Quá Khí Minh Tinh

Chương 6: Chương 6




Văn Diễn Vũ yên lặng gật đầu.

Lục Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy, tựa hồ muốn tiến lại nói cái gì, há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không tới.

Chỉ viết tờ giấy, gọi nhân viên công tác đến truyền đạt:

Sorry, tôi không hiểu nếp giống của quốc nội lắm, làm liên lụy cậu rồi.

Hãy cố gắng nổ lực lên!

Văn Diễn Vũ mỉm cười ôn hòa, tiếp tục xem lại đoạn lời kịch đã học thuộc lòng từ lâu.

Tình tiết chủ yếu của phim [lạc đường] chính là kể về một nam nhân tên là Lâm Minh, vì cưới con gái gia đình chính trị mà cũng bước vào con đường chông gai đó, ban đầu, chỉ đơn giản nghĩ thầm, chính mình chỉ thuận theo tự nhiên, tạo ra những thành tích, thế nhưng sau nhiều lần gặp khó khăn, y bắt đầu lạc lối với quyền lực, tiền tài, đồng thời trên phương diện tình cảm lại là quá trình lưu luyến không dứt khoát với tình yêu đồng tính…

Kỹ năng diễn xuất của Tiết Tầm thực sự là số một, biểu cảm vô cùng tốt, nhanh chóng tiến vào trạng thái của nhân vật.

Ngoại trừ vài cảnh khi diễn cùng Tiết Nhan còn có hơi ngượng ngùng, thì một đường quay phim không có mấy lần NG.

Dù sao đi nữa, đối với y, cho dù có đổi diễn viên cũng chẳng thành ra vấn đề.

Thực sự đã được tôi luyện qua.

Văn Diễn Vũ ở bên quan sát, một khi Action, khí chất của Tiết Tầm lập tức biến mất, khí thế nguyên bản bên ngoài thu liễm lại, thần sắc vừa mang theo tối tăm vừa mê ly ngơ ngẩn, nụ cười nhẹ luôn bên môi cũng nhanh chóng biến thành nụ cười giả tạo ứng phó.

Thời điểm đứng đối diện lĩnh hội kỹ năng của Tiết Tầm, càng ngày càng trở nên chân thật.

Áp lực, áp lực mơ hồ.

Khung cảnh xung quanh quầy bar có hơi tối tăm, Tiết Tầm nửa dựa trên quầy, thân thể thon dài đường nét trôi chảy đến cực độ, ánh mắt lại như có như không đặt ở nơi nào đó, không thể nào xác định.

Bàn tay khá gầy nhưng sức lực mạnh mẽ nắm chặt ly rượu, trầm mặc tự rót tự uống.

Văn Diễn Vũ chậm rãi đi tới, nhếch lên khóe môi, vịn mép bàn, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, “Tiên sinh, có hứng thú tâm sự?”

Tiết Tầm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt mông lung, trên mặt không chút biểu tình, lại mơ hồ lộ ra một loại yếu ớt hờ hững: “Xin lỗi, không có hứng thú.”

Văn Diễn Vũ ngửa đầu.

“Cắt!”

“Cứng nhắc, quá cứng nhắc!”

“Không được! Làm lại!”

“Chuẩn bị, Action!”



“Cắt!”

Lần thứ ba.

Lần thứ bốn.

Lần thứ năm.

Lục Nguyên nhắm mắt, ấn ấn sống mũi: “Thôi, nghỉ ngơi một chút, lát nữa tiếp tục.”

Những lời đàm tiếu chế giễu lại tiếp tục truyền tới.

Văn Diễn Vũ nắm chặt tay, vẫn như lần trước đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Nước lạnh từng trận từng trận hất mạnh lên mặt, cảm giác lạnh lẽo khiến thần kinh từ từ thả lỏng.

Văn Diễn Vũ hít sâu.

Thả lỏng.

Nhưng chỉ vài giây sau, một thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên:

“Văn Diễn Vũ, là cậu à, cậu trốn ở đây?”

Văn Diễn Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy Tiết Tầm thả ra nắm đấm cửa, chậm rãi đi vào.

Văn Diễn Vũ vươn tay lấy khăn ướt bên cạnh lau khô mặt, nhìn Tiết Tầm cười cười, muốn nhanh chóng ra ngoài.

Tiết Tầm chặn ở cửa nói: “Trước đây vẫn luôn NG sao?”

Văn Diễn Vũ dừng một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Xin lỗi, liên lụy.”

Tiết Tầm biểu thị không sao, nói tiếp: “Tôi đã xem qua cảnh của cậu diễn với và tiểu Nhan, cậu không phải là không thể diễn tốt. Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân là gì không?”

Văn Diễn Vũ cụp mắt, có hơi trầm mặc: “Tôi…”

“Muốn viện một cái cớ thật hay sao?”

Tiết Tầm đột nhiên bức tiến, Văn Diễn Vũ theo bản năng lùi về phía sau, nhưng phía sau lại là bồn rửa mặt, cho dù cố gắng ngửa ra hết cỡ cũng chỉ đụng phải tấm gương trong suốt.

Tiết Tầm trong lúc đó vẫn dứt khoát đè thẳng thân xuống, hai tay chống ở hai bên người Văn Diễn Vũ, hai gò má chạm nhau, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở, tư thế ám muội kinh điển.

“Câu dẫn khiêu khích kỳ thực không khó chút nào cả…”

Tận lực đè thấp thanh tuyến, so với bình thường càng thêm gợi cảm hơn, khoảng cách dựa sát gần kề, có loại cảm giác vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Bị khí tức xâm lược nồng nặc bao trùm lấy, Văn Diễn Vũ dường như bị dọa cho chấn kinh, đột nhiên đẩy mạnh Tiết Tầm ra.

Tiết Tầm thế nhưng lại nhanh chóng nắm chặt tay của hắn: “Lẽ nào cậu thật sự muốn NG mãi sao?”

Văn Diễn Vũ định thần lại, bỏ tay Tiết Tầm ra, thanh âm vừa lạnh lùng vừa tàn khốc: “Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng, buông tôi ra.”

Tiết Tầm cong cong khóe mắt, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, gương mặt đang kề sát lại càng thêm tuấn mỹ khiến thời ta muốn nghẹt thở, “Hay là đánh cược đi, xế chiều hôm nay nếu cậu có thể qua, cho dù cậu muốn bất cứ chuyện gì, tôi sẽ đáp ứng cậu, xin đừng nên hoài nghi năng lực của tôi, những chuyện tôi có thể làm tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng của cậu; bất quá, nếu như không qua, lập tức giúp tôi nuôi mèo.”

Nói xong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên cằm Văn Diễn Vũ, vô cùng ý tứ hàm xúc vuốt nhẹ hai má.

Văn Diễn Vũ nghiêng mặt sang một bên, mạnh mẽ gỡ ra bàn tay ấy, bình tĩnh nói: “Được.”

Tiết Tầm cười cười, vừa ôn nhu vừa ấm áp, lập tức dứt ra, đẩy cửa đi ra ngoài.

Văn Diễn Vũ xoay người lại, nhìn biểu tình của nam nhân phía bên kia mặt kính, ngẩn người.

Sao lại dễ dàng bị kích thích, bị lừa như vậy? Nhìn tình hình bây giờ, căn bản không thể nào qua được.

“Ánh sáng, camera chuẩn bị, yên lặng, Action!”

Bên trong ống kính camera vẫn là cảnh tượng đó, vừa huyên náo vừa tối tăm, những chùm ánh sáng kỳ quái lạ lùng bắn ra từ bốn phía.

Tiết Tầm hung hăng tà mị vừa nãy lại một lần nữa biến trở thành nam nhân trầm mặc mờ mịt Lâm Minh.

Văn Diễn Vũ đến gần, dựa theo kịch bản diễn lại, liền thấy Tiết Tầm làm ra một động tác vốn dĩ không nằm trong kịch bản.

Ngón tay ở bên mặt y cùng lúc đó xẹt qua cằm, vuốt nhẹ hai lần, đây chỉ là một động tác phụ kèm theo, cũng không ảnh hưởng đến toàn cảnh quay, Lục Nguyên không gọi “Cắt”.

Diễn Vũ đột nhiên rùng mình, cảm giác bị người ta cố tình đùa giỡn nhanh chóng tràn tới.

Tiết Tầm đang khiêu khích hắn.

Văn Diễn Vũ yên lặng cắn môi, thả lỏng, mỉm cười.

Đón lấy vẫn là NG, nhưng mà biểu hiện của Văn Diễn Vũ rõ ràng càng lúc càng tốt hơn.

Sau mỗi lần quay, Tiết Tầm trên mặt tựa như cười nhưng lại không phải cười, thần sắc bình tĩnh cũng càng lúc càng sâu đậm hơn.

Đến khoảng chừng mười lần, phó đạo mịt mờ ám chỉ với Lục Nguyên, có thể cho qua.

Biểu cảm của Văn Diễn Vũ đã qua vòng cơ bản rồi, tuy rằng không thể gọi là xuất sắc, nhưng ít ra đã không còn thấy cứng nhắc nữa.

Lục Nguyên thế nhưng vẫn chăm chú nhìn thẳng vào ống kính, sau đó không chút do dự tiếp tục phất tay “Cắt”.

Mãi đến tận khi sắp hết giờ, biểu tình của Văn Diễn đã vượt xa mong đợi.

Văn Diễn Vũ ngửa đầu quan sát Tiết Tầm, từng tia sáng mập mờ đọng lại trên ngũ quan nhu hòa của hắn, tạo ra loại cảm giác kỳ ảo, vẻ đẹp này, thật sự, quá đỗi mông lung.

Hắn bắt đầu cười, từ khóe môi rồi dần dần lan truyền đến tròng mắt, tất cả đều tràn ra ý cười, ống kính tiến lại gần hơn, Văn Diễn Vũ hơi nghiêng người, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh tế ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo mỏng, hắn khẽ cười thành tiếng, âm thanh trầm thấp nhu hòa khiến cả người hắn trở nên yếu mềm hơn: “Tiên sinh, đừng quyết định nhanh như vậy…”

Toàn phim trường trở nên yên lặng như tờ, phảng phất cứ như bị bao vây bởi âm thanh quyến rũ của thiếu niên phóng đãng mê hoặc kia.

Thật lâu.

Lục Nguyên khàn cổ họng nói: “Qua!”

Tiếng nói vừa dứt, biểu hiện trên mặt Văn Diễn Vũ nhanh chóng rút đi, khôi phục lại trạng thái trầm tĩnh thường ngày.

Cái gọi là mê hoặc, phảng phất chỉ là ảo giác.

Tiết Tầm từ bên dưới quầy bar tiến đến, tròng mắt đen láy thâm thúy, nhìn Văn Diễn Vũ mỉm cười: “Rất tuyệt!”

Tiến trình quay phim trở lại bình thường, nhân viên nhanh chóng chuẩn bị đạo cụ và điều chỉnh phông nền trên sân khấu, thay đổi màu sắc ánh đèn, tất cả mọi người trong đoàn lập tức bước vào những cảnh quay kế tiếp.

Những cảnh quay sau này thuận lợi hơn nhiều, Văn Diễn Vũ tuy rằng không biểu hiện kinh diễm như vừa nãy nữa, hơn cũng may là không hề phạm sai lầm.

Quay phim đến chín giờ tối thì kết thúc, sau một ngày bận rộn mệt mỏi, lương thực cũng theo đó mà trôi đi hết cả, mọi thành viên trong đoàn làm phim bắt đầu la hét đòi đi ăn khuya, Lục Nguyên tâm tình tốt đồng ý.

Văn Diễn Vũ mượn cớ mệt mỏi về nhà nghỉ ngơi, thấy hắn thực sự mệt mỏi, cũng không ai ép ở lại.

Ra khỏi cao ốc, bóng đêm nồng đậm, ánh sao loang lổ lấm chấm trên bầu trời, Văn Diễn Vũ nhắm mắt hít sâu.

Đánh cược vì muốn bản thân có động lực diễn tốt hơn, nhưng vẫn vô cùng miễn cưỡng.

Rõ ràng chán ghét đồng tính luyến ái, chán ghét như vậy, nhưng không thể không diễn ra những thứ này.

Một chiếc xe xa lạ băng băng chạy tới, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thon gầy của một cô gái xinh đẹp: Xin chào, xin hỏi là Văn Diễn Vũ tiên sinh đúng không?”

“Là tôi, có chuyện gì?”

“Là như vậy, tôi là Trần Minh, trợ lý của Tiết tiên sinh, anh ấy bảo tôi tới đón anh.”

Văn Diễn Vũ nghi hoặc từ chối: “Tôi cũng không cùng anh ta hẹn nhau, xin hỏi có chuyện gì?”

Trần Minh giống như đã dự liệu từ trước, đưa lên một tờ giấy.

Văn Diễn Vũ mở ra, một nhóm chữ ngay ngắn trầm ổn xinh đẹp lập tức đập vào mi mắt:

Sáu giờ hai mươi phút tối mới qua, cậu thua rồi.

Giúp tôi nuôi mèo.

Tiết Tầm

Trong đầu Văn Diễn Vũ chợt lóe lên khuôn tuấn tú đến cực điểm rồi lại tà mị mê hoặc kia, thần kinh bất giác căng thẳng.

“Xin lỗi…”

“Văn tiên sinh, lên xe đi, nếu anh mà không đi thì tôi thực sự rất khó xử.” Hai tay Trần Minh nắm chặt lấy nhau khẩn cầu, nhíu mày ra vẻ cực kỳ khổ não, “Tôi xin anh, nhờ anh đó. Lần trước ôm nhầm mèo trở về đã bị mắng rồi, bây giờ mà còn làm sai nữa tôi nhất định sẽ bị trừ tiền lương.”

Văn Diễn Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Lái xe đến bãi đậu xe dưới hầm của một nhà hàng chỉ chuyên phục vụ cho hội viên, Trần Minh tươi cười đưa Văn Diễn Vũ đến thang máy, rồi nhanh chóng rời đi.

Dựa vào số hiệu của từng dãy bàn tìm tới Tiết Tầm, y đang dựa vào trên ghế sa lon màu vàng nhạt, hai chân bắt chéo nhau, trên đầu gối bày ra một cuốn sách, tư thế ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.

Lại nhìn xuống dưới nữa, bên chân y là một cái lồng cho thú cưng thiết kế đặc biệt hoa lệ, đang dựng sát vào tường.

Nghe thấy âm thanh, Tiết Tầm thả sách xuống, ấn phím gọi món ăn, quay đầu lại hỏi Văn Diễn Vũ: “Muốn ăn gì?”

Văn Diễn Vũ xua tay: “Không cần, tôi sẽ lập tức rời đi.”

“Đừng nóng vội, đầu tiên…” Tiết Tầm đẩy ra tấm màn che của chiếc lồng, tiểu thư A Hoa yên lặng nhô đầu ra, đôi mắt xanh biết u oán phẫn hận lấp loé, thân thể ấm áp mềm mại co lại thành một đoàn, cực kỳ điềm đạm đáng yêu.

Tiết Tầm nhấc lên, đứng dậy đưa cho Văn Diễn Vũ, khóe môi nhẹ nhàng lộ ra nụ cười: “Giao cho cậu, mị lực của tôi vẫn có sức ảnh hưởng với muôn vàn sinh vật, thế nhưng đối với tình cảm của nó, tôi thực sự không có cách nào.”

Văn Diễn Vũ không nhận, thanh âm ôn hòa đúng mực: “Tiết tiên sinh, nếu như nói đến chuyện dị ứng, anh có thể nhờ trợ lý của anh giúp anh nuôi.”

Tiết Tầm lắc đầu: “Nó yêu thích cậu.”

Tiểu thư A Hoa cực kỳ hợp tình hợp cảnh, chớp chớp mắt, móng vuốt tinh tế nhỏ bé níu lấy mép lồng, ngước lên đôi mắt long lanh ngấn đầy nước oan ức nhìn hắn.

Văn Diễn Vũ nghĩ đến A Khôi của mình, có chút mềm lòng, duỗi ra ngón tay thon dài đâm đâm chọt chọt đệm thịt trắng muốt.

A Hoa “Meo meo” cúi đầu, đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếm láp móng vuốt, tiện thể liếm qua ngón tay của hắn.

Văn Diễn Vũ trợn to hai mắt, yên lặng nhìn ngón tay ướt dầm dề của mình, nửa ngày sau, mới rút về.

Tiết Tầm mỉm cười: “Nó thật sự rất thích cậu.”

Văn Diễn Vũ chăm chú dùng ngón tay trêu đùa mèo, thấp giọng hỏi: “Nuôi bao lâu?”

“Một tháng.”

Văn Diễn Vũ gật đầu: “Được.”

Dứt lời, nhấc lên lồng mèo muốn ra ngoài.

Cánh tay Tiết Tầm nhanh chóng chặn lại, nở ra nụ cười: “Chờ đã, còn có chuyện khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.