Quá Muộn Để Nói Lời Yêu

Chương 56: Chương 56: Hồi kết (4)




Từ Viễn Hàn từ chỗ Từ Sâm rời đi, đến khách sạn kia tìm Dương Mộc An. Sỡ dĩ anh có thể xuất hiện kịp lúc cũng là nhờ may mắn. Lúc xe của Tằng Thuỵ rời đi từ trong rừng, tiếng nổ máy đã thu hút sự chú ý của anh. Tuy rằng đó chỉ là âm thanh rất nhỏ nhưng Từ Viễn Hàn có chút nhạy cảm với âm thanh nên đã nghe thấy. Anh hoài nghi về việc có người xuất hiện trong khu rừng vào lúc đêm khuya như thế nên liền cho người đi theo.

Quả thực đã trông thấy Dương Mộc An đi vào khách sạn. Từ Viễn Hàn gấp gáp muốn cứu người nhưng vẫn sợ đánh rắn động cỏ, quyết định mai phục bên ngoài chờ đến khi trời sáng. Đến lúc sáng đã chờ được Tằng Thuỵ ra ngoài liền vào cứu Dương Mộc An.

Cũng chính cô là người nói cho anh biết tình hình hiện tại là như thế nào. Từ Viễn Hàn trên đường đến nơi đã liên lạc với thư ký riêng của Từ Sâm, thuyết phục ông ta nói chi mình nghe câu chuyện của nhiều năm trước.

Mọi chuyện cũng xem như là không quá muộn màng đến mức không thể cứu vãn.

Dương Mộc An hiện tại đang ở trong ngôi biệt thự của anh, anh vốn muốn để cô nghỉ ngơi ở đó tạm đợi khi mọi chuyện kết thúc sẽ cùng cô nói rõ một vài chuyện.

Từ Viễn Hàn trải qua những lời của Từ Sâm nói, phát hiện ra một điều. Có những chuyện nói ra càng sớm càng tốt, để lỡ mất không biết đến khi nào mới có thể nói ra. Anh đột nhiên sợ mình đến cả cơ hội để nói cũng không còn.

Trước khi quay về tìm Dương Mộc An, Từ Viễn Hàn muốn đến gặp Dương Mộc Nhiên trước. Anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

Từ Viễn Hàn đến gặp Dương Mộc Nhiên, nói với cô ấy rằng mình có điều muốn nói. Dương Mộc Nhiên nghe xong chỉ mỉm cười, nói muốn cùng anh ngắm hoàng hôn một lần.

Từ Viễn Hàn cùng Dương Mộc Nhiên đến chân núi, ngồi trên một phiến đá nhìn ra phía xa.

Dương Mộc Nhiên nhìn anh, mỉm cười: “Có phải anh muốn nói với em về chuyện của chị hay không?”

Từ Viễn Hàn chút ngạc nhiên. Anh còn chưa mở lời, quả thật có chút không biết nên mở lời như thế nào mới đúng. Vậy mà Dương Mộc Nhiên lại chủ động nhắc đến trước. Điều này khiến cho Từ Viễn Hàn không biết phải làm thế nào mới gọi là đúng.

“Em biết cả rồi sao?”

Dương Mộc Nhiên vẫn điềm đạm: “Em nhìn ra được mà. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nếu em còn không nhìn ra được anh nghĩ gì thì cũng uổng phí quá rồi.”

Từ Viễn Hàn hạ mi mắt.

“Là anh có lỗi với em. Anh nợ em tình cảm, lại nợ cô ấy cả một đời. Có phải em cũng thấy anh rất khốn nạn hay không?”

Từ lúc tỉnh lại, Dương Mộc Nhiên đã nhận ra sự thay đổi của Từ Viễn Hàn. Cô ấy nhận ra, ánh mắt của anh không còn đặt trên người của cô ấy nữa. Mà nay từ đầu cô ấy cũng biết, ánh mắt anh dành cho cô ấy vốn chẳng phải ánh mắt của người yêu dành cho nhau. Dương Mộc Nhiên sớm nhận ra, chỉ vì quá yêu, cũng là chấp niệm không muốn buông tay.

Cô ấy cho rằng bản thân kiên trì thì có thể chạm đến được tình cảm thực sự của Từ Viễn Hàn.

Nhưng gần đây, cô ấy phát hiện ra rằng, có những chuyện nỗ lực không thể được.

Dương Mộc Nhiên không rõ giữa hai người họ xảy ra những chuyện gì, cô ấy cũng không muốn biết. Nói không ghen tị có lẽ là nói dối. Nhưng cô ấy lại thực tâm yêu thương cả hai người họ. Vì vậy cô ấy quyết định rồi. Cô ấy mong cả hai đều sẽ không hối hận, mong cả hai người họ đều sẽ hạnh phúc.

Dương Mộc Nhiên sớm đã lựa chọn rút lui, chỉ là Từ Viễn Hàn chưa nhận ra mà thôi.

“Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng. Người yêu đơn phương đau khổ, người không thể tiếp nhận tình cảm cũng rất đau khổ. Em không trách anh, chúng ta đều sẽ hạnh phúc, chỉ đáng tiếc là không cùng nhau.”

Từ Viễn Hàn đan hai tay vào nhau, gục đầu. Anh cảm thấy bản thân đúng là một kẻ tồi tệ. Anh càng cố gắng cứu vãn, không hiểu sao chỉ càng khiến cho người bên cạnh mình từng người từng người đều chịu bất hạnh như thế.

Có phải anh mới chính là kẻ sai trong chuyện này hay không?

Dương Mộc Nhiên đứng dậy khỏi ghế, đến trước mặt anh. Cô ấy nhìn anh với ánh mắt ân cần và trìu mến nhất. Nở một nụ cười dịu dàng. Anh hoàng hôn sau cùng hắt lên trên mái tóc và bờ vai nhỏ bé. Dương Mộc Nhiên đan hai tay để ra phía sau, che đi sự căng thẳng củ bàn tay đang run lên.

“Anh đi đi. Đi tìm chị ấy, nói hết những lời trong lòng anh ra. Đừng để muộn, em hy vọng hai người có thể có được hạnh phúc.”

Từ Viễn Hàn cũng không biết nói thêm gì. Anh đứng lên, đối diện với Dương Mộc Nhiên nói ra một câu xin lỗi. Dương Mộc Nhiên lại cười trừ, vẫy tay ra hiệu anh mau đi. Từ Viễn Hàn lặng lẽ rời đi, trong lòng cũng như trít được một tảng đá lớn.

Dương Mộc Nhiên cúi người ngồi xuống. Đợi Từ Viễn Hàn đi thật xa rồi mới bật khóc nức nở.

Biết làm sao được, tình yêu của cô ấy tan vỡ rồi, cô ấy lại còn chẳng thể níu kéo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.