Nhâm Viện Viện mở cửa thả đồ ăn trong tay xuống, đi vòng một vòng, ánh trời chiều còn sót lại từ ban công hắt vào phòng.
Cô thở hắt một cái, gói những món ăn đã nấu xong, rửa sạch tay, cầm chìa khóa mở cửa đi xuống lầu.
Ánh chiều tà mờ nhạt.
Cô chậm rãi bước tới chỗ bồn hoa ở phía dưới cùng, vươn tay vuốt phần đầu lộ ra của chú chó già đang nằm trên bệ đá, cúi đầu hỏi: “Ở đây làm gì thế?”
Trần Ngạn nhìn cô, giơ điếu thuốc trong tay.
Vết thương trên người anh đã khá hơn một chút, gập đầu gối ngồi trong miệng hốc nhỏ hẹp, dựa lưng vào bồn, đầu gát lên chân của chú chó già phía trên. Một người một chó ngồi chung một chỗ, khóe mắt đều hẹp dài, đều khuyết một phần tai, trong mắt đều có gió sương, có rượu đục, có vẻ băn khoăn và cả yên bình.
Nhâm Viện Viện đứng nhìn một hồi, cũng chậm rãi ngồi xuống bồn hoa
Trần Ngạn nhả ra một làn khói, nói: “Sao em tìm được tôi ở đây?”
Nhâm Viện Viện cúi đầu nhìn người dưới mặt đất, bĩu môi: “Ai tìm anh chứ.”
Trần Ngạn cười cười: “Sao biết tôi ở đây?”
“Không biết.” Nhâm Viện Viện nói, “Cho dù có biết.”
Chú chó già phía sau thở dài, Trần Ngạn quay đầu lại nhìn nó một cái, nói: “Lúc đó em muốn nói nó đúng không,” anh quay đầu nhìn về phía Nhâm Viện Viện: “Nói tôi giống nó.”
“…”
Nhâm Viện Viện chột dạ gãi gãi mũi.
Trần Ngạn dập tắt điếu thuốc, ngước mặt nhìn phía trước, một lát sau, cô cũng nhìn ra xa.
Gió đẩy mây bay chậm rãi, chú chó già phía sau hít thở không nhanh không chậm, trong yên lặng, tất cả dường như không còn chuyển động nữa, lẳng lặng chờ đợi.
Nhâm Viện Viện rất ít khi trầm mặc như vậy, do đó sự xuất hiện của nó, luôn có một vài ý nghĩa bất đồng.
Có lẽ là một trận đấu, cũng có lẽ là một sự quyết định.
Thời gian lắng đọng, không nói một lời, đến khi hình dạng của mây trên trời thay đổi tới lần thứ ba, Nhâm Viện Viện bỗng mở miệng.
“Trần Ngạn, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Trần Ngạn ngừng lại một chút, nói: “Ba mươi.”
Nhâm Viện Viện gật đầu: “Trước kia là vũ cảnh à?”
Trần Ngạn lắc đầu, “Bộ đội đặc chủng, từng chiến đấu ở biên giới.”
Cô hiếu kỳ, lại tiếp tục hỏi: “Vậy sao lại bị điều tới đây công tác?”
Trần Ngạn chỉ tai phải của mình, nói: “Sau khi lỗ tai bị thương thì lãng tai, kiểm tra sức khỏe hằng năm không đạt tiêu chuẩn, nên bị đẩy xuống. Địa phương thì được chọn bất kì, lúc đầu không phải ở đây, khi nhàn rỗi còn sửa chữa vài thứ.” Trần Ngạn nói: “Dù sao làm gì cũng như nhau.”
Nhâm Viện Viện chậm rãi nói: “A, vậy anh sửa chữa này nọ, rất thành thạo sao?”
“…”
Anh dừng một chút, rũ mắt xuống nói: “Tạm được.”
Nhâm Viện Viện hít sâu một cái, nhìn lên trước, sau đó chậm rãi nói: “Trần Ngạn, máy sưởi trong nhà tắm của tôi bị hỏng rồi.”
Trần Ngạn nói: “… Tôi biết.”
Nhâm Viện Viện nói: “Anh… Anh có thể sửa giúp tôi một chút không…”
Trần Ngạn im lặng nở nụ cười.
“… Được.”
Anh nói.
Trong tiếng cười của anh có một chút cảm xúc, hai người đều đã hiểu, tai Nhâm Viện Viện ửng đỏ, cô quay đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Cô bèn nhẹ nhàng nói: “Nó luôn luôn… hỏng… .”
“…”
Dưới trời chiều, ánh sáng trong con ngươi của chú chó già bị hai bóng người nhập lại che khuất. Nó run run lỗ tai, cuối cùng nghe được một âm thanh trầm thấp, “Anh nhớ rồi.”
Nhâm Viện Viện xin thề, giây phút kia, từ đôi mắt đó, cô đã nhìn thấy tuổi trẻ bay lên, giống như nửa tháng trước, như lúc anh chở cô chạy như bay trên con đường cao tốc.