Quá Khứ... Nó Qua Rồi!
1
Tôi và hắn chạy thật nhanh mong sao đến trường kịp. Nghĩ tới chuyện phải bị đuổi học là tôi muốn khóc rồi. Khi chạy gần đến tiệm thuốc, tôi ngừng lại. Nam chạy phía sau thấy tôi dừng cũng dừng theo.
- Sao không chạy tiếp? Hồi nãy hăng lắm mà._ hắn mỉa mai tôi. Hơi bực nha
- Cái thứ thừa năng lượng như cậu thì sướng quá rồi. Tôi chả muốn tốn năng lượng mà bị phạt đâu. Thà tính kế còn hơn._ tôi nói, sau đó đi vào tiệm thuốc.
Hắn theo tôi vào. Chị chủ tiệm mới thấy trai đẹp là mắt sáng rực. Niềm nở một cách kì lạ.
- Chị ơi bán cho em chai nhỏ mắt._ không phản ứng
- Chị ơi bán cho em chai nhỏ mắt._ không phản ứng
- Chị ơi bán cho em chai nhỏ mắt._ vẫn không phản ứng.
- CHỊ!
- Sao... sao em?_ tiếng hét của tôi đưa chị ấy về thực tại. Hên là tôi chưa nổi đóa
- Bán cho em chai nhỏ mắt._ tôi kiên nhẫn nói với chị ta
- Ừ ừ._ chị lấy chai thuốc nhỏ ra đưa tôi
Sau khi ra khỏi tiệm, hắn nói:
- Bà chị kia lạ quá._ còn dám nói vậy nữa đấy
- Này, mai mốt ra đường nhớ cất cái nhan sắc trời cho này giùm tôi nhé.
- Nếu cất được thì tôi cũng mừng.
- Ừ
Im lặng
Im lặng
Im lặng
...
...
...
- Không chạy tiếp à?_ hắn hỏi tôi
- Khùng. Đi bộ đi ba._ tôi hét
Hai đứa ung dung tự tại đến trường. Ngôi trường cách xa 3km, tôi và hắn đứng ở gốc cây xa 10km à nhầm, 3km
- Cậu biết diễn không?_ tôi hỏi hắn
- 50-50._ hắn trả lời
- Tôi cũng 50-50. Đủ xài. Ok.
Nói rồi tôi đập đầu gối vào thân cây. Đập một chút thì đầu gối bật máu.
- Cái chiêu cũ rích._ hắn
- Miễn qua mặt được ông bảo vệ được rồi.
Nói rôi tôi bước khập khiễng vào trường. Cơ mà hắn cũng hợp tác quá ấy chứ giả vờ đỡ tôi, mặt còn chau mày nữa. Ha ha ha quá tốt rồi.
- Hai đứa tại sao đến trễ?_ ông bảo vệ hỏi chúng tôi
- Dạ, hồi nãy cháu bị đụng xe, bây giờ xe hư nên cháu đi bộ đến trường, chân còn chảy máu nữa. Bác coi nè._ tôi giả vờ đau khổ kể cho ổng nghe câu chuyện "phiếm" của tôi, còn giơ cái chân chảy máu do đập vào cái cây cho bảo vệ xem
- Ừ, con gái mà bị vậy thì uổng lắm. Nhớ lên phòng y tế bôi thuốc cho cẩn thận kẻo sẹo đấy.
- Dạ.
- Còn cậu này là ai?
- À, đây là anh của cháu. Ổng học lớp 11, hồi nãy cháu bị té xe, ổng đi ngang qua thấy nên dẫn cháu tới trường luôn._ tôi nói dối không chớp mắt. Hắn bị cái giống gì mà nhìn tôi hoài, làm diễn kịch cũng không yên. Hừ!!
- Ừ, thôi hai đứa vào đi._ bảo vệ mở cửa cho chúng tôi
Hai đứa chúng tôi vào một cách lành lặn, không thương tích gì cả... tốt! Nhưng cái cảm giác hơi ran rát truyền đến đầu gối chân. Chết thật! Đau quá!
Tôi nhăn nhó khụy chân xuống nhìn vết trầy... chảy máu nhiều thật. Không ngờ lại chảy nhiều hơn tôi nghĩ... chắc hồi nãy đập hơi mạnh. Mà quên mua thuốc với bông gòn rồi. Vui thật, tính đùa nhau à hỡi căn bệnh đãng trí kia!!!
- Có sao không?_ Nam quan tâm hỏi tôi
- Cậu nhìn vậy mà không biết à?_ tôi trả lời hắn ta. Hắn gật nhẹ đầu như hiểu ý, cuối thấp xuống
- Gì đây? Làm người không thích mà thích làm chó à?_ tôi thắc mắc
- Cậu có cần phải dìm tôi vậy không? Lên lưng tôi cõng.
Tôi "À" lên một tiếng rồi leo lên lưng hắn. Lưng hắn rộng nằm thoải mái ghê. Hi hi
- Đang ăn đậu hủ của tôi đấy à?
- Trai đẹp chỉ để ngắm thôi. Tôi không có cái nguyện vọng đó đâu._ tôi thoải mái nhắm mắt trả lời hắn
- Hồi nãy cậu cho tôi làm anh kì quá.
- Hồi bữa cậu cho tôi làm bà nội kì quá.
- ......................_ im lặng
- ......................_ im lặng
- Lãng xẹt._ hắn
- Lãng gian._tôi
- Cậu đang giỡn mặt với tôi đấy à?
- Tôi nào dám giỡn mặt với cậu chứ!
- Sửu nhi
- Trẩu tre
- Có tin tôi thả cậu xuống không?
- Sao ngộ lại nỡ đối xử với Mị như vậy?
- Mị nặng
- ...................._ tôi cứng họng. Tên đáng ghét, dám nói tôi nặng hả???
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.