Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 31: Chương 31: Một chút trêu chọc (9)






Lục Gia Hành không gửi tin nhắn hồi âm, xoay người tiếp tục lao đầu vào làm việc.

Lúc Tần Chiêu đưa Hứa Lê về tới nơi, công việc bên này của anh cũng đã xử lý được tàm tạm rồi, đúng là có ông chủ đích thân xông trận khí thế thật khác biệt, lão Tào theo sau cả ngày, cuối cùng nhịn không được bưng một ly nước tới, "Lục tổng nghỉ ngơi một chút đi, tôi đã kêu người đặt bàn dùng cơm trưa ở Nhã Lộ Các."

Bữa cơm này là do Lão Tào tự xuất tiền túi, cũng chẳng phải là một tiệm ăn nhỏ bé gì nên giá cả không hề tầm thường.

Lục Gia Hành không khách sáo, nói: "Không cần đâu, đặt cơm hộp giúp tôi, tiết kiệm được chút thời gian, tôi ở đây tranh thủ nhìn thêm một lát."

Lão tào nào dám chậm trễ, "Chuyện này sao được, ngày hôm qua boss đã phải bôn ba khắp nơi, buổi tối nhất định cũng không được nghỉ ngơi tốt."

Nói đến đây liền nhớ lại chuyện ngày hôm qua, lão Tào lăn lộn bao nhiêu năm trong thương trường, thân kinh bách chiến, trước mắt ông chủ sẽ không hỏi một câu nào, chỉ quan tâm nói: "Ngày hôm qua tiểu thư có sao không?"

Lục Gia Hành cầm tài liệu nhớ tới tình cảnh lúc ở khách sạn, tiểu nha đầu núp trong lòng anh chịu đựng kìm nước mắt, bỗng nhiên hơi thất thần, đáp: "Ừ, không có việc gì."

......

Anh không chịu đi ra ngoài ăn, cuối cùng vẫn gọi cơm hộp, dùng cơm ngay tại sảnh trước của văn phòng, Lục Gia Hành mới vừa ngồi xuống, Tần Chiêu đã mang theo Hứa Lê trở lại.

Số lượng đặt cơm tính theo đầu người, không nhiều không ít, lão Tào không biết bọn họ tới, nên vội vàng chạy nhanh sai người đặt thêm cơm.

Lục Gia Hành vẫy tay ra hiệu cho Hứa Lê đi qua.

Khu nghỉ ngơi ở đây rất độc đáo, cửa lớn làm bằng đá hình vòng cung, bốn phía trên vách tường chạm rỗng khắc hoa, trong sảnh trồng vô số hoa cỏ cây cảnh, Lục Gia Hành mặc quần tây, áo sơ mi, ngồi phía trước tán cây trúc đuôi phụng*, một thân khí chất tinh anh bị hãm trong cảnh trí thoải mái thanh tân ưu nhã.

Khu nghỉ ngơi ở đây rất độc đáo cửa lớn làm bằng đá hình vòng cung bốn phía trên vách tường chạm rỗng khắc hoa trong sảnh trồng vô số hoa cỏ cây cảnh Lục Gia Hành mặc quần tây áo sơ mi ngồi phía trước tán cây trúc đuôi phụng một thân khí c

Hứa Lê đi tới, tò mò nhìn bốn phía, "Nơi này là nơi làm việc sao?"

Lục Gia Hành hơi mỉm cười, "Làm việc thì ở đằng sau, còn đây là sảnh trước, muốn tham quan thì lát nữa tôi dẫn em đi dạo." Anh chỉ vào ghế đá bên cạnh, "Ngồi đi."

Hứa Lê ngó nghiêng xung quanh rồi mới ngồi xuống cách anh một khoảng xa.

Lục Gia Hành nhìn cô không hề hé răng.

Lão Tào nói: "Lục tổng, bây giờ mà đặt cơm, đoán chừng là giao hàng sẽ rất lâu mới có, nếu không tôi cho người ra ngoài mua."

"Không cần đâu." Mọi người đều đang đẩy nhanh tốc độ, để ai đi cũng không ổn, Lục Gia Hành đem phần cơm chưa hề động vào trước mặt cầm lên, "Em ăn trước đi."

Hứa Lê không nhúc nhích, Lục Gia Hành vẫn giơ tay, "Lại đây lấy."

Lão Tào hơi cảm thấy bất ngờ, tầm mắt quét tới quét lui giữa hai người họ, ban đầu ông ta vốn cho rằng ông chủ tới đây là để xử lý công việc, nhưng với chuyện ngày hôm qua thì xem ra Túy Ông chi ý bất tại tửu*(Ý người say không ở rượu).

Hứa Lê đứng dậy nhận lấy nhưng Lục Gia Hành nắm hộp cơm không buông tay.

"Ngài......" Rốt cuộc là cho hay không cho chứ, Hứa Lê cau mày, vừa muốn bỏ ra thì tay bị kéo lấy.

Đôi đồng tử đen nhánh của Lục Gia Hành nhìn thẳng vào cô, "Em cứ trốn tránh tôi làm gì?"

"...... Tôi không có." Hứa Lê giống như kẻ gian làm chuyện xấu sợ bị người khác phát hiện, nhỏ giọng nói, "Anh đừng kéo tôi mà."

Tận tới khi thấy mặt cô đỏ bừng, Lục Gia Hành mới buông ra, chỉ chỉ bên cạnh, "Ngồi ở đây này, có bóng cây, không sợ nóng."

Giống như rất có đạo lý, nhưng Hứa Lê vẫn cảm thấy quái quái.

Cô ngồi bên cạnh Lục Gia Hành ăn cơm, cái miệng nhỏ nhóp nha nhóp nhép, ăn một lát mới hỏi: "Lục tiên sinh, ngài không đói bụng sao?"

Ăn cả buổi mới nhớ tới anh, Lục Gia Hành đang dùng di động trả lời tin nhắn, lắc đầu, tuy cả người đúng là có hơi mệt, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ rất mệt mỏi, nổi ý muốn gây khó dễ: "Đồ không có lương tâm."

Hứa Lê cắn môi, gắp một miếng trứng da hổ* (đại khái là trứng gà luộc sơ rồi chiên, bỏ thêm gia vị, thành phẩm có màu vàng như da hổ) vẫn chưa hề động vào trong hộp lên, "Ngài có muốn ăn không?" Nói xong mới cảm thấy không ổn, anh là người vô cùng tự phụ, sao có thể ăn đồ mà cô đã dùng qua chứ, tay nâng lên giữa không trung, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Hứa Lê cắn môi gắp một ming trứng da hổ đại khái là trứng gà luộc sơ rồi chiên bỏ thêm gia vị thành phẩm có màu vàng như da hổ vẫn chưa hề động vào trong hộp lên Ngài có muốn ăn không Nói xong mới cảm thấy không ổn anh là người vô cùng

Lục Gia Hành ừm một tiếng, liền cắn một miếng thức ăn trên tay cô, miệng nhai mà mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Hứa Lê vốn chỉ muốn đưa cho anh, tuyệt đối không có ý muốn đút tận miệng như vậy, cả người bỗng cứng đờ, giống như bị điện giật thu tay lại.

Lục Gia Hành không nói chuyện, mặt mày tràn ngập ý cười, tự mình cũng cảm thấy bản thân có bệnh, từ khi nào lại bắt đầu thích trêu chọc con nít thế chứ.

Tần Chiêu mang đồ ăn mới giao vào, nếu không phải Lý Nhàn vừa gọi điện thoại tới, anh ta thật sự không hề muốn tới đây làm kì đà chút nào.

"Lục tổng, đây là cơm của ngài, còn có chuyện này...... Lý Nhàn vừa gọi tới nói là Văn Triệt ầm ĩ không muốn đóng bộ điện ảnh đó nữa."

Tâm trạng vui vẻ của Lục Gia Hành giống như bị ấn nút tạm dừng giữa chừng.

Tần Chiêu đưa mắt nhìn Hứa Lê, nói tiếp: "Văn Triệt nói nếu bên phía Thịnh Thế không xử lý Viên Tứ Kiếm, bộ phim đó cậu ta không quay nữa."

Có cơn gió nhẹ thổi qua tạo ra một đợt lay động, hương thơm từ tán trúc xanh đung đưa xông vào khứu giác, Lục Gia Hành mở nắp hộp cơm, "Cậu chớ xía vào, cứ để cho nó ầm ĩ." Đang lo không có cách nào trị cái tên khốn rùa đen họ Vương kia, bây giờ thì đã có người thay anh làm rồi.

Mấy chuyện thiếu đạo đức mà Viên Tứ Kiếm làm ra không chỉ có thế này, bây giờ bầu không khí trong nghề càng ngày càng thối nát, chính là do loại người này tạo ra, ỷ vào việc bản thân bò được đến một vị trí nhất định liền không từ thủ đoạn, chỉ muốn làm cho nửa thân dưới thoải mái, loại người này đã nên bị thu thập sớm rồi.

Tần Chiêu cũng chướng mắt hắn nhưng cân nhắc tình thế vẫn nói: "Với tính tình của Văn Triệt, một khi đã làm ầm lên chuyện gì cũng không màng, đến lúc đó tin tức bị lộ ra nhất định sẽ bị mắng thành đại minh tinh giở thói ngôi sao, cuối cùng lại đào ra nguyên nhân là vì Hứa Lê, thế thì lại càng phiền toái."

Lục Gia Hành vừa nãy chỉ là nhất thời bực bội thôi, bẻ đũa cơm làm hai đoạn phát ra tiếng vang lách tách, hỏi: "Lý Nhàn muốn làm gì?"

"Anh ta muốn Hứa Lê khuyên nhủ Văn Triệt, nói là hiện tại ai khuyên gì cũng đều không nghe, chỉ cô ấy mới có thể."

Lục Gia Hành ném chiếc đũa gãy xuống đất, "Nằm mơ đi."

Đang muốn phát hỏa, Lý Nhàn lại gọi điện thoại tới, Tần Chiêu hiểu rõ ý tứ của Lục Gia Hành, hai bên đều khó xử không biết nên làm gì bây giờ.

Hứa Lê lau miệng, đứng dậy, "Đưa cho tôi, tôi sẽ khuyên cậu ấy."

Cô cầm điện thoại đi đến góc tường, vừa nói vừa lấy tay khẽ vuốt lên bức tường đá màu xanh rêu, trời sinh cô có làn da rất trắng, cả người tràn đầy khí chất thanh nhã, có cảm giác hoà hợp với phong cảnh nơi đây một cách kì lạ.

"Ừm ừm, được......" Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ nhưng Hứa Lê vẫn nhẹ nhàng mềm giọng, "Tôi biết, Văn Triệt, thật sự rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tốt với tôi, nhưng mà thật sự không cần phải như vậy, anh chỉ cần đóng phim cho thật tốt, tôi rất mong chờ được xem đấy......"

Tần Chiêu nhìn sắc mặt Lục Gia Hành càng lúc càng lạnh, đang định khuyên nhủ vài câu, đối phương đã đứng dậy bước qua.

Lục Gia Hành giật lấy điện thoại từ tay Hứa Lê, nói với đầu bên kia: "Không muốn quay thì đừng quay, đến lúc đó tiền vi phạm hợp đồng cậu tự lo đi, công ty sẽ không bỏ ra một xu nào, được, mặt khác hợp đồng của cậu với công ty tôi đã xem qua rồi, 40 60, lợi nhuận cậu bốn phần, công ty sáu, kí kết trong vòng 10 năm, công ty có thể nâng đỡ cậu nhưng nếu cậu muốn huỷ hợp đồng thì phải tự bồi thường, đã rõ chưa? Bây giờ còn muốn quay nữa hay không, tự mình suy nghĩ cân nhắc đi."

Anh nói xong liền cúp điện thoại, khoanh tay nhìn Hứa Lê, "Cứng rắn lên một chút, đừng để ngày nào cũng nhu mì bị người ta bắt nạt." Anh hất đầu, "Tần Chiêu, đưa một tấm danh thiếp của tôi cho cô ấy."

Hứa Lê hoá ngốc tại chỗ, đưa cho cô cái này làm gì.

Lục Gia Hành nhướng mày, "Mặt trên đó có số điện thoại của tôi, học thuộc đi, hồi nữa tôi sẽ kiểm tra." Dứt lời cơm cũng không ăn, chạm bước sinh phong đi khuất dần về phía sảnh sau.

Danh thiếp có cảm giác rất hiện đại, thiết kế cũng rất đơn giản, Hứa Lê cầm tấm thiếp nho nhỏ kia, ngón tay miết nhẹ lên ba chữ chạm nổi "Lục Gia Hành".

Lão Tào vừa dịp đi đến gặp ngay một màn này, chạy tới một bên lôi kéo Tần Chiêu nói: "Học thuộc thứ gì, sao tôi thấy Lục tổng đối xử với tiểu cô nương này như thể con cái nhà mình vậy."

Tần Chiêu cười cười nhún vai.

Lão Tào thấy anh ta như vậy, suy nghĩ trong lòng càng được chứng thực, lắc đầu, "Hoá ra Lục tổng thích kiểu nhỏ nhỏ thế này."

......

Công việc lại tiếp tục một hồi quay cuồng, Hứa Lê vẫn luôn đi theo ở bên cạnh anh, liên quan đến vấn đề công việc nhưng Lục Gia Hành cũng không để cô tránh đi.

Hứa Lê luôn an tĩnh ở phía sau, nghe bọn họ nói xong nửa ngày bỗng chủ động đi tìm lão Tào, muốn xin một chút vải dệt.

Vải dệt của bọn họ đều là loại tơ tằm thượng đẳng, giá cả rất đắt đỏ, ngay cả lão Tào cũng không thể lén đưa đồ lung tung được.

Lão Tào biết Hứa Lê có thân phận không tầm thường nên không từ chối ngay lập tức mà đi hỏi ý kiến của Lục Gia Hành.

"Em thích hả?" Lục Gia Hành hỏi.

"Chỉ là muốn một chút thôi, có được không?" Cô vòng tay ra phía sau, có chút ngượng ngùng.

Tròng mắt đen nhánh của Lục Gia Hành luôn nhàn nhạt xoáy vào người khác, nhìn không ra đang vui hay buồn, anh xua tay, "Lão Tào, cô ấy muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu." Anh xoay người, lấy ngón tay gõ nhẹ lên đầu Hứa Lê "Thích thì để lão Tào kêu người làm cho em một bộ sườn xám."

Hứa Lê bị câu nói bất chợt của anh làm cho mặt đỏ bừng lên, vội vàng lắc đầu, "Không cần không cần, tôi không mặc cái đó đâu, cho tôi một chút vải dệt là được rồi."

Lục Gia Hành cũng không khăng khăng nữa, nhìn cô co quắp vừa tức vừa buồn cười.

Lại bận bịu suốt một tiếng đồng hồ nữa, anh giơ tay nhìn đồng hồ, hỏi Tần Chiêu xem vé máy bay đã đặt khởi hành lúc mấy giờ.

Tần Chiêu nói: "7 giờ rưỡi."

Hoá ra đã làm việc lâu như vậy, công ty bên kia vẫn còn có một đống việc, bọn họ không thể lại trì hoãn thời gian thêm nữa.

Lục Gia Hành chống tay vào eo, xoay khớp cổ, nói với Tần Chiêu: "Còn lại mấy thứ này cậu với mọi người làm tiếp đi nhé, tôi đi ra ngoài một chuyến, sau đó chúng ta gặp nhau trực tiếp ở sân bay."

Tần Chiêu không hiểu, "Ngài định đi đâu?"

Lục Gia Hành ôm lấy Hứa Lê đi ra ngoài, "Tây Hồ."

Giờ thì hiểu rồi, trách không được ngay cả cơm cũng không ăn mà vội vàng tranh thủ thời gian làm hết công việc, hoá ra là vì nguyên nhân này.

Lục Gia Hành dùng chính xe của lão Tào, "Tôi để ở sân bay, đến lúc nào đó thì ông cho người đi lấy."

Lão Tào đang giúp anh thu dọn hành lý, "Chúng tôi bên này không hoàn thành tốt công việc mà còn phiền Lục tổng tự mình tới chỉ đạo, thật là hổ thẹn." Những lời nên nói trong trường hợp thế này tuyệt đối không thể thiếu, Lục Gia Hành vẫn luôn không thích thứ này, chỉ lạnh nhạt tiếp vài câu.

Hứa Lê cũng cùng lão Tào từ biệt, "Cảm ơn ngài đã chiêu đãi." Ông ấy mất công bôn ba cả ngày hôm qua thêm hôm nay lại khoản đãi, tất cả đều đáng giá để cô nói câu cảm ơn này.

Cô có khí chất rất trong sáng sạch sẽ, như thể mãi mãi không rời khỏi cổng trường, nét học sinh non nớt còn viết rõ trên mặt.

Sắc mặt Lục Gia Hành rốt cuộc cũng dịu xuống, khóe môi cong cong.

Lão Tào là người đã thành tinh, lập tức tiến lên thấp giọng đáp: "Lục tổng thật là có phúc."

Cảm xúc lạnh băng của Lục Gia Hành trong lúc làm việc rốt cuộc thả lỏng xuống, cười cười, "Ừ."

******

Tới Tây Hồ, thời gian cũng không tính là quá sớm, Lục Gia Hành nhìn đồng hồ, quyết định mở lời rào đón trước, "Đi dạo cũng được, nhưng đừng ầm ĩ với anh."

Hứa Lê gật đầu như giã tỏi, vui vẻ phấn chấn đi phía trước. Trời cũng không được coi là mát mẻ, nhưng mỗi khi hô hấp như thể được hoà chung nhịp với thảm thực vật và hồ nước nơi đây, khi thở ra cũng khiến cho những phiền muộn trong mấy ngày vừa qua tan biến thành mây khói.

Tây Hồ rất rộng lớn, hai người chậm rãi đi bộ men theo bờ hồ, Lục Gia Hành đi đằng sau cô, anh chưa bao giờ thích mấy chuyện đi du ngoạn như thế này, càng miễn bàn đến việc đi dạo lang thang không có mục đích như vậy.

Điện thoại trong túi quần khẽ rung, cầm lên xem hoá ra là tin nhắn của Cố Hân: 【 Gia Hành, anh Tinh Thần định sẽ ở lại trong nước một thời gian, chừng nào anh rảnh thì ba người chúng ta hẹn nhau ra ngoài tụ họp nhé. 】

Lục Gia Hành không hồi âm.

Lát sau có thêm một tin khác chuyển tới: 【 Gia Hành, đừng trốn tránh nữa, chuyện năm đó anh không hề sai. 】

Lục Gia Hành đứng nguyên tại chỗ, bóp điện thoại trong tay thật chặt.

Hứa Lê đã đi một đoạn thật xa, lại chạy về kêu anh, "Sao ngài không nhúc nhích?"

Lục Gia Hành phì cười, "Chưa già đến mức như vậy, chân tay còn khoẻ lắm, em đứng ở đây đừng đi linh tinh, tôi gọi điện thoại rồi quay lại ngay."

Anh không muốn để Hứa Lê nghe thấy, vừa bấm số vừa quay sang hướng khác.

Điện thoại gần như được kết nối trong nháy mắt, giọng nói Cố Hân có chút kích động, "Gia Hành."

Đứng phơi dưới ánh nắng mặt trời đến khó chịu, Lục Gia Hành đi tới dưới tán cây dương liễu, tay xoa ấn đường ép bản thân không được lên cơn nóng nảy, "Cố Hân, cô giúp tôi chuyển lời cho anh Tinh Thần, nói là tôi gần đây rất bận, đợi qua mấy hôm nữa sẽ tới gặp anh ấy."

Cố Hân không nhận ra bất cứ cảm xúc nào trong lời nói của anh, lại muốn hòa hoãn lại chuyện không vui lúc sáng hai người đã tranh cãi, cô ta tỏ thái độ hạ mình, "Được, em sẽ chuyển lời giúp anh, về Viên Tứ Kiếm bên em cũng sẽ xử lý, Gia Hành, em làm như vậy không phải vì người khác, chỉ là không muốn làm anh cảm thấy không thoải mái trong lòng thôi."

Lục Gia Hành cười nhạo không nói.

Cố Hân thở dài, "Hứa tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, anh có ý muốn bảo vệ cũng là điều bình thường, nhưng anh phải biết rằng đó không phải là tình yêu."

"Vậy thì là cái gì? Như cô đối với tôi hả?" Lục Gia Hành cao giọng.

Cố Hân bị hỏi đến bối rối, kiêu ngạo như cô ta, nhiều năm qua luôn ngoài sáng trong tối thầm đối xử lấy lòng Lục Gia Hành, nhưng chưa từng thổ lộ trực tiếp với anh, lớp giấy mỏng này ai cũng đều không muốn chọc thục, Cố Hân tưởng đây chính là điểm chứng minh Lục Gia Hành đối bản thân mình khác biệt so với những người khác.

Ít nhất anh cho phép cô như một sự tồn tại bên người.

Người đàn ông này đến đâu cũng luôn toả sáng, thuở niên thiếu trong lòng cô ta vẫn luôn bất an, nhưng cô tin rằng thời gian càng qua lâu, nhất định anh vẫn sẽ chọn người xứng đôi với mình ở bên nhau.

Nhưng hôm nay anh lại hỏi cô ta như vậy.

Giọng Cố Hân mang theo sự bất ngờ, cũng không dám nói lung tung, cuối cùng chỉ nhỏ giọng hỏi lại: "Vậy anh yêu Hứa Lê?"

Lục Gia Hành cũng không đáp.

Cố Hân lại nói: "Thật ra anh cũng chỉ đơn giản là cưng chiều cô ta, muốn chơi đùa thôi đúng không?" Là thử, cũng là lôi kéo, cô ta không tin cũng không muốn Lục Gia Hành cách mình càng ngày càng xa.

Trời không có một gợn gió, mặt hồ tĩnh lặng đến mức giống như một khối pha lê khổng lồ, cành liễu rũ nhẹ, bầu không khí tràn ngập sự nôn nóng tới bức bối.

Lục Gia Hành lấy tay chống hông, "Cố Hân, chúng ta quen biết cũng đã nhiều năm, tôi là loại người nào cô còn chưa rõ, nếu chỉ muốn chơi đùa thì hiện tại hẳn nên tìm một khách sạn xử lý cô ấy luôn, chứ không phải mất công mệt như chó mà còn giống như thằng ngốc hầu người ta đi dạo Tây Hồ làm gì!"

Anh bóp chặt điện thoại trong tay, trực tiếp tắt máy, muốn oán hận tung trời mà quay đầu lại ——

Không thấy Hứa Lê đâu.

Loại cảm xúc quen thuộc này lại bắt đầu dâng lên, trái tim anh như bị nghẹn tới cổ họng, một bên vừa bấm di động, một bên tìm bốn phía xung quanh.

Vừa mở điện thoại ra, nhìn đến chỗ bờ hồ xa xa đã thấy một thân hình bé nhỏ ngồi đưa lưng về phía anh, đối diện cô có một ông lão với mái tóc hoa râm dài được tết ở phía sau, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm hình tròn.

Lục Gia Hành tay chống đầu gối thở dốc, trong dạ dày khuấy trộn khó chịu.

Anh chậm rãi đi qua, hai người kia dường như đang nói chuyện gì đó, căn bản không hề chú ý tới anh.

Hứa Lê bưng một chiếc bình quơ quơ, rút ra một tấm thẻ, "Ông thật sự biết đoán mệnh sao?"

Ông già nhận lấy thẻ tre, "Ai nha, tin ắt linh nghiệm, không tin thì bỏ đi."

Hứa Lê: "Nhưng cháu không có tiền."

"Không cần tiền, gặp được người có duyên, bói một quẻ, trọn bộ duyên số." Ông lão nhìn thẳng về phía trước, tay mò mẫm trên tấm thẻ tre, "Ta làm người luôn ngay thẳng, hỏi một chuyện cầu một chuyện, cô có thể hỏi trước một chuyện bất kì, ta bói thử cho cô xem."

Mấy loại thủ thuật nhỏ này, Lục Gia Hành cũng không tin, anh vừa muốn tiến lên, nghe thấy Hứa Lê nói: "Vậy ông bói thử xem cuộc sống trước đây của cháu như thế nào, những điều đó cháu đều quên hết rồi, nhưng thật ra rất muốn biết."

Ông lão cũng không hề kinh ngạc, bấm đầu ngón tay niệm chú lẩm bẩm, sau đó vỗ đùi, "Cô nương, cô tuổi còn nhỏ, nhân duyên gặp được cũng sớm, nhưng mà cô lại rút được thẻ Đoạn, cả hộp này của ta chỉ có một quẻ này thôi."

"Nói thế là có ý gì?" Hứa Lê đoan chính ngồi đó, tay đặt trên đầu gối, vô cùng nghiêm túc.

Lục Gia Hành trong lòng phát run, những chuyện trước kia, cô thà rằng đi hỏi thầy bói, cho tới tận bây giờ cũng chưa hề hỏi anh một câu.

Ông lão vuốt chòm râu, "Ừ —— không tốt lắm, là quẻ hạ hạ trong tất cả các quẻ hạ hạ, yêu mà không được, thân nhân không hiểu nhau, cô đơn chiếc bóng, chịu rất nhiều khổ cực."

Hứa Lê cúi đầu, cảm xúc hơi chùng xuống, "À."

Như thể cảm nhận được tâm trạng suy sụp của cô, ông lão tháo kính râm xuống, một đôi mắt giống như bị che phủ bởi lớp sương mù, không có tiêu điểm, "Cô nương, cô xem ta chỉ là một người mù, người mù vẫn là người mù, ta chỉ là nói bừa vậy thôi. Cô cứ nghĩ đi, đời người kiếp này ai mà không phải chịu khổ gặp nạn!"

Hứa Lê vẫn cúi đầu, ngón tay vân vê góc áo.

Ông lão lại mang kính râm lên, "Như vậy đi, hỏi một chuyện cầu một chuyện, cô muốn cầu cái gì."

Hứa Lê vốn sợ nóng, trên trán mồ hôi lấm tấm, mấp máy môi, "Cầu có hiệu nghiệm không?"

Lão nhân cười cười, "Có tác dụng hay không còn phải xem chính cô."

Hứa Lê hít vào một hơi, xoay người hướng về phía trái, cô nhìn Lôi Phong Tháp đối diện bên kia hồ, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Vậy thì dùng những khổ cực đã phải chịu trước kia, qua kiếp nạn này, được ban cho người có một trái tim chân thành, vĩnh viễn làm bạn."

Cô như thiện nam tín nữ vô cùng thành kính, mày nhíu lại, đem tương lai giao phó, cực khổ cũng không hối hận, chỉ muốn đổi lấy một chút ấm áp kiếp này.

Cảm giác được có gì đó khác thường, Hứa Lê mở mắt ra, tầm mắt bị một bóng người cao lớn chặn lại.

Lục Gia Hành chậm rãi ngồi xổm xuống, một bên đầu gối chạm xuống mặt đất, hắn từ trong túi móc ra thứ gì.

"Ngài......"

Hứa Lê tim đập thật nhanh, Lục Gia Hành vén tóc cô ra sau tai, cầm món đồ sáng long lanh nhẹ nhàng đeo lên vành tai.

Khuyên tai nho nhỏ đâm nhẹ vào da thịt, vừa đau vừa ngứa, như thể chạm được vào cả trái tim.

Hứa Lê không nhìn được, lắc đầu trái phải, "Ngài đeo cho tôi cái gì thế?"

Lục Gia Hành tay nâng đầu cô, "Thấy được à?"

Trong đôi mắt sáng của người đàn ông phản chiếu dáng hình khuôn mặt cô, cả người Hứa Lê đều nóng rực lên, mặt đỏ đến kỳ lạ.

Lục Gia Hành hơi mỉm cười, tươi cười vô cùng dịu dàng khiến Hứa Lê thất thần. Ngay lập tức, Lục Gia Hành nghiêng đầu, môi khẽ chạm lên.

- -----Tác giả có lời muốn nói: # Kiều Tinh Thần lên sàn #

Có người cho rằng Kiều Tinh Thần và Lục tổng có gian tình từ ngày xưa thì hãy ra đây, hai ta tâm sự về chuyện nhân sinh! ( Sao có thể chứ, Lục tổng của chúng ta thẳng tăm tắp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.