Quá Khí Minh Tinh

Chương 42: Chương 42




Cảnh Thành vì bảo đảm an toàn và chuyện riêng nghệ sĩ, ký túc xá nghệ sĩ hoàn toàn cấm người lạ ra vào.

Từ sau khi Tiết Tầm rời đi, Văn Diễn Vũ cứ như thế ở lại trong khu khí túc xa liên tục mấy ngày.

Trong ký túc xá có phòng ăn, siêu thị, thậm chí phương tiện giải trí đều đầy đủ tiện nghi, hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề sinh hoạt, Văn Diễn Vũ chọn vài cuốn tạp chí quốc gia địa chất và ít phim đện ảnh mới nhất, nằm trong phòng lặng lẽ bình yên sống qua ngày.

Cuối năm, từng nhóm nghệ sĩ đua nhau chạy show biểu diễn, ký túc xá dường như chẳng còn ai quấy rầy, phi thường yên tĩnh.

Mấy ngày sau, Amy gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết, không cần phải trốn tránh truyền thông nữa.

Ngày chuyển về căn phòng của chính mình, khí trời vô cùng tốt, vẫn là Trần Diệc đi theo bên cạnh giúp đỡ hắn, dọc trên đường đi, biểu tình có chút muốn nói lại thôi.

Đến lúc xuống xe, Văn Diễn Vũ ngược lại mở miệng trước: “Xin lỗi, em làm trợ lý của anh, thật sự chẳng phải là chuyện tốt gì.”

Trần Diệc lắc đầu: “Không có gì a, chỉ là… Anh và Tầm ca cãi nhau?”

Văn Diễn Vũ hơi ngạc nhiên: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Văn Diễn Vũ một cái rồi né tránh, Trần Diệc thở dài: “Không có chuyện gì, không có gì, vậy Vũ ca, em đi trước. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.”

Lần thứ hai trở lại căn nhà lát gạch đỏ quen thuộc, vết tích sụp đổ cũ kĩ vẫn nguyên vẹn như cũ.

Chẳng biết từ khi nào, dây thường xuân cứ như thế, men theo gạch đỏ, uốn lượn víu bò đến tầng cao nhất, màu xanh lục che giấu đi vết tích loang lổ bóc tróc đã quá mức cổ xưa của ngôi nhà.

Thời gian còn sớm, ánh nắng ban mai nhảy qua lan can thấp bé, từng tia dương quang, long lanh mà chói mắt.

Đắm chìm trong ánh nắng êm dịu ban mai, Văn Diễn Vũ ngửa đầu nhìn ngôi nhà mình đã sinh sống suốt nhiều năm, tâm lý chậm rãi yên tĩnh lại.

*******************************************************************************

Amy không đưa cho hắn bất kỳ lịch trình và công việc nào, tựa hồ lại trở về cuộc sống trước kia.

Thanh nhàn, bình thản, không chút gợn sóng.

Trước khi rời đi, Văn Diễn Vũ đã đem Bạch Lục đến nhờ Lục Nguyên chăm sóc, đến khi đi nhận về, không ngờ Lục Nguyên lại không có ở nhà, mà trước đây Lục Nguyên đã đặc biệt cho hắn một chiếc chìa khóa.

Mở cửa, Lục Nguyên hiển nhiên mới vừa đi chưa được bao lâu, bát sữa để lại cho ổ mèo vẫn còn vô cùng ấm áp

A Khôi nhìn thấy hắn, dịch cái mông nặng trịch phóng ra, lao thẳng tiến vào trong lồng ngực Văn Diễn Vũ, cả người Văn Diễn Vũ liền ngã trên mặt đất, mỉm cười tùy ý A Khôi nằm trong ngực của hắn cọ cọ, vui mừng vẫy đuôi.

Uống no nê bát sữa xong, sáu con Tiểu Bạch cũng hưng phấn chạy tới, mặc dù so với lúc mới vừa sinh ra đã cao lớn hơn không ít, chỉ cách A Khôi một khoảng không xa, thế nhưng bị A Khôi cướp mất người, sáu con mèo nhỏ không thể làm gì khác hơn là chạy quanh Văn Diễn Vũ, vui vẻ meo meo.

Ôm A Khôi ngã trên sàn nhà Lục Nguyên, Văn Diễn Vũ không nhúc nhích ngồi xem những con mèo nhỏ vui mừng, đem nhà Lục Nguyên gia chơi đùa đến hoàn toàn thay đổi, khắp nơi bừa bộn.

Cảm giác vui sướng khó giải thích được chậm rãi lan tràn, dường như đã rất lâu rồi chưa từng được vui vẻ như thế.

Thời điểm Lục Nguyên trở lại liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Những con mèo nhỏ, không có gì bất ngờ, phá hoại tan nát không gian riêng tư của anh,, áo sơ mi trắng mà anh yêu thích thích nằm yên tĩnh dưới mông chúng nó, khóe miệng Văn Diễn Vũ mang theo nụ cười, khuôn mặt nhu hòa chẳng khác nào gió xuân hiu hiu, sưởi ấm lòng người, chỉ là… Luôn cảm thấy sâu trong ánh mắt của hắn, có một chút trầm lặng cô đơn.

Ảo giác sao?

Hay là…

“Lục Nguyên, anh đã trở lại?”

Lục Nguyên sờ mũi một cái cười: “Sao cậu lại tới đây?”

Văn Diễn Vũ từ trong ổ mèo ngồi dậy, thả xuống A Khôi: “Tôi tới lấy Bạch Lục, bây giờ tôi đi ngay đây.”

“Không cần phải gấp gáp a.” Lục Nguyên liền vội vàng nói, “Dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì quan trọng, nếu cậu muốn ở lại, chơi bao lâu cũng không sao cả..”

“Ừ, tôi biết rồi. Bất quá, lát nữa tôi còn phải mua chút ít đồ đạt, sớm muộn cũng phải đi.”

Ôm lên Bạch Lục, con mèo nhỏ thoải mái cọ cọ lồng ngực Văn Diễn Vũ, bộ dáng vô cùng thỏa mãn.

Văn Diễn Vũ mang giày chuẩn bị đi.

Lục Nguyên đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại.

Mang theo nghi hoặc quay đầu lại, Lục Nguyên hơi mở miệng, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Diễn Vũ, cậu và A Tầm rốt cuộc là…”

Thần sắc Văn Diễn Vũ trong nháy mắt trở nên rất không tự nhiên.

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là, chỉ là…”

Lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, Văn Diễn Vũ dương môi: “Tôi hiểu.”

“Trước đó các cậu không phải ở cùng nhau sao, nhưng bây giờ, tại sao… Tại sao A Tầm lại mở họp báo nói cậu ấy sắp đính hôn với Đới Kỳ? Tôi có chút không hiểu được.”

Biểu tình cứng đờ, Văn Diễn Vũ mở cửa: “Không cần phải hiểu nhiều đâu, đính hôn là chuyện tốt. Tôi đi trước.”

Lang thang vô định không mục đích trên đường.

Mãi đến tận khi không nhúc nhích được nữa, Văn Diễn Vũ mới bắt taxi trở về nhà.

Mua một ít thức ăn cho mèo, đồng thời mua thêm một tờ tạp chí.

Rửa rau làm cơm, chuẩn bị tốt thức ăn cho Bạch Lục.

Ngồi ở cạnh bàn ăn, vừa chậm rãi ăn cơm, vừa mở ra tạp chí.

Là đầu đề trang nhất.

Bên trong là Tiết Tầm, dưới ánh đèn sáng ngời, gương mặt góc cạnh hiện ra vô cùng tinh xảo, cho dù chỉ thông qua bức ảnh được đăng lên báo, không quá rõ ràng, nhưng vẫn nhận ra tinh thần phấn chấn của y.

Tiêu đề là một dãy chữ in đậm đỏ rực.

Tiết Tầm làm sáng tỏ scandal: Tháng sau đính hôn cùng ảnh hậu Đới Kỳ

Tin tức này vừa được truyền ra, phong ba bão táp liên tiếp mấy tuần nay lập tức bị thổi bay.

Vừa nghe Tiết Tầm đứng ra làm sáng tỏ, dàn fan hâm hộ Tiết Tầm tập tức đứng lên phản chiến, dồn dập nói một cái KISS vốn dĩ không thể đại biểu cho bất cứ điều gì, đồng thời chỉ trích bên phía truyền thông không chịu trách nhiệm, cố ý phá hoại hình tượng Tiết Tầm.

Dưới sự dẫn đường của dư luận, scandal này dễ dàng tiêu tan thành quá khứ.

Tin mừng được tung ra, cho dù điều này làm cho trái tim rất nhiều thiếu nữ mến mộ Tiết Tầm tan nát, thế nhưng so với kết quả nó mang lại, chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể.

( quân thần) còn đang bao phủ khắp sóng truyền hình trong và ngoài nước, sắp tiến vào giai đoạn kết thúc, hai ngôi sao điện ảnh Tiết Tầm và Đới Kỳ tung ra tin đồn đính hôn, càng giúp cho bộ phim này trở nên nóng rực, thu về lợi nhuận cao nhất.

Tiết Tầm từ trước đến nay hình tượng có chút phong lưu, thế nhưng sau tin đồn đính hôn, y trở nên trầm ổn thận trọng hơn, huống chi đối phương lại là ảnh hậu, ngang tài ngang sức với y, tuấn nam mỹ nữ về chung một nhà, lập tức liên tiếp nhận được không ít lời tán thưởng và chúc phúc

Là chuyện vô cùng tốt.

Văn Diễn Vũ trầm mặc ăn cơm, sau khi thu dọn chén bát, mở ra máy vi tính.

Tìm thấy video gần đây nhất của Tiết Tầm.

Trong màn ảnh, Tiết Tầm đứng giữa công chúng, không hề lộ ra chút tiều tụy hay lạc lỏng nào, từ đầu đến cuối vẫn duy trì phong thái và phong độ của một ảnh đế, giơ tay nhấc chân đều là dáng dấp tự tin thoải mái khiến ai ai cũng ngượng mộ và yêu thích.

Y nói: Đối với tin đột liên quan đến bức hình lúc trước, là hoàn toàn không có thật, tôi cảm thấy rất có lỗi, xin lỗi mọi người. Thế nhưng tấm hình đó không như mọi người vẫn nghĩ, kỳ thực, bởi vì tấm hình đó là do chúng tôi đã đánh cuộc và thua trong một trò chơi mà thôi. Bên phía phóng viên vô trách nhiệm, phỏng đoán lung tung, đưa ra tin tồn không đúng khiến cho tôi và Văn Diễn Vũ gặp rất nhiều phiền phức, tôi và cậu ấy thực sự chỉ là quan hệ bạn bè tốt, trừ cái này ra không còn quan hệ nào khác cả.

Đúng rồi, tôi đứng đây ngày hôm nay còn có một việc quan trọng cần tuyên bố, tháng sau tôi sẽ đính hôn với Đới Kỳ, không sai, chính là Đới Kỳ mà mọi người vẫn luôn thấy trên màn ảnh, thiệp mời sắp tới tôi sẽ gửi đến các nhà truyền thông, thế nhưng, hi vọng thời điểm đó, mọi người có thể đưa tin đúng sự thật.

Kế tiếp, các nhà báo lớn đưa tới micro, Tiết Tầm từng câu từng chữ đáp lại, thái độ đúng mực, ngôn từ nhẹ nhàng mà đặc biệt sắc bén, vẫn là phong cách riêng của Tiết Tầm.

Chẳng trách sẽ không có một nhà báo nào dám tiến đến quấy rầy y nữa.

Đóng lại máy vi tính, Văn Diễn Vũ đem băng đĩa khi còn ở trong ký túc xá nghệ sĩ Cảnh Thành chưa kịp xem, bỏ vào máy DVD.

Kéo lên rèm cửa sổ, rót một ly nước ấm, ôm mèo an ổn nằm xuống xem phim.

Trên màn ảnh, diễn viên thay nhau bộc lộ tâm tình vui sướng buồn khổ, tạo thành một câu chuyện, Văn Diễn Vũ yên lặng chăm chú xem.

Nước trong ly dần dần nguội lạnh.

Thật sự, cũng không có gì.

Ngay cả những kẻ kia, dùng những lời nhục mạ khó nghe mắng nhiết cha hắn, hắn đều có thể chịu đựng được, hiện tại cũng chẳng có gì ghê gớm.

Văn Diễn Vũ như cũ, trãi qua cuộc sống yên bình thanh thản của hắn.

Không cần lo lắng đến kế sinh nhai, thậm chí so với lúc trước còn nhàn nhã hơn nhiều.

Đọc sách, xem phim, nuôi mèo.

Đến chợ hoa mua được vài chậu cây cảnh, tìm vị trí tốt đặt xuống, căn phòng đơn điệu cũng trở nên có sức sống hơn.

Vẫn như cũ, có thể từ trong TV và báo chí, nhìn thấy Tiết Tầm.

Quá trình tuyên truyền cho ( hành trình nguy hiểm) vẫn còn chưa hoàn toàn kết thúc, video making film được tung ra khiến khán giả càng thêm mở mang tầm mắt, Mr. Coates đứng trước màn ảnh, không chút keo kiệt khích lệ Tiết Tầm bày ra tất cả kỹ năng diễn xuất xuất chúng của mình, đồng thời còn biểu thị ông vô cùng hy vọng có thể cùng Tiết Tầm hợp tác lần sau.

Tiết Tầm cứ như thế qua lại giữa nơi làm việc và phòng bệnh của mẹ, được sự đồng ý của Tiết Tầm và bác sĩ, phía phóng viên tung ra một tấm ảnh Tiết Tầm và Đới Kỳ cùng nhau ngồi trong phòng bệnh chăm sóc mẹ, Tiết mẫu cười đến vô cùng vui vẻ, cảnh tượng dị thường cảm động.

Xem ra, Tiết Tầm cũng sống rất tốt, cũng không có gì gọi là không thể buông tay được.

Đi ngang qua trung tâm thành phố, nhìn màn hình TV khổng lồ trên cao, trong lớp thủy tinh trong suốt kia, cả nhà vây quần bên nhau vô cùng ấm áp rất tốt đẹp, Đới Kỳ và Tiết Tầm thoạt nhìn cũng vô cùng xứng đôi.

Cảm giác giống hệt như khi lần đầu tiên thấy Tiết Tầm, đó là một người cách hắn rất xa..

Văn Diễn Vũ sửa sang khăn quàng cổ dày đặc đang che trước mặt, ôm Bạch Lục nhanh chóng lướt qua.

Khí trời thật ra đã không còn quá lạnh nữa, hơn một tháng sau là đến đầu xuân. Không có tuyết lớn bao phủ đầy đường, cũng không còn pháo hoa rực rỡ tung tóe.

Tâm lý lại chẳng biết vì sao dần dần trở nên trống rỗng.

Bỗng nhiên rất muốn làm chút gì đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.