***

Bên trong căn phòng KTV xa hoa, từ nam nữ diễn viên chính đến nhiếp ảnh gia hay chuyên viên hoá trang đều đã đến rồi, bởi vì đều là người mới, bầu không khí cũng có chút lúng túng.

Văn Diễn Vũ đi theo sau Lục Nguyên, thừa dịp bọn họ cùng Lục Nguyên hàn huyên, trốn qua một bên.

Âm nhạc ồn ào, ánh sáng tối tăm, không ai chú ý.

Lục Nguyên bị đám đông chen chúc đẩy lên chính giữa, người đến trễ phải bị phạt hát một bài, nhưng anh ta không thể nào nói hết câu từ chối được, cuối cùng vẫn là nữ chính Tiết Nhan hỗ trợ giải vây.

Thanh tuyến Tiết Nhan vô cùng tốt, hát bài “lắng nghe đại dương” nghe rất có vị đạo, mọi người chung quanh bắt đầu trêu ghẹo muốn nàng ra album, nói nhất định sẽ ủng hộ.

Tiết Nhan vốn dĩ dung mạo ngọt ngào, bị thổi phồng đến mức mặt đỏ lên, càng lộ vẻ kiều diễm.

“Không có đâu, thật ra tôi hát rất bình thường, thanh âm của anh trai tôi mới thật sự là tốt. Chờ lát nữa mọi người có thể ép anh ấy hát nha.”

Mới vừa nói xong, lập tức có mấy cô tiểu thư trẻ tuổi xúm lại hỏi thăm, đề tài chung quanh cũng nhanh chóng tập trung trên người Tiết Tầm, từ chuyện chụp ảnh quảng cáo đến phát hành album mới, thưởng thức, ước ao, đố kị đều có.

Văn Diễn Vũ bị ảnh hưởng, cũng hồi tưởng lại một chuyện.

Nếu như nói đến thời gian ra mắt, hắn kỳ thực so với Tiết Tầm sớm hơn nhiều lắm, cũng thuận lợi hơn nhiều.

Thời điểm hắn theo cha băng qua thảm đỏ lấp lánh ánh đèn, đối phương cùng lắm chỉ ra một diễn viên mới, hơn nữa chỉ diễn trong những bộ phim điện ảnh cực kỳ không ăn khách.

Sau đó thời điểm Văn Diễn Vũ nhận được danh hiệu nam diễn viên mới xuất sắc nhất, đối phương chỉ vừa được đề cử trong danh sách nam diễn viên phụ.

Chỉ là, sau đó có thì có chuyện của sau đó, thời điểm hắn vì lỗ hổng kinh tế trong nhà, bôn ba chạy khắp nơi tìm kiếm rồi tiếp nhận kịch bản, đối phương lại dựa vào một bộ phim nói về vấn đề cạnh tranh thương mại, được cả danh lẫn lợi.

Lại sau đó nữa, hắn trở thành một diễn viên mà chỉ cần có người nguyện ý mời, vô luận là phim truyền hình hay điện ảnh gì, nhắn đều nhận, còn suýt chút nữa là phải đi đóng phim cấp ba.

Đối phương lại càng lúc càng thu hút khán giả, năm sau so với năm trước còn nổi tiếng hơn, hơn nữa, năm nay có lẽ đã đạt được danh hiệu ảnh đế lần thứ ba rồi.

Có một số việc, thực sự, không thể không khiến người ta thổn thức.

Vẫn đang suy nghĩ, người kia đã đẩy cửa tiến vào, phong trần mệt mỏi đeo kính đen, đi theo sau hai bảo vệ.

Bên trong căn phòng là một mảnh rít gào.

***

Tiết Tầm tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt khiến vô số thiếu nữ điên cuồng, có thể nói là dung mạo hoàn mỹ.

Giới diễn viên bên trong căn phòng nhiều vô số kể, nhưng gương mặt kia của Tiết Tầm mới thực sự là kiệt tác trong đó, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mắt hẹp dài, mỗi một phân đều vừa vặn, bất luận nhìn như thế nào, đều chỉ có thể cho ra hai chữ “hoàn mỹ”.

Phối hợp với áo sơ mi Dior kiểu mới trên người, đường nét uốn cong theo trang phục, vóc dáng kiên cường cao to, khiến mọi người cơ hồ muốn hoài nghi thời điểm Thượng Đế chế tạo ra người này có cảm thấy bất công hay không.

Bất quá, cũng chính vì vậy, khi Tiết Tầm mới tiến vào giới giải trí, đã bị gán danh hiệu nam bình hoa.

Trên thực tế, cách nói này kéo dài mãi đến tận khi y giành được danh hiệu ảnh đế lần thứ hai mới dần dần biến mất.

“Ca ca, anh đã đến rồi!”

Tiết Nhan từ chỗ ngồi chạy bắn lên, nhào vào trong lồng ngực Tiết Tầm, mỉm cười hưởng thụ ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ từ xung quanh.

Tiết Tầm đem kính râm ném cho trợ lý, ánh mắt sủng nịch, ngón tay thon dài mềm mại nhẹ nhàng vuốt trên mái tóc của cô em gái, âm thanh trầm thấp hoa lệ, từ tính mười phần.

“Anh chính là vì em mới đặc biệt chạy về, sáng mai còn còn phải bay lại sang Nhật Bản.”

Nói xong, hơi nghiêng mặt sang một bên, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn xung quanh gian phòng: “Đây là lần đầu tiên em gái tôi đóng phim, mong các vị quan tâm giúp đỡ.”

Tiết Tầm rõ ràng ai cũng không nhìn, thế nhưng khi đôi mắt đen kịt ấy lướt qua, mọi người đều cảm thấy chính đang ở trong đó, những cô gái trẻ tuổi xung quanh đã bắt đầu kiềm lòng không đặng mà ôm ngực.

Lục Nguyên đứng dậy, tươi cười chào hỏi: “Này, Tiết ảnh đế, có em gái rồi nên cũng không cần anh em nữa đúng không?”

Tiết Tầm buông Tiết Nhan ra, ngữ khí giống như trêu chọc: “Thái tử gia, ngài như vậy tôi thật sự không dám nhận.”

Lục Nguyên cười to, vô cùng vui vẻ đấm nhẹ Tiết Tầm một cái.

Bởi vì đạo diễn và nữ diễn viên chính đều nhận ra Tiết Tầm, rất nhanh liền đứng lên chào hỏi, ngay cả nam chính Lăng Lập Dương cũng mượn cơ hội bắt chuyện và thỉnh giáo kỹ năng diễn xuất của y, những tiểu thư nào gan lớn một chút thì càng dứt khoát hơn, trực tiếp chạy qua muốn kí tên, muốn cùng nhau chụp ảnh, khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng.

Tính khí Tiết Tầm vô cùng tốt, hoàn toàn không hề làm cao, có yêu cầu dường như đều nhất nhất làm theo, bầu không khí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.

Văn Diễn Vũ núp ở trong góc, buồn ngủ.

Hắn đang nghĩ tới là, có thể hay không, hiện tại thừa dịp mọi người đang náo loạn mà chạy ra ngoài, đến tận bây giờ vẫn chưa được ăn, A Khôi sẽ bị đói bụng.

Tính toán khoảng cách, cách cửa khoảng chừng ba mét, cẩn trọng một chút, sẽ hoàn toàn không bị phát hiện.

Mới vừa tới cửa, liền nghe thấy âm thanh của Lục Nguyên: “Diễn Vũ, cậu bây giờ định đi sao? Ở lại hát hai ba bài rồi về. Đúng rồi, A Tầm, đây là nam chính thứ hai mà tôi vất vả lắm mới mời được, Văn Diễn Vũ, nghe qua rồi đúng không?”

Văn Diễn Vũ nhắm mắt lại, duy trì mỉm cười, quay đầu lại: “Xin lỗi, tôi hơi mệt, trở về trước.”

“Văn Diễn Vũ?”

Tiết Tầm trầm thấp đọc lên danh tự này, dường như đang nhớ lại.

Lục Nguyên đứng dậy nhắc nhở: “Còn nhớ [thời gian điện quỹ] không?”

Tiết Tầm hơi nhíu mày, cong lên khóe môi, nhìn về phía Văn Diễn Vũ: “Tôi nhớ rồi.”

Văn Diễn Vũ trấn tĩnh, cười trả lời: “Phi thường vinh hạnh.”

Nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài.

Lục Nguyên đuổi theo, biểu tình lo lắng.

Văn Diễn Vũ có chút xin lỗi nhìn anh: “Xin lỗi, tôi thực sự không quen, phá hủy hứng thú của các anh rồi.”

Lục Nguyên gãi gãi đầu, không để ý chút nào: “Là tôi nên xin lỗi, tôi quả thật không biết rằng cậu không thích những buổi tiệc như thế. Sau này sẽ không, nhưng vẫn hi vọng sau này có cùng nhau hợp tác vui vẻ.”

Văn Diễn Vũ gật đầu, quay người rời đi.

***

Vội vàng mua sữa bò mang về nhà, không ngờ con mèo lười kia đã tự động đào ra đồ ăn thừa ăn.

Chuẩn bị sữa cho mèo, dọn dẹp chén bát bẩn, rồi ôm mèo lười lên lau khô móng vuốt cho nó, Văn Diễn Vũ mới tự mình nấu mì gói ăn.

Nếu như không phải Lục Nguyên ngày hôm nay nhắc lại, hắn có lẽ ngay cả [thời gian điện quỹ] là cái gì cũng đã sớm quên sạch rồi.

Bộ phim kia hắn đóng khi mới mười bảy tuổi, là vai thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, vào thời điểm bây giờ cũng khá quen thuộc, nhưng vào năm đó lại đặc biệt mới mẻ thu hút.

Hắn đóng vai một thiếu niên bị hiện thực đè ép, từ ấu trĩ trở nên thành thục, chịu đựng những cuộc cãi vã không bao giờ kết thúc của cha mẹ, cùng sự quấy rối trên trường của lão sư già biến thái, từ lén lút gào khóc đến khi có can đảm đối mặt, phản kháng lại nó, kiên cường lột xác.

Cũng chính nhờ nhân vật đó mà hắn đã giành được giải thưởng nam diễn viên mới xuất sắc nhất.

Lúc đó, cầm cúp, nụ cười rực rỡ nói lời cảm ơn, cũng không biết rằng, gia đình của hắn từ lâu so với trong phim ảnh, còn thủng rách nhiều hơn cả trăm ngàn lỗ.

Văn Diễn Vũ rửa dọn tất cả chén bát, thay áo ngủ, ngồi vào bên trong ghế sô pha, ôm mèo lười đến trên đầu gối, cầm kịch bản tiếp tục đọc lời thoại.

Chưa từng được đào tạo qua trường lớp chuyên ngành, kỹ năng diễn xuất Văn Diễn Vũ hoàn toàn dựa vào tự học, và từng được cha dạy qua.

Chỉ là, hắn chưa từng thử kiểu nhân vật như thế này.

Lê Khâm, tướng mạo xuất chúng, không việc làm, sau khi ở hộp đêm công khai câu dẫn nam nhân, đòi hỏi không ngừng, càng lúc càng nhiều. Khi cảm thấy không hài lòng nữa, thậm chí không tiếc phá hoại cuộc hôn nhân của đối phương.

Nhân vật này được xác định là vô liêm sỉ, đê tiện.

Trong kịch bản, hắn không chỉ làm ra bộ mặt hèn mọn, giả bộ thâm tình, còn có không ít cảnh giường chiếu, gần như muốn phá vỡ.

Văn Diễn Vũ cười khổ, bản thân hắn tự động quyết định, không thể trách bất luận người nào.

Cưỡng ép chính mình đứng trước gương luyện tập lời thoại, diễn xuất, một lần lại một lần, mãi đến tận khi ngay cả con mèo lười cũng nhịn không được, vùi đầu vào trong lồng ngực của Văn Diễn Vũ.

Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là diễn xuất mà thôi.

“Cắt!”

“Cắt!!”

“Cắt!!!”

“Tôi van cậu, trong cảnh này, thần sắc của Lê Khâm là muốn khiêu khích, khiêu khích, khiêu khích, là cậu đang câu dẫn hắn, không phải chờ hắn đến câu dẫn cậu!”

Văn Diễn Vũ yên lặng cúi đầu: “Xin lỗi.”

Lăng Lập Dương tiếp lời: “Đạo diễn, hạ hỏa hạ hỏa, làm lại một lần nữa đi.”

Lục Nguyên xoa xoa cái trán: “Thôi, tôi quá kích động, mọi người nghỉ ngơi trước đi.”

Bị mắng theo dự tính, Văn Diễn Vũ cũng không tức giận, như trước cầm kịch bản xem.

Đạo diễn Lục Nguyên khí thế hung hăng vừa nãy chạy tới, cúi gục đầu xuống, tựa như vô cùng xấu hổ: “Xin lỗi, Diễn Vũ, tôi một khi action liền biến thành bộ dáng này, cậu, cậu đừng nóng giận…”

Văn Diễn Vũ từ trong kịch bản ngẩng đầu lên, hướng anh mỉm cười: “Là tại tôi diễn không tốt, đạo diễn cứ việc mắng, không sao cả.”

Sau đó tiếp tục cúi đầu xem kịch bản, thần sắc yên tĩnh, thoạt nhìn quả thật không hề tức giận.

Lục Nguyên dứt khoát ngồi xuống ngay bên cạnh hắn: “Tốt, như vậy, tôi kể cho cậu diễn nha!”

“Ừm.”

“Lê Khâm xuất thân từ cô nhi viện, trong cảnh kia, hắn thật ra đã nghĩ như thế này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.