Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 36: Chương 36: Tình yêu nhỏ (4)




Editor: Shiba

Thời gian cận Tết khiến con người ta lười chảy thây -_-

- -----

Kiều Tinh Thần nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương, gật đầu, “Tôi cũng rất vui khi có sinh viên thông minh như em tới nghe.”

Tô Tiểu Miên ở đằng sau gọi vọng tới: “Sao cậu còn chưa vào?”

Tới lúc Hứa Lê quay đầu lại, Kiều Tinh Thần đã đi từ bao giờ.

“Cậu còn nói chuyện phiếm với người khác à, buổi toạ đàm bắt đầu rồi, chạy nhanh lên!” Tô Tiểu Miên lao tới kéo cô chạy.

Trong hội trường người ngồi chật kín, hai người chỉ tìm được vị trí phía sau, vừa ngồi xuống di động của Tô Tiểu Miên liền vang lên, chủ tịch Hội Sinh viên nghiêm nghị chống hông: “Điện thoại của ai, nhanh chóng cài chế độ im lặng đi, lát nữa bắt đầu bài giảng nếu còn vang lên liền trực tiếp tịch thu sung công.”

Tô Tiểu Miên trợn trắng mắt, “Tưởng mình là quan lớn thật đấy à, ai cho cậu ta tư cách tịch thu điện thoại không biết!”

Hứa Lê vội kéo cô, “Vẫn nên chuyển sang im lặng đi, quấy rầy thầy giáo giảng bài là không tốt đâu.”

Tô Tiểu Miên mở khoá điện thoại, “Biết mà, tôi chỉ là không ưa nhìn mấy người giở giọng quan cách, ở trong trường thì vênh váo hung hăng, thử ra ngoài kia xem chả là cái thá gì.”

Hứa Lê mở tập ra, không tiếp lời.

“Thật đấy, bây giờ cậu chỉ mới quanh quẩn trong trường học, chưa từng lăn lộn trong xã hội, đi ra ngoài cậu sẽ biết tìm việc rất khó, haizz, đúng rồi, năm tư phải đi thực tập, cậu đã tìm được công ty nào chưa?”

Bị Tô Tiểu Miên hỏi như vậy cô đúng là ngây ngẩn cả người, tìm công ty sao, hẳn là không có rồi.

Hứa Lê hỏi: “Khi nào thực tập vậy?”

Tô Tiểu Miên cảm thấy khiếp sợ sâu sắc, “Cậu đúng thật là mất trí nhớ hoàn toàn rồi, khai giảng xong liền đi thực tập, trong vòng hai tháng.”

Hứa Lê mở to hai mắt nhìn cô nàng, cô hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.

Hai người đang nói thì hội trường bỗng nhiên nghị luận xì xào, nổi lên từng trận xôn xao.

“Đây là thầy giáo từ đại học Durham tới trường ta sao, đẹp trai quá đi mất!”

“Nhìn khí chất ấy đi! Anh ấy ở trường chúng ta bao lâu, có định dẫn dắt nghiên cứu sinh không, nếu có tôi liền lập tức báo danh chuẩn bị thi lên thạc sĩ ngành Đông Phương học!”

“Thoạt nhìn tính tình có vẻ tốt đấy, tôi rất thích kiểu vừa có giá trị nhan sắc, lại vừa có nội hàm!”

“......”

Âm thanh cãi cọ ầm ĩ chủ yếu xuất phát từ nữ sinh, có người còn lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để, nhân lực Hội sinh viên chạy tới lui duy trì trật tự, đáng tiếc lần này không có hiệu quả mấy.

Tô Tiểu Miên vừa rồi không nhìn rõ, lúc này mới lôi ra hỏi, “Hứa Lê, vừa nãy ở cửa cậu đang nói chuyện với thầy giáo à, hai người quen biết sao!”

Hứa Lê không bị ảnh hưởng chút nào, cô ngồi rất đoan chính, đáp: “Không quen, trùng hợp đụng mặt ở cửa nên nói hai ba câu thôi.”

“Không quen...... Trùng hợp đụng mặt...... Suy nghĩ logic của học bá mấy người tôi không thể nào lý giải được.”

Hứa Lê cười cười, đột nhiên cảm thấy Tô Tiểu Miên có tính cách trực tiếp như vậy ở cạnh rất thoải mái.

Bầu không khí hội trường rất hỗn loạn, dù dẹp trật tự mấy cũng vô dụng, trong thời điểm chủ tịch Hội Sinh viên bó tay chịu trận thì Kiều Tinh Thần đứng trên bục giảng khẽ vươn tay ra hiệu, hội trường nháy mắt yên tĩnh.

Tô Tiểu Miên huých vào bả vai Hứa Lê, “Chậc chậc, đây mới là nam thần chứ, chỉ cần khẽ nhấc tay là đã thu phục được toàn trường.”

Kiều Tinh Thần cũng không vội trình bày mà đứng trên bục giảng khom người cúi chào về phía mọi người, một động tác thôi đã khiến người ta trầm trồ khen ngợi, tỉ lệ dáng người cân đối, cặp chân thon dài biến những ai đang đứng cạnh trở nên lùn tịt như trái bí đao.

“Xin chào các bạn, tôi là Kiều Tinh Thần.”

Chất giọng từ tính tựa như của nam chính trong mơ, hội trường ngay tức khắc bùng nổ tiếng vỗ tay kịch liệt.

Kiều Tinh Thần cười nhạt, đi lui về phía sau bục giảng, giơ tay nhấc microphone lên cao, nhẹ nhàng chống tay lên bàn, “Tôi rất vui khi được tới Q đại, nghiêm túc mà nói tôi cũng không phải là thầy giáo của các bạn, trong lòng tôi càng hy vọng chúng ta trở thành những người bạn hơn.”

Đôi đồng tử của anh sau mắt kính chứa ánh sáng dịu dàng, bình tĩnh nhìn quét một vòng, giao nhau với tầm mắt của Hứa Lê, nhưng chỉ dừng lại trong giây lắt, sau đó nhanh chóng dời đi.

“...... Tuy rằng nhà trường hy vọng buổi toạ đàm lần này lấy kinh nghiệm thành công của tôi làm chủ đề, trở thành những gợi ý cho các bạn, nhưng cá nhân tôi cho rằng, tôi cũng không có phương pháp thành công gì cả, chỉ là từng bước hoàn thành yêu cầu hằng ngày thôi......”

Giọng Kiều Tinh Thần từ từ truyền tới, Hứa Lê buông bút nghiêm túc nghe.

Q đại xếp trong tốp 10 các trường đại học trên cả nước, toạ đàm như thế này mỗi năm đều có, nhưng có thể khiến cho nữ sinh dưới đài trưng ra vẻ mặt sùng bái giống hôm nay đúng là hiếm thấy.

Kiều Tinh Thần khí chất nho nhã tiêu sái, đĩnh đạc đứng đó mà nói, làm cho người ta không cảm thấy nhàm chán chút nào, anh trình bày về chuyên ngành của mình, các kĩ năng dạy và học, Hứa Lê cúi đầu tốc ký, trong chốc lát đã viết được mấy trang.

Điệu bộ khi Kiều Tinh Thần giảng giải rất ưa nhìn, khi quay đầu viết lên bảng đen, lưng thẳng tắp, hình tượng này và những đoạn kí ức rời rạc khi Hứa Lê nhìn ba cô lên lớp chồng chéo lên nhau.

Khiến cho cô có một loại cảm giác an tâm.

Giống như bỗng nhiên có một sự thần giao cách cảm vô hình, Hứa Lê lấy điện thoại ra xem giờ, trên màn hình là thông báo của 17 cuộc gọi nhỡ làm cô hít một ngụm khí lạnh.

Đang nhìn thì màn hình đột nhiên lại sáng lên, hệt như bùa đòi mạng làm Hứa Lê không biết phải làm sao, nhìn dãy số đã thuộc nằm lòng kia liền có thể tưởng tượng ra bộ mặt lạnh lùng, giây lát đó tựa như bị mê hoặc, thế mà cô cúi xuống phía dưới bàn mở khoá điện thoại.

Hứa Lê hoàn toàn dùng hơi thở để phát ra tiếng, “Alo.”

Bên kia im lặng một lúc mới có một giọng nói không vui truyền tới, “Vì sao không nghe điện thoại?”

“Tôi đang đi học mà......”

Cô còn chưa dứt lời, lưng đã bị người ta vỗ vỗ.

“Lão sư hỏi cậu đấy! Mau đứng lên!”

Hứa Lê luống cuống tay chân cất điện thoại, ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt như cười như không, Kiều Tinh Thần đã đi xuống từ bao giờ, anh ta đang đặt câu hỏi tương tác ngẫu hứng với sinh viên.

Tô Tiểu Miên nhỏ giọng nhắc nhở: “Thầy đang hỏi tốt nghiệp xong cậu định làm gì?”

Hứa Lê da mặt mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy hơi hồi hộp, Kiều Tinh Thần nhìn cô, chỉ cười mà không nói gì.

“Em......” Hứa Lê khẽ hô lên, sau đó ngay thẳng đoan trang trả lời, “Sau khi tốt nghiệp em muốn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, nghiên cứu văn tự cổ đại.”

Kiều Tinh Thần dùng một chân làm trọng tâm, chân kia đặt lên bậc thang phía trên, tay ôm ngực, tiếp tục hỏi cô: “Vậy sau khi học nghiên cứu sinh xong có muốn lên tiến sĩ nữa không?”

Thái độ của anh bình thản như vậy khiến Hứa Lê hoàn toàn thả lỏng, thật thà đáp: “Em chưa nghĩ xa tới vậy, nhưng sau này cũng có thể suy xét thử, bất kể thế nào thì sau cùng em muốn trở thành một giảng viên.”

Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng đó, tựa như một cây non đang vươn lên.

Ánh mắt Kiều Tinh Thần lơ đãng dò xét trên mặt cô, ý cười lan tới khóe mắt, “Rất tốt, tôi tin tưởng em nhất định sẽ thành công.” Anh thong dong xoay người, “Có bạn nào muốn trả lời tiếp không.”

Hứa Lê thở phào ngồi xuống móc di động ra, vừa nãy ngắt điện thoại giữa chừng, Lục Gia Hành đã nhắn tin lại.【 Gửi định vị chỗ của em sang đây. 】

Hứa Lê hoá ngốc, nhắn lại: 【 Anh lấy định vị của tôi làm gì? 】

Tô Tiểu Miên sáp tới ngó trộm, “Cậu lén lút làm gì đấy, lúc nãy còn bảo tôi cài im lặng, giờ lại mở ra chơi.”

“Có người muốn tôi gửi định vị qua.” Hứa Lê ngượng ngùng giải thích.

“Ai?” Tô Tiểu Miên hiểu ý nhướng mày, “Bạn trai kiểm tra à.”

Hứa Lê nhanh chóng phủ nhận, “Không phải không phải.”

Nam sinh ngồi trên hàng ghế trước bất mãn ngoái lại nhìn hai cô, Hứa Lê vội vàng ngậm miệng, Lục Gia Hành lại gửi một tin khác. 【 Định vị. 】

Hứa Lê không dám lằng nhằng, đành phải gửi qua, đối phương lúc này mới không hồi âm nữa.

Chờ đến khi toạ đàm kết thúc, có một nhóm sinh viên còn túm tụm ở đằng trước, số khác lần lượt giải tán, Hứa Lê sắp xếp lại mạch suy nghĩ ngồi dựa vào bàn ghi ghi chép chép.

Tô Tiểu Miên khom lưng nhìn cô: “Chữ cậu đẹp thật đấy, không hổ là sinh viên ưu tú toàn khoá.”

Hứa Lê nghiêng đầu thấy Tô Tiểu Miên lôi điện thoại ra, “Tôi cũng chưa có số điện thoại của cậu, lưu vào đây đi.”

Hai người trao đổi số cho nhau xong Tô Tiểu Miên có việc nên đi trước.

Chung quanh dần dần yên tĩnh lại, Hứa Lê nheo mắt nhìn lên bảng đen.

“Nhìn không thấy à?”

Có tiếng nói vọng ra từ phía sau, Hứa Lê quay đầu, lập tức đứng lên, “Thầy Kiều.”

“Cho tôi xem được không?” Kiều Tinh Thần lật cuốn tập ghi chép của cô rồi trả về, “Sao em còn chưa đi?”

Hứa Lê lại nheo mắt nhìn lên bảng, “Có vài chỗ em chưa kịp nhớ.”

Kiều Tinh Thần nghiêng người, trực tiếp ngồi vào bàn học, anh mặc một chiếc quần tây màu đen, phía trên phối cùng áo sơ mi xanh lam, nút áo cài chặt một đường thẳng tới tận nút trên cùng, ngay sát phía dưới hầu kết.

Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu quan sát cô, hỏi: “Em bị cận thị à?”

Không hề có cảm giác áp bách xâm lược, thay vào đó là sự nhẹ nhàng phong độ hấp dẫn người khác.

Hứa Lê đáp: “Em cận không nặng lắm, chỉ hơi mờ mờ chút thôi.”

Kiều Tinh Thần không hề quay đầu nhìn bảng đen nhưng lời thốt ra rất bình đạm: “Cũng tại tôi viết chữ nhỏ quá.”

Kiểu khiêm tốn không có chút nào giả dối đó khiến Hứa Lê vội nói: “Là lỗi của em, em xin phép đi trước ạ......”

Bỗng nhiên, Kiều Tinh Thần tháo mắt kính xuống, quay chiều ngược lại rồi đeo lên mặt Hứa Lê.

Cảm giác trên kim loại mang theo hơi ấm còn sót lại chạm nhẹ vào sống mũi, có chút ngứa ngáy, cô muốn mở miệng nhưng đối phương đã đoạt trước.

Kiều Tinh Thần cong cong khóe môi, “Tôi cũng cận nhẹ lắm, em mượn tạm thử xem.”

Mắt kính là đồ dùng cá nhân, Hứa Lê cảm thấy không ổn lắm nhưng ánh mắt Kiều Tinh Thần lại vô cùng thong dong, dường như chẳng qua là lấy việc giúp người làm niềm vui, khiến cho cô cảm thấy nếu mình còn từ chối thì lại có vẻ cố tình.

Cô vội vàng ghi nhớ kỹ nội dung trên bảng, tiếng Kiều Tinh Thần cười khẽ bên tai, “Chữ em viết chẳng đẹp bằng vừa nãy rồi, ẩu quá.”

Thật ra chỉ có hai dòng thôi, Hứa Lê chỉ nghĩ viết xong thật nhanh để trả lại kính cho người ta, cây bút múa lưu loát trên giấy trắng, có lẽ do quá chú tâm, có mấy sợi tóc loà xoà vướng trên gọng.

“Ngẩng đầu lên nào.” Giọng Kiều Tinh Thần mơ hồ mang theo ý cười, cảm giác rất sạch sẽ, Hứa Lê nghe lời làm theo.

Bộ dáng cô ngoan ngoãn, lúc đeo kính của nam lại càng có vẻ nhỏ nhắn.

Lúc tay Kiều Tinh Thần chạm đến kính, Hứa Lê đã vội rụt cổ về phía sau. Kiều Tinh Thần nhanh chóng thu tay lại, cười nhạt.

Hứa Lê cắn răng, lấy tay vuốt lung tung đưa sợi tóc về đúng vị trí, Kiều Tinh Thần hơi giật mình, trái lại Hứa Lê không để bụng, trả mắt kính cho anh, “Cảm ơn thầy Kiều.”

Cô thu dọn lại đồ đạc rời đi, tới lúc quay đầu nhìn ra cửa, giật mình tới mức suýt chút nữa không đứng vững ——

Trong hội trường yên tĩnh đến lạ thường, Lục Gia Hành đứng ở kia không biết đã bao lâu.

Hứa Lê tự dưng cảm thấy chột dạ, ngay cả câu chào tạm biệt cũng quên nói, ôm đồ liền chạy về phía anh.

Lục Gia Hành giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo một cái xoay cả người Hứa Lê cùng đi vòng lại. Anh tới trước mặt Kiều Tinh Thần, thả tay Hứa Lê ra rồi vòng sau lưng cô khoác lên bả vai.

- ---Tác giả có lời muốn nói: Ghen tốt cho sức khoẻ, ăn nhiều dấm một chút có tác dụng làm đẹp!

# nữ9 cảm thấy nam9 giống ca ca #

# nữ9 cảm thấy nam phụ giống ba ba #

Khoảng cách tới lúc khôi phục trí nhớ không còn xa, độc giả chớ hoảng sợ!

Lục tổng: Nhưng tôi sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.