Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 20: Chương 20: Tiểu hồ Ly (6)




Editor: Shiba

Tần Chiêu gọi điện thoại cho Lục Gia Hành lần nữa nhưng không liên lạc được, anh lại gọi cho mấy người nhưng không một ai có thể liên lạc với Lục Gia Hành.

Đối với tình hình không tốt như thế này đáng lẽ nên liên hệ trực tiếp với người Lục gia, nhưng chẳng may làm người lớn hoảng hoạn, mọi việc có thể sẽ ầm ĩ hơn nữa. Cho tới tận tối, Tần Chiêu thật sự không chờ nổi nữa, tìm Ngô Lãng lấy số điện thoại của Hứa Lê liền gọi cho cô.

Hứa Lê vừa bước từ phòng tắm ra, trên người chỉ mặc một chiếc váy hai dây mát mẻ, hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra hỏi: "Trợ lý Tần, anh có việc gì à?"

Thật ra cô rất nghe lời đấy, không dùng kính ngữ với người khác nữa.

Tần Chiêu tránh nặng tìm nhẹ, hỏi: "Cô có đang ở cạnh Lục tổng không?"

"Không có, từ buổi chiều chúng tôi đã tách nhau ra rồi."

Tần Chiêu chạy nhanh lại hỏi: "Khi nào tách ra?"

"Lúc ăn xong cơm trưa, tầm khoảng 2h." Hứa Lê thật thà đáp.

Tần Chiêu hít sâu một hơi, bức ảnh kia của Hứa Lê đăng lên lúc 2h, nói cách khác Lục Gia Hành không có ở đó.

Mới xảy ra chuyện vòng tay 500 vạn, hôm nay trên Weibo lại lan truyền ảnh chụp như vậy, người đàn ông nào có thể chịu được.

"Hứa tiểu thư......" Anh vừa mới nói ra ba chữ, trong điện thoại liền có tiếng động, qua mấy giây, giọng nói của Lục Gia Hành truyền tới, chỉ có hai chữ đơn giản nhưng đầy sắc bén, "Dập đi."

Điện thoại tắt bụp.

Hứa Lê vừa nghe điện thoại, vừa lau mái tóc đã khô một nửa, di động đặt bên tai bị lấy mất, cô quay đầu liền nhìn thấy Lục Gia Hành.

Khuôn mặt đối phương sa sầm, quay sang nói với chị Vương đang đi theo phía sau: "Chị ra ngoài trước đi, tôi có lời muốn nói với cô ấy."

Chị Vương không biết làm sao: "Được được, hai ngươi từ từ nói."

Lục Gia Hành ném di động của Hứa Lê sang một bên, lấy chân đá lên cửa phòng, Hứa Lê cau mày, đi qua mép giường nhặt chiếc áo ngủ tròng lên người. Tuy rằng che khuất váy hai dây bên trong, nhưng cái loại áo ngủ này vốn không dài, chỉ tới bắp đùi, thoạt nhìn giống như không mặc quần.

Nút áo vừa nhỏ vừa nhiều, cô luống cuống tay chân cài vào, thật vất vả cài xong lại nhận ra một nút bị cài sai làm lệch toàn bộ hàng nút.

Lục Gia Hành nhìn bộ dáng cô hoảng loạn lại phòng bị, anh tới gần, rũ mắt, mặt vô cảm cầm lấy cổ áo cô.

Hứa Lê nắm lấy tay anh, "Lục tiên sinh."

Lục Gia Hành không đáp, chỉ lạnh nhạt chậm rãi cởi từng nút áo của cô ra, lại lần nữa cài từng nút vào. Tay của anh rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, trên cổ tay đeo đồng hồ là loại rất xa xỉ tinh tế.

"Tốt rồi." Anh nói.

Hứa Lê mặc hai lớp áo, nóng đến nỗi đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, hơn nữa vừa rồi động tác của Lục Gia Hành rất thân mật, trên mặt cô càng phát hoả, không dám động đậy hỏi: "Anh sao vậy, muốn nói gì với tôi à?"

Lục Gia Hành nhiều năm qua chưa từng có cảm xúc như vậy, trong lòng giống như có người cầm dao xẻo từng miếng thịt, khiến anh đau đớn mà không thể thốt ra nửa chữ.

"Buổi chiều đi đâu vậy?" Anh hỏi.

"Tôi có đi đâu đâu, đi về chung xe với cha mẹ anh rồi ở ngốc trong nhà tới giờ."

Trên bàn của cô có mấy cuốn sách đang mở, phía trên chi chít bút kí ghi ghớ, bút lông nằm bên cạnh còn chưa nắp lại.

Lục Gia Hành trực tiếp hỏi: "Thế có gặp Văn Triệt không?"

Hứa Lê cắn môi, nhớ tới những thứ nghe được ở bãi đỗ xe lúc chiều, cùng những lời Văn Triệt nói về mẹ của anh. Những cái đó cô thấy chẳng có gì, nhưng chung quy cũng không phải là chuyện đáng khoe ra.

Cô thấy biểu cảm của Lục Gia Hành có gì đó hơi kì lạ, trong lòng liền suy nghĩ cho rằng anh sợ cô đã biết chuyện của mẹ mà cảm thấy khó chịu.

Dù sao Văn Triệt cũng không phải người quan trọng, vì thế cô lắc đầu.

"Chưa từng gặp qua?"

"Ừ."

Lục Gia Hành cười, nói: "Được."

Anh không nói nữa, suy sụp xoay người rời đi.

Ngô Lãng vừa mới mở cửa thang máy thì đã thấy Lục Gia Hành từ bên trong bước ra, anh nói vào điện thoại: "Trợ lý Tần, tôi thấy anh ấy rồi."

Lục Gia Hành dường như không nhìn thấy anh ta, chỉ đi thẳng ra ngoài, Ngô Lãng đuổi theo gọi, "Hành, nhất định đây là hiểu lầm, trước kia Tiểu Lê Tử thích cậu như vậy, cô ấy sao có thể yêu người khác được."

Bóng đêm dày đặc, vừa ra khỏi cửa đã có một làn gió ấm áp thổi tới, Lục Gia Hành trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Nói Tần Chiêu liên hệ bộ phận quan hệ xã hội, trước tiên hãy hạ hot search xuống đã."

Anh nhìn có vẻ như bình thường, đạp bóng đêm mà đi, chưa từng lộ ra một chút cảm xúc quá mức nào.

Ngô Lãng ngẩn người, nói: "A! Tôi gọi liền đây."

Tần Chiêu đã sớm liên hệ qua với người bên quan hệ xã hội, chỉ chờ một câu này của anh, tới đêm hot search đã bị loại bỏ sạch sẽ.

Hôm sau là thứ hai, Lục Gia Hành đi làm như bình thường, ngoại trừ dưới quầng mắt có vệt xanh đen nhạt màu, còn lại đều giống như người không có việc gì.

Xong công việc buổi sáng, Tần Chiêu đuổi theo, "Lục tổng, anh có muốn bên phía Văn Triệt đăng bài giải thích không?."

Lục Gia Hành cũng không tránh né, dựa lên ghế da ngửa người ra sau, nói: "Không cần, đăng lên ngược lại giống như đang cố tình."

Tần Chiêu nghĩ, "Đúng vậy, thanh minh quá lố sẽ làm tin hot vừa hạ xuống lại nổi lên." Anh hiểu được thế nào là đúng mực, không mảy may hỏi chút sự tình chi tiết nào, chỉ giúp Lục Gia Hành xử lý vấn đề trước mắt, "Bên phía Weibo đã làm thỏa đáng, hot search khẳng định sẽ không nổi lên nữa, chỉ là mọi người vẫn đang bình luận, đặc biệt là fans của Văn Triệt, giống như bắt đầu muốn thịt người."

Tốc độ nhanh như vậy, thời đại internet này chỉ sau một đêm đã thay đổi như trong nháy mắt.

Lục Gia Hành gõ gõ ngón tay trên bàn, "Mua thuỷ quân*, áp bình luận. Bọn họ không phải có một chương trình về đua xe sao, hãy nói là vì lăng xê nó. Bằng không đào chuyện cậu ta đã kết hôn ra, không phải thích hấp thụ ánh sáng " tình yêu " sao, tôi liền lấy chuyện kết hôn ra cùng nhau gói lại tặng cho cậu ta."

(*"Thủy quân" trong Cbiz có thể hiểu một cách đơn giản là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...))

Đông Thượng có bộ phận quan hệ xã hội riêng của mình, mấy chuyện này là sở trường của bọn họ, nếu cứ như vậy, Văn Triệt cũng muốn tiêu đời rồi.

Tần Chiêu nói: "Lục tổng, chúng ta với Văn Triệt tốt xấu gì cũng là người một nhà, nếu làm vậy......"

Lục Gia Hành híp mắt, "Tôi coi cậu ta là người một nhà, cậu ta lại coi tôi như người chết rồi, thế thì tôi cần gì phải nói lí lẽ với cậu ta. Hơn nữa, cậu ta làm như vậy có nghĩ tới tình cảnh của Hứa Lê không?"

Rốt cuộc vẫn là bênh vực cô.

Tần Chiêu không khuyên nữa, anh ta chợt nhớ đến cái gì, nói: "Lục tổng, di động của anh sao không gọi được."

Lục Gia Hành kéo ngăn kéo ra, anh ta nhìn thoáng qua, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Bể nát hoàn toàn, có thể tức giận tới mức nào chứ. Nếu không phải sợ tin tức lộ ra ngoài, Lục Gia Hành chắc sẽ không nhặt nó rồi.

Tần Chiêu làm việc nhanh nhẹn, chưa tới nửa tiếng sau, mang một chiếc điện thoại mới tinh đến bàn làm việc của Lục tổng.

******

Bên kia, thuỷ quân vừa lên, đề tài lập tức đã bị lệch sang hướng khác. Sau khi xảy ra chuyện, người đại diện của Văn Triệt báo cho ông nội bà nội xin tìm người.

Văn Triệt vốn là nghệ sĩ của công ty giải trí Kỳ Hạ trực thuộc tập đoàn Đông Thượng, cũng dùng chung bộ phận quan hệ xã hội nên e ngại phần tình cảm này, xuống tay không quá tàn nhẫn mà liên hệ với một nữ nghệ sĩ tuyến mười tám* hỏi cô ta có muốn lăng xê hay không.

(*Tuyến 18: diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama.)

Đối phương nghe được liền cuống quýt đáp ứng.

Vì thế thuỷ quân nhịp nhàng dâng lên, tin nóng nói người trên ảnh chụp chắc hẳn là nữ nghệ sĩ này, mọi người lao vào so sánh.

Từ từ độ hot của đề tài cũng dần hạ xuống.

WeChat của Hứa Lê không có mấy người, Weibo cũng không lên, bên ngoài náo loạn lật trời, cô như cũ ôm "giáp cốt văn" lặng yên theo năm tháng.

Nhưng thật ra thấy hành vi hôm đó của Lục Gia Hành làm cô vẫn thấy không yên, lúc đọc sách không khỏi bị phân tâm.

Cô cầm lấy di động gửi cho anh một tin nhắn.

【 Lục tiên sinh, anh đang ở đâu đấy? 】

Không có hồi âm.

Cô lại gọi điện thoại qua nhưng không ai nghe máy.

Được rồi, có thể là đang bận bịu, Thái Tử gia mỗi ngày đều có một đám người đi theo, chắc không có chuyện gì đâu, cô nên tiếp tục đọc sách thôi.

Hai hôm nay Lục Gia Hành làm việc tối tăm mặt mũi, rất nhiều chuyện anh không yên tâm nên đều tự mình thực hiện, người phụ trách bên phía Hàng Châu vừa mở mội cuộc họp qua video, tới khi anh gấp notebook lại liền nhìn thấy tin nhắn của Hứa Lê.

Anh đang ở đâu đấy?

Anh có thể chết được sao.

Trên di động còn báo mấy cuộc gọi nhỡ, anh ấn số muốn gọi lại thì đột nhiên nhanh chóng cắt đứt, ném điện thoại lên bàn, một lần nữa mở tệp vặn kiện cần kí ra xem.

Bút rơi xuống đất tạo ra tiếng động nhỏ, anh lại tưởng là di động có tin nhắn mới, gần như kiềm chế không nổi cầm lên nhìn.

Không có gì cả.

Được lắm.

Rất được.

Lục Gia Hành nhặt bút lên nhanh chóng kí tên vào văn kiện.

Tần Chiêu đang cùng bộ phận kế hoạch để phân tích công việc từ sáng, khi nhận được điện thoại Lục Gia Hành anh ta nhanh chóng đến văn phòng.

"Lục tổng, ngài tìm tôi?"

Tất cả mọi người đều đang tăng ca, vội đến mức chân không chạm đất.

Lục Gia Hành nhìn anh ta một cái, hất cằm, "Cậu làm một bản văn kiện nữa rồi đưa tới đây."

Tần Chiêu tưởng là văn kiện xảy ra sơ suất gì, thầm nghĩ chắc không phải chứ rồi tới tự mình kiểm tra qua, "Có chỗ nào không đúng phải không......" Anh ta vừa nói vừa cầm lên xem, khiếp sợ hai giây, nhanh chóng khép lại nói, "Lục tổng, tôi làm cho anh một bản nữa ngay đây!"

Ra khỏi cửa, Tần Chiêu cũng chưa bình tĩnh lại, mẹ nó đúng là chuyện lạ đời thì sống lâu mới thấy được! Lục Gia Hành viết vào phần kí tên của văn kiện hai chữ----

Hứa Lê.

******

Liên tiếp mấy ngày sóng yên gió lặng, Văn Triệt tới đài truyền hình thu hình cho một chương trình, ai ngờ buổi tối lại có một nghệ sĩ bị trễ máy bay, làm hại tất cả mọi người đều phải đợi.

Lý Nhàn - người đại diện sợ cậu ta chờ mất kiên nhẫn mà phát giận, đưa bình giữ ấm cho cậu, "Uống nước đậu xanh đi, cho hạ hoả."

Văn Triệt không hề ngẩng đầu lên, ngồi trên sô pha chơi Vương giả vinh quang, "Đợi chút, tôi chiến đội xong đã."

Đang nói thì có người bước vào, "Ngại quá, tôi đi nhầm. A! Hoá ra là ảnh đế, sao cậu lại ở đây!"

Với cấp bậc của Văn Triệt, bên đài sẽ sắp xếp phòng hóa trang kiêm phòng nghỉ riêng, nếu cậu ta ở bên trong trên khoá cửa luôn treo tấm biển "Xin đừng quấy rầy", người bình thường sao đi nhầm được.

"Chị Cố Hân." Lý Nhàn chạy lại đón, "Chúng tôi đang hợp tác cho một chương trình của Thịnh Thế bên chị, chị xem có khéo hay không chứ!"

Đánh đội thua một ván, Văn Triệt chửi thầm một câu, lựa chọn vô sỉ treo máy. Cậu ta đứng dậy, "Chị Cố Hân."

Cố Hân liền thuận thế đi đến, "Hôm nay tôi trùng hợp cũng tới đài làm việc, cậu đúng là càng ngày càng lên, Thịnh Thế chúng tôi không hợp tác với cậu bây giờ thì sợ là về sau cũng không mời nổi."

"Nào có, đây vinh hạnh của tôi."

Khách khách khí khí một hồi, cuối cùng vẫn là nói lái sang vụ hot search mấy ngày hôm trước.

Cố Hân với Hứa Lê gặp nhau không nhiều lắm nên không nhận ra người trên ảnh chụp là cô.

Cô ta nói: "Văn Triệt cũng hơn hai mươi rồi phải không, có bạn gái thật sao, hay là nói với tôi thử xem, để tôi kiểm định giúp cho."

Văn Triệt cười đến phúc hậu vô hại, "Nào có, lăng xê cả đấy, em cũng muốn tìm cái bạn gái lắm đây, đáng tiếc mệnh không tốt."

Hai người nói nói cười cười, Cố Hân giống như lơ đãng nói: "Fangirl của cậu nhiều nhất còn chê gì, có bao nhiêu người phải hâm mộ, nhưng mà...... Cũng phải xem là so với ai, này, anh trai cậu đã có người ở bên rồi hả."

Chuyện ở buổi đấu giá Cố Hân không thể nào quên được, nhà cô ta làm bên truyền thông, sao có thể không biết kịch bản hôm đó của Lục Gia Hành.

Văn Triệt cố ý hỏi: "Chị nói anh nào?"

"Lục Gia Hành ấy, sao nào, cậu từng nghe thấy anh ấy ở bên ai chưa?" Cố Hân nhìn sang bên cạnh, Lý Nhàn nhanh nhẹn dẫn theo trợ lý đi ra ngoài.

Cố Hân ý cười lạnh nhạt, giọng như đang tán gẫu chuyện trong nhà, "Tôi cũng chỉ đoán mò thôi, chính là lúc ở buổi đấu giá gặp được, anh ấy dùng 500 vạn mua một cái vòng tay,ngay tại chỗ tặng cho một cô gái, thật ra lúc trước tôi từng thấy Lục Gia Hành dẫn cô ta theo một lần."

Vẻ mặt Văn Triệt giật giật.

Cố Hân: "Rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với anh ấy, cậu có biết không?"

Văn Triệt biết sự tồn tại của Hứa Lê, cũng biết việc hai người kết hôn kín đáo. Anh còn chưa ngu tới mức không nhìn ra Cố Hân có tâm tư đối với Lục Gia Hành, ảnh đế phát huy kỹ năng diễn xuất còn cao siêu hơn so với khi đóng phim điện ảnh, nhíu mày, đồng tử theo đó mở to một chút, ánh mắt vô tội lại tò mò nói: "Không biết thật mà! Không thể nào, anh Gia Hành có bạn gái! Ai vậy? Cô nói cho tôi biết đi, tôi phải về bắt anh ấy khai ra!"

"Tôi cũng chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, cậu đừng tưởng thật." Cố Hân biết hai anh em nhà này có quan hệ sâu xa vi diệu, không moi được thông tin gì từ bên này thì cô cũng không thể nói linh tinh được, lỡ truyền ra lại chọc Lục Gia Hành cáu lên.

Cô ta vừa đi, Lý Nhàn liền bước vào.

"Hôm nay chẳng biết có cơn gió lạ nào mà bình thường Cố Hân mắt cao như vậy sao lại tìm tới tận cửa."

Văn Triệt đang soi gương gẩy lại tóc mái, chuyển qua ghế dựa ngoắc tay với anh ta, "Lại đây, tôi hỏi anh chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Lục Gia Hành có thật là tặng vòng tay 500 vạn cho phụ nữ?" Văn Triệt không tin Hứa Lê là loại phụ nữ ham tiền, hơn nữa trước đây cậu ta đã từng gặp Hứa Lê, lúc đó cô đang bị Lục Gia Hành bắt nạt.

Nếu nói anh ta ( LGH) đối xử với Hứa Lê thật tốt, Văn Triệt không tin.

Lý Nhàn ho khan hai tiếng, "Đại ca, cậu đừng trêu chọc Lục tổng nữa được không, người ta có địa vị gì, cậu cũng biết mà."

Văn Triệt trừng mắt nhìn anh ta.

"Haizz, xác thật là có tặng nhưng mà người ta có tiền, dù bỏ ra 5000 vạn chúng ta cũng không quản được."

"Anh nói là tặng cho ai?"

"Cô gái nào đó, nghe nói tuy xinh đẹp nhưng tính tình không tốt, hình như lúc trước còn đánh người, chính Lục tổng đã ra mặt giải quyết cho cô ta." Lý Nhàn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói, "Một người mẫu nhỏ, nghe nhà đấu giá bên kia nói tên là Hứa Thanh Hòa, lúc ở bên ngoài tôi vừa đụng mặt ở chỗ ngoặt hành lang, cậu nói xem có khéo không, cô ta cũng đang ở đây."

Văn Triệt sửng sốt vài giây, nhất thời liền vui vẻ.

"Lục Gia Hành ghê gớm thật, đã ăn trong chén còn lén ăn bên ngoài! Tổng tài đại thiếu gia bọn họ đều có loại này bệnh hay không hả!" Văn Triệt nhớ tới Hứa Lê đối với Lục Gia Hành luôn ngoan ngoãn phục tùng, trong người như có ngọn lửa bùng lên.

******

Hứa Thanh Hòa thật vất vả lắm mới có được cơ hội thử vai này, tuy chỉ là vai phụ nha hoàn, nhưng hôm nay đạo diễn Quách đích thân tới tuyển chọn, có thể quen mặt đã không tệ rồi.

Làm người mẫu chỉ là bước đệm, ai mà không muốn phát triển lên thành diễn viên cơ chứ.

"Cô là nha hoàn bên người nương nương, bên ngoài thì tỏ ra chân thành nhưng thật ra lại ăn cây táo, rào cây sung, khi hoàng thượng tới cô muốn quyến rũ hắn, giả vờ té vào lòng hắn, chỉ có một lời kịch là, " Hoàng Thượng, nô tỳ có làm ngài bị thương không? "" Phó đạo diễn giảng giải cho cô ta, nói xong liền bắt đầu.

Hứa Thanh Hòa hơi hồi hộp, đứng vào vị trí vừa muốn bắt đầu biểu diễn, bỗng nhiên cửa được đẩy ra từ bên ngoài.

Đạo diễn Quách đứng lên đầu tiên, "Nãy mới nghe Lý Nhàn nói cậu tới quay tiết mục, tôi còn định lúc kết thúc sẽ đi tìm cậu hỏi thăm, sao cậu đã trước tới rồi?"

Văn Triệt cười tiến vào, "Nghe nói đạo diễn Quách đang tuyển người nên tôi đây muốn đến để học hỏi một phen."

"Cậu ngàn vạn lần đừng nói như vậy!"

"Đây là đang diễn cái gì vậy?" Văn Triệt quét mắt qua Hứa Thanh Hòa trên người toàn hàng hiệu, trong lòng nói thầm, vợ với tiểu tam có vài nét giống nhau, hoá ra Lục Gia Hành thích kiểu này!

Quách đạo diễn nói qua cốt truyện, mời cậu ta qua xem.

"Để cô ấy diễn một mình như vậy thì khó mà nhập vai vào cốt truyện được, nếu không tôi diễn với cô ấy một cảnh?" Văn Triệt nói xong, mọi người ở đây đều sửng sốt, đạo diễn Quách rất kích động, "Tốt quá rồi, có ảnh đế phối hợp diễn với cô ấy, đây chính là cơ hội học tập khó mà có được, những người khác cũng nhìn một chút đi."

Hứa Thanh Hòa cũng chưa kịp phản ứng lại, chuyện gì đang xảy ra thế này, đại minh tinh mà cô ta ngày thường chỉ có thể nhìn qua màn ảnh đùng một cái xuất hiện trước mặt mình, lại còn muốn diễn chung, giống như đang nằm mơ vậy, thực sự mặt đỏ tim đập lên.

Trong mắt Văn Triệt ngập tràn ý tình, thấp giọng hỏi: "Cô tên là Hứa Thanh Hòa?"

"Vâng, là tôi."

Hứa Thanh Hòa càng hồi hộp, lời nói ra càng ấp a ấp úng, lần diễn thứ nhất trực tiếp quên mất lời thoại.

Văn Triệt tốt tính an ủi cô, "Không sao đâu, đừng hồi hộp, tôi dẫn cô, cô chỉ cần diễn theo tôi thì sẽ ổn thôi."

Khuôn mặt soái khí chiếu vào trong mắt cô, Hứa Thanh Hòa đỏ mặt gật đầu.

Người xung quanh không nhịn được mà than, ảnh đế không hổ là ảnh đế, lưu lượng lớn, tính tình lại tốt, thật là chuyên nghiệp.

Phó đạo diễn hô action, Hứa Thanh Hòa liền làm bộ bưng đồ đi qua, thân người một phát ngã vào lòng Văn Triệt, hai người cùng té lăn trên mặt đất.

Ở trong ngực chàng trai này, Hứa Thanh Hòa cảm thấy mỗi một tấc da thịt đều như đang phát sốt, cô ta ngẩng mặt lên, liếc mắt đưa tình nói: "Hoàng Thượng, nô tỳ có làm ngài bị thương không?"

Ảnh đế đã ra tay, liền biến một người mẫu không có kinh nghiệm diễn xuất cũng có thể nhập vai, đạo diến Quách đang chuẩn bị đứng dậy vỗ tay, bỗng nhiên thấy Văn Triệt nắm tóc Hứa Thanh Hoà giật ra sau, tàn nhẫn nói: "Dám làm ta bị thương! Đồ tiện nhân!"

Quách đạo:......

Nhân viên:......

Hứa Thanh Hòa:......

******

Lục Gia Hành mới từ bên ngoài về công ty, nửa ngày chạy tới chạy lui còn không kịp uống nước, miệng cũng khô nứt, vất vả lắm mới được ngồi xuống nghỉ một chút, di động đã vang lên.

Anh nhận lấy ly nước Tần Chiêu đưa tới vừa mở ra xem.

Là tin nhắn WeChat của Văn Kiệt:【Anh Gia Hành, đổi người phụ nữ khác mà chơi đi, em vừa đích thân cảm nhận, người phụ nữ của anh thật sự chẳng ra gì! 】

Cao ốc của Tập đoàn Đông Thượng vẫn luôn theo phong cách mạnh mẽ cao cấp, nhân viên nội bộ đều là thành phần trí thức tinh anh nhanh nhẹn, cùng với công ty vượt qua bao nhiêu sóng gió, qua mọi chông gai.

Hạng mục đã đi vào ổn định, Tần Chiêu theo đó mà nhẹ nhàng thở ra, anh mở cửa đang muốn đi ra ngoài, liền thấy Lục Gia Hành dứt khoát đứng dậy, tây trang phẳng phiu, khuôn mặt anh tuấn, nhưng khí thế hơi sai sai.

Giây tiếp theo, Lục Gia Hành cầm chiếc di động mới mua trực tiếp ném lên tường.

Lại bể tan nát.

- ----

Tác giả có lời muốn nói: Lục tổng, chẳng phải trong tay anh còn có cái ly sao, quăng cái đó là tốt rồi, buông tha cho di động đi! Không cần thì cho tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.