Quá Khí Minh Tinh

Chương 34: Chương 34




Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Tầm triệt để tỉnh táo lại, nhìn thấy Văn Diễn Vũ bị y cố chấp cưỡng ép nắm chặt tay đang nằm úp sấp bên giường ngủ say, trong nháy mắt cảm thấy dường như bản thân xuất hiện ảo giác.

Sau một khắc kia, vươn mình xuống giường, đau lòng đem Văn Diễn Vũ ôm lên.

Giữa bọn họ, có lẽ khởi đầu vốn dĩ cũng không có chướng ngại gì, yêu, xem như lại là chuyện dễ dàng nhất trên thế giới này.

Tiết Tầm nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ xanh, khẽ nhếch đôi môi nở nụ cười.

Ít nhất Văn Diễn Vũ đã đi được bước đầu tiên, em ấy tin tưởng mình.

Thế nhưng Tiết Tầm không hề biết, những bước Văn Diễn Vũ đi, có lẽ so với bản thân y nghĩ, còn nhiều hơn rất nhiều.

Tiết Tầm kiêu ngạo mở một cuộc họp báo, chỉ cần giải thích một chút liền triệt để làm sáng tỏ scandal, thậm chí còn phát ngôn biểu thị muốn truy cứu phóng viên chụp ảnh kia ra pháp luật chịu trách nhiệm, chỉ dựa vào mấy tấm hình mà muốn vấy bẩn bêu xấu y sao.

Bên phía chủ toàn soạn và những trang báo nhỏ kiên quyết tỏ thía độ không chịu trách nhiệm, khiến nghệ sĩ gặp không ít phiền phức.

Hôm đó, những tạp chí đã đăng lên bức ảnh, dưới uy thế Tiết Tầm, bị ép phải đứng lên phát biểu giải thích và xin lỗi.

Tin tức liên tục làm dậy sóng showbiz, cứ như thế liền dễ dàng như vậy bỏ qua.

Tại đoàn phim ( quân thần) Văn Diễn Vũ lần thứ hai gặp được Tiết Tầm.

Đế vương Triệu Khuông Dận tinh thần phấn chấn, giơ tay nhấc chân nghiễm nhiên chính là mới vừa đoạt được thiên hạ, nội tâm sung sướng bắn ra bốn phía cơ hồ cảm hoá toàn bộ nhân viên đoàn phim xung quanh.

Là bởi vì đã làm sáng tỏ scandal xong, hay là vì mới vừa ký kết diễn xuất trong một bộ phim mới.?

Suy đoán dồn dập không ngực tung ra.

Liên đạo diễn tán thưởng vỗ vai Tiết Tầm: “Rất tốt, tinh thần bồi dưỡng không tệ lắm.”

Thời điểm cùng nhau đối diễn, Văn Diễn Vũ không tự chủ nhớ lại lúc hắn còn say nắng, cùng Tiết Tầm tập luyện trong phòng bệnh.

Tiết Tầm tựa hồ cũng nhớ tới lúc đó, giương mắt nhìn hắn mỉm cười.

Theo tiếng bảng va chạm giòn dã của thư ký trường quay, Liên đạo diễn hét lớn: “Ánh đèn quay phim chuẩn bị, Action!”

Nhân viên đoàn phim cấp tốc lùi khỏi ống kính, bên trong đại điện cổ điển mà hùng vĩ chỉ còn lại Tiết Tầm và Văn Diễn Vũ.

Một đen một trắng mặc trường bào, thân thể đều như ngọc, nhưng khí chất lại tuyệt nhiên bất đồng.

Hai người tại chỉ trong vài giây ngắn ngủi, dưới ống kính trường quay, từ từ hiện ra bầu không khí giương cung bạt kiếm..

Văn Diễn Vũ thẳng tắp sống lưng, tay khép lại ở cửa tay áo, chính thức bắt đầu.

Hắn đọc lời thoại, vốn dĩ ngữ khí Lý Dục có chút mệt mỏi, nhưng khi nghe vào tai, còn có chút trầm tĩnh mơ hồ.

Mãi đến khi thủ khúc mang tên ( Vong quốc) kia chậm rãi được ngâm lên, từng câu từng chữ trầm bồng du dương, loại trầm tĩnh kia cơ hồ vươn đến cực hạn.

Đúng vậy, hắn là đế vương, cũng là thi nhân.

Mất đi quốc gia, còn có thơ ca của hắn.

Cảnh này diễn xong, Liên đạo diễn cấp tốc hô “Qua”, không chần chờ chút nào.

Đây là cảnh khó khăn nhất trong toàn bộ bộ phim này, nhân viên quay phim nguyên bản đã chuẩn bị không ít dụng cụ cho lần diễn tiếp theo, không ngờ chỉ một lần đã được.

Những cảnh sau cũng qua vô cùng thuận lợi.

Tiết Tầm và Văn Diễn Vũ diễn đến phát nghiện, thẳng đến khi Liên đạo diễn kêu dừng, hai người đều biểu thị không mệt, có thể tiếp tục.

Cứ thế diễn thẳng đến ba bốn giờ chiều, tất cả cảnh quay trong ngày đã hoàn toàn đóng xong.

Liên đạo diễn hài lòng hỏi tổng quản lý tính xem còn lại mấy ngày diễn nữa, quản lý mở sổ kế hoạch, cười nói, chỉ cần tổ chức họp báo tuyên bố đóng máy nữa là xong.

Buổi tối, Văn Diễn Vũ nhận được điện thoại của Tiết Tầm, Lục Thừa Xuyên ngày mai phải về châu Phi tham gia quỹ từ thiện, hỏi hắn có muốn đến tiễn đưa hay không.

Tiết Tầm hỏi vô cùng uyển chuyển, ngữ khí Văn Diễn Vũ không hờn giận cũng không có gì bất thường, nhưng vẫn khéo léo từ chối.

Có một số việc tức cho dù có thể thông cảm, nhưng không có nghĩa là có thể tha thứ đuwocj.

Cho dù hắn đã không còn để ý như trước nữa, thế nhưng vẫn như cũ không có cách nào dùng thái độ tâm tình bình thường đối mặt với người đàn ông đã gián tiếp hại cả nhà của hắn.

Cúp điện thoại, Văn Diễn Vũ lấy ra bức ảnh gia đình giấu trong tủ.

Gương mặt cha mẹ vẫn cứ yên bình như thế, nhưng mà cho dù hoài đến đến mấy không trở về được nữa.

Hận cái gì, rốt cuộc người thống khổ vẫn chính mình đi.

Đôi tay nắm chặt khung ảnh từ từ buông lỏng ra.

Có ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, thắp sáng căn phòng tối tăm của hắn, cực kỳ ấm áp.

Sau khi tham gia họp báo ( quân thần) xong, Amy cho phép Văn Diễn Vũ nghỉ một tuần..

Lời nói này khiến Văn Diễn Vũ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Bất quá, sau khi Amy đem lịch công tác của Tiết Tầm chia sẻ cho Văn Diễn Vũ, Văn Diễn Vũ đang kinh ngạc bất giác cảm thấy vô cùng vui mừng.

Tiết Tầm trước kia đóng phim điện ảnh Hollywood ( Hành trình nguy hiểm) tại bắc Mỹ, số lượng vé bán ra vô cùng tốt, một mạnh chen lên đứng ở vị trí quán quân, nước lên thì thuyền lên (sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo), cuối năm rất nhiều sự kiện liên hoan phim đều gửi thư mời cho y, thêm vào đó kế hoạch tuyên truyền cho phim điện ảnh sắp tới, Tiết Tầm bận bịu đến cơ hồ không thể thoát thân được.

Cũng ngay lúc này, Cảnh Thành phát hành EP đơn khúc của tiết tầm ( Chờ đợi).

Mới vừa phát hành lập tức bán hết sạch 200 ngàn bản, cấp tốc tiêu diệt các bảng xếp hạng, trở thành ca khúc hot nhất.

So sánh, Văn Diễn Vũ vẫn còn thanh thản an nhàn nhiều lắm, ôm Bạch Lục ở nhà nhàn nhã sống qua ngày, thời điểm xuống lầu lấy báo, nhận được được CD đơn khúc bản limited, bìa CD màu lam nhạt, vẫn là gò má hoàn mỹ của Tiết Tầm.

Bỏ vào trong máy tính, thanh âm ung dung từ tính của Tiết Tầm trở nên vô cùng thâm tình:

“Đơn khúc EP này là do tôi tự sáng tác, trước ngày sinh nhật tôi nó đã hoàn thành rồi, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội hát ra. Hiện tại tôi quá mức bận rộn, album mới của tôi có lẽ sẽ phải chờ rất lâu nữa, trước hết tôi phát hành đĩa đơn này, hi vọng mọi người yêu thích, cũng hi vọng người kia có thể yêu thích.”

Khúc nhạc dạo du dương vang lên, sau đó là tiết ca trầm thấp ấm áp của Tiết Tầm:

“Tôi không hiểu được nhịp tim của em vì sao cố gắng thế nào cũng không thể nghe thấy được

Nếu như em nhốt chặt tôi trong trái tim em Nó có thể trở nên mãnh liệt hay không

Tôi không muốn phải đứng cách em quá xa vội vã lướt qua sinh mệnh em

Chỉ là em không bao giờ biết tôi phải thống khổ như thế nào hai người chúng ta đều rất cô độc…

Cho dù là khi diễn xuất hay lúc chuyện trò thật sự em đều quá lạnh lùng xa cách.

Em tự giam cầm chính mình cũng chính là giam cầm tôi đếm ngược đồng hồ cát….

Em đã từng tỏa ra bao nhiêu tinh quang sau đó lại phải chịu vô vàng bất hạnh.

Từng chút từng chút đều mê hoặc đôi mắt tôi…

Tôi muốn không nhiều chỉ muốn vì em

Bắt đầu chờ đợi

Tôi biết em sợ hãi chuyện cũ đã thương tổn em quá nhiều

Hãy để tôi bên cạnh em cùng em đối mặt chúng ta cùng nhau quên đi quá khứ

Cho dù là khi diễn xuất hay lúc chuyện trò thật sự em không muốn nói chuyện tôi sẽ giúp em nói

Em giam cầm chính mình cũng là giam chặt chính tôi đánh vỡ đồng hồ cát

Em sẽ lại tỏa ra rất nhiều tinh quang yêu mỹ không cần biết quá khứ có bao nhiêu đau đớn chật vật

Trong phút chốc đã mê luyến đôi mắt tôi

Tôi muốn không nhiều chỉ muốn vì em

Một đời chờ đợi “

Bài hát đã đi đến hồi kết, Văn Diễn Vũ ấn xuống nút phát lại, tiếng ca lần thứ hai vang lên.

Lại kết thúc, Văn Diễn Vũ tiếp tục replay.

Ôn nhu lưu luyến, âm sắc giống như tình nhân đang thầm thì bên tai, mang theo thâm tình nồng đậm, cùng cảm giác thất vọng mang mác.

Thực sự là… Ca tư không chút nào che giấu.

Tiết Tầm tựa hồ là kiểu người xưa nay chưa từng sợ ánh mắt của người khác, xì xầm bàn tán của người khác.

Thế giới của y vẫn luôn tốt đẹp khiến người người ước ao.

Sau vài ngày an nhàn muốn chết, sinh hoạt bận rộn túi bụi có quy luật bắt đầu quay trở lại.

Amy chấp nhận thỉnh cầu của Văn Diễn Vũ, chỉ giúp hắn nhận một vài công việc với cường độ tương đối nhẹ nhàng đơn giản. Nhưng dù thì lúc này, công việc cũng không tính là khó tìm, thu nhập cũng không còn trở ngại như trước.

( lạc đường) tuy rằng không sánh được với những tác phẩm lớn, nhưng vẫn được độ nổi tiếng của Tiết Tầm ảnh hưởng.

Sau khi bán vé xong, không ít đạo diễn biên kịch phim truyền hình tìm tới Văn Diễn Vũ, nhưng đa số không phải là nhân vật chính, hơn nữa còn là nhân vật trẻ tuổi, Amy hầu hết thay Văn Diễn Vũ từ chối, chỉ nhận một vai phụ trong một bộ phim hỏa hoạn, tình hình nóng nổi của quốc gia lúc bấy giờ, phát hành khoảng chừng bốn, năm tập.

Lục Nguyên dường như đã viết được một kịch bản vô cùng hài lòng, sau khi nhanh chóng vui vẻ gọi điện thoại cho Văn Diễn Vũ liền vội vàng lôi kéo nhà tài trợ từ khắp nơi, tìm diễn viên, liên hệ nhà sản xuất và nhân viên, bận rộn như người ngã ngựa đổ (chỉ sự chật vật bận bịu).

Bất quá, ngày ( quân thần) công chiếu ca khúc chủ đề, Lục Nguyễn vẫn đặc biệt đến lôi kéo Văn Diễn Vũ đi xem.

Trong nhà lục nguyên, ngay trước màn hình chiếu phim cỡ lớn, nhìn lại những cảnh quanh được chia cắt lồng ghép vô cùng tinh xảo, Văn Diễn Vũ cảm thấy có chút vi diệu.

Cho dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt mình xuất hiện trên màn ảnh, thế nhưng đã lâu không lên sóng như thế này, càng mang theo một ts tâm tình khác.

Đã không còn kích động như trước, chỉ là thêm chút xúc động bùi ngùi.

Đêm đó xem xong liên tiếp hai tập phát sóng ở khung giờ vàng, thời điểm Văn Diễn Vũ về đến nhà, đã cảm thấy có chút mơ mơ màng màng.

Cho mèo ăn xong, đang muốn đi tắm rửa rồi ngủ, điện thoại di động kêu lên.

Là một dãy số từ nước ngoài, mang theo nghi hoặc nghe máy, là Tiết Tầm.

“Hôm nay là ngày ( quân thần) công chiếu, xem phim cảm giác thế nào?”

Âm thanh hơi thấp, mang theo mệt mỏi nhàn nhạt không dễ dàng phát hiện được, âm thanh xung quanh có chút ầm ĩ.

“Ừ, rất tốt a, kỹ năng diễn xuất của chị Đới Kỳ vô cùng xuất sắc, những cô chú khác biểu đạt cũng cực tốt…”

“… Vậy còn em thì sao? Em cảm thấy em diễn thế nào?”

Văn Diễn Vũ dừng một chút, âm thanh giống như quả bóng xì hơi: “Không tốt, tâm tình không đủ, một vài động tác làm cũng không đúng, không ít lỗ thủng.”

Tiết Tầm cười to: “Đó là em yêu cầu quá cao. Tin tưởng tôi đi, tỉ lệ người xem sẽ không thấp đâu.”

Thoáng dừng lại một chút, Tiết Tầm mới tiếp tục mở miệng: “Văn Diễn Vũ, Paris bên này đang có tuyết rơi, đại khái còn sẽ phải rơi liên tục nhiều ngày, trong thời gian ngắn có lẽ tôi không thể trở về được, lễ tuyên truyền cũng không cách nào tham gia…”

“… Còn nữa, vừa nãy tôi đứng ở trên Les Champs-Elysees nhìn thấy một đôi tình nhân đồng tính, bọn họ đứng ở đầu đường, không quan tâm đến ai khác, nắm tay hôn môi, thành thật mà nói, tôi có hơi giật mình.”

“Văn Diễn Vũ, tôi rất nhớ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.