Quá Khí Minh Tinh

Chương 47: Chương 47




“Cái gì?” Tiết Tầm bỗng nhiên trợn to hai mắt.

Lục Nguyên vò rối tóc, lúng túng nhăn nhó: “Tôi thấy các cậu giận dỗi nhau như vậy, tôi… Ở dưới lầu nhìn thấy cậu ấy cứ nép mình trong góc, tôi nhịn không được, liền hỏi chuyện giữa hai cậu, nghe xong tôi thực sự cảm thấy rất tiếc nuối, thế nên muốn đem cậu ấy kéo lên, cùng cậu nói rõ ràng… Dù sao lễ đính hôn này của cậu và A Kỳ cũng không phải là thật… Tôi…”

Nếu là như vậy, lời vừa nãy y nói Văn Diễn Vũ ti tiện…

Tiết Tầm quýnh lên, vừa định đứng dậy, còn chưa đứng thẳng, lại ngồi trở xuống.

Đừng nói Văn Diễn Vũ đã sớm rời đi, cho dù bây giờ muốn đuổi theo cũng chẳng biết phải nói cái gì, lúc nãy y kích động, dùng từ quá đáng trách lầm Văn Diễn Vũ, thế nhưng một nửa trong đó là lời chân thật, cũng là điều mà y chân chính để ý.

“Sau đó em ấy thế nào rồi?”

Lục Nguyên mới như chợt nhớ, nói: “Đúng rồi, A Tầm, cậu rốt cuộc đã nói cái gì với Diễn Vũ?”

“… Không có gì.”

“Thời điểm Diễn Vũ rời đi, sắc mặt rất khó nhìn, bước đi cũng lảo đảo, tôi muốn đưa cậu ấy về nhưng cậu ấy một mực không cho.”

Tiết Tầm nỗ lực khắc chế dục vọng muốn dò hỏi thêm của mình, nhàn nhạt nói: “Vậy sao? Đúng rồi, hôm nay không phải là ngày họp báo khởi quay phim mới của cậu sao?”

Nhắc tới cái này, Lục Nguyên lập tức mặt mày hớn hở: “Đúng vậy, tôi cảm thấy bộ phim này so với bộ trước tôi quay còn tốt hơn nhiều, lần này tôi nhất định có thể... Ây ây” nói được một nửa, Lục Nguyên mới như tỉnh lại, “A Tầm, cậu tại sao đột nhiên đổi chủ đề?”

“Tôi không có a, là cậu tự cảm thấy.”

Tiết Tầm mặt không biến sắc tim không đập nói dối.

Thế nhưng tâm tình lại lăn lộn trong lời nói của Lúc Nguyên ban nãy.

“Sắc mặt rất khó nhìn, ngay cả bước đi cũng lảo đảo…”

Thương tổn sâu bao nhiêu, Tiết Tầm không biết, thế nhưng y thật sự đã tổn thương… Tổn thương người y vẫn luôn muốn bảo về.

Nhưng mà, nếu như Văn Diễn Vũ từ đầu đến cuối đều không hiểu được tình cảm, không chủ động nắm giữ, chỉ đứng một bên ỷ lại, nếu như muốn em ấy trưởng thành cứng cỏi hơn, nhất định phải giúp em ấy nhận ra và quý trọng tình cảm của mình, dùng tâm thái bình đẳng để yêu.

Nếu không, đơn phương một người cố gắng níu kéo chống đỡ tình cảm, thì tình cảm này có thể kéo dài bao lâu?

Đối với Văn Diễn Vũ mà nói, có lẽ tình cảm mà Tiết Tầm cho hắn đến quá dễ dàng, cũng quá mãnh liệt, cho nên Văn Diễn Vũ vẫn luôn bị động lựa chọn, hắn cho rằng vô luận chính mình làm gì thì phần tình cảm này cũng sẽ luôn luôn vững chắc?

Tiết Tầm là người tuyệt đối không muốn Văn Diễn Vũ tổn thương nhất, nhưng mà, không thể không tổn thương.

Cười khổ, y vẫn vô cùng yêu Văn Diễn Vũ, ít nhất bây giờ còn rất yêu.

Nếu như không yêu sẽ không cảm thấy tức giận, sẽ không cảm thấy bị thương tổn, càng sẽ không… Đến tận bây giờ, đang lo lắng cho Văn Diễn Vũ.

Văn Diễn Vũ ti tiện?

Em ấy làm sao có thể ti tiện?

Con người vốn dĩ lòng tham không đáy, khi chiếm được lời đáp trả của Văn Diễn Vũ rồi, lại ý thức đến thiếu sót trong tình cảm, không tiếc thương tổn Văn Diễn Vũ…

Y cũng muốn nhận được một phần tình cảm hoàn chỉnh công bằng….

*******************************************************************************

Ngồi xe về đến nhà, Văn Diễn Vũ cởi quần áo ra, tiến vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Hơi nước bốc lên, thần trí hắn càng lúc càng mơ hồ.

Rời khỏi phòng tắm, Bạch Lục lập tức nhào vào trong lồng ngực hắn, cúi người xuống, ôm Bạch Lục mềm mại ấm áp, Văn Diễn Vũ lẳng lặng ngồi bệt hồi lâu.

Tiến vào trong chăn nằm, cưỡng ép chính mình quên đi, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác theo hắn tiến vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ được chính mình đã mơ thấy cái gì, chỉ cảm thấy ngực nhói đau, ngay cả hô hấp cũng cứng đờ, lại nhìn lướt qua áo gối, vị trí trên trán dường như có vết tích ẩm ướt.

Chống đỡ trán, Văn Diễn Vũ ở trên giường ngồi một hồi lâu.

Mãi đến tận khi nhịp tim và hô hấp ổn định trở lại, cũng đã không thể ngủ được nữa.

Rửa mặt xong, mặc quần áo vào, ôm Bạch Lục đến cửa hàng DVD gần đây nhất, thời gian vẫn còn quá sớm, đến rất nhiều cửa hàng mới có một cái đã mở cửa, ông chủ vừa cho hắn đi vào, Văn Diễn Vũ tỉ mỉ tìm kiếm bên trong, sau một hồi, mua hết tất cả bộ phim Tiết Tầm từng đóng có thể tìm được.

Mang theo túi giấy chứa đầy phim của Tiết Tầm, và một bịch thức ăn nhanh, Văn Diễn Vũ về đến nhà, mở ra ra đầu đĩa, ngồi ở trước ghế salon, ôm lấy Bạch Lục, kéo lên rèm cửa sổ, dường như không biết mệt mỏi, hết bộ này đến bộ kia xem đi xem lại.

Trong phim, Tiết Tầm đều đóng vai chính, cho dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình, từ những bộ Tiết Tầm đóng ngày xưa đến tận phim mới năm ngoài, một bộ cũng không sót.

Tiết Tầm quá dày dặn kinh nghiệm, con số nhân vật y đã đóng qua nhiều đến mức chính y cũng không cách nào nhớ rõ, từ một đế vương phú hào đến thằng nhóc lưu manh ngoài đường phố.

Ban đầu, kỹ năng diễn xuất của Tiết tầm kỳ thực không quá thuần thục, phong cách diễn khá lúng túng quái lạ, tâm lý từ đầu tới đuôi đều không liên quan gì với nhau, cũng không nắm bắt được ống kính, rối tung rối mù, thời gian đó, điểm duy nhất hấp dẫn người xem của Tiết Tầm chỉ là khuôn mặt, nhưng cố tình khuôn mặc này khi diễn xuất lại quá mức cứng nhắc, biểu tình giằng co không linh động.

Nếu như không phải khả năng thích ứng khá cao, Văn Diễn Vũ có lẽ không thể nhận ra đây là Tiết Tầm.

Tiếp sau đó, Tiết Tầm đóng hai bộ phim thần tượng.

Không thể không nói, lần này Tiết Tầm đã vô cùng cố gắng.

Nội dung phim thần tượng kiểu Hàn, thiếu nữ bình dân quật cường hiền lành và một thiếu gia giàu có phách lối thâm tình, cười cười nháo nháo, hoàn toàn dùng vật chất xa xỉ khoa trương và kịch Quỳnh Dao cẩu huyết thu hút khán giả nữ.

Đối với nhân vật như vậy, Tiết Tầm rõ ràng đã thành thục rất nhiều, bất luận là bá đạo hay là ngạo mạn vung tiền như rác, nhấc tay nhấc chần đã tốt hơn, đồng thời phong cách của y đã bắt đầu tiến bộ.

Ban đầu, Tiết Tầm diễn có hơi không thật, trên màn ảnh Tiết Tầm dầm mình trong một cơn mưa, thế nhưng lại khiến Văn Diễn Vũ cảm thấy lòng mình thật sự đau đớn.

Trong màn ảnh, mưa lớn đổ ào ào, Tiết Tầm đứng đối diện nữ chính, toàn thân ướt nhẹp, tóc từng sợi từng sợi dán vào trán, vô cùng chật vật.

Gương mặt tuấn mỹ đầy tiều tụy, đuôi lông mày khóe mắt khiến người khác đau đớn, thân thể của y cương trực, ánh mắt hơi rủ xuống, thần sắc lại hoảng hốt thất lạc, giống như một đứa trẻ mờ mịt.

Y nói: “Trước đây đều là lỗi của anh, nhưng mà… Anh yêu yêu, em đừng rời bỏ anh, có được không?”

Văn Diễn Vũ tua đi tua lại đoạn này, mãi đến tận khi đôi mắt cảm thấy cay xót, mới tiếp tục xem tiếp.

Lại xem thêm vài bộ bữa, là một bộ phim thương mại.

Văn Diễn Vũ nhớ tới, đây là tác phẩm đầu tiên khiến Tiết Tầm bắt đầu gặp may.

Lại tiếp sau đó, trình độ Tiết Tầm tăng vọt đến mức khiến cả làng giải trí kinh diễm.

Từng bộ từng bộ, kỹ năng diễn xuất càng tinh xảo, càng xuất sắc.

Giống như được tắm trong lửa Phượng Hoàng, Tiết Tầm đứng giữa vòng giải trí lập nên một đế chế hùng mạnh.

Đây là Tiết Tầm.

Thời điểm tắt máy, Văn Diễn Vũ đè ép mí mắt, ngồi dậy.

Hắn đã có thể hoàn chỉnh thuật lại từng vai diễn từng đặc điểm của Tiết Tầm, cũng có thể rõ ràng nhớ từng động tác từng thói quen nhỏ của Tiết Tầm.

Thế nhưng so với Tiết Tầm ngoài đời thật, lại khác biệt không ít.

Hấp dẫn hơn, cũng toàn diện hơn.

Hắn kỳ thực không đủ hiểu biết Tiết Tầm.

Hắn không biết Tiết Tầm thích gì, không biết Tiết Tầm thích màu gì, không biết Tiết Tầm thích làm gì trong thời gian rảnh, cũng không biết Tiết Tầm từ nhỏ đến lớn đã trải qua như thế nào.

Mà cứ như vậy, tự coi như mình và Tiết Tầm đang yêu đương.

Đúng, cho dù người yêu không cần thiết phải hiểu rõ hết tất cả về đối phương, thế nhưng… Nếu như muốn tiếp tục chung sống lâu dài với nhau, hiểu nhau là chuyện tất yếu.

Quan trọng nhất là, hắn thậm chí chưa từng một lần thử hiểu Tiết Tầm.

Tiết Tầm nói không sai, hắn rất ti tiện.

Có thể dễ dàng mở miệng nói lời chia tay, nguyên nhân chính là xác định Tiết Tầm yêu hắn, Tiết Tầm sẽ không dễ dàng từ bỏ hắn, cho nên hắn có thể thong dong bứt ra, có thể bởi vì không muốn phá hoại sự nghiệp Tiết Tầm, không muốn để cho mẹ Tiết thất vọng, không muốn để cho scandal này có cơ hội mắng nhiết Tiết Tầm, mà đưa ra chia tay.

Trong tiềm thức, hắn vẫn luôn cho là như vậy, chờ tất cả chuyện này trôi qua, có lẽ sẽ cùng Tiết Tầm bên nhau một lần nữa.

Cũng vì hiểu được tâm lý này của Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm bị hắn làm tổn thương.

Tình cảm Tiết Tầm tới quá nhanh cũng quá mãnh liệt.

Hắn đã chống cự, đã từ chối, cũng đã tổn thương, thế nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, đắm chìm trong đó, trái tim chậm rãi khuất phục.

Nhưng cũng dần dần quên mất, người ban cho mình phần tình cảm quý giá ấy, cũng có quyền thu hồi lại.

Quyền chủ động lựa chọn, không còn thuộc riêng một mình hắn nữa.

Chỉ là, vào lúc này, Văn Diễn Vũ mới nhận ra, sống hơn hai mươi sáu năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn buông xuống trái tim mình, chậm rãi mở ra nghiên cứu, không biết bắt đầu từ khi nào, Tiết Tầm đã nằm gọn trong tim, không cách nào gỡ bỏ.

Tại sao vĩnh viễn vẫn là Tiết Tầm theo đuổi hắn, lúc đó hắn đang lẩn trốn nơi đâu?

Yên lặng đem tất cả băng đĩa thu xếp gọn gàng, Văn Diễn Vũ kéo màn cửa.

Tia sáng rực rỡ phóng vào trong nhà, sáng ngời, thậm chí có chút chói mắt.

Từ sáng sớm đã xem phim, cho dù tua nhanh, cũng đã đến buổi chiều.

Văn Diễn Vũ theo bản năng lấy tay chống đỡ ánh sáng, không bao lâu liền thích ứng, buông cánh tay xuống.

Chuyện của cha đã không còn quấy nhiễu tâm lý hắn nhiều như trước nữa, kỳ thực, hắn không đến mức quá yếu đuối.

Bị fan Tiết Tầm mắng chửi không ngừng, cay nghiệt chỉ thẳng vào mặt, ác ý đả kích và phán đoán lung tung, vết sẹo quá khứ vỡ ra, hắn cũng đã trải qua, tuy rằng không dễ chịu, nhưng cũng không phải hoàn toàn không chịu nổi, hắn cho rằng, người phải chịu đựng hắn là Tiết Tầm, nhưng mà… Tiết Tầm vào lúc ấy, kỳ thực cũng không ở bên hắn, không phải sao?

Cho dù bị mắng chửi tàn nhẫn thế nào, khó nghe hơn hữa, tâm lý sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng thực ra, cũng không thể sửa đổi được bất cứ chuyện gì, mà mặc khác, lời bọn họ nói, phần lớn đều là sự thật…

Cha của mình thật sự là người đồng tính, thật sự chết vì Hiv, mà mình và Tiết Tầm cũng thật sự… Là quan hệ đồng tính.

Nhưng mà, vậy thì thế nào?

Chỉ vì như vậy mà không thể chấp nhận sao?

Trước năm mười tám tuổi, Văn Diễn Vũ như thế nào?

Từ trong tủ kính rơi ra chếc cúp diễn viên mới xuất sắc nhất, phủ đầy bụi, vô cùng bẩn, nhặt lên cúp, phía dưới là bức ảnh cổ xưa.

Lấy ra, lau sạch, thật lâu sao mới có thể thấy rõ thiếu niên trong hình.

Trong ảnh, hắn nháy mắt nhướng mày hôn cúp, nhiệt huyết tuổi trẻ tỏa ra bốn phía, khuôn mặt cũng như tinh thần, cực kỳ phấn chấn, nụ cười trên khóe môi kéo dài đế vô tận.

Dường như đang mơ.

Nếu như không có chuyện của cha, như vậy, hắn bây giờ sẽ như thế nào?

Có thể tự do lựa chọn những bộ phim mà mình yêu thích để diễn xuất, tám năm qua, nếu có cha chỉ dạy, hắn có thể trau dồi diễn xuất, tích góp kinh nghiệm, có thể nhận được cúp ảnh để, có thể giống như cha, ngang ngược ngông cuồng đứng trên vinh quang, có thể cùng Tiết Tầm tranh giành ngôi vị ảnh để, e rằng cũng sẽ…

Rốt cuộc là cái gì đem hắn biến thành bộ dáng bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.