Quá Ngon

Chương 1: Chương 1: Nhìn trộm




“Đào Minh Chước.” Dương Khả Ninh nói, “Em biết chắc anh không để ý đâu nhưng em thấy phó tổng Kinh đang nhìn trộm anh thật đó.”

Ban đầu Đào Minh Chước không hiểu cô nhóc này nói gì vì anh đang tập trung lột tôm.

Món Tom Yum Kung ở căn-tin công ty lúc nào cũng ngon hết sảy, nước dùng chua ngọt hài hòa, thịt tôm dai chắc, tần suất xuất hiện khoảng hai tuần một lần.

Vì vậy mục tiêu hôm nay của Đào Minh Chước rất rõ ràng, dứt khoát không xới cơm mà lấy một khay tôm đầy ắp rồi vùi đầu lột.

Sau khi hiểu ra Dương Khả Ninh vừa nói gì, bàn tay cầm đũa của Đào Minh Chước khựng lại.

Anh cười nói: “Sao lại thế được, nói bậy gì đó?”

“Em không đùa đâu, em nói thật đấy.” Dương Khả Ninh cuống lên, “Em biết ngày nào anh cũng là người ăn cơm nghiêm túc nhất ở đây nên chắc không để ý, nhưng lúc nãy em thấy rõ ràng ánh mắt Kinh tổng dán chặt vào anh đó ——”

“Chẳng có gì đâu.” Đào Minh Chước ngắt lời cô, “Im lặng ăn cơm của em đi.”

Dương Khả Ninh: “Nhưng——”

“Tiểu Ninh.” Hứa Dịch bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Tay áo anh dính nước sốt rồi, lấy khăn giấy giùm anh được không?”

Dương Khả Ninh “ôi” một tiếng rồi quay sang lấy khăn giấy trên bàn: “Dính ở đâu? Để em xem nào.”

Hứa Dịch cầm khăn giấy lau một hồi mới thốt lên: “Ủa? Hình như đâu bị dính, chắc anh nhìn lầm thôi.”

Dương Khả Ninh: “Anh đùa em đấy à?”

Tính tình Hứa Dịch rất thật thà nhút nhát, bình thường hiếm khi chủ động mở miệng mà chỉ háo hức ngồi cạnh nghe họ tán gẫu.

Đào Minh Chước đoán cậu nói dối như vậy là vì nhận ra mình không muốn trả lời Dương Khả Ninh nên mới giúp mình giải vây.

Đào Minh Chước gật đầu cười với Hứa Dịch.

Tôm trong miệng càng nhai càng nhạt, Đào Minh Chước lơ đãng nhìn qua đám đông, cuối cùng ánh mắt rơi vào một bóng người bên cửa sổ.

Anh thấy Kinh Từ đang lột tôm.

Kinh Từ lột tôm rất chậm, cứ như không phải cậu đang xử lý vỏ tôm mà là một tác phẩm nghệ thuật dễ hỏng vậy.

Dường như cảm nhận được ánh mắt Đào Minh Chước nên Kinh Từ ngẩng đầu lên.

Đào Minh Chước lập tức nghiến chặt quai hàm rồi cố tỏ ra điềm tĩnh nhìn sang chỗ khác.

Thật ra trong lòng Đào Minh Chước biết rõ hơn ai hết những lời Dương Khả Ninh vừa nói không hề sai.

Nhưng cách dùng từ của cô hoàn toàn sai sự thật, đó là Kinh Từ chưa bao giờ “nhìn trộm” anh cả.

Cậu vẫn luôn quan sát Đào Minh Chước một cách lộ liễu.

Thật ra kiểu theo dõi táo bạo này đã kéo dài gần một tháng và đạt đến mức độ mà Đào Minh Chước không thể nào làm ngơ được nữa.

Đào Minh Chước là chuyên viên thiết kế của công ty game này, game “Running Water” mà anh tham gia đã tạo tiếng vang lớn và được đón nhận nồng nhiệt, không khí đội nhóm cũng rất thoải mái, nhìn chung công việc này chẳng có gì để chê trách cả.

Chỉ là gần đây công ty có vị phó tổng từ trên trời rơi xuống này...... khiến Đào Minh Chước hơi bối rối.

Hai tháng trước, tổng giám đốc công ty vui vẻ tuyên bố mình sẽ nghỉ phép vô thời hạn rồi lập tức giao hết quyền hành cho vị phó tổng mới tới này.

Nghe đồn Kinh Từ là người quen của tổng giám đốc, tốt nghiệp từ trường danh tiếng ở nước ngoài, năng lực xuất chúng, việc cập nhật phiên bản mới của “Running Water” sau khi nhậm chức đã chứng minh quyết định sáng suốt của người này.

Tóm lại một sếp lớn như Kinh Từ và một họa sĩ thuộc bộ phận R&D như Đào Minh Chước chẳng có lý do gì để gặp nhau cả.

Dù ngày nào đó Kinh Từ nổi hứng muốn quản lý phòng mỹ thuật thì người trực tiếp nói chuyện với cậu cũng phải là trưởng phòng mới đúng.

Vì vậy khi phát hiện Kinh Từ đang quan sát mình, Đào Minh Chước cứ đinh ninh mình nhìn lầm.

Đào Minh Chước nhớ rất rõ khi phát hiện Kinh Từ nhìn trộm mình trưa hôm đó, anh đang ăn phở bò.

Vóc người anh cao lớn, từ nhỏ sức ăn đã mạnh nên khi ăn thái độ cũng nghiêm chỉnh hơn người khác, lúc nào cũng chăm chú vùi đầu ăn cơm.

Lúc đó ăn được nửa tô thì anh thấy hơi mặn, thế là ngẩng đầu uống nước, vừa đặt chai nước xuống thì phát hiện có người đang nhìn mình cằm chằm.

Đào Minh Chước nghẹn họng.

Kinh Từ ngồi trong góc căn-tin, trên mặt không có biểu cảm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Đào Minh Chước.

Hôm đó ánh nắng rất đẹp, đẹp đến nỗi hơi chói mắt, Kinh Từ lại ngồi cạnh cửa sổ nên toàn thân được bao phủ trong một vầng sáng ấm áp.

Đào Minh Chước thoáng sửng sốt, anh hoài nghi chắc mình nhìn lầm rồi.

Anh băn khoăn cúi đầu ăn mấy miếng phở, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì mây ngoài cửa sổ đã che hết ánh nắng.

Tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn hẳn, tim Đào Minh Chước lập tức hẫng đi một nhịp ——

Kinh Từ vẫn đang nhìn anh chăm chú.

Lần này trong lòng Đào Minh Chước hơi hoảng.

Dù có ngốc đến mấy mà bị sếp mình nhìn chăm chú bằng ánh mắt “sắc lẻm” thế kia cũng khó lòng ăn tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

Đào Minh Chước cứ tưởng hôm đó mình mặc áo hoodie màu đỏ quá nổi nên hôm sau đổi sang áo thun trắng cho tiệp màu với vách tường căn-tin.

Sau đó anh phát hiện Kinh Từ vẫn nhìn chằm chằm mặt mình như thường lệ.

Cứ thế ròng rã hai tuần liền, trưa nào Kinh Từ cũng ngồi ở chỗ cũ nhìn chăm chú Đào Minh Chước với cùng một biểu cảm.

Cậu chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với Đào Minh Chước mà chỉ âm thầm quan sát anh.

Đào Minh Chước không biết tại sao Kinh Từ lại nhìn mình như vậy, càng không biết mình có gì đáng nhìn, anh chỉ biết cảm giác như quần lót sắp bị nhìn thấu này quả thật là một kiểu tra tấn vô hình.

Đào Minh Chước bức bối, bắt đầu nuốt không trôi nữa.

Anh không thể lại gần hỏi thẳng “Ngài đừng nhìn tôi chằm chằm nữa được không? Tôi ăn không nổi rồi đây này”, mặc dù việc quản lý ở hầu hết các công ty game đều khá bình đẳng nhưng dù gì đối phương cũng là sếp mình, Đào Minh Chước không muốn ngày hôm sau mình vừa thở một cái đã bị đuổi việc ngay.

Cuối cùng anh đành phải viện cớ để đổi chỗ với Dương Khả Ninh.

Anh chọn một chỗ ngồi mà mỗi lần ngẩng đầu lên sẽ không thấy Kinh Từ nữa, nào ngờ sau khi đổi chỗ lại bị cô nhóc tinh quái Dương Khả Ninh này nhìn ra ý đồ.

Dương Khả Ninh im lặng chốc lát rồi nhịn không được nói: “Chính xác trăm phần trăm luôn đó, Kinh tổng đang nhìn anh kìa, thật mà, không tin anh cứ quay lại mà xem......”

Đầu Đào Minh Chước đau như sắp nứt, sau đó lại nghe Dương Khả Ninh “í” một tiếng rồi nói: “Khoan khoan khoan khoan, không đúng không đúng...... Ảnh đứng dậy rồi kìa!”

Đào Minh Chước bất đắc dĩ nói: “Em đừng có theo dõi nhất cử nhất động của người ta rồi đoán bậy đoán bạ nữa được không, người ta ăn xong muốn đi không được sao?”

Dương Khả Ninh lên giọng: “Ảnh đi tới chỗ anh đó!”

Đào Minh Chước đột nhiên cười không nổi nữa.

Anh bối rối quay đầu lại thì thấy Kinh Từ bưng khay cơm đi thẳng tới chỗ mình.

Thật ra sau nhiều ngày như vậy, cơ chế phòng vệ tâm lý của Đào Minh Chước đã gần như sụp đổ.

Vì vậy khi Kinh Từ dừng lại trước mặt mình, thậm chí Đào Minh Chước còn thấy nhẹ nhõm khó tả.

Anh chẳng biết nhìn vào đâu nên chỉ có thể giả bộ ngơ ngác nhìn khay cơm trên tay Kinh Từ.

Chắc là món Tom Yum Kung phải ngon lắm. Bởi vì Đào Minh Chước phát hiện Kinh Từ chỉ ăn hết tôm trong khay chứ không động đến món nào khác.

Sau đó anh nghe thấy Kinh Từ hỏi: “Đào Minh Chước đúng không?”

Đào Minh Chước định thần lại rồi lên tiếng trả lời.

“Tôi vẫn muốn tìm dịp nói chuyện riêng với anh.” Kinh Từ cười nói, “Nhưng hai lần trước đi ngang chỗ anh làm việc thấy anh khá bận nên tôi không tiện quấy rầy.”

Dương Khả Ninh ngồi đối diện há hốc miệng, còn Hứa Dịch cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Câu này nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ. Bởi vì từ góc độ của sếp lớn, hành động này thật quá chu đáo rồi.

Đào Minh Chước cũng sửng sốt rồi giải thích: “Dạo này mọi người đang bận thiết kế skin cho sự kiện mùa hè, tiến độ hơi gấp nên......”

Kinh Từ khẽ “ừ” một tiếng.

“Tôi ngồi đây được không?” Cậu chỉ vào chỗ trống bên cạnh Đào Minh Chước.

Vừa dứt lời Dương Khả Ninh đã chủ động dẹp đồ ăn trên bàn sang một bên, trừ lúc chơi game âm nhạc ra Đào Minh Chước chưa bao giờ thấy cô nhóc này lanh lợi như vậy cả.

Kinh Từ nói cám ơn rồi ngồi xuống.

“Anh Đào.” Cậu ôn tồn nói với Đào Minh Chước, “Tôi có một đề nghị mong anh xem xét.”

Trong mười mấy giây ngắn ngủi, Đào Minh Chước âm thầm kiểm điểm lại thái độ làm việc của mình.

Không hề lười biếng trốn việc, mấy skin chủ đề trước đó anh tham gia cũng bán rất chạy, Đào Minh Chước tự thấy mình hoàn toàn trong sạch chẳng có gì phải chột dạ cả.

Thế là anh yên tâm lại rồi bình tĩnh nói: “Ngài cứ nói đi.”

Kinh Từ nhìn sâu vào mắt Đào Minh Chước.

“Xin hỏi trưa mai khoảng mười hai giờ rưỡi anh có thể ăn riêng với tôi một bữa được không?” Kinh Từ hỏi.

Đào Minh Chước: “...... Hả?”

Nhất thời Đào Minh Chước không kịp phản ứng: “Được, được chứ.”

Kinh Từ âm thầm thở phào một hơi.

Nhưng hình như cậu vẫn chưa nói hết mà đang do dự gì đó, Đào Minh Chước thấy Kinh Từ mím môi rồi mở miệng lần nữa.

Cậu nói: “Thật ra ngoài chuyện ăn cơm tôi còn có một đề nghị khác hơi đặc biệt, có thể sẽ mạo phạm đến anh nên muốn hỏi ý anh trước.”

Đào Minh Chước rất hiếm khi gặp ai nói chuyện lịch sự nhã nhặn như thế, hơn nữa giọng nói trầm ấm của Kinh Từ khiến người ta cảm thấy thoải mái lạ lùng.

Đào Minh Chước ngơ ngác: “Anh nói đi.”

Kinh Từ không nói tiếp nữa mà chăm chú nhìn khuôn mặt Đào Minh Chước, chớp mắt một cái rồi nhìn lảng đi.

Đây là lần đầu tiên Đào Minh Chước ngồi gần vị sếp mới này như vậy.

Khi Kinh Từ mới tới công ty, Dương Khả Ninh và mấy cô gái ở phòng R&D xúm nhau bàn tán về dung mạo của cậu.

Thỉnh thoảng Đào Minh Chước và Hứa Dịch cũng dỏng tai lên nghe, ban đầu họ nhận xét “đẹp trai”, “eo thon” còn khá bình thường, về sau dần biến thành “mỹ nữ”, “đẹp rớt quần“.

Lúc ấy Đào Minh Chước cảm thấy tai mình như sắp chảy máu đến nơi.

Giờ hai người đang ngồi đối mặt nhau, Đào Minh Chước chuyên kiếm cơm nhờ thiết kế nhân vật buộc lòng phải thừa nhận rằng Kinh Từ có gương mặt đẹp như vẽ.

Đẹp là một chuyện, quan trọng hơn là khí chất ôn hòa điềm đạm này thật sự rất hiếm có.

Họa sĩ thấy gì đẹp cũng muốn chụp lại, huống chi trước mắt còn là trai đẹp 3D nho nhã lịch thiệp hiếm có.

Môi Kinh Từ rất đẹp, chỉ có màu môi hơi nhạt, chẳng biết có phải ảo giác của Đào Minh Chước hay không mà anh cảm thấy sắc mặt cậu không khỏe lắm.

Trong lúc Đào Minh Chước thất thần, Kinh Từ lại ngước lên nhìn vào mắt anh lần nữa.

Cậu cong mắt nở nụ cười tỏ ý xin lỗi.

“Trong lúc ăn nếu tôi cứ mãi nhìn mặt anh thì anh có phiền không?” Kinh Từ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.