Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 46: Chương 46: Tình cảm đẹp đẽ (6)




Editor: Shiba

- ----

Ngay trước mặt thiên hạ, Hứa Lê không dám ngồi xe Lục Gia Hành về chung cư mà đi tới trạm tàu điện ngầm, nửa đường thì nhận được tin nhắn của Lục Gia Hành.

【 Em ở đâu? 】

Cô dừng lại trước lối đi bộ:【 tôi đi về trước, tôi đã nhắn cho anh rồi mà 】

Rất nhanh đối phương đã hồi âm: 【 Em về bằng cách nào? 】

【 tàu điện ngầm. 】

Trên mặt đất trải đầy lá rụng, Hứa Lê cúi đầu dẫm lên, phát ra tiếng rôm rốp giòn tan. Cuối cùng Lục Gia Hành không nhắn lại nữa, chắc là lại có công chuyện, sau khi Hứa Lê đến Tập đoàn mới phát hiện, Lục Gia Hành thật sự rất bận rộn, hơn nữa áp lực cũng vô cùng lớn. Cô mới chỉ làm một phần nho nhỏ trong hạng mục chuyên ngành thôi cũng đã sứt đầu mẻ trán, huống chi chuyện cần Lục Gia Hành cân nhắc xử lý nhiều đến nhường nào.

Cho nên anh mới dành thời gian nói với mình những lời đó.

Hứa Lê nhớ lại hình ảnh một đám nhân vật lão đại cấp cao nhìn hai người bọn họ lúc ở phòng họp mà da đầu tê dại.

Ngây người ra một lúc mới sực tỉnh, nhận ra một vùng lá khô trên mặt đất đã bị cô dẫm nát, Hứa Lê ủ rũ cụp đuôi đi về phía trước, công ty yêu cầu nhân viên phải mang giày cao gót cả ngày, vừa rồi vì trốn người nào đó nên lúc tan làm cô không nhớ đổi lại, đến trạm tàu điện ngầm cảm thấy nhức mỏi không chịu nổi, tháo ra nhìn thì đã thấy gót chân bị trầy da một mảng lớn.

May là trên tàu điện ngầm vẫn còn ghế trống, Hứa Lê vừa ôm túi ngồi xuống thì có một đôi vợ chồng lên tàu, người vợ tay ôm bụng, nhìn qua chắc cũng được mấy tháng. Ngồi cạnh cô là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, ông ta liếc qua thai phụ rồi lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hứa Lê cúi người xoa cổ chân, đứng dậy nói với người phụ nữ đó: "Cô ngồi chỗ của tôi đi."

Thai phụ đỡ eo, "Như thế thì ngại quá."

"Không sao, tôi sắp tới nơi rồi." Hứa Lê di chuyển sang bên cạnh nắm lấy tay vịn.

Người chồng luôn miệng cảm ơn cô, "Ai cũng đều mệt mỏi cả ngày, thật không dễ dàng gì, cảm ơn tiểu cô nương."

Hứa Lê mỉm cười, không nói thêm gì.

Vào giờ cao điểm, trên tàu chật kín người, cô nhanh chóng bị xô đẩy vào góc, đôi giày da màu đen bị người ta dẫm lên liên tục. Một người từ bên cạnh chen qua khiến Hứa Lê lảo đảo mất trọng tâm, giữa tình hình rối loạn, cô muốn nắm tay vịn nhưng lại với không tới.

Giữa lúc đang mờ mịt bất lực, chợt có ai đó nắm lấy cánh tay cô đỡ lên, trong không gian chen chúc oi bức đó bỗng dưng Hứa Lê ngửi thấy một mùi hương mát lạnh sạch sẽ. Cô hoảng sợ, lúc quay đầu nhìn thấy Lục Gia Hành, sự ngẩn ngơ liền thăng cấp thành kinh hãi.

Lục Gia Hành vươn cánh tay dài ra phía trước, nhẹ nhàng bám lấy thanh vịn, tay kia che chở Hứa Lê trong lòng, trầm giọng nói: "Xem em còn chạy nữa không."

Xung quanh Hứa Lê chẳng có gì để bám víu, một tay cô còn phải ôm cái túi của mình, thân người lắc la lắc lư, Lục Gia Hành cầm tay cô đặt lên cánh tay anh, "Bám chắc."

Cánh tay người đàn ông rắn chắc vững chãi, Hứa Lê vừa chạm vào thì thấy Lục Gia Hành hơi nhíu mày, cô chợt nhớ ra chuyện anh bị thương ở cánh tay trái, liền không dám dùng sức.

Người người chen lấn đi đi lại lại, Lục Gia Hành bảo vệ cô trước ngực, tạo cho cô một góc an toàn, khiến Hứa Lê không nhịn được thất thần.

Một lát sau, trên đỉnh đầu bật ra một tiếng cười bất đắc dĩ.

"Em không định nói chuyện với anh à?"

Hứa Lê bừng tỉnh ngẩng đầu, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Gia Hành, cô lập tức rũ mắt, hai người kề sát nhau như chẳng còn khoảng cách khiến mặt mày Hứa Lê trở nên khô nóng, thẹn thùng nói: "Sao anh lại đi tàu điện ngầm?"

Lục Gia Hành không đáp, vẫn ung dung nhìn cô.

Ánh mắt đó hệt như tra tấn người ta, ép Hứa Lê rụt rè không dám mở miệng, tầm mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm nút áo trên sơ mi của anh.

Tàu dừng tại trạm kế, Hứa Lê cứng rắn bám vào thân tàu, khó chịu đến nỗi cả người đều đổ mồ hôi.

Lục Gia Hành, "Không muốn anh đỡ nữa? Hả?"

Hứa Lê nhíu mũi, nói lí nhí: "Tôi sợ cánh tay anh đau."

Lục Gia Hành tỏ vẻ chẳng sao cả: "Không đau."

Thấy cô vẫn không chịu nghe lời, Lục Gia Hành hơi mất kiên nhẫn, nhắc lại lần nữa, "Sao em chẳng biết nghe lời thế, mau bám lấy, tay anh không đau chút nào cả."

Hứa Lê ngửa mặt lên, trong mắt có nét sợ hãi nhưng không hề thỏa hiệp, cô nói: "Dạo gần đây anh luôn tránh sử dùng tay trái, nhiều lần bị người ta đụng vào, anh đều nhíu mày, tôi biết anh đau, chỉ là anh chịu đựng, ngoài miệng không nói ra thôi."

Giọng cô lúc nói chuyện rất mềm mại, Lục Gia Hành có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi xinh xinh, giống như một chú nai con ngây thơ ngơ ngác.

Vì lịch trình công việc thật sự rất bận rộn khiến anh không có cách nào tuân theo sự dặn dò của bác sĩ mà dưỡng bệnh cho tốt được, thậm chí cũng không đi tái khám mà luôn cắn răng chịu đựng, ngay cả cha mẹ cũng chưa phát hiện việc tay anh có vấn đề, thế mà cô lại biết.

Lục Gia Hành thầm than đôi chút, nỗi hời dỗi trong lòng tiêu tan không ít.

Hứa Lê còn tưởng rằng anh hở tí lại bực tức, chầm chậm đưa tay chạm áo khoác anh.

Bộ âu phục được may bằng chất liệu thượng hạng, cọ xát vào lòng bàn tay Hứa Lê, cọ cọ, như thể chạm vào trái tim cô, sinh ra một cảm giác ngưa ngứa mơ hồ.

Lại ghé trạm, người xuống không ít, trên tàu trở nên thoáng đãng đôi phần, thai phụ vừa nãy đang tự nhìn tay mình, "Ông xã, bây giờ em béo thế này, ngay cả nhẫn cưới cũng không tháo ra được nữa!"

Người đàn ông vội vàng đáp: "Em đừng cố lôi nữa, lát nữa về nhà thoa ít dầu mè là tháo được thôi."

"Nhưng mà em lại béo quá không đeo vào nổi!"

"Mang thai ai mà chẳng béo lên, không sao đâu."

"Ông xã, sinh xong em không gầy lại được như trước thì phải làm sao bây giờ?"

"Ừm...... Vậy anh sẽ mua một cái nhẫn khác cho em, cái này ngày xưa vì muốn tạo bất ngờ nên anh tự mua, lần tới anh dẫn em đi để em tự chọn được không?"

"Vâng! Ông xã là tốt nhất!"

Đoạn đối thoại ngọt ngào này đương nhiên bay vào tai mọi người, Hứa Lê ngại ngùng nhìn quanh, thai phụ kia cũng quay sang khẽ cười với cô, lấy tay che miệng nói nhỏ "Người yêu em đẹp trai thật đấy!"

Xem ra vẻ ngoài của hai người họ đã làm cho người khác hiểu lầm, dù sao cũng chỉ là người xa lạ, Hứa Lê không định giải thích, ngượng ngùng quay đâù lặng lẽ liếc xuống ngón áp út trống trơn của mình.

Động tác nhỏ ấy không tránh thoát được ánh mắt của Lục Gia Hành.

Trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm chiều tối phần lớn đều là những người đã vất vả lao động cả ngày chỉ muốn nhanh trở về nhà, không khí tràn đầy mỏi mệt nhưng lại ẩn giấu sự ấm áp vô hình.

Nhưng lúc này đây Lục Gia Hành đột nhiên cảm thấy trái tim như bị giáng một đòn thật nặng, đau đến ứa máu.

Thời điểm kết hôn anh chưa hề mua nhẫn cho cô, ngay cả bức ảnh trên giấy hôn thú cũng chụp vội vã ở Cục Dân Chính, lúc ấy, khuôn mặt anh còn khiến thợ ảnh hiểu lầm là hồi hộp mà khuyên "Tiên sinh cười lên một chút, cả đời chỉ có một lần, nghiêm túc như thế thì khó coi quá"

Lục Gia Hành không hề dao động vẫn giữ nguyên cái biểu cảm đó.

"Không được rồi, như thế thì đâu còn giống ảnh kết hôn, nhất định phải cười, chỉ mỉm thôi cũng được"

Hứa Lê mím môi, quay sang nhìn anh rồi nói với nhiếp ảnh gia "Không sao đâu, anh ấy bình thường không thích cười"

Ngày đại hỉ, thợ ảnh cũng không muốn làm khó dễ quá, chụp xong còn nói với Lục Gia Hành "Cậu có phúc thật đấy, cưới được cô vợ biết quan tâm săn sóc như vậy."

Giấy chứng nhận lấy được ngay sau đó, nhân viên công tác giao hai cuốn sổ đỏ tươi cho Lục Gia Hành "Xin chúc mừng"

Đôi mắt Hứa Lê ánh lên sự khao khát "Cho em một cuốn được không?"

Lục Gia Hành chẳng thèm xem, chỉ cười châm chọc "Cho cô cả hai luôn". Dù sao anh cũng không cần.

Hai người ra khỏi Cục Dân Chính, anh có việc đi trước, chiếc xe từ từ lăn bánh xa dần, qua kính chiếu hậu vẫn còn thấy Hứa Lê đứng nguyên tại chỗ, nghiêm túc ngắm nhìn giấy hôn thú đang cầm trong tay.

Giữa hai người bọn họ chung quy vẫn là anh nợ cô.

Tới trạm dừng, còn cách chung cư một đoạn xa, Hứa Lê đi trước Lục Gia Hành theo sau, đi được một lúc bỗng nhiên anh dừng lại.

"Sao lại thế này?" Anh sửng sốt.

"Cái gì?" Hứa Lê giật mình.

Lục Gia Hành nhíu mày, ngồi xổm xuống nắm ấy chân phải bị trầy da của Hứa Lê. Cổ chân tinh tế trắng nõn chỉ cần một bàn tay anh là có thể nắm trọn.

Lục Gia Hành đứng dậy cởi áo khoác tây trang phủ lên vai Hứa Lê, xoay người ngồi xổm xuống " Lại đây"

"Hả?"

Giọng Lục Gia Hành lành lạnh "Đừng giả ngốc, bây giờ để anh bế em về hay là cõng, chọn một cái đi."

Hứa Lê choáng váng "Không cần đâu, chỉ là trầy nhẹ thôi, tôi tự đi cũng được."

"Ra là em chọn bế." Lục Gia Hành nói tới đây liền xông đến bắt người.

Nếu bị bế trước mặt bao nhiêu người chẳng phải cô sẽ xấu hổ tới chết sao, Hứa Lê chưa kịp chạy đã bị bắt lại, ý chí ham sống bùm lên khiến cô giãy dụa mãnh liệt "Cõng, cõng được không?"

Vài giây sau cô đã yên vị trên lưng Lục Gia Hành, giá trị nhan sắc của anh khiến người qua đường liên tục ngoái nhìn, Hứa Lê vô cùng thẹn thùng chỉ còn nước vùi mặt vào đầu vai anh.

Gió thu thổi qua, gợn lên những con sóng tận sâu nơi lòng người, Lục Gia Hành có thể cảm nhận được hơi ấm phả lên cổ, bỗng chốc cảm thấy miệng khô lưỡi rát.

Con đường vốn không dài, đôi chân anh từng bước đều đều vô cùng vững chãi, tới chung cư mới thả Hứa Lê xuống "Anh đã gọi chị Vương mang dép xuống cho em rồi, công ty vẫn còn việc nên không lên nữa."

Chẳng lẽ đây là đặc biệt đưa cô về sao?

Hứa Lê không dám suy nghĩ sâu xa hơn: "Thấy anh cũng hơi mệt, hay là nghỉ ngơi một lát rồi lại làm việc tiếp."

Người này vừa đi công tác về đã tới thẳng Tập đoàn, bận tới mức bây giờ vẫn còn tăng ca, cũng thật quá vất vả.

Lục Gia Hành cười nhạt "Em cũng biết xót anh cơ đấy, vậy thì sau này ít giận dỗi anh nhé, tội nghiệp anh một bó tuổi mà còn bị một tiểu nha đầu bắt nạt". Nói đến đây bỗng ngưng bặt, anh ngập ngừng một lúc mới tiếp "Là cảm thấy anh không đủ thương em hay tủi thân chỗ nào nên cứ mãi tức bực, giấy hôn thú cũng đã lãnh rồi, sao em còn không thể ở bên anh? Hay trong lòng em vốn dĩ không hề muốn?"

Hứa Lê không ngờ anh lại đề cập tới vấn đề này, chỉ biết cúi đầu im lặng.

"Nhìn anh đi, anh không thích người khác ép buộc mình, cũng không thích ép buộc người khác, nếu em không muốn, anh..."

Câu nói kế tiếp của Lục Gia Hành bị hành động của Hứa Lê cắt ngang, cô ngước mặt lên hỏi: "Anh có yêu tôi không?"

Vấn đề này quá đột ngột, bỗng chốc khiến Lục Gia Hành nghẹn lời.

Hứa Lê đợi một lúc thì có chút thất vọng, lại lần nữa cúi gằm mặt xuống: "Không yêu phải không, tôi biết rồi." Ngón tay cô vân vê nơi góc áo, giọng nói lại vô cùng mềm mại "Anh không yêu tôi thì sao lại muốn chúng ta thử làm vợ chồng được"

Lục Gia Hành chẳng qua chỉ là bị Kiều Tinh Thần kích thích, đàn ông mà, mỗi khi có cảm giác nguy cơ thì sẽ nảy sinh dục vọng chiếm hữu.

Nhưng tính chiếm hữu đó có thể duy trì được bao lâu? Chắc cũng chẳng khác gì những chiếc lá đang rụng đầy trên mặt đất, từng trải qua thời khắc sinh sôi mãnh liệt, xanh tươi mơn mởn vào mùa hạ, đến cuối cùng vẫn phải chịu kết cục héo mòn khi thu tan.

Lông mi Hứa Lê run rẩy, nhỏ giọng nỉ non, "Sao lại không nói chuyện yêu đương trước đã chứ?"

Có vài đứa trẻ tan học chạy qua thành đàn, Lục Gia Hành hỏi lại: "Sao cơ?"

"Không có gì không có gì!" Hứa Lê xua tay, thầm nghĩ may mà anh không nghe thấy.

Hai người đứng đối diện nhau, Lục Gia Hành trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên giơ tay xoa nhẹ lên đầu cô: "Ở nhà ngoan ngoãn để bạn trai đi làm nha."

Hứa Lê sững sờ vì chưa kịp phản ứng, ngừng vài giây mới ngẩng phắt lên, đơ người đến mức quên hết tất cả.

Đúng lúc đó chị Vương cầm dép xuống tới nơi, khi nhìn thấy Lục Gia Hành, ý cười càng thêm rõ,

"Cậu có lên nhà không?"

"Không lên nữa, vẫn còn việc phải làm, Ngô Lãng sắp đánh xe tới rồi, hai người cứ lên đi." Ngón tay anh chạm nhẹ vào cằm Hứa Lê, "Nhớ kỹ lời em vừa nói."

Cô đã nói gì?

—— "Sao lại không nói chuyện yêu đương trước đã chứ?"

Đầu Hứa Lê ong­--lên.

Trên đường lên nhà, dường như tâm trạng chị Vương cực kì tốt, chẳng biết đang vui vẻ điều gì,

Hứa Lê không rảnh lo, cô vẫn đang suy nghĩ lời nói ban nãy của Lục Gia Hành.

Lúc đó cô chỉ tiện miệng nói thêm thế thôi, cũng không phải muốn thật, cô không dám nghĩ hai người nếu thật vậy thì sẽ ra sao.

Nhưng anh lại nói "Bạn trai đi làm nha." Rốt cuộc có ý gì?

Ở bên nhau?

Bạn bè bình thường?

Nếu xét trong ký ức hiện tại của cô thì đây, đây có thể được xem là mối tình đầu!

Hứa Lê càng nghĩ càng lo, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi đầm đìa, bất tri bất giác đã đến cửa nhà, chị Vương mở cửa nhưng không vào mà nghiêng người nhường đường: "Tiểu thư, vào nhà đi."

Hứa Lê không để bụng, cất bước đi vào, trong nháy mắt, cái đầu đang ngơ ngác lúc nãy bất chợt nổ tung.

—— Toàn bộ chung cư không có chỗ nào để đặt chân, trên mặt đất, trên bàn tất cả đều là hoa hồng, đỏ tươi kiều diễm, hương thơm nồng nàn, được đặt dọc từ ngoài của vào trong.

Chị Vương đứng phía sau che miệng cười, "Chiều nay lúc Lục tổng cho người đưa tới tôi cũng hoảng hồn lắm, nghe bọn họ nói mấy cửa hàng hoa trên những con phố phụ cận đều bị mua hết sạch, Lục tổng đối với cô tốt thật đấy, chịu bỏ ra không biết bao nhiêu."

Mắt Hứa Lê mở to, dường như không dám tin: "Đây là cho tôi sao?"

Chị Vương càng vui vẻ hơn, "Không thì mua cho tôi à? Đúng là nha đầu ngốc!"

Đang nói, điện thoại trong túi rung lên, Hứa Lê lấy ra xem, là tin nhắn của Lục Gia Hành: 【 Hoa về sau anh sẽ mua cho em, của những người khác không được nhận. 】

Sao chứ.

Hứa Lê cảm thấy trái tim mình đập rối loạn cả lên.

......

Mấy ngày sau đó hình như Lục Gia Hành rất bận, chưa từng về chung cư lần nào, ngẫu nhiên chạm mặt ở công ty cũng chỉ nhìn nhau từ xa, khi đó anh mỉm cười khiến khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng.

Lùm xùm bát quái dần dần cũng trở nên nhạt bớt, dù sao nhân viên phía dưới đều chỉ nghe được tin vịt, chẳng mấy ai nhìn thấy tận mắt. Hứa Lê lại luôn giữ bộ dáng an tĩnh, làm việc vô cùng nghiêm túc, không hề tỏ thái độ cậy sủng mà kiêu.

Chiều tối tan tầm thứ sáu, Hứa Lê tạm biệt đồng nghiệp, chờ mọi người về hết rồi lặng lẽ lấm lét mò tới vị trí đỗ xe Vip.

Lục Gia Hành dựa vào thân xe chờ đợi, nhìn thấy cô tới liền trêu ghẹo "Em làm ăn trộm hay sao?"

Hứa Lê không nói hai lời mà chui tọi vào trong xe.

Lục Gia Hành thong thả ung dung mở cửa xe, vừa thắt đai an toàn vừa nhìn cô, mặt mày Hứa Lê phát sốt, "Anh mau lái đi, chẳng may chốc nữa bị người ta thấy được bây giờ."

Sau chuyện ở phòng họp hôm đó, Lục Chấn Đông liền gọi Lục Gia Hành vào văn phòng mắng một hồi máu chó phun đầy đầu, nguyên văn là—— "Sao con lại phạm loại sai lầm sơ cấp thế này! Bây giờ đang là thời khắc mấu chốt, ghế ngồi còn chưa vững nên một chút sai lầm đều không thể có! Đám lão già ở Hội đồng quản trị kia sớm tối đều chỉ ngồi chờ con mắc lỗi! Lo mà thu liễm bớt bớt cho ba, trong công ty không được lui tới với Hứa Lê! Hơn nữa, chẳng phải trước kia nó rất thích con hay sao, bây giờ ngay cả một người phụ nữ cũng không quản được! Nếu thật sự không được thì để ba gọi điện thoại cho Hứa Trạch bảo ông ta đi mà quản con gái của mình!"

Mắng đến mức Lục Gia Hành cảm thấy trong ngoài đều khó chịu.

Anh lại không thèm để ý chi li như thế, khởi động xe từ từ di chuyển ra đường lớn. Vừa tăng tốc vừa quay sang nhìn cô một cái, nói: "Sinh viên bây giờ đều yêu đương như vậy sao?"

Tim Hứa Lê đập thùng thùng, "Tôi, chúng ta làm sao cơ?"

"Thấy bạn trai liền phản ứng như này à?" Ngón tay Lục Gia Hành gõ nhịp trên vô lăng, "Hử?"

Hứa Lê bỗng nhiên có cảm giác lên nhầm thuyền giặc, đành dời tầm mắt ra phía ngoài cửa sổ, không dám nói linh tinh nữa.

Hội sở tư nhân bên bờ sông, Lục Gia Hành sau khi dừng xe lại không xuống ngay, anh tháo đai an toàn rồi nghiêng người sang phía cô. Ngoài cửa sổ sắc trời đã chuyển tối, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, không gian nửa sáng nửa tối không hề khiến dung mạo khí chất giảm sút mà càng mê hoặc đến lạ

Thêm một tầng quan hệ giống bớt đi một lớp tường ngăn cách, khoảng cách giữa hai người trở nên gần đến vậy, khiến trái tim Hứa Lê đập rộn ràng không thể khống chế.

Ngược lại Lục Gia Hành vẫn vô cùng tự tại, sau khi ngắm cô một lúc lâu, anh bật cười khe khẽ, "Đi thôi."

Tối hôm nay Lục Gia Hành có một cuộc gặp xã giao, yêu cầu mang theo bạn gái, bình thường loại tình huống như thế này anh đều dẫn Ngô Lãng tới, có thể uống có thể gợi chuyện, chỉ có điều suốt ngày bị người ta trêu ghẹo, "Lục tổng không thích phụ nữ hay sao!"

Hôm nay rửa được mối nhục xưa, người nào đó tâm trạng cực kì tốt.

Hứa Lê xuống xe, "Lục tiên sinh, tôi cần phải làm gì?"

Lục Gia Hành bị xưng hô này làm tức giận đến nghẹn lời: "Em chỉ cần đi cạnh anh là được."

Trong bữa tiệc này nào có ai mà chưa thành tinh, khi thấy Lục Gia Hành dẫn người tới đều ý vị thâm trường nhìn Hứa Lê, sau khi an tọa Lưu tổng ngồi liền kề Lục Gia Hành còn thò qua nói: "Không biết lão đệ tìm giai nhân này từ chốn nào, nhìn còn nhỏ quá."

Lục Gia Hành cười cười, không hề mở miệng, chỉ xoa lung tung lên đầu Hứa Lê.

Trong những trường hợp như thế này, ăn cơm chỉ là thứ yếu, bồi đắp quan hệ, nói chuyện hạng mục hợp đồng mới là mục đích chân chính, Hứa Lê chẳng biết nói gì nên lẳng lặng ngồi ăn.

Một mâm trái cây nhỏ không có ai động tới được phục vụ mang xuống, Hứa Lê chợt gọi lại: "Làm phiền anh chờ một chút."

Cô lấy một lát chanh đã được cắt sẵn, bỏ hạt rồi thả vào ly nước trắng trước mặt Lục Gia Hành, sau đó mới tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, bàn tay cô đặt dưới bàn bị nắm lấy, Lục Gia Hành vẫn đang nói chuyện với Lưu tổng, tùy ý cầm ly nước uống một ngụm, chưa hề quay đầu lại.

Hứa Lê khẽ mỉm cười, to gan dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay ai kia.

Rõ ràng thân mình Lục Gia Hành hơi khự lại, Hứa Lê liền không dám động đậy nữa.

Cơm nước xong xuôi, đoàn người lại qua phòng cách vách chơi bài, hội sở này thiết kế đẹp đẽ lại kín đáo, người tới đây đều thuộc diện có uy tín danh dự.

Tâm trạng Lục Gia Hành rất tốt, chỉ vào hai lá bài hỏi Hứa Lê: "Đánh lá nào?"

Hứa Lê suy nghĩ rồi thật thà nói: "Tôi không biết nữa, anh đừng hỏi tôi, bị thua đấy."

Lục Gia Hành choàng tay lên vai cô, "Không sao, thua thì thôi."

Mọi người đều đang chờ, Hứa Lê khẽ cắn môi dưới, tùy tiện chỉ vào một lá, Lục Gia Hành không do dự, trực tiếp hạ quân bài đó xuống.

Lưu tổng cười ồ lên, "Haha!"

Cả bàn đều biết đánh bài, có ai không rõ Lục Gia Hành đánh như vậy chẳng phải chỉ vì muốn chọc cô nương nhà người ta vui thôi sao, không khỏi buông lời trêu ghẹo, "Lục tổng biết yêu chiều quá đi, sao không giới thiệu đàng hoàng cho chúng tôi."

Đôi mắt Lục Gia Hành thâm trầm, chỉ cười cười không hề mở miệng.

Hứa Lê nghe ra trong lời nói có chút vi diệu đành ngượng ngùng đứng dậy, lấy cớ gọi điện thoại ra ngoài hít thở chút không khí. Giây phút đóng cửa còn nghe thấy tiếng người bên trong: "Lục tổng đừng nhìn nữa, lớn như vậy còn có thể đi lạc hay sao!"

Cuối hành lang là một ban công nhỏ, càng lại gần mới phát hiện từ đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh trên sông, Hứa Lê vừa dùng bàn tay phẩy gió quạt cho mình vừa đi ra ban công thì bỗng thấy đằng trước có hai người đang quấn lấy nhau.

Tên đàn ông đứng tuổi, bàn tay hư hỏng vuốt ve sít sao trên bờ mông nảy nở của người phụ nữ váy áo cũn cỡn, từ từ thò vào trong lớp vải, Hứa Lê có thể thấy nửa phần mông của cô ta lộ ra bên ngoài.

Ngay ở nơi công cộng.

Hai người bước vào phòng nhưng không đóng cửa, thời điểm cô đi ngang qua còn nhìn thấy gã vừa nãy đang ôm một cô gái khác, bàn tay từ dưới nách mò ra phía trước, róng riết xoa nắn ngực cô nàng, mặt đỏ bừng như thể uống say.

Trong phòng có tiếng người gào lên, "Đinh tổng, chúng ta chơi lớn một chút đi, thắng tiền đâu có gì thú vị!"

"Cậu muốn chơi trò gì?"

"Chơi phụ nữ, ai thua thì để em gái mình mang theo cởi quần áo, thế nào?"

"Ha ha ha cái này được đấy! Lên luôn!"

Hứa Lê cảm thấy từng đợt rét lạnh, nhớ tới khuôn mặt Lục Gia Hành tự nhiên cảm thấy vẫn còn tốt đẹp chán. Đang định bỏ đi nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ bèn đứng lại nhìn chăm chú, hình như cái cô mà tên đàn ông dê xồm kia đang ôm trông có vẻ quen quen.

Hình như là...... Hứa Thanh Hòa.

- --

Mong tuần tới deadline bớt dí để ra chương mới -__-

Chương sau có đoạn kể lại cảnh Văn Triệt nghe trộm N9 và Nữ9 nói chuyện ở nhà cũ trước khi bị mất trí nhớ, muốn copy paste mà chẳng nhớ ở chương nào. Làm biếng quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.