Quá Muộn Để Nói Lời Yêu

Chương 43: Chương 43: Đêm khuya gió lộng nhớ về chuyện cũ




Nhạn Vũ Tình nhìn ta, ánh mắt đượm buồn. Lời ta nói có lẽ nàng ta cũng hiểu. Sủng ái nhất thời đã là cơ duyên trăm năm, sao có thể cầu sủng cả một đời. Thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, tình cảm của người đâu thể mãi dừng ở chỗ ta.

Ngồi một lát, Nhạn Vũ Tình xin phép cáo lui. Ta làm tròn bổn phận của chủ, cho người tiễn nàng ta đến tận cửa cung. Nhạn Vũ Tình là một nữ nhân tốt, điều này ai cũng có thể cảm nhận được. Một nữ tử tài sắc vẹn toàn, lại nhu mì hiền hậu, ta chẳng biết nàng ta có thể giữ được như thế bao lâu. Chỉ hy vọng đen tối của chốn hậu cung sẽ không khiến nàng ta mất đi phẩm chất ban đầu của mình.

Có một buổi tối đứng hầu ngoài điện chính của người, ta lại gặp được Vương Bình đi tuần đêm.

Vương Bình thấy ta liền đi qua chào hỏi.

“Lần trước nghe nói người từ bên ngoài quay về đã trọng thương, không biết bây giờ thương thế đã đỡ hơn hay chưa?”

Ta mỉm cười. Chuyện tốt không truyền ra, chuyện xấu đã lan đến tận ngõ. Ta lắc đầu khẽ đáp: “Không sao, vết thương nhỏ.”

Vương Bình gật đầu. Nói dong dài thêm hai ba câu, hoá ra là đang muốn tìm ta để than thở. Dạo gần đây Vương Bình thăng lên làm đại tướng quân, ở trong triều lại có nhiều lời ra tiếng vào. Có người nói hắn không gốc gác, tài lực chưa tới mà đã giữ chức vị cao e là không thoả.

Chuyện này ta không biết rõ. Chỉ là mấy hôm trước nghe được cung nữ trong cung bàn tán xôn xao nói rằng đích trưởng tử của Thái Sư phủ cũng là một tướng tài. Thái Sư đề bạt con mình lên làm tướng quân nắm giữ binh quyền cấm vệ quân hoàng thành nhưng người lại không đồng ý.

Qua ngày hôm sau đó liền có thông báo thăng Vương Bình lên làm đại tướng quân nắm binh quyền cấm vệ hoàng thành. Thái Sư e là tức đỏ cả mắt.

Ta đối với quan trường cũng khá am hiểu. Vương Bình tự lực đi lên là dựa vào tài năng, nhưng lại không có người đề bạc, cũng chẳng có quan hệ gốc gác thì khó mà phục lòng các quan thần.

Nay Vương Bình đã là trưởng ám vệ quân, còn là đại tướng cấm vệ hoàng

thành, binh quyền lớn ngang với tướng quân Hộ Quốc, mấy vị đại thần kia sao có thể để yên.

Tiếc là ta thân phận đã là nữ nhân chốn hậu cung, bằng không với cương vị Đế Sư thì làm cột chống lưng cho Vương Bình cũng không phải là tệ.

Ta vỗ vào vai hắn động viên.

“Người giao phó trọng trách cho ngươi thì ắt có tính toán của mình. Ngươi cũng đừng lo lắng.”

Vương Bình thở dài, lại nói: “Thần cũng chẳng lo gì. Con người chỉ cần không thẹn với lòng, quang minh chính đại thì sợ gì. Chỉ là đám người kia nói thần cũng thôi, còn đem cả người vào.”

Ta “ồ” một tiếng ngạc nhiên. À thì có lẽ Vương Bình từng là người dưới trướng của ta, lúc trước cũng là do ta một tay bồi dưỡng mà thành. Hiện tại ta lại xem như nắm giữ chức lớn trong Hậu cung, đám người kia có lẽ cho rằng ta vẫn chưa yên phận mà muốn can vào việc triều chính, cho rằng ta ở phía sau mê hoặc thúc giục người cho Vương Bình nắm quyền.

Chuyện này càng không có gì lạ. Suy nghĩ ấu trĩ như vậy ta cũng chẳng muốn để tâm.

Mấy năm nay cũng nghe được không ít lời giống thế, mà kỳ lạ là ta chẳng thấy buồn. Hay là đã quen rồi chăng?

Vương Bình nhìn ta, lại hỏi: “Tháng sau mở hội săn bắn, người có tham gia hay không?”

Ta nhìn hắn, nghe xong mới nhớ ra. Thời gian thì ra đã trôi nhanh như vậy. Tháng sau là đầu hạ, săn bắn là phong tục đầu hạ. Giống như một nghi thức để chào mùa mới, mỗi năm đều sẽ tổ chức như vậy. Nhớ lúc chưa nhập cung, ta cũng từng tham gia cùng với các ám vệ quân và giành vị trí thắng vô địch.

Mọi chuyện cứ như vừa mới ngày hôm qua, cảm giác có thể cưỡi ngựa thúc roi một cách tự do thật khiến ta thống khoái mà hoài niệm.

Nhưng mà đã nhập cung, ta mang trên mình danh phận ràng buộc một đời. Đối với những chuyện như vậy, đâu còn có thể xông pha như ngày trước.

Ta lắc đầu, thở dài.

“Thân trong chốn hậu cung, ngươi nghĩ ta có thể giống như ngày xưa hay sao.”

Vương Bình nhìn ta, gãi đầu khó xử.

“Là thuộc hạ suy nghĩ thiển cận.”

Ta cười: “Ngươi đi tuần đi, sau này làm việc thì cẩn thận một chút, ta hy vọng có thể giúp ngươi nhưng tiếc rằng ta lại không thể làm được gì.”

Vương Bình nhìn ta, dáng vẻ luyến tiếc rồi cúi đầu rời đi. Đêm dài, ta lại không tránh được mà hồi tưởng chuyện xưa.

Năm năm trước, vào ngày ta và người đang ở nơi chiến trường xa xôi. Một đêm trăng cao gió lộng, ta và người cưỡi ngựa đi thám thính trở về băng qua một đài nguyên rộng lớn.

Lúc đó là khoảng thời gian cuối cùng của cuộc chiến loạn. Ta với người đều đã thấm mệt sau một đoạn thời gian dài rong ruổi.

Ở trên mảnh đất rộng lớn, ta ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm đen thăm thẳm. Gió lùa qua tóc, cương ngựa trong tay, ta đứng giữa đất trời rộng lớn mà vẫn không cảm thấy cô độc.

Người nắm lấy tay ta, âu yếm gọi một tiếng: “Khuynh Cố.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.